Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 028
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 028


Tiểu Hoàng đế 02 + 03.

Ý xấu.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Cảnh tượng nhất thời đông cứng, ánh mắt Triệu Kính Từ mang theo sự lãnh lẽo, nhìn tiểu Hoàng đế không có chút cung kính nào.

Lâm Không Lộc cũng không yếu thế, khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Nhưng dù sao y vẫn còn nhỏ, vẫn là một thiếu niên, vóc người chưa nảy nở hoàn toàn, khí thế cũng ít hơn một chút.

Hơn nữa, y còn nuôi lớn trong cung như kim tôn ngọc quý, ngũ quan tinh xảo, mặt mày điệt lệ, làn da cũng trắng và trong hơn vài phần so với những thiếu niên khác. Lúc này y mới được kéo ra khỏi hố tuyết, khuôn mặt trắng nõn biến thành tái nhợt, lại thêm vài phần yếu ớt. Tuy rằng đã cố gắng hết sức để duy trì hình tượng nhưng cũng không giấu được vẻ chật vật.

Đối đầu với một Nhϊếp chính vương có kinh nghiệm trên chiến trường chẳng khác nào con mèo con đang rơi xuống nước phô trương thanh thế trước mặt hổ.

Ngụy Ký tướng quân lén nhìn tiểu Hoàng đế rồi lại nhìn Nhϊếp chính vương, cảm thấy bầu không khí giữa hai nguoif có chút kỳ quái.

Triệu Kính Từ im lặng nhìn tiểu Hoàng đế trong chốc lát, rồi đột nhiên sải bước đi tới. Cái khí thế ấy như đang muốn đánh người vậy.

Lâm Không Lộc rụt lại theo bản năng, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì đối phương đã tới gần y, duỗi cánh tay dài rồi trực tiếp bế y lên.

Không phải cõng à?

Lâm Không Lộc sửng sốt.

Triệu Kính Từ cười lạnh, ghé bên tai y khẽ nói: “Điều bệ hạ thực sự muốn, không phải như vậy sao?”

Như vậy cũng tốt, tiểu Hôn quân không phải muốn ở bên hắn sao? Hắn thành toàn y, nhưng y cũng đừng làm Hoàng đế nữa, làm con rối là được. Dù sao chính sự rối ren, không phải trong đầu y cũng chỉ có tình yêu sao?

Đợi khi bồi dưỡng được một người thừa kế mới, tiểu Hôn quân sẽ làm ra những chuyện hoang đường, vừa lúc có thể phế vị một cách danh chính ngôn thuận.

Nghĩ xong, hắn không hề nhìn tiểu Hoàng đế, sải bước về phía con ngựa chiến.

Binh lính chung quanh cúi đầu không dám nhìn.

Ngụy Ký để lộ biểu tình muốn nói lại thôi, hắn cảm thấy động tác này rất là không thích hợp. Thế nhưng Hoàng đế còn chưa nói gì, nếu hắn mở miệng thì có vẻ hơi…

Ngay khi hắn đang do dự thì Triệu Kính Từ đã bế tiểu Hoàng đế đến trước ngựa. Một tay giữ eo tiểu Hoàng đế, một tay nắm dây cương rồi trực tiếp mang tiểu Hoàng đế cùng xoay người nhảy lên ngựa.

Lâm Không Lộc sững sờ toàn bộ thời gian, lúc y phản ứng lại cũng là lúc Triệu Kính Từ quăng roi thúc ngựa phi nước đại.

Cơ thể Lâm Không Lộc nghiêng ngả, suýt chút nữa thôi là ngã ngựa. Gió lạnh thấy xương đột nhiên xộc vào cổ họng khiến y ho sặc sụa.

Một tay Triệu Kính Từ vẫn luôn giữ y, chắc chắn sẽ không không để y ngã thật. Nhưng Ngụy tướng quân thấy cảnh này thì sợ hãi vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

Lâm Không Lộc ngả trái ngã phải, mặc dù có Triệu Kính Từ giữ chắc eo cũng không thể rơi xuống được nhưng y đang ngồi trước mặt hắn, gió lạnh như dao cứa vào mặt như, thổi khiến y không thể mở mắt ra được, khoang ngực cũng đau rát vì hít phải quá nhiều không khí lạnh.

Cảm giác này thật sự rất khó chịu, y cũng không phải là người sẽ để bản thân phải tủi thân nên dứt khoát nhắm mắt lại, xoay người ra sức ôm lấy người kia.

Làm vậy sẽ không còn xóc nảy và gió không thể thổi được vào mặt. Nhưng khi y xoay người, môi y như chạm phải thứ gì đó vừa lạnh vừa mềm.

Lâm Không Lộc cảm nhận được cơ thể đang ôm mình cương cứng chốc lát, mở mắt ra đã thấy Triệu Kính Từ cũng đang cúi đầu nhìn y, vẻ mặt rõ ràng là không vui, hắn thấp giọng cảnh cáo: “Yên phận chút.”
Lâm Không Lộc: “…” Ghét thế cơ à?

Y nhớ lại cảm giác quen thuộc đến từ sâu trong tâm hồn khi vô tình chạm môi hắn, không khỏi nheo mắt lại. Lâm Không Lộc quay đầu lại, giả vờ vô tình chạm vào lần nữa.

Lần này Triệu Kính Từ suýt chút nữa đã ném y xuống dưới.

Hắn lạnh mặt, chợt ghìm cương ngựa, túm lấy cổ áo tiểu Hoàng đế định ném người xuống.

Lâm Không Lộc lập tức ngẩng đầu trừng hắn: “Ngươi dám?”

Triệu Kính Từ dừng lại, nhưng lập tức lại cười lạnh.

Hắn có gì mà không dám? Hiện giờ ngay cả gϊếŧ chết tiểu Hôn quân này hắn còn dám!

Với cái thân thể yếu ớt như vậy, nếu ném xuống thì 80% sẽ bị chiến mã đuổi theo sau vô tình đạp chết.

Chỉ là nếu y thật sự chết, triều đình nhất định sẽ hỗn loạn. Đến lúc đó chiến tranh lại nổ ra, vô cùng phiền phức.
Nghĩ đến những phiền phức sẽ xảy ra nếu tiểu Hôn quan chết trong tay hắn, Triệu Kính Từ cảm thấy không đáng. Hắn nghiêm mặt kéo người về, lạnh giọng nói: “Ngồi yên.”

Lâm Không Lộc: Đã ngồi yên vào vị trí.

Y trực tiếp nép vào trong lòng đối phương, nhưng vẫm cảm thấy lạnh bèn xấu xa kéo lấy áo choàng của người kia rồi bọc mình lại như một con tằm, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Thấy Triệu Kính Từ đang trầm mặc nhìn mình, y lập tức cười với hắn.

Triệu Kính Từ: “…”

Sắc mặt Triệu Kính Từ cứng đờ, quả nhiên giống hệt kiếp trước, tiểu Hôn quân này không có lúc nào là không nghĩ cách quyến rũ hắn.

Lâm Không Lộc không biết hắn nghĩ gì, híp mắt hỏi hệ thống: “Cậu thực sự che lại ảnh hưởng của tình cổ rồi à?”

Khi nãy y giả vờ vô tình hôn, cố ý nán lại một lúc để cảm nhận cảm giác qurn thuộc. Nếu không phải là tình cổ, thì chắc chắn là năng lượng của Lục Từ.
“Thật sự che lại rồi.” 0687 bất lực nói.

“Ừ.” Lâm Không Lộc không thể nhịn cười khi nghe được những lời đó.

Hai thế giới liên tiếp gặp được nhau, thật sự quá là kỳ diệu.

“Đánh giá của thế giới trước đã có chưa?”

“Tôi tưởng cậu quên rồi chứ.” Nhắc tới việc này, 0687 không giấu nổi sự phấn khích: “Có kết quả đánh giá rồi, là xuất sắc.”

“Xuất sắc?” Lâm Không Lộc có hơi kinh ngạc, tuyến chính của thế giới trước đã sụp đổ đến thế, căn bản cũng không theo kịch bản mà vẫn được xuất sắc?

“Mặc dù cốt truyện chệch khỏi tuyến chính nhưng phần cốt truyện được sửa lại khiến thế giới nhỏ hoạt động ổn định hơn, hơn nữa cũng cũng cấp lại rất nhiều năng lượng cho thế giới chính. Hiện giờ, đó là thế giới nhỏ cung cấp nhiều năng lượng nhất. Suy xét đến việc thế giới này có nhiều bug, nhiệm vụ khó nhưng kết quả cuối cùng lại khả quan nên bên trên đã thống nhất quyết định sửa đổi quy tắc tính điểm. Họ đưa năng lượng được cung cấp lại vào tiêu chí đánh giá, điểm này của cậu được tương đối cao nên được đánh giá xuất sắc.” 0687 vui vẻ giải thích.
“Ồ?” Lâm Không Lộc trầm ngâm.

Chỉ cần tuyến tình cảm được cải thiện, tuyến chính lệch khỏi quỹ đạo cũng có thể đạt được điểm cao? Nếu vậy thì y biết nên làm gì với thế giới này rồi.

Sau khi nghĩ xong, y quay đầu nhìn thấy Tiểu Hỉ Tử đằng xa đang bị trói gô sắp mất đầu, tâm tư khẽ động, vội hô: “Dừng lại!”

Hóa ra tiểu thái giám này vẫn chưa chết? Vậy vừa lúc, giữ lại còn có chỗ dùng.

Nhưng những người định chặt đầu Tiểu Hỉ Tử đều là binh lính riêng của Triệu Kính Từ, dù Hoàng đã lên tiếng nhưng tất cả đều nhìn Triệu Kính Từ và chờ lệnh.

Lâm Không Lộc làm bộ thay đổi sắc mặt, bất mãn nói: “Thế nào? Lời nói của trẫm không có tác dụng?”

Thế nhưng y bọc mình kín mít, lại giống người vợ nhỏ trốn trong vòng tay của Triệu Kính Từ chỉ để lộ ra đôi mắt, cho dù sắc mặt thay đổi cũng không ai có thể nhìn ra.
Ngụy tướng quân bấy giờ mới đuổi tới, vội giữ thể diện cho tiều Hoàng đế, quát lớn mấy người kia: “Bệ hạ đã lên tiếng, còn không mau thả người?”

Vài tên thân binh lập tức do dự, cuối cùng Triệu Kính Từ cũng lên tiếng, giọng nói lãnh đạm: “Nếu bệ hạ nói thả, vậy thả đi.”

Lâm Không Lộc “Hừ” một tiếng, vừa lòng quay về làm tổ trong người hắn. Nhưng nghĩ lại, y cảm thấy mình bác bỏ quyết định của Triệu Kính Từ có thể sẽ khiến hắn không hài lòng.

Lâm Không Lộc giả vờ bị tình cổ ảnh hưởng, đương nhiên không nỡ làm người trong lòng không vui, vội nói thêm: “Có điều Triệu khanh nói cũng đúng, hắn quả thực không bảo hộ được chủ, mang về tống vào ngục trước.”

Tốt nhất là nhốt trong địa bàn của Triệu Kính Từ, thuận tiện cho đối phương tra khảo, phát hiện ra chuyện tình cổ luôn.
Triệu Kính Từ cúi xuống nhìn đầu tiểu Hoàng đế, thầm cười lạnh.

Hắn nhớ rõ tên thái giám này, kiếp trước xúi giục tiểu Hoàng đế làm không ít chuyện rắc rối, ra rất nhiều chủ ý xấu. Lần tiểu Hoàng đế mặc nữ trang đến thanh lâu cũng là do ý của tên tiểu thái giám này.

Kiếp trước có vài lần hắn đã muốn xử lý đối phương nhưng tiểu Hoàng đế đều che chở.

Sau này khi hắn bị giam giữ, tiểu Hoàng đế ngày càng cực đoan và ác độc, tiểu thái giám lại gϊếŧ không ít người trung thành thẳng thắn. Một kẻ tiểu nhân nịnh thần, dùng một đao chém tính ra là lời cho gã.

Nhưng nếu tiểu Hoàng đế không muốn gϊếŧ, vậy cứ giữ cho y. Để cho y nghe nhiều thêm mấy cái chủ ý xấu này, biết đâu còn có thể khiến y bắt đầu làm những chuyện hoang đường sớm hơn.

Lâm Không Lộc không biết hắn đang nghĩ gì, giải quyết xong chuyện Tiểu Hỉ Tử thì vỗ vỗ áo giáp trên tay hắn, cẩn thận nói: “Triệu khanh, chân trẫm sắp mất cảm giác rồi, ngươi mau mang trẫm về đi.”
Sắc mặt Triệu Kính Từ chớp mắt đen sầm lại, vốn đang muốn đưa tiểu Hoàng đế về, bỗng dưng bị sai khiển như vậy lại cảm thấy có hơi khó chịu.

Một lần nữa, hắn lại thúc ngựa phi nước đại mà không hề báo trước, khiến tiểu Hoàng đã lảo đảo không vững.

Lâm Không Lộc: “…” Đệt, thế giới này tính anh ấy tệ hơn rồi!

*

Khi tới chòi canh của tướng quân, Triệu Kính Từ đen mặt xách tiểu Hoàng đế xuống ngựa.

Lão thái giám Tôn Đắc Tiền lo lắng canh giữ trước cửa thành, thấy tiểu Hoàng đế cuối cùng đã trở về thì vội vàng bước tới “Ôi chao”: “Bệ hạ, người làm sao vậy? Đây đây….”

“Đi truyền ngự y.” Triệu Kính Từ lạnh giọng ngắt lời.

Lâm Không Lộc bị xóc nảy một đường, gần như không thể nôn được gì nữa.

Được một Triệu Kính Từ nghiêm mặt đỡ vào sương phòng xong, y sai bảo như để trả miếng: “Triệu khanh, đi lấy cho trẫm một bồn nước ấm.”
Triệu Kính Từ xoay người muốn sai tiểu thái giám bên cạnh, nhưng Lâm Không Lộc lập tức thu xếp công việc cho mọi người. Người này bưng trà, người kia rót nước, người đi chuẩn bị đồ ăn, người giúp thay quần áo rồi bóp chân…

Hắn lạnh lùng nhìn một hồi, không nói lời nào quay người đi ra ngoài.

Tôn Đắc Tiền không lập tức dẫn Trương thái y tới, Lâm Không Lộc phất tay bảo những người khác đi ra ngoài, chỉ để hai người họ ở lại.

Tôn Đắc Tiền là đại thái giám bên người tiên đế, đồng thời cũng là người hữu dụng mà tiên đế đặc biệt để lại cho tiểu Hoàng đế, vô cùng trung thành với tiểu Hoàng đế.

Đợi mọi người rời đi hết, lão cúi khom lưng bưng trà hầu hạ nói nhỏ: “Lâm Tam đã trở lại, bệ hạ có muốn gặp cậu ta không?”

Lâm Tam là ám vệ bên người tiểu Hoàng đế, đúng như tên gọi, hắn đứng hàng ba. Hai ngày trước bị y phái đi tìm hiểu chuyện nhϊếp chính vương.
Đúng vậy, trước khi trúng tình cổ, thật ra tiểu Hoàng đế vẫn luôn đề phòng Nhϊếp chính vương.

Đây là chuyện bình thường, vị Hoàng đế nào vừa lên ngôi, chưa nắm thực quyền trong tay lại không nghi ngờ Phụ chính đại thần* đâu? Tuy rằng vị Phụ chính đại thần này quả thật không có dị tâm ngay từ ban đầu.

*Các hàng tông thân quốc thích thường sẽ được chỉ định làm người phụ chính, được gọi là Phụ chính Thân thần (辅政親臣), còn những đại thần có quyền hành thì đều gọi chung là Phụ chính đại thần (辅政大臣). Có thể hiểu là đại thần trông nom việc nước thay cho vua còn nhỏ tuổi.

Lần trước Lâm Không Lộc xuyên đã xuyên hẳn vào thời thơ ấu của nhân vật, bởi vì nhân vật này cũng có chút suất diễn trong giai đoạn đầu. Nhưng lần này, bởi vì y đã dừng lại quá lâu ở thế giới trước nên để nâng cao hiệu quả bèn trực tiếp xuyên đến lúc sau khi trúng cổ.
Thời gian đã lâu, y thật sự không nhớ rõ mình yêu cầu Lâm Tam điều tra Nhϊếp chính vương chuyện gì nữa, nói: “Để hắn vào đi.”

Lâm Tam nhanh chóng đi vào, cung kính quỳ xuống, thưa lời rồi nhìn về phía Trương thái y.

Lâm Không Lộc không nói chuyện, nhìn Tôn Đắc Tiền. Tôn Đắc Tiền lập tức hiểu ý, nói với hắn: “Không sao, là người một nhà, đứng dậy thưa lời đi.”

Lâm Tam đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu, theo thói quen thấp giọng nói: “Bẩm bệ hạ, hai ngày trước Nhϊếp chính vương đột nhiên âm thầm điều quân, sắp xếp trên đường bệ hạ hồi kinh, thuộc hạ hoài nghi…”

Biểu tình Lâm Không Lộc không đổi, nhưng tim Tôn Đắc Tiền lại nháy mắt dâng lên tận cổ họng.

“Nhưng sáng nay hắn lại đột nhiên rút người về rồi. Không biết có phải đã phát hiện thuộc hạ đang bí mật điều tra hay không.”
Tôn Đắc Tiền thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng cũng thả lỏng, khuyên răn: “Lần sau có chuyện gì thì một hơi nói hết.”

Nói xong lão trộm liếc tiểu Hoàng đế, thấy sắc mặt đối phương từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, không khỏi thầm khen: Tiểu chủ từ không hổ là do tiên đế tự mình dạy dỗ, có định lực mà người thương không sánh nổi.

Thật ra Lâm Không Lộc đang nghĩ, Triệu Kính Từ sắp xếp những người đó chỉ sợ rằng thật sự muốn gϊếŧ y. Lúc đó có lẽ đối phương vừa sống lại, chỉ muốn lập tức gϊếŧ chết y.

Sau đó rút người về cũng không phải là tha y một đường sống, mà sau khi bình tĩnh lại thấy y tạm thời chưa thể chết được. Vậy nên bây giờ đối phương chắc chắn đang nghĩ cách khác để đối phó y, nhưng sẽ như thế nào đây?

Mà Trương thái y đang chẩn mạch cho tiểu Hoàng đế, khám toàn bộ chân xong, sắc mặt không được tốt.
Lâm Không Lộc đã chuẩn bị tâm lý: “Thế nào?”

Trương thái y hiển nhiên đang rất căng thẳng, trên trán đổ mồ hôi, cẩn thận lựa từ: “Chân của bệ hạ… có thể sẽ để lại mầm tai họa. Sau này có thể sẽ thường xuyên đau nhức, nhất là những ngày mưa gió. Nếu không cẩn thận điều dưỡng, sợ, sợ là sẽ khó có thể đứng dậy, đi lại khó khăn.”

Sắc mặt Lâm Không Lộc tối sầm, trong lòng lại thở dài một hơi: “Quả nhiên là vậy. Hệ thống, sau này nhớ thường xuyên bật chức năng che chắn cảm giác đau đớn đi nhé.”

Tôn Đắc Tiền vừa nghe, vẻ mặt lập tức thay đổi, vội la lên: “Vậy ngươi còn không mau chữa?”

Triều Đại Hạ có tổ huấn, người khuyết tật không thể làm Hoàng đế. Lỡ đâu chân tiểu Hoàng đế thật sự không được mà bị người ngoài biết… Không, không được, chuyện này nhất định không được truyền ra ngoài.
Nhưng Trương thái y còn chưa nói xong, tiểu Hoàng đế thấy vậy, bình tĩnh hỏi: “Còn gì nữa? Nói đi.”

Trương thái y quỳ xuống phát ra một tiếng “bịch”, mồ hôi lạnh càng thêm chảy ròng ròng, thấp thỏm lo sợ nói: “Cái đó của bệ, bệ hạ… cũng bị lạnh, ngày sau sợ, sợ là sẽ có trở ngại trong việc có con nối dòng.”

Lời vừa nói ra, Tôn Đắc Tiền cũng “bịch” một tiếng quỳ xuống đất. Vẻ mặt thống khổ như chính lão không được… À không, lão vốn là không được rồi.

Lâm Tam cũng nhận ra mình nghe thấy điều không nên nghe, lập tức quỳ xuống.

Lâm Không Lộc sững sờ, hỏi hệ thống: “Nghĩa là sao?”

0687: “Nghĩa là cậu có thể sẽ không đứng dậy được.” Hai ý đều là không đứng dậy được.

Lâm Không Lộc: “…” Cậu không thích hợp.

Nhưng lần đầu hình như không có việc này. Y cần thận nghĩ lại, cảm thấy đây là lỗi của Triệu Kính Từ.
Chắc chắn là do lúc Triệu Kính Từ vừa đuổi tới, cố ý đứng im ở đó nhìn y, kéo y ra khỏi hố tuyết chậm hơn nửa tiếng so với lần đầu, làm y bị cóng thêm một lúc.

Tức quá đi mất!

“Theo thiết lập nhân vật, bây giờ cậu nên nổi đóa.” 0687 nhỏ giọng nhắc nhở.

Lâm Không Lộc giả vờ tức giận, ném vỡ tách trà rồi bùng cháy, khiến ba người quỳ sợ tới mức không dám phát ra tiếng động.

“Vừa rồi ngươi nghe thấy gì?” Biểu tình y u ám, lạnh giọng hỏi Lâm Tam.

Lâm Tam lập tức lăc đầu: “Thuộc hạ không nghe thấy gì cả.”

“Ừ.” Tiểu Hoàng đế vô cảm, nhìn về phía Trương thái y.

Trương thái y cũng vô cùng nhanh trí, lập tức nói: “Chân bệ hạ chỉ bị lạnh, những thứ khác thần chưa từng nói.”

“ừ.” Tiểu Hoàng đế lại gật đầu, mặt bình đạm nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Sau khi hai người rời đi, Tôn Đắc Tiền vẫn quỳ gối bên cạnh, cẩn thận trấn an: “Bệ hạ đừng quá lo lắng, Trương thái y cũng chỉ nói là có thể. Nếu chăm sóc tốt thì tất nhiên…”

“Ngươi cũng ra ngoài đi.” Tiểu Hoàng đế ngắt lời.

Tôn Đắc Tiền muốn nói lại thôi, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm và đôi mắt có chút đỏ của tiểu Hoàng đế, liền biết trong lòng y cảm thấy khó chịu, có lẽ muốn ở một mình một lát nên đành cáo lui trước.

Sau khi mọi người rời đi hết, Lâm Không Lộc ngừng diễn, nhíu mày: “Sẽ không thật sự không được chứ?”

“Khụ khụ, cũng không phải cậu rất cần mà.” 0687 ngắt lời: “Vừa rồi người của nam chính ở bên ngoài theo dõi.”

Lâm Không Lộc cau mày.

Tôi giúp cậu chặn lại rồi, chỉ để họ nghe thấy ‘chân bị đau’ gì đó thôi.” 0687 nói thêm.

Lâm Không Lộc thở dài, nam chính hiện giờ quả nhiên không có khả năng hạ thủ lưu tình với y.
Ngẫm nghĩ một hồi, y nói: “Bỏ chặn ảnh hưởng của tình cổ đi.”

*

Buổi chiều, An lão vương phi nghe nói tiểu Hoàng đế được cứu về, vội vàng tới yết kiến.

Nàng là mẫu thân Triệu Kính Từ, thời trẻ cùng phu quân An Vương ở biên quan chống lại kẻ thù ngoại xâm. Sau khi An Vương qua đời, một mình nàng độc thủ biên quan, là một nữ tử truyền kỳ mang khí phách của đấng trượng phu.

Mẫu thân tiểu Hoàng đế và màng là bạn thân, cảm tình cực kỳ tốt, nàng đối xử với tiểu Hoàng đế cũng như con ruột vậy.

Lời này nói ra có thể hơi bất kính, nhưng tiểu Hoàng đế và nàng có quan hệ rất tốt, khi gặp mặt riêng còn gọi một tiếng “Dì”.

Lần một, khi Lâm Không Lộc đang làm con rối, An lão vương phi biết con trai mình bị bắt vào ngục thì đã vội vã chạy về kinh thành để cầu tình. Nhưng theo diễn biến cốt truyện, giữa đường đi nàng sẽ bị chặn gϊếŧ rồi bỏ mình.
Lâm Không Lộc lúc đó vừa mới xuyên một vài thế giới, thỉnh thoảng không đành lòng, cuối cùng dưới sự không ảnh hưởng đến sự phát triển của tuyến chính, y vẫn phái người đi cứu, rồi đưa nàng vào một thôn xóm nhỏ.

Mà vừa vặn, An lão vương phi bị một hòn đá đập vào đầu và mất trí nhớ. Lâm Không Lộc bèn dứt khoát nói với người ngoài rằng nàng đã chết, vừa lúc trùng với kết cục cốt truyện tuyến chính, đánh giá cuối cùng vẫn là xuất sắc.

Sâm: Vì mình nghĩ An lão vương phi vẫn còn trẻ, tầm độ tuổi tam tuần tứ tuần nên không để là “bà” mà để là “nàng” nhé.

*

Khi Lâm Không Lộc đến chính sảnh, An lão vương phi và Triệu Kính Từ đều ở đó.

Mặc dù y đã chặn cảm giác đau ở chân, nhưng cảm giác vô lực vẫn còn đó, đi đường có hơi chậm.

Triệu Kính Từ nhìn thấy y thì nhíu mày, không đứng dậy. Nhưng An lão vương phi lại nhanh chóng đứng dậy, tiến lên hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Lâm Không Lộc đỡ nàng dậu, cười nói: “Dì Lan không cần đa lễ, ở đây không có người ngoài.”

Nói xong, y lại nhìn về phía Triệu Kính Từ, vốn định nói “Bồn nước ấm của Triệu khanh múc cũng thật lâu” nhưng y chỉ vừa ngẩng đầu nhìn đối phương, hô hấp đã như ngừng lại, suýt chút nữa là mất luôn cả hồn.

Yêu một người đến mức điên cuồng, bệnh hoạn, thần hồn điên đảo làm cảm giác gì? Lâm không lộ không biết, nhưng hiện giờ đã biết.

Khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Kính Từ, y cảm thấy cả thế giới mất đi sắc màu vốn có, chỉ có người trước mắt khiến y si mê, yêu tận xương tủy, khảm vào trong cả tâm hồn y.

Nhịp tim tăng nhanh khiến máu trào dâng, hai má nóng bừng, y gần như đã không kìm được mà lao tới ôm đối phương tại chỗ.

“Nhanh lên, chặn 80% ảnh hưởng của tình cổ.” Y nhanh chóng nói với 0687.
0687 vội làm theo.

Sau khi che chắn một phần, nhịp tim cũng không đập nhanh như vậy nữa.

Lâm Không Lộc hít thở sâu, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

Trong lần đầu tiên, y đọc xong kịch bản biết hiệu quả của tình cổ nên để bảo trì lý trí, ngay lúc mở mắt y đã trực tiếp nhìn vào gương. Vậy nên người y yêu vẫn luôn là bản thân, không có việc là ôm kính tự chiếu cảm thán “Mình đẹp quá”, điên cuồng trước mặt Triệu Kính Từ đều là diễn.

Nhưng khi đó cũng không cảm thấy hiệu quả của tình cổ mãnh liệt như vậy.

0687 giải thích: “Tình cổ sẽ không khiến người ta vô duyên vô cớ nảy sinh tình cảm. Những người trúng cổ thường đều có người mình thích trong lòng, sau khi trúng cổ sẽ mang phần cảm tình này chuyển đến người đầu tiên họ nhìn thấy khi mở mắt ra. Tác dụng của tình cổ chủ yếu là chuyển dịch cảm tình và không ngừng khuếch đại tình cảm đó lên, cho đến khi người trúng cổ phát diên hoặc phần cảm tình này được đáp lại.”
“Tình cảm ban đầu càng sâu thì phản ứng sẽ càng mãnh liệt sau khi bị tình cổ khuếch đại tình cảm. Ký chỉ có thể là bị tình cảm ở thế giới trước ảnh hưởng, kiến nghị cậu nên điều tiết tình cảm một chút. Tôi giúp cậu chặn 90%, nếu chỉ chặn 80% có lẽ cậu vẫn không chịu nổi.”

Lâm Không Lộc: “…”

Sự khác thường của y nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai người kia. Khi nhìn thấy sự điên cuồng và si mê trong mắt y, ấn đường Triệu Kính Từ giật kịch liệt.

An lão vương phi hiểu lầm, thấy Lâm Không Lộc luôn nhìn Triệu Kính Từ, sắc mặt hắn còn không tốt, cảm thấy con trai nahf mình vô lễ chọc tức tiểu Hoàng đế, vội trách mắng: “Kính Từ, sao con lại quên không hành lễ với bệ hạ?”

Lâm Không Lộc: Không phải là anh ấy quên, anh ấy chính là bất kính.

Triệu Kính Từ vẫn giữ vài phần mặt mũi cho mẫu thân, xoay người lạnh lùng hành lễ với tiểu Hoàng đế.
Hắn biết quan hệ giữa mẫu thân và Thái hậu, đối xử tốt với tiểu Hoàng đế. Nếu tiểu Hoàng đế có chuyện thì mẫu thân hắn nhất định sẽ đau lòng.

Nhưng kiếp trước, nếu không phải tiểu Hôn quân này lằm xằng làm bậy, mẫu thân sao có thể bị chặn gϊếŧ trên đường vội về kinh thành cứu hắn? Mà người chặn gϊếŧ còn rất có thể là cấm vệ quân của Hoàng cung, thủ hạ của tiểu Hoàng đế.

Triệu Kính Từ không có bằng chứng chính xác, nếu có, tiểu Hoàng đế có lẽ giờ này đã không còn rồi.

*

An lão vương phi đến gặp Lâm Không Lộc, đầu tiên là để xác nhận liệu y có thực sự ổn hay không, thứ hai là để khuyên y hồi cung sớm một chút. Rất may, lần nàu tiểu Hoàng đế chỉ là hữu kinh vô hiểm, những nếu lỡ đâu, chẳng phải trên dưới triều đình sẽ đại loạn sao?
Lâm Không Lộc quả thực phải trở lại, đây không phải địa bàn của y. Y ở đây so với Triệu Kính Từ không chiếm ưu thế. Nhưng y không thể trở về một mình, không thì sao có thể công lược được?

Vậy nên, y chỉ đích danh Triệu Kính Từ hộ tống.

An lão vương phi cũng muốn như vậy nên vui vẻ đồng ý.

Thần sắc Triệu Kính Từ cũng bình thường, không có dị nghị. Hiển nhiên cũng đã lên kế hoạch từ trước.

Nhưng sau khi tiễn tiểu Hoàng đế đi, lão Vương phi lập tức chau mày nghiêm túc nói với hắn: “Kính Từ, tại sao vừa rồi con lại có thái độ bất kính như vậy với bệ hạ? Không phải như người ta nói, con làm Nhϊếp chính vương vài ngày là bắt nạt bệ hạ còn nhỏ, sinh ra tâm tư không nên có chứ? Ta cảnh cáo con…”

“Mẹ lo lắng nhiều rồi, không thể nào.” Triệu Kính Từ nhàn nhạt ngắt lời.
Hắn có tâm tư gì không tốt? Hắn chẳng qua chỉ muốn phế đế mà thôi.

*

Sau khi quyết định về kinh, Lâm Không Lộc liền phân phó Tôn Đắc Tiền thu dọn đồ đạc.

Chân tiểu Hoàng đế đi lại không tốt, vậy nên khi quay về kinh thì cần có xe ngựa chất lượng tốt.

Tôn Đắc Tiền đau lòng cho chủ tử nên đích thân xử lý chuyện này, yêu cầu xe ngựa phải xa hoa rộng rãi, tốt nhất để tiểu Hoàng đế có thể lăn lộn trong đó mà vẫn còn chỗ.

Đồ vật trong xe cũng phải đắt tiền, đệm phải dày và mềm, đồ ăn nhẹ và trà phải luôn có sẵn, cần lò sưởi, vân vân và vân vân. Điều quan trọng nhất là đánh xe phải ổn định, không thể làm xóc đến tiểu Hoàng đế.

Triệu Kính Từ liếc nhìn xe ngựa do Tôn Đắc Tiền chuẩn bị, lại nghe thêm cái suy nghĩ hỏng bét này của lão thái giám, đen mặt hỏi: “Nếu không bổn vương tự mình đánh xe?”
“Vậy tất nhiên là không thể tố… Khụ, không không không!” Tôn Đắc Tiền tí nữa thì tiện mồm nói “Tốt hơn”, may là lão kịp thời phản ứng lại, vội sửa lời: “Nếu thủ hạ của Vương gia có kinh nghiệm dày dặn trong việc đánh xe thì có thể cho mượn một chút, vậy tất nhiên là không thể tốt hơn.”

Triệu Kính Từ cười lạnh, nhưng vẫn lệnh một người trong đám thân binh lại đây đánh xe.

Chân đau? Ồ, kiếp trước hắn chưa từng thấy đôi chân của tiểu Hoàng đế có chỗ nào có bệnh.

____________________

Tác giả:

Về xe ngựa xa hoa, lúc đầu ——

Nhϊếp chính vương: Phô trương, lãng phí, không thấy có chỗ nào cần thiết.

Về sau ——

Nhϊếp chính vương: Ta cảm thấy xe ngựa có thể lớn thêm chút nữa. Bệ hạ, người có muốn lên xe thử xem không?

Sâm: Tác giả gộp 2 chương nên mình cũng để zậy lun nha, sau này có nhiều chương gộp lắm TT. Mình thấy chương gộp là mình lười liền.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN