Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ - Chương 9: Bắn tim hai đích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ


Chương 9: Bắn tim hai đích


Từ lần Liễu Y Dạ được mẫu phi của mình-Chiêu Mẫu Đơn bồng đi dạo ngoài cung tới giờ đã được hơn một tuần rồi. Vậy mà Y Dạ vẫn không hề thấy Chiêu Mẫu Đơn có ý cho cô đi đâu xa hơn. Cả tuần qua cô ngoài hoạt động như bình thường thì khác cái là thường được ru ngủ bằng cách bồng đi loanh quanh cung Chiêu Hòa cho tới khi cô tự ngủ thì lại về trong nôi.

Lần nào như thế Y Dạ cũng im lặng ngẩn người ngắm trời một lúc, trông có vẻ suy tư rồi lại thiếp đi trong vòng tay của người đang bế cô.

“Kí chủ…Thật sự mà nói cô dùng cái mặt trẻ con đó để ngẩn người suy tư là không đẹp đâu. Trông cô như bà cụ non ý!” Hệ thống cho Liễu Y Dạ một cái nhíu mày cùng khuôn mặt ghét bỏ.

Đang trong lúc được bế đi dạo thì cái hệ thống kia lại lòi cái mặt ra, phá hết cả tâm trạng của cô. Liễu Y Dạ trừng lại nó, gắt gỏng:

“Ngươi đâu phải ta? Làm sao mà hiểu được cái sự yên bình, tĩnh lặng này vui tới thế nào cơ chứ? Suy nghĩ một chút thì có làm sao đâu!”

“Cơ mà bản hệ thống thấy không thuận mắt tí nào…”

Thấy Liễu Y Dạ gắt lên thì cái hệ thống kia cũng ngoan ngoãn nói một câu rồi lặn đi, như để cô tận hưởng sự yên bình mà cô nói là yêu thích.

Lại một tuần nữa trôi qua, mấy ngày này trời nắng nên Liễu Y Dạ không được đi dạo nữa. Hoàn toàn chỉ nằm trong phòng.

Cô nhận ra phòng ngủ của nương rất rất mát mẻ, không có nóng như ở ngoài thì liền trườn trườn khắp nơi tìm hiểu lý do. Dần dà cô cũng biết bò luôn, có thể nhanh chóng bò qua bò lại khắp nơi.

Liễu Vân Phong biết Y Dạ đã biết bò liền tới thăm, đem cho Y Dạ nguyên một rương quà. Trong đó có nửa là y phục của trẻ con, có thuộc tính bảo hộ cấp trung và nửa phía trên là những món đồ hình thù dễ thương mềm mại có khả năng trôi nổi trên không.

“Dạ nhi! Con xem ta làm đám mây này bay lên nhé!”

Liễu Vân Phong lấy một cái gối hình mây trong những món đồ chơi kia, rót vào một ít linh lực rồi điều khiển nó bay vòng vòng.

Liễu Y Dạ thực sự thích thú với món đồ chơi này. Cô còn bò lại chỉ chỉ, ý bảo phụ hoàng cô làm bay thêm vài cái nữa.

Liễu Vân Phong cười cười, cho bay lên thêm bốn cái nữa.

Liễu Y Dạ lúc này lại ngồi xuống với lên, cô muốn nắm lấy mấy cái gối hình thú nhồi bông đang bay kia.

Liễu Vân Phong theo ý cô hạ xuống thấp thì ngay lập tức cô cố gắng trèo lên đống đồ gối đó. Lúc suýt ngã xuống thì một cái gối hình thỏ đỡ lấy cố. Thế rồi cả năm món cái gối hình động vật đều tụ lại một đống, cô ngồi phía trên cùng đám thú kia bay lên.

“Haha! Con gái, con thật biết tận dụng cách để chơi đấy! Lại muốn đi bay ké với mấy cái gối này cơ à?”

Liễu Vân Phong cho Y Dạ bay tới gần mình, nhéo cái má của cô một phát.

“Con gái, nếu con thích bay thế thì ta liền cho con bay.”

Nói rồi Liễu Vân Phong bọc quanh Y Dạ một tầng linh lực bảo hộ và một phần linh lực nữa giảm đi lực hấp dẫn khiến cơ thể cô nhẹ hẳn đi.

Làm phép xong vị hoàng thượng này lại bế cô lên rồi thả cho cô trôi tự do giữa không trung. Liễu Y Dạ ban đầu có chút kinh ngạc nhưng sau đó liền nhanh chóng thích nghi.

Cô thả mình trôi lơ lửng, lúc lại bơi giữa không trung, tay chân quẫy đạp. Chẳng qua nhìn tay chân còn chưa thẳng ra được,còn ngấn, cứ co co trông rất buồn cười.

Hai vị phụ mẫu của cô nhìn cô chới với mà nhịn cười tới đỏ cả tai. Lúc sau Y Dạ quay lại nhìn hai người lại làm cái mặt đắc chí như “Xem con giỏi không?” khiến hai người bật cười nguyên một hồi.

“Tại sao họ lại cười? Nên là vui vì con gái họ giỏi, khởi đầu cho cái trò trôi nổi này chứ?”

Liễu Y Dạ đang tự thắc mắc lại vô ý dùng thần thức nói ra. Hệ thống kia nghe được cũng cười chảy nước mắt.

“Há há há! Giỏi..giỏi! Cô rất giỏi tấu hài!”

Nói rồi hiện ra trước mắt cô một cái màn hình, chiếu lại cảnh cô đang chới với giữa không trung rồi quay cái bản mặt đắc chí lại.

“Há há! Ta là thấy cô buồn cười chết đi dược nên quay lại đấy! Thấy sự hài hước của mình chưa cô nương? Há há há!!”

Liễu Y Dạ xem rồi tự thấy xấu hổ, cái mặt đỏ lên như quả cà chua. Cô ngại ngùng quẫy chân trôi tới chỗ Liễu Vân Phong, núp cái mặt đỏ lựng xuống vai hắn.

“Tiểu bảo bối, con đây là đang xấu hổ sao?”

Liễu Vân Phong xoa xoa đầu cô, vẫn còn nín cười, mặt trông rất hạnh phúc. Có vẻ như phụ hoàng cô thích cô gái nhỏ là cô nũng nịu bên cạnh mình như vậy.

“Oa..mam~..a!” Y Dạ ló cái đầu ra với tay về phía Chiêu Mẫu Đơn.

“Hửm? Ôi…Dạ nhi à! Con đây là đang trách phụ hoàng cười con phải không? Người không cười, không cười nữa nhé?”

Chiêu Mẫu Đơn ôm cô vào lòng, giọng vẫn còn cười run.

*Mẫu phi à! Con không chỉ giận ổng mà còn giận luôn cả người đấy! Hai người làm con thấy thêm nhục. Chẳng qua là con làm thế này điểm hảo cảm sẽ…* Liễu Y Dạ cười khẩy.

“Tinh! Đối tượng công lược: Phi tần Chiêu Mẫu Đơn-hảo cảm tăng 10%, tổng 84. Hoàng đế Liễu Vân Phong-hảo cảm tăng 6%, tổng 25.”

*Hắc hắc! Một tên trúng hai đích* Liễu Y Dạ cười thầm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN