Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 4: Không muốn bị đánh dấu thì ngoan một chút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 4: Không muốn bị đánh dấu thì ngoan một chút


Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

***

Omega thành niên sau khi phân hóa, trong trường hợp không có bạn đời thì cần phải tiêm thuốc ức chế định kỳ để tránh bước vào thời kỳ động dục ngoài ý muốn.

Lâm Không Lộc luôn sử dụng thuốc ức chế đều đặn. Lẽ ra phải ba ngày sau mới cần tiêm thuốc, nhưng hắn không ngờ lại xảy ra tai nạn như này.

Càng tệ hơn nữa, độ tương xứng pheromone của hắn với Lục Từ cao tới 90%.

Cảm giác bị pheromone khống chế rất tệ, rõ ràng hắn là người có thói khiết phích, nhưng lúc này lại không khỏi muốn lại gần khi ngửi được hơi thở trên người đối phương.

Lục Từ cũng cảm thấy không ổn, nhưng y vẫn có thể kiềm chế bản thân.

Y giơ tay che đi đôi mắt của thiếu niên mang theo tia lên án như đang nói “Kẻ bỉ ổi đê tiện”, đen mặt nói: “Thuốc ức chế?”

“Không, mang!” Lâm Không Lộc nghiến răng, mặc dù âm thanh mềm yếu những vẫn cố gắng nói từng chữ một, như thể làm vậy sẽ khiến hắn trông có vẻ cứng hỏi hơn.

Lục Từ nghe xong, gương mặt lập tức tối sầm thêm.

Lúc này Lâm Không Lộc cố ý tỏ ra vô tội, hôm nay hắn ra ngoài quá đột ngột nên thật sự đã quên mất. Huống hồ, hắn cũng không ngờ rằng Lục Từ sẽ “Động tay động chân” mà.

Thật ra hắn không lo Lục Từ sẽ làm gì mình, não của đối phương đã AI hóa một nửa rồi, chút sức khống chế này chắc là vẫn phải có… nhỉ?

Hơn nữa đối phương còn hận hắn như vậy.

Về phần bản thân Lâm Không Lộc, nếu thật sự tiến vào thời kỳ động dục, hắn có thể để hệ thống phong tỏa cảm giác, sau đó tự trói mình lại. Mặc dù có thể sẽ mất mặt, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.

Nếu 0687 biết hắn đang nghĩ gì, nhất định sẽ lấy làm tiếc nói cho hắn: Cậu xem nhẹ uy lực của pheromone rồi, hơn nữa hệ thống chỉ có thể chặn cảm giác đau đớn, không thể chặn loại cảm giác đặc biệt này.

Lâm Không Lộc thực sự không biết, dù hắn đã xuyên đến rất nhiều thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên trải qua một việc như này.

Ngay khi hắn đang mơ hồ nghĩ biện pháp, Lục Từ cuối cùng cũng hành động, nhanh chóng cố định hắn vào ghế bằng dây an toàn.

Lâm Không Lộc sửng sốt, không kịp phản kháng, chỉ có thể bất an hỏi: “Anh, anh định làm gì?”

Hơi thở của Lục Từ có chút hỗn loạn, cũng không hề lạnh lùng bình tĩnh như trước. Y đưa tay bóp cằm thiếu niên, lạnh giọng nói: “Không muốn bị đánh dấu thì ngoan một chút, hiểu chưa?”

Nói xong thấy bộ dáng ngơ ngác của thiếu niên, dường như đang sợ hãi, y mới buông tay ra, quay đầu nói với Lance: “Dừng xe.”

Lâm Không Lộc có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi từ giọng nói của y, nhưng cơ thể càng ngày càng yếu đi, suy nghĩ cũng bắt đầu hỗn loạn khiến hắn không còn sức lực để suy xét nữa.

Lance có vẻ do dự một lúc, nhưng vẫn trung thành thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân.

AI sẽ không bị ảnh hưởng bởi pheromone, Lục Từ để Lâm Không Lộc lại trên xe, đi xuống mua thuốc ức chế.

Sau khi y rời đi, mèo máy cuối cùng mới phá được một ít sự áp chế của Lance, khó khăn mắng mỏ: “Chủ nhân của anh thật đáng khinh, meo.”

Lance: “…”

Miêu Miêu: “Thế mà lại muốn dẫn chủ nhân của tôi tiến vào kỳ động dục, meo.”

Miêu Miêu: “Ôi, đàn ông, meo.”

Miêu Miêu: “Động vật suy nghĩ bằng thân dưới, meo.”

Miêu Miêu: “Chủ nhân, chủ nhân, ngài không sao chứ, meo?”

Lâm Không Lộc: “…” Mi nên chăm sóc bản thân mình trước đi, meo.
Lục Từ nhanh chóng trở lại, trên người mang theo hơi lạnh.

Lance vội vàng thêm chương trình áp chế khác vào mèo máy để nó không thể phát ra âm thanh nữa.

Lâm Không Lộc đang nhắm mắt kiềm chế thì cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hắn lập tức cọ qua theo bản năng, ngoan ngoãn giống như một chú mèo.

Nồng độ pheromone trong xe so với lúc trước đã cao hơn đáng kể, hương tường vi phả vào mặt khiến tâm trí vừa ổn định của Lục Từ lại hơi hơi loạn.

Y đỡ đầu thiếu niên qua, nhíu mày nói với Lance: “Bật hệ thống lọc không khí lên.”

Y dùng một tay rút thuốc ức chế và cắm thẳng vào gáy thiếu niên một cách nhanh chóng và chính xác.

“Ưm!” Lâm Không Lộc vô thức muốn cử động, nhưng bị kìm lại.

Tay Lục Từ chạm vào gáy hắn, cảm nhận được mạch máu đập rõ ràng trên đầu ngón tay.
Mảnh mai như vậy, dường như chỉ cần một chút lực, là có thể dễ dàng bẻ gãy…

Lục Từ hơi giật mình, hiện giờ y đang làm gì? Rõ ràng y tới để báo thù, nhưng lại bị đối phương dẫn dắt cảm xúc một lần nữa, ngại kiếp trước ngu dại chưa đủ nhiều hay sao?

Y rũ mắt xuống che đi bóng tối, tiêm thuốc ức chế xong thì đẩy thiếu niên ra.

Tình hình của Lâm Không Lộc dần ổn định, dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lục Từ nhìn lòng bàn tay, nơi vẫn còn hơi ấm. Một lúc sau, y siết chặt tay lại.

Lance mở mắt điện tử sau gáy ra, nhìn y, lại nhìn Lâm Không Lộc đang ngủ, bỗng nhiên chặn hết cảm giác của mèo máy lại, dùng âm thanh điện tử rập khuôn nói: “Khi mới sống lại, ngài nói rằng ngài đến đây để trả thù.”

“Câm miệng.” Lục Từ dường như biết nó muốn nói gì.

Lance không dừng lại, nói tiếp: “Nhưng ngài lại đi mua thuốc ức chế cho cậu ta.”
“Không đi mua, không lẽ để ta đánh dấu cậu ta sao?” Lục Từ lạnh lùng hỏi lại.

*Về xưng hô của ảnh với cơ giáp, tui thử đổi hết các loại xưng hô rồi nhưng vẫn không thấy hợp nên giữ nguyên ta – ngươi nhé, còn anh thụ với mèo máy sẽ là ta – mi nếu sau này có.

Lance chần chừ một lúc, khó hiểu: “Tại sao không? Ngài có thể đánh dấu cậu ta, khiến cậu ta yêu ngài. Nhưng ngài không yêu cậu ta, ngược thân ngược tâm cậu ta, trả thù cho sự phản bội của cậu ta cho đến khi cậu ta tâm tàn ý lạnh, quyết định rời đi thì ngài mới phát hiện, hóa ra ngài đã yêu cậu ta từ lâu rồi. Vì thế hoàn toàn tỉnh ngộ, cua vợ sấp mặt…”

“Gần đây ngươi lại đang xem phim gì rồi?” Lục Từ đột nhiên ngắt lời hỏi.

“Hận hải tình thiên lấy gì để giữ lại em, người tôi yêu.” Giọng điệu của Lance cứng nhắc, nói nội dung máu chó như vậy có vẻ hơi buồn cười.
Lục Từ: “…”

“Về sau xem cái gì lành mạnh chút đi.” Y đau đầu di di ấn đường.

“Tôi đang học tập về tình cảm của con người.” Lance nói “Hiện tại ngài rất mâu thuẫn, chủ nhân.”

Tuy rằng nó sống lại cùng Lục Từ, nhưng kiếp trước lúc nó được tạo ra Lục Từ đã ra tù, Lâm Không Lộc giả cũng chết.

Nó không hiểu ân oán cụ thể giữa hai người, vẫn đang nghiêm túc phân tích: “Loại mâu thuẫn này xuất hiện sau khi ngài đến Thủ Đô Tinh, đặc biệt là khi nhìn thấy cậu nhỏ. Căn cứ vào báo cáo xem phim của tôi, có lẽ ngài đối với cậu ấy là yêu càng đậm, hận càng sâu, yêu sâu hơn là hận…”

“Câm miệng.” Lục Từ lại ngắt lời, lạnh nhạt nói: “Báo cáo xem phim của ngươi đầy rẫy lỗi sai, có thể xóa đi.”

Lance: “…” Mặc dù rất muốn nhắc nhở “Chủ nhân, ngài đánh mất sự bình tĩnh”, nhưng hiện tại hình như ngậm miệng có vẻ sáng suốt hơn.
Lục Từ nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau lại mở ra, nhìn về phía thiếu niên đang yên tĩnh ngủ.

Sau khi ngủ, cậu ấm vừa yên lặng vừa vô hại, lông mi dày và dài tạo nên một chiếc bóng nhỏ dưới mắt, lông mày thanh tú, làn da trắng đến gần như trong suốt, giống như một con búp bê ngoan ngoãn.

Rất khó để tưởng tượng, khi hắn thức giấc lại nói ra những lời xấu xa đến nhường nào.

Lục Từ tựa như đã lấy lại được sự bình tĩnh, giơ tay giúp thiếu niên gỡ phần tóc hơi dính vào đuôi mắt ươn ướt, nhưng ánh mắt không hề có chút ấm áp nào, thờ ơ nói: “Lance, đừng suy đoán ý nghĩ của ta. Qua mấy ngày nữa, ta và ngươi sẽ đưa cậu ta đến tiền tuyến.”

Nói đến đây, y nở một nụ cười, nhìn chằm chằm sườn mặt thiếu niên, như tự nói với bản thân: “Cậu ấm của chúng ta, cũng nên gặp người tình tương lai kia rồi, thật mong đợi biểu hiện của bọn họ.”
Lance: “…” Hành vi này của ngài, giống như là tự đội nón xanh lên đầu vậy.

Nhưng nó vẫn khôn ngoan không nói ra, mà hỏi: “Cậu nhỏ sẽ đồng ý đi sao?”

“Cậu ta sẽ.” Lục Từ vẫn thản nhiên như không, nhưng giọng điệu mang theo sự khẳng định.

*

Khi xe đến Quân khu đệ nhất của Thủ Đô Tinh, Lâm Không Lộc vừa khéo tỉnh ngủ.

Có thể do lúc trước bị cố định ngồi một chỗ nên hắn ngủ rất khó chịu, cổ hơi bị sái, vai lưng cũng đau nhức.

Hắn bẻ lại cổ, đột nhiên ý thức có ánh mắt rơi trên người mình, vội quay đầu lại nhìn.

Lục Từ thu hồi ánh mắt, nói: “Cậu dậy cũng khá đúng lúc đấy.”

Lâm Không Lộc ngay lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi chìm vào giấc ngủ, cảnh giác hỏi: “Anh không làm gì đấy chứ?”

Lục Từ cười nhạo, liếc hắn một cái, nói “Cậu nghĩ đẹp thật.”
Lâm Không Lộc: “…” Sao lần thứ hai này miệng nam chính thiếu nợ vậy? Nợ còn nhiều hơn so với mình!

Lục Từ nói xong thì mở cửa xuống xe.

Dù Lâm Không Lộc khó chịu với y nhưng lúc này cũng không biểu hiện gì, chỉ theo sát xuống xe.

Còn Lance, nhìn con mèo máy màu hồng vẫn đang loay hoay giải mã chương trình, do dự hỏi Lục Từ: “Tôi có thể ở lại trong xe không?”

Lục Từ: “…”

“Cút xuống đây.” Một lát sau, y lạnh mặt nói.

“Tức giận vậy luôn, đúng là dễ bị kích động ha.” Lâm Không Lộc hiếm khi châm chọc với 0687, nhân tiện hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sau khi tôi ngủ không?”

Cả một đường này 0687 gần như đã sắp nghẹn đến chết, nghe hắn cuối cùng cũng hỏi lập tức ríu rít nói: “Ký chủ ơi cậu không biết đâu, nam chính thật sự xấu xa quá đi mất. Y muốn mang cậu đến tiền tuyến, để cậu gặp mặt với người qua đường Giáp kia trước. Ối giời ơi, y có biết cậu là một Omega yếu đuối không thế, tiền tuyến nhiều A độc thân hàng năm không gặp O như vậy, đưa cậu đi không phải là đưa cừu vào ổ sói à…”
“Gì cơ? Còn có chuyện tốt như vậy?” Lâm Không Lộc ngạc nhiên ngắt lời.

0687: “…” Ký chủ, cậu có hơi không hợp lý lắm.

“Đừng nghĩ nhiều, ý tôi là, tôi đang lo làm sao tìm được cái bug kia. Lục Từ lại muốn đưa người đến trước mặt tôi, đúng là buồn ngủ có người kê gối đầu mà.” Lâm Không Lộc vội vàng giải thích.

0687: “…” Được rồi, là tôi không hợp lý.

*

Cấp bậc của Lục Từ rất cao, đi cùng y Lâm Không Lộc suốt quãng đường không bị cản trở. Hắn đến bệnh viện của quân đội ở trên tầng mà gần như không bị kiểm tra cái gì.

Ngày trước khi lên tầng, Lục Từ đột nhiên nói: “Khi nào về hãy thay màu lông con mèo kia của cậu đi, hoặc đổi một vệ sĩ AI khác.”

Làm một cơ giáp siêu cấp với công nghệ đen của tương lai, Lance nơi nào cũng tốt, chỉ là có một tật xấu. Nó không có sức chống cự đối với màu hồng nhạt, luôn luôn nhìn thấy màu hồng là sẽ không thể đi nổi. Thậm chí nhiều lần còn muốn nhuộm áo giáp bên ngoài của mình thành màu hồng nhạt.
Lục Từ thật sự không thể chịu nổi cơ giáp của mình có loại tật xấu không tiền đồ này, đặc biệt là trước mặt Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc khó hiểu nghiêng đầu nhìn y, như hỏi: Anh đang dạy tôi phải làm gì?

“Quên đi.” Lục Từ đột nhiên hối hận mình nhiều lời, xoa xoa ấn đường: “Lên trước đi.”

Y làm sao thế này? Không lẽ còn định thường xuyên tiếp xúc với cậu ấm này chắc?

Lâm Không Lộc không hiểu gì, nhưng khi nghĩ đến việc sắp được gặp lại anh trai, trong lòng lập tức tràn đầy mong đợi.

Hết chương 4

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN