Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 39: Xuyên thành vật hy sinh mang thai nhãi con trong văn mạt thế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 39: Xuyên thành vật hy sinh mang thai nhãi con trong văn mạt thế


Vật hy sinh 01.

Bảo bảo.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Warning: Thế giới này sinh con, cẩn thận giẫm trúng lôi!

2

Sau khi giá trị hắc hóa giảm hết, độ yêu thích cũng đầy, Cục Quản Lý Thời Không cho rằng Lâm Không Lộc hoàn thành nhiệm vụ khá tốt. Nhưng suy xét đến việc lập tức rời đi có thể khiến Triệu Kính Từ hắc hóa lần nữa, các lãnh đạo nhất trí quyết định để Lâm Không Lộc ở lại thế giới này thêm một thời gian.

Còn việc ở lại bao lâu thì tùy tình hình để Lâm Không Lộc tự quyết định. Vì thế, Lâm Không Lộc đã ở lại cho đến khi Triệu Kính Từ sống thọ và qua đời.

Khi rời đi, cũng giống như thế giới trước, một luồng năng lượng ấm áp thoát ra từ người Triệu Kính Từ, dừng giữa mi tâm của Lâm Không Lộc rồi quấn lấy ý thức của y.

*

Lâm Không Lộc và người yêu y cùng nhắm mắt lại với nhau, khi mở ra một lần nữa, y phát hiện mình đang bị người ôm hôn.

Lâm Không Lộc: “!!!” Đệt đệt đệt đệt đệt, cái gì thế này?

“Bảo bảo, bảo bảo…” Người trên người y ôm eo y, giọng nói khàn khàn nỉ non, tràn ngập hơi thở chiếm hữu quấn chặt lấy y.

Lâm Không Lộc còn đang choáng ngợp vì cách xưng hô này. Y không thể nhớ mình đã có tình một đêm với ai trong thế giới nào ở lần đầu xuyên.

“Anh, buông tôi ra.” Y cắn răng giãy dụa.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó một giọng nam trung niên nói: “Cậu Lâm, hôm nay tiên sinh đi công tác, ngày mai tôi sẽ cậu tới trường St. Tisian nhập học.”

1

Lâm Không Lộc: “…” Mẹ nó St. Tisian, y biết đây là nơi nào rồi.

Thế giới này sắp bị lũ cương thi tàn phá, mà y là một kẻ tay trói gà không chặt, là bạn trai cũ phiền phức luôn gây đủ loại rắc rối ăn vạ nam chính sau khi tận thế đến.

Y quen biết nam chính Giang Từ trước ngày tận thế. Lúc ấy đối phương là nhân vật có tiếng ở trường đại học A, là đóa hoa cao lãnh cấm dục trong truyền thuyết.

Còn y, bỏ học từ cấp hai, làm người giao hàng gần trường đại học A. Ngày thường hay giả vờ ngọt ngào dễ thương tỏa nắng, nhưng thực chất lại là một tiểu Bạch liên có chút tâm cơ tính kế.

Một lần, y giả vờ vô tình giao nhầm đồ ăn, gặp được Giang Từ say rượu. Sau đó, đóa hoa cao lãnh này bị y hái xuống.

Đương nhiên, đêm đó thật ra không xảy ra chuyện gì, Giang Từ chỉ hiểu lầm mà thôi. Sau này, sở dĩ biến thành bạn trai cũ là vì y được một ông lớn có tiền nhìn trúng.

Làm một tiểu pháo hôi xuất thân chợ búa, chưa từng gặp việc đời, lại hơi mê thích hư vinh, y lập tức bị thế giới nhà giàu mê hoặc, nhanh chóng đá bay Giang Từ, muốn đi cùng ông lớn.

Trước khi chia tay, y còn khinh thường nói với Giang Từ: “Về sau anh đừng tới tìm tôi, anh ấy đón tôi còn lái Lamborghini, còn anh chỉ biết lái xe máy điện.”

Lúc ấy sắc mặt Giang Từ rất xấu mà rời đi, không nói với tiểu Bạch liên mù lòa rằng hắn lái xe máy điện chỉ vì tiểu Bạch liên từng nói thích hắn mặc áo sơ mi trắng lái xe máy điện chở y. Bởi lúc đi hóng gió rất lãng mạn.

Mà vì vậy, hắn còn bị cảnh sát giao thông bắt và phạt tiền vì chở người là vi phạm quy định.

Hắn còn không nói, hắn cũng có thể mua được Lamborghini. Hắn giận tiểu Bạch liên mắt mù không nhận ra chiếc đồng hồ hắn tặng có giá trị hàng triệu đồng.

*Một triệu NDT = khoảng 3 tỉ rưỡi VNĐ.

Tiểu Bạch liên đúng là mù thật, vui vẻ chia tay cùng hắn, vào sống trong biệt thự chưa đầy hai ngày thì đã đến tận thế.

Lâm Không Lộc nhớ lại một chút, bèn nhớ tới đây hẳn là buổi tối đầu tiên y vào biệt thự ở, vậy người trên người y là…

Y cứng ngắc quay đầu, vừa nhìn thấy gương mặt đối phương, hai mắt lập tức trợn to: “Giang Từ?”

Giang Từ vẫn đè y, nhưng đã hơi kéo ra khoảng cách.

Hai tay hắn giữ chặt Lâm Không Lộc, vẻ mặt không còn lạnh lùng thờ ơ như trước, đôi mắt đỏ ngầu kỳ lạ, nhuộm vài phần điên cuồng.

Lâm Không Lộc giật nảy mình, nhưng lại cảm thấy giờ phút này hắn rất quen thuộc, quên thuộc như hai thế giới trước vậy.

Giang Từ nghe tiếng gõ cửa, sắc mặt lạnh đi hai độ, nhìn người trong lòng, nói: “Kim chủ của em?”

Lâm Không Lộc: “…” Mẹ kiếp thật là xấu hổ.

Nhưng tại sao Giang Từ lại ở đây? Đây là biệt thự của “kim chủ”, làm thế nào mà hắn qua mặt được nhân viên an ninh và giám sát rồi lẻn vào?

Mấu chốt là, ở lần đầu Giang Từ không tới tìm y.

Y nhớ sau khi chia tay, đối phương đã bay về thành phố A. Họ gặp lại nhau sau ngày tận thế, tiểu đội của Giang Từ đi ngang qua biệt thự, cứu một y hơi thở thoi thóp vì đói, từ đây mở ra con đường không ngừng gây phiền phức tìm đường chết của y.

“Sao, sao anh lại ở đây?” Lâm Không Lộc giả vờ kinh ngạc hỏi, trong lòng thầm nghĩ, không phải lại sống lại chứ.

Đôi mắt đỏ như máu của Giang Từ chớp chớp: “Sợ bị kim chủ của em phát hiện?”

Lâm Không Lộc: “…”

Y “tức giận”, duỗi tay đẩy mạnh đối phương rồi giận dữ nói: “Tránh ra, anh có ý gì? Cố ý đến cười nhạo tôi chắc?”

Mặc dù đã sớm gia nhập xã hội rèn luyện, thường xuyên gặp mưa gặp gió nhưng y lại có nước da trắng trẻo non mịn. Đặc biệt sau khi ở bên Giang Từ, y thường được đối phương cho ăn rồi chăm sóc nên càng thêm trắng nõn mềm dẻo. Chỉ cần hơi giận một chút là đuôi mắt liền đỏ lên, như sắp sửa khóc.

Trước đây khi đi giao đồ ăn, cũng thường có người trêu y “thân tiểu thư, mệnh nha hoàn”.

Mà đa số người nói lời này thật ra đều có chút chán ghét, một nam sinh lớn đùng, hở ra là đỏ mắt muốn khóc, quá là đáng ghét.

Nhưng Giang Từ thấy y như sắp khóc, bỗng nhiên hoảng sợ. Hắn ôm y như ôm trân bảo, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bảo đừng sợ, ta nói đùa thôi. Ta chỉ hơi ghen tị một chút, em đừng giận…”

Lâm Không Lộc trợn tròn mắt, tình huống chó chết này là thế nào? Cho dù vào lúc quan hệ giữa hai người tốt nhất, Giang Từ cũng chưa từng như vậy.

Hơn nữa, Giang Từ là người hay giả ngầu, ngày thường luôn đối xử lạnh nhạt với mọi người, ra vẻ nam thần cao lãnh. Ngay cả khi ở bên nhau, hắn cũng luôn kiềm chế và lạnh lẽo, có bao giờ ôm người ta gọi là “Bảo bảo” đâu?

“Anh, anh không sao chứ?” Biểu tình Lâm Không Lộc một lời khó tả.

Y nghi ngờ Giang Từ có thể đã bị xe đụng, não hỏng rồi.

“Ta…” Giang Từ đang định nói nhưng đột nhiên lại ôm đầu, nhìn vô cùng đau đớn, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã.

Lâm Không Lộc vội đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy?”

Má nó thế giới này cũng quá kỳ lạ rồi, y vừa mới tới mà nam chính đã cúp điện rồi.

Quan trọng nhất, đây còn có khả năng là ông chồng ở hai thế giới trước của y.

Giang Từ nhíu chặt mày, dùng sức lắc đầu, như đang cố gắng giữ tỉnh táo.

Nhưng hắn thực sự không thể kiên trì được nữa, thậm chí đến nói chuyện cũng khó khăn. Hắn bỗng lấy một hạt châu nhỏ màu trắng trong túi, dùng hết sức đưa vào miệng Lâm Không Lộc rồi hôn y thật sâu.

Hạt châu tan ngay khi vào miệng, Lâm Không Lộc còn chưa kịp phản ứng thì cảm nhận được một luồng khí ấm áp chảy qua cổ họng, cuối cùng đọng lại ở bụng dưới.

Lâm Không Lộc: “?!!” Cho mình ăn cái gì vậy?

Giang Từ hôn xong, đột nhiên ngã vào vòng tay y, dường như không còn ý thức.

Lâm Không Lộc run rẩy vươn tay thăm dò.

“Phù, không sao không sao, vẫn còn thở, chỉ là ngủ thôi.” Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nhíu mày.

“Hệ thống, độ yêu thích và giá trị hắc hóa?”

0687: “Độ yêu thích 37, giá trị hắc hóa 7.”

Lâm Không Lộc: “…” Không cao, cũng không thấp, rất bình thường.

Đặc biệt là độ yêu thích, không khác nhiều so với sau khi chia tay ở lần đầu, không giống sống lại.

Vậy đây là có chuyện gì?

Lâm Không Lộc trầm ngâm, nhưng không hiểu vì sao cơn buồn ngủ bỗng ập đến. Dần dần y cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, đã là buổi tối ngày hôm sau. Biệt thự im ắng, Giang Từ cũng không còn ở đây.

Lâm Không Lộc không biết hắn đã rời đi hay đang trốn ở đâu, vì vậy y vô thức đứng dậy mở cửa.

“Lạch cạch!”

Cửa vừa mở, một người đàn ông trung niên mặc bộ suit đen quay lưng về phía cửa nghe thấy động tĩnh, chậm rãi quay đầu.

Nửa bên đầu của hắn bị thứ gì đó cắn đứt, mặt đầy máu, tròng mắt cũng buông thõng bên ngoài, sắc mặt xám xanh đáng sợ.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn không “chết” mà lảo đảo tiến về phía Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc: “!!!”

“Cái đậu má có máu!” Sắc mặc y nháy mắt trắng bệch, sợ tới mức đóng sầm cửa lại, há mồm hít thở.

0687: “…” Đệt, quên mất ký chủ sợ máu, chưa mosaic cho y.

____________________

Tác giả: Khụ, xem như là công có hai nhân cách. Công lên sàn hôm nay là người có ký ức lần một xuyên sau khi chết, công lên sàn ngày mai là công không có ký ức lúc sống lại.

6

Giang Từ: Ban ngày anh lạnh như băng sương, buổi tối anh nhiệt tình dính người ~

Tiểu Lộc: Đủ rồi, một người là đủ rồi!

Sâm: Nói chung là hai nhân cách, một chú sống lại, một chú không sống lại ợ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN