Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ
Chương 7: Thế giới khác lạ
Đúng như hệ thống nói, A Linh và một đối tượng công lược khác là tì nữ A Miện đã được mẫu thân đem cho một trong các nha hoàn tâm phúc của mình dạy văn võ.
*Đây là đang thay ta đào tạo người tài đây mà, mẫu thân thật chu đáo a* Liễu Y Dạ vui vẻ nghĩ.
Ngày ngày cô cũng chỉ quanh quẩn trong cung Chiêu Hòa, hoàn toàn không được bồng ra ngoài chơi. Mà Liễu Y Dạ chính là không thích suốt ngày ở trong cái cung này, cứ nghĩ mình sẽ bị chán tới chết nữa mất.
Liễu Y Dạ Cũng thường xuyên được hoàng thượng tới thăm, còn được tặng cho vài món quà quý giá. Cô cũng dần dần thích ứng được với cơ thể nhỏ bé của mình. Tay chân có thể cử động linh hoạt hơn. Ngón tay, ngón chân có thể tùy ý co quắp dề dàng rồi.
Ngày mà Liễu Y Dạ lật được, Liễu Vân Phong liền vui vẻ tặng cho cô bé cái ngọc bội tùy thân của mình. Miếng ngọc bội tinh xảo đó cũng là minh chứng cho sự sủng ái của vua cha dành cho cô, cũng như tầm quan trọng của thập tam công chúa. Việc cô nhận được chiếc ngọc bội này phần nào khiến cho cô có thêm nhiều người ghen ghét, nhưng Liễu Y Dạ chẳng quan tâm là bao.
Hơn hai tháng sống ở dị giới mà Liễu Y Dạ lúc tìm hiểu về thế giới này lại vô cùng kinh ngạc khi biết rằng:
Hành tinh này khác xa Trái Đất, cũng không phải là thời trung cổ. Trên hành tinh chia ra 4 châu lục, không tính đất ở hai cực Bắc-Nam. Trong đó, nơi cô đang sống là Thiên Nhan đại lục-Đông Vận quốc, quốc gia lớn thứ hai châu lục.
Thiên Nhan đại lục là lớn nhất trong các châu, trong đại lục có 5 quốc gia gồm: Đông Vận, Liên bang Tây vực, Nam Vận, Bắc Băng đế quốc và một quần đảo lớn cũng được công nhận là một quốc gia riêng biệt, đảo Mùa Đông-nằm phía đông Bắc Băng đế quốc, gần với Bắc cực.
Năm quốc gia nãy cũng rất kì lạ. Đông Vận có xu hướng thời trang mà theo Liễu Y Dạ thấy là Trung cổ.
Đất nước này cũng giống như trong truyện kiếm hiệp hay tu tiên, cũng có người đi tu luyện thứ gọi là kiếm pháp, võ pháp và linh pháp. Cũng có tín ngưỡng ma quỷ và thần linh.
Nam Vận-quốc nằm phía nam của đại lục lại theo hướng thời trang Nhật cổ. Nơi đây như thế giới của Âm dương sư vậy. Yêu mà quỷ quái thường xuyên hoành hành khiến Âm dương sư rất được coi trọng.
Liên bang Tây Vực lại là một vùng thảo nguyên rộng lớn-rộng nhất đại lục. Nơi này có thú nhân, tinh linh, thụ nhân,… đủ loại á nhân sinh sống.
Sống với phong cách hoàn toàn tự do nhưng thời trang lại theo xu hướng Âu cổ. Cũng không thể nói là không hoa lệ, chẳng qua là có xu hướng hòa mình với thiên nhiên mà thôi.
Người ở quốc gia này hoàn toàn phải sử dụng ma pháp thông qua vật dẫn, không có ngoại lệ, dù chỉ là một phần tư huyết thống.
Bắc Băng đế quốc cũng gần tương tự liên bang Tây Vực, chẳng qua là giống như ở một thời kỳ Âu cổ tân tiến hơn. Nơi này có điện và một số thứ như điện thoại và máy tính. Nhưng thực sự vẫn rất cổ, điện thoại là loại điện thoại gác khó dùng, máy tính to chà bá, điện chạy sức người và ma lực, giờ vẫn còn đang nghiên cứu tua bin phát điện.
Còn riêng đảo Mùa Đông thì sặc mùi thuốc súng. Nơi đây có thể gọi là một cái lò huấn luyện quân sự cỡ lớn. Đào tạo ra những binh sĩ tốt nhất, chất lượng nhất hành tinh.
Người dân ban đầu là vì khí hậu lạnh khắc nghiệt, không có lương thực nên tự vươn lên, tự huấn luyện bản thân trở nên cường đại. Dần dần quốc gia này lấy việc đào tạo binh sĩ, quân nhân để đổi lấy lương thực cứu đói. Người dân cũng là tập hợp của đủ mọi huyết thống, dân tộc trên toàn hành tinh.
Quay trở lại hiện tại, Liễu Y Dạ không nghĩ dị giới này lại là một thế giới hỗn tạp như vậy mà cô lại không mảy may phát hiện.
Trong cung Chiêu Hòa gần như không có dấu tích của một một nền văn hóa nào khác, cũng không có ai cho Liễu Y Dạ xem sách hay nói cho cô về những quốc gia khác.
Những việc này khiến cô lại càng muốn ra khỏi cung này, đi dạo quanh hoàng cung thôi cũng được. Liễu Y Dạ càng ngày càng thấy nhàm chán tới phát điên rồi!!!
“Kí chủ! Cô chán tới thế thì sao không tìm hiểu một chút về tu tiên gì đó để phòng ngừa trước đi nhỉ? Bản hệ thống có thư viện trong mình đấy!”
Liễu Y Dạ ngơ ngác nhìn.
“Nếu cô không muốn vào thư viện cũng không sao. Vào trong cửa hàng hệ thống đi! Có rất nhiều thứ thú vị và có ích cho cô đấy!”
Liễu Y Dạ vẫn im lặng ngẩn người.
Hệ thống tự dưng thấy lo liền lấy lòng.
“Cô không cần lo, kí chủ! Gần ba tháng qua cô cũng đã công lược không ít người trong cung Chiêu Hòa, điểm hảo cảm tăng nên xu trong túi hệ thống cũng có kha khá đấy. Bản hệ thống cũng có thể giảm nửa giá cho cô coi như phúc lợi a”
Hệ thống kia nói xong lại nhìn cô, xem biểu hiện. Liễu Y Dạ nhíu mày, tức giận.
“Cái hệ thống chết tiệt nhà mi! Mi có mấy thứ tốt vậy sao không nói sớm sớm hộ ta hả? Chờ bà đây nằm mốc meo trong này gần ba tháng rồi mi mới nói là sao?”
Trong thần thức Liễu Y Dạ toan vồ lầy cái màn hình kia mà quay quay, đập đập.
“Oái! Kí chủ à! Dù sao ta cũng đã nói rồi mà! Dù ngươi đánh không có cảm giác đau nhưng ngươi quay quay thì bảo bảo chóng mặt chết mất.”
Nghe vậy Liễu Y Dạ lại càng ra sức quay. Hệ thống kia biết mình vừa vạch đường cho hươu chạy thì lại càng thêm chóng mặt, khóc không ra tiếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!