Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 036
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 036


Tiểu Hoàng đế 16.

Thế mà anh ấy không đuổi theo.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Tiểu Hoàng đế làm ầm một hồi, ngày hôm sau dường như đã bình thường trở lại vẫn thượng triều, phê tấu chương.

Nhưng Triệu Kính Từ cảm thấy y nhất định đang đè nén sự đau khổ, vì vậy mà lòng hắn cũng chua xót. Hắn cứ thỉnh thoảng lại mặt lạnh thúc giục Triệu Hành: “Sao vu y còn chưa tới?”

“Sắp rồi sắp rồi.” Triệu Hành lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nói: “Đã phái Kim Ngô Vệ thúc ngựa đi đón, qua mấy canh giờ nữa là đến.”

Vương gia cũng quá nóng vội rồi. Từ qua đến nay đã hỏi ít nhất khoảng bốn năm chục lần. Thương thay vị vu y đã có tuổi của Nam Cương kia, bị họ xách lên ngựa phi như điên, xương cốt đã rã rệu hết rồi.

Có điều nhìn dáng vẻ âm tình bất định gần đây của tiểu Hoàng đế, Triệu Hành có thể hiểu được Vương gia nhà mình. Còn không giải cổ thì sợ là tiểu Hoàng đế sẽ thật sự phát điên mất.

0687 cũng lo lắng cho ký chủ, nhân lúc ảnh hưởng của tình cổ không lớn vì không có Triệu Kính Từ, cẩn thận hỏi: “Thân, gần đây cậu có khỏe không? Có cần tư vấn tâm lý không?”

Lâm Không Lộc thở dài: “Cuối cùng thì cậu cũng lên tiếng rồi?”

0687: “Gì nhỉ, không phải do sợ làm gián đoạn cậu phát huy sao.”

Lâm Không Lộc: “Chỉ một từ thôi, mệt.”

Tuy rằng nửa thật nửa giả mà diễn theo thiết lập nhân vật, nhưng dao động cảm xúc do ảnh hưởng của 10% tình cổ đem lại cũng thật sự tồn tại. Đại hỉ đại nộ lại đại bi, còn phải vào triều phê tấu chương. Làm hai phần công việc, mệt chết y rồi.

Lâm Không Lộc: “Lần đầu vẫn là nhẹ nhàng hơn. Sau khi trúng cổ đã soi gương luôn, thích bản thân mình, trước mặt anh ấy cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tình cổ đem lại.”

0687 nhớ lại lần đầu, nhớ dáng vẻ y tự luyến mỗi ngày ôm gương khen “Tôi đẹp quá”, chợt rùng mình.

*

Một buổi chiều tưởng chừng như bình yên lại trôi qua. Lúc chạng vạng, Kim Ngô Vệ cuối cùng cũng đạp lên ánh hoàng hôn, cõng vu y tiến cung.

Thái hậu nghe tin người giải cổ đã đến, nàng cũng nôn nóng chạy tới ngay lập tức.

Mấy ngày nay nàng đến thăm tiểu Hoàng đế rất nhiều, nhưng mỗi lần tới đều thấy Triệu Kính Từ canh giữ ngoài cửa như môn thần vậy. Nàng tức đến mức bất chấp, hiện giờ không còn đọc kinh Phật, mỗi ngày chỉ luyển chưởng pháp.

Tiểu Hoàng đế thấy nàng tới, phản ứng vẫn bình thường, nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu.”

Thái hậu nghe vậy, vành mắt đỏ hoe.

Không ai hiểu con bằng mẹ. Sao nàng có thể không biết con trai những ngày vừa rồi vẫn luôn đè nén ảnh hưởng của tình cổ, trước mặt người khác luôn cố ý giả vờ bình tĩnh, như thể rất có lý trí.

Nhưng trên thực tế, khi không có ai, nàng đã từng thấy con trai mình ngay giây trước vừa nổi cơn tam bành với Triệu Kính Từ, nhưng chỉ giây sau thôi là lại ôm đối phương bày tỏ tình yêu thân mật.

Thái hậu nén nước mắt, cố nặn một nụ cười, bước tới ngồi xuống vỗ vỗ tay tiểu Hoàng đế, quan tâm hỏi: “Hôm nay có khá hơn không? Không phải vu y đã tới rồi sao? Vì sao không thấy người nào vậy?”

Đang nói, Triệu Kính Từ tiến vào từ thiên điện với một ông lão mặc trang phục Nam Cương.

Tiểu Hoàng đế thoáng nhìn qua, bình đạm trả lời Thái hậu: “Lão tiên sinh đi đường nhiều ngày, có chút mệt mỏi nên nghỉ ngơi ở bên kia một chút.”

“Lão hủ không phải mệt mỏi.” Ông lão vừa nghe, lập tức tức giận thổi râu trừng lớn mắt: “Lão hủ là bị người xách trên ngựa điên một đường, ngất vì điên luôn rồi.”
Nam Cương không thuộc Đại Hạ, vu y lại là người đức cao vọng trọng bên Nam Cương nên không thích bị ràng buộc bởi lễ pháp cung đình, có hơi tùy ý.

Lão đến giải cổ cho tiểu Hoàng đế, Thái hậu cũng không bận tâm. Nhưng nàng trừng mắt nhìn Triệu Kính Từ, bực bội vì hắn suốt ngày lởn vởn trong tẩm cung tiểu Hoàng đế.

Triệu Kính Từ đã quen việc Thái hậu bất mãn với mình, cũng không có phản ứng, chỉ nói với vu y: “Trước đây bổn vương vô lễ, nhưng việc gấp tòng quyền*, cũng xin tiên sinh hãy giải cổ cho bệ hạ trước.”

*Ứng phó linh hoạt theo cảnh ngộ.

Vu y tùy tính không chịu gò bó, cũng không phải thật sự để ý, chỉ là oán giận vài câu thôi. Huống hồ tình cổ là sản vật của Nam Cương bọn họ, còn là thứ hại người. Lão vốn định tới đây để giải quyết việc này, nghe vật cũng không chậm trễ mà lập tức ngồi xuống cạnh tiểu Hoàng đế, nói: “Mời bệ hạ vươn tay ra.”
Lâm Không Lộc làm theo, vu y đặt đầu ngón tay lên cổ tay y rồi nhắm mắt lại, ung dung bình tĩnh.

Thái hậu và Triệu Kính Từ đều nhướng mi theo dõi, tiểu Hoàng đế cũng mím chặt môi, tựa hồ lộ ra một chút căng thẳng.

Một lát sau, vu y mở mắt, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, cổ chưa trưởng thành, dễ giải.”

Nghe vậy, Thái hậu và Triệu Kính Từ đều thở phào.

Lâm Không Lộc cũng vậy, mặc dù có hệ thống chặn, nhưng y không muốn lúc nào cũng có con trùng trong người.

“Mà trước khi giải cổ thì cẩn chuẩn bị một chút.” Vu y nói.

Thái hậu biết cổ có thể giải cũng đã thả lỏng nửa phần, vội nói: “Lão tiên sinh có yêu cầu gì cứ nói, ai gia lập tức sai người đi làm.”

Triệu Kính Từ hơi mím môi, hiển nhiên hắn cũng muốn nói như vậy, nhưng lại bị Thái hậu đánh phủ đầu.

“Không khó.” Vu y ngẩng đầu, quan sát Triệu Kính Từ và tiểu Hoàng đế rồi dừng tần mắt tại Triệu Kính Từ, nói: “Ngươi là đối tượng Hoàng đế bệ hạ yêu sau khi trúng cổ phải không?”
Triệu Kính Từ gật đầu thừa nhận, Lâm Không Lộc nghiêng đầu, khuôn mặt nóng bừng.

Bởi vì ở đây có nhiều người, đặc biệt là Triệu Kính Từ. Mà để hiểu rõ cảm xúc khi không bị cổ ảnh hưởng, y cố ý bảo hệ thống chặn thêm 5%. Nhưng sau khi lấy lại lý trí, loại xấu hổ này cũng trở lại.

Vu y không phát hiện, chỉ nói với Triệu Kính Từ: “Vậy thì dễ xử lý rồi, giải cổ cần máu đầu tim của ngươi, đi lấy máu trước đi.”

Vừa dứt tiếng, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Làm thế nào mới lấy được máu đầu tim? Khoét ngực sao?

Thái hậu vô thức nắm chặt khăn lụa trong tay, ngẩng đầu nhìn Triệu Kính Từ.

Mà Triệu Kính Từ cũng chẳng biến sắc, chỉ gật đầu: “Có thể.”

“Không được, trẫm không uống.” Lâm Không Lộc lập tức phản đối.

Mặt mũi y trắng bệch, nói đùa cái gì thế, đấy có nghĩa là phải uống máu đấy, y sợ máu!
Hơn nữa máu đầu tim là cái quái gì? Máu đầu tim hay máu đầu ngón tay thì có gì khác nhau? Cũng chẳng phải thế giới tu chân, đang hố người đấy à?

0687: “…” Cũng may không để cậu xuyên thành quỷ hút máu.

Triệu Kính Từ biểu tình phức tạp, khẽ an ủi: “Tiểu Lộc đừng sợ, ta sẽ không sao…”

Lâm Không Lộc: “…” Nhưng tôi có thể sẽ có sao.

Vu y vẫn luôn quan sát họ, nhìn thấy vậy thì hiểu rõ, bỗng nói: “Ồ, hình như lão hủ nhớ nhầm. Không cần máu đầu tim, chọc ngón tay lấy tí máu là được.”

Triệu Kính Từ: “…”

Lâm Không Lộc tái mét, vẫn lắc đầu: “Vậy cũng không được.”

Vu y thầm nghĩ, thế mà cũng không được, sợ là yêu lắm lắm rồi đây.

Triệu Kính Từ lại nhỏ giọng an ủi: “Tiểu Lộc đừng sợ…”

Lâm Không Lộc: “Không được, trẫm không uống…”

Triệu Kính Từ: “Tiểu Lộc…”

Lâm Không Lộc: “Trẫm…”
Thái hậu thật sự không coi được nữa, trực tiếp đứng dậy tiến lên, tự tay đánh ngất con trai, xong còn liếc Triệu Kính Từ một cái: “Sến sến súa súa.”

Triệu Kính Từ: “…”

Nghe nói mấy ngày nay Thái hậu vẫn luôn luyện công phu đánh người tại Thọ Khang cung, xem ra không phải luyện vô ích.

*

Lâm Không Lộc ngất luôn cho đến khi giải cổ xong.

Triệu Kính Từ đứng trước giường cả đêm, nhưng đã ngủ thϊếp đi khi tiểu Hoàng đế tỉnh dậy.

Lâm Không Lộc vừa tỉnh còn hơi mơ màng, lúc thấy Triệu Kính Từ cũng không cảm nhận được cảm xúc dị thường do tình cổ, vội hỏi hệ thống: “Giải cổ rồi?”

0687: “Giải rồi.”

“Tôi lại uống máu?” Sắc mặt Lâm Không Lộc trắng bệch, nôn khan vài lần.

Lại?

0687 có hơi khó hiểu, nhưng thấy ký chủ vẫn chưa thể tiếp thu, nó nhanh chóng giải thích: “Không có, lão vu y kia lừa mấy người thôi. Chỉ nặn một viên thuốc, thêm tí máu nam chính rồi rạch một đường bé trên ngực cậu, dúng mùi thuốc và máu dẫn cổ trùng ra.”
Bấy giờ Lâm Không Lộc mới khá hơn, nhưng vẫn không nhịn được kêu ca: “Vì sao cứ phải dùng máu thế? Còn nhất định phải là máu của Triệu Kính Từ nữa.”

“… Có lẽ nam chính nhóm máu O, thu hút sâu bọ?” 0687 ngập ngừng.

Lâm Không Lộc: “…” Lúc cậu tự nói lời này có thấy thiểu năng trí tuệ không?

Triệu Kính Từ mau chóng nhận thấy y tỉnh, vừa ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự trông mong cùng bất an.

“Bệ hạ đã tỉnh rồi, có cảm thấy khá hơn không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Lâm Không Lộc quay đầu nhìn hắn, một lát sau lại nhắm mắt, phản ứng theo thiết lập nhân vật: “Trẫm không có việc gì, Triệu khanh vất vả rồi.”

Triệu Kính Từ sững người, lòng dần chùng xuống.

Bệ hạ xa lạ khách sáo như vậy, là do không thể tha thứ cho hắn. Hay sau khi giải cổ xong, đã không còn cảm tình?

Thái hậu nghe tin tiểu Hoàng đế tỉnh, nàng nhanh chóng đến ôm lấy con trai mình.
Nhưng thấy Triệu Kính Từ cũng ở đó, sắc mặt xấu đi, nói: “Nghe nói An lão vương phi sắp vào kinh rồi, Vương gia không đi nghênh đón sao?”

Triệu Kính Từ biết tiểu Hoàng đế mới tỉnh, tạm thời không phải lúc nói những chuyện đó. Hắn trầm mặc một lát rồi khom mình hành lễ rời đi.

Hắn vừa đi, Thái hậu lại ôm tiểu Hoàng đế khóc.

Lâm Không Lộc vỗ nhẹ lưng nàng an ủi: “Mẫu hậu đừng lo lắng, trẫm đã khỏe rồi.”

Thái hậu lau nước mắt, vẫn lo lắng hỏi: “Thật sự khỏi rồi?”

Thấy Lâm Không Lộc gật đầu, nàng chần chừ một lát, lại hỏi: “Vậy còn thích ai đấy không?”

Lâm Không Lộc hơi giật mình, lộ ra vẻ xấu hổ.

Thái hậu tức khắc hiểu rõ, hận sắt không thành thép chọc chọc đầu y, cả giận: “Con đấy con, con có biết lúc trước hắn muốn gϊếŧ con, còn muốn phế con hay không?”
Nếu tiểu Hoàng đế vẫn bị tình cổ ảnh hưởng, nghe xong chắc chắn sẽ xúc động quá mức. Nhưng sau khi giải được cổ, y chỉ mím môi, làm bộ mất mát.

Thái hậu thấy y như vậy thì càng tức, nói: “Tuy hiện giờ hắn đã hối hận, còn bằng lòng moi máu đầu tim cứu con, nhưng chẳng phải cũng không cần moi sao?”

“Tóm lại, ai gia không yên tâm về hắn. Vừa lúc hôm nay hắn không ở đây, con đi đến hành cung Bắc Sơn cùng ai gia một thời gian đi, tránh xa hắn một chút. Ở đó có suối nước nóng, vừa vặn chữa luôn chân của con.”

*

Thái hậu sấm rền gió cuộn, vừa nói xong liền sai người dọn đồ, hoàn toàn không cho tiểu Hoàng đế cơ hội nói “Không”.

Vì thế, Triệu Kính Từ vừa đón An lão vương phi về vương phủ, còn chưa kịp hỗ trợ dàn xếp đồ thì đã nghe nói Hoàng đế loan giá rời cung.

Lòng hắn sinh ra một cơn khủng hoảng vô cớ, không kịp nói lời nào với An lão vương phi đã phi ngựa đuổi theo.
Loan giá đi rất chậm, Triệu Kính Từ đã đuổi kịp ngay khi rời khỏi cổng thành. Nhưng Thái hậu ngăn cản không cho hắn gặp tiểu Hoàng đế, triệu hắn qua: “Tình cổ đã giải, ngươi còn dây dưa cái gì?”

Triệu Kính Từ không nói lời nào, nhưng sắc mặt có hơi khó coi.

Thái hậu “Ồ” một tiếng, chậm rãi đặt chén trà xuống, nói: “Không phải ngươi nghĩ sau khi giải cổ rồi, Hoàng nhi vẫn còn tình cảm với ngươi đấy chứ?”

Thấy hắn không lên tiếng, Thái hậu cười: “Vậy ngươi nghĩ sai rồi. Vu y nói, tình cổ sẽ không khiến người ta vô duyên vô cớ nảy sinh tình cảm. Có thể khiến người ta yêu sâu đậm đến vậy như Hoàng nhi thường đều có người mình thích trong lòng. Sau đó, dưới ảnh hưởng của tình cổ, cảm tình này chuyển đến người đầu tiên họ nhìn thấy khi mở mắt ra, rồi bị tình cổ không ngừng khuếch đại lên, cho đến khi trở nên cực đoan.”
“Vậy nên sau khi Hoàng nhi trúng cổ mới yêu ngươi như vậy, chủ yếu là vì nó đã người trong lòng trước đó rồi, chẳng qua là chuyển đến người ngươi mà thôi. Phải rồi, chính là Lâm Tam. Thật ra ai gia cũng không quá muốn để hắn ở bên Hoàng nhi, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng chưa từng tổn thương Hoàng nhi. Ngươi nói có phải không?”

Triệu Kính Từ siết chặt tay, sắc mặt vô cùng xấu, giọng khàn khàn: “Ta không tin.”

“Đây là lời do chính vu y nói ra, xem ra Sở Hoằng cũng chẳng hiểu tình cổ lắm.” Thái hậu cười như không, nói xong còn cảm khái: “Đúng là tạo hóa trêu người.”

Triệu Kính Từ không nói nữa, xoay người rút kiếm ngăn những bính lính đang cản trở hắn tiến về phía trước, muốn đi về phía xa giá của tiểu Hoàng đế.

Thái hậy lập tức cả giận: “Phản rồi, ngươi muốn hành thích vua sao?”
Triệu Kính Từ tức khắc cứng còng, không thể cử động được nữa.

Hành thích vua?

Đúng vậy, trước đây hắn từng có suy nghĩ này, tổn thương bệ hạ. Hiện giờ lạ động dao động thương xông lên, liệu có làm bệ hạ hiểu lầm nữa không?

Lúc này, tiểu Hoàng đế đang nghỉ ngơi trong loan giá rốt cuộc cũng bị kinh động, vén màn xe thoáng nhìn về bên này. Khi thấy Triệu Kính Từ, y mím môi, không nói gì rồi mau chóng buông màn xe.

Khi Triệu Kính Từ nhìn thấy y, trong mắt hắn hiện lên một tia hy vọng. Nhưng sau khi màn xe buông xuống, nó đã chuyển thành ảm đạm.

Trong xe, Lâm Không Lộc thở dài: “Ầy, thế mà anh ấy không đuổi theo.”

0687: “…”

Lâm Không Lộc: “Chẳng lẽ muốn tôi quay đầu đuổi theo anh ấy sao?”

0687: “…”

Lâm Không Lộc: “Nhưng lại không phù hợp thiết lập nhân vật mà.”

0687: “…”

Lâm Không Lộc: “À, độ yêu thích và giá trị hắc hóa là bao nhiêu rồi?”
0687: “Độ yêu thích 99,9, giá trị hắc hóa 39.”

Lâm Không Lộc: “Đệt, thiếu mỗi 0,1 là sao? Đái không hết à?”

0687 đổ mồ hôi: “So sánh này có phải hơi khiếm nhã không?”

Lâm Không Lộc: “Mà sao giá trị hắc hóa không những không giảm mà còn tăng thêm hai? Phương thức tính toán của mấy cậu có phải có vấn đề hay không?”

0687: “Giá trị hắc hóa không nhất thiết đại diện cho hận thù. Có nghe câu ‘Yêu tận đáy lòng tự nhiên sẽ đen’ chưa?”

Lâm Không Lộc: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN