Anh ruột
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Khi hai xe lướt qua nhau, Tống Vân Úy mới hoàn hồn. Anh vội nói với người lái xe: “Dừng xe! Không, không, quay đầu quay đầu!”
Lâm Không Lộc: “Ôi trời ơi, không thể nào, sao kim chủ kích động thế? Tôi thực sự chỉ lấy mấy cái nồi niêu xoong chảo với chăn của anh ta thôi mà, à đúng rồi, và một bình gas nữa.”
0687: “Tôi cảm thấy anh ta không phải người nhỏ mọn như vậy, có lẽ có nguyên nhân khác.”
Thấy Tống Vân Úy ra lệnh cho người quay đầu xe đuổi theo, mắt hắn thoáng lên một tia lạnh lẽo. Đương nhiên hắn muốn Diêu Dực lái xe nhanh hơn, bỏ xa đối phương không cho gặp lại Tiểu Lộc, nhưng…
Vì sao hắn phải tránh? Hắn còn chưa dạy cho thằng đó một bài học.
“Dừng xe.” Giang Từ cũng lạnh lùng nói.
Xe dừng, chiếc xe đuổi theo sau cũng nhanh chóng dừng lại.
Chỉ là xe còn chưa dừng hẳn, Tống Vân Úy đã đẩy cửa xe sải bước dài lao tới. Anh nắm lấy vai Lâm Không Lộc qua cửa xe, biểu tình nôn nóng, kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng.
“Tiểu Lộc? Thật sự là em, tốt quá, em còn sống, em…” Anh cảm thấy vô cùng may mắn, nhưng ngay giây sau, gai kim loại lạnh băng đâm sát cổ anh.
Ánh mắt Giang Từ lạnh căm, giọng điệu rét buốt: “Buông em ấy ra.”
Bấy giờ Tống Vân Úy mới nhận ra đứa em trai mà anh vừa tìm lại được đang bị một người đàn ông ôm vào lòng.
Anh biết gương mặt này, chính là công tử bột trường đại học A đã dụ dỗ bao dưỡng em trai anh.
Tống Vân Úy nheo mắt lại, trong mắt ánh lên sự nguy hiểm, tựa hồ hoàn toàn không hề sợ gai kim loại trên cổ. Anh nhấc đầu ngón tay phải đang đặt ngoài xe, chớp điện màu lam bắt đầu nhảy lên.
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Đồng đội của hai người thấy vậy, vẻ mặt đều hóa vi diệu.
Diêu Dực ngồi hàng trước, sợ tới mức toát mồ hôi ròng ròng: Tiêu rồi, Tu La tràng thẳng đánh ngay trước mắt, mình nên bảo mệnh thế nào đây? Khẳng định là bạn trai chính quy của Tiểu Lộc tìm đến rồi. Lúc trước anh Từ coi người ta như thế thân, giờ chơi tới chết luôn rồi.
Thuộc hạ của Tống Vân Úy: Tên công tử bột này lại dám dụ dỗ tiểu thiếu gia ngay trước mặt ngài Tống, sợ là chán sống rồi, muốn bị điện giật ra bã à.
Tạ Lệnh Tân: Sao cái đội này cũng không yên ổn thế? Một đám tình tay ba mới đi xong giờ lại thêm một đám khác, đời tôi nhất định phải vây xem chuyện tình tam giác à?
2
Lâm Không Lộc là khó chịu nhất, tinh thần lực của Giang Từ không thấp, của Tống Vân Úy dường như cũng không hề thấp. Hai vị cường giả đối đầu bằng mắt, y bị kẹp ở giữ, cảm giác như mình đã bị giết bằng ánh mắt rất nhiều lần.
“Cái đó…” Y yếu ớt giơ tay đề nghị: “Hình như mọi người có chút hiểu lầm, có thể, có thể xuống xe nói chuyện không?”
Y quyết định trả lại tất cả những thứ mình đã lấy từ biệt thự cho Tống Vân Úy, sau đó giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhưng nếu nói ra… chắc chắn sẽ phải đề cập đến cốt truyện bị bao dưỡng.
Diêu Dực còn ở trong xe đấy, thế nào cũng phải nói chuyện riêng.
Tống Vân Úy lo lắng sẽ làm Lâm Không Lộc bị thương, giằng co một lúc mới thu lại dị năng, nhìn chằm chằm Giang Từ. Dị năng kim loại của Giang Từ không dễ vô ý gây thương tích nhưng hắn sợ Tống Vân Úy làm Lâm Không Lộc bị thương nên cũng rút lại gai kim loại.
Cuối cùng Lâm Không Lộc cũng thở phào nhẹ nhõm, định mở cửa xe nhưng Giang Từ bỗng giữ tay y lại rồi kéo y ra khỏi từ cửa xe còn lại.
Lâm Không Lộc ngoan ngoãn để hắn nắm, Tống Vân Úy cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tên công tử bột này cũng may mắn, thức tỉnh dị năng. Chỉ sợ chính vì vậy mà em trai của anh mới không thể không dựa vào người này. Nếu không phải đánh mất em trai lần nữa, em trai được anh bảo vệ, làm sao có thể bị tên công tử bột này lừa gạt?
1
Thấy Giang Từ dẫn Lâm Không Lộc đến một nơi vắng vẻ, Tống Vân Úy trầm mặt đi theo.
Lâm Không Lộc sợ họ sẽ thật sự đánh nhau, nên sau khi dừng lại đã nhanh chóng mở miệng: “Ngài Tống…”
Tống Vân Úy vừa nghe, sắc mặt hiện lên vẻ áy náy, thấp giọng bảo: “Tiểu Lộc có thể gọi anh là anh, thật ra…”
Giang Từ nghe vậy thì thấy khó chịu, lạnh lùng ngắt lời: “Ngài Tống không còn trẻ phải không? Hình như đã hơn ba mươi rồi? Tiểu Lộc vừa mới thành niên, tôi thấy nên gọi là chú mới đúng.”
Anh cái gì mà anh? Tiểu Lộc chỉ có thể gọi hắn là anh thôi.
Lâm Không Lộc: “…” Người ta mới ba mươi mốt thôi được không? Nghe anh nói như sắp bốn mươi í.
Tống Vân Úy nhíu mày, cảm thấy tên công tử bột này thật sự rất phiền phức. Anh đang nói chuyện với em trai mà tên này cứ chen chen cái gì?
Lâm Không Lộc lén trừng Giang Từ, bảo hắn đừng quậy, rồi tiếp tục nói với Tống Vân Úy: “Xưng hô không quan trọng, nhưng ngài Tống thấy đấy, lúc vào biệt thự chúng ta chưa từng ký hợp đồng gì, vậy nên tôi vẫn luôn tự do. Sau này đến tận thế, tôi lấy đồ của ngài là tôi không đúng, tôi lập tức trả lại cho ngài, bồi thường thêm ít khoai tây nữa…”
“Không sao, của anh chính là của em, em muốn dùng thế nào cũng được.” Tống Vân Úy bỗng ôn hòa cắt lời.
Lâm Không Lộc: “Hả?”
Giang Từ nhíu mày: Có ý gì?
“Thằng già” này không muốn cắt đứt quan hệ?
“Thật ra, có một chuyện anh vẫn chưa nói cho em biết.” Tống Vân Úy nhìn thiếu niên, giọng nói đột nhiên trở nên căng thẳng và áy náy: “Thật ra em… là em trai của anh.”
Lâm Không Lộc: “Hả?”
Mày Giang Từ nhíu càng chặt.
“Em, em trai gì cơ?” Lâm Không Lộc cẩn thận hỏi lại, có hơi không xác định.
“Ruột thịt, cùng cha cùng mẹ.” Tống Vân Úy khàn khàn nói.
Thấy thiếu niên thận trọng như thế, anh lại cảm thấy khó chịu. Em trai anh nên được sống một cuộc sống không lo âu, được kiêu ngạo mới đúng, không nên vì va chạm góc tối của xã hội mà đối với ai cũng phải cẩn thận bất an.
Nghe anh nói xong, Giang Từ và Lâm Không Lộc đều im lặng.
Lâm Không Lộc: “Biên kịch của bộ phận hoạch định cốt truyện viết cho tôi một người anh vào lúc nào thế?”
0687: “Không có đâu, hẳn là quy tắc thế giới tự động bổ sung.”
Tâm tình Giang Từ càng thêm phức tạp, anh ruột, thật sự là anh ruột sao?
Chênh lệch tuổi tác thế này cũng hơi… Không phải, vị anh trai ruột này có phải hơi ẩu đoảng không? Nhận người thân thì nhận đi, làm như bao dưỡng thế để làm gì?
Hay là, ngay từ đầu thiếu niên hiểu lầm, sau đó nói vậy với hắn? Ngẫm lại cái đầu ngốc nghếch của nhóc ngốc này, hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.
Nhớ lại trước đây họ còn chia tay vì việc này, quả thật là…
Đợi đã, anh ruột?
Vậy đứa bé…
Giang Từ bỗng kinh ngạc nhìn Lâm Không Lộc, sau đó ánh mắt hắn dần dần di chuyển xuống dưới, dừng lại trên chiếc bụng của y.
Lâm Không Lộc: “???” Anh có ý gì
“Đứa bé…” Giang Từ khó khăn nói ra.
“Không phải anh ấy nghĩ nhãi con này là của tôi với Tống Vân Úy đấy chứ?” Y khiếp sợ trong đầu.
“Rõ ràng là vậy rồi.” 0687 tâm tình phức tạp. Trời ạ, mấy người làm cha có thể đáng tin cậy hơn tí được không?
Lâm Không Lộc: “…”
“Anh có ý gì?” Y nổi giận, “bộp” phát hất tay Giang Từ ra, mặc kệ Tống Vân Úy bên cạnh, nói: “Có phải anh cho rằng em ngoại tình không?”
2
Chẳng trách lúc trước ở siêu thị tên này tự dưng nói với y “sẽ coi nhóc con như con của mình”. Hóa ra vẫn luôn nghĩ nhóc con là của người khác?
Lâm Không Lộc không nói nên lời, y tự nhiên mang thai thì thôi đi, cha nhãi con còn năm lần bảy lượt không chịu nhận. Khó lắm mới nhận thì lại nghĩ mình bị cắm sừng?
“Anh cũng vĩ đại thật đấy!” Lâm Không Lộc trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong y xoay người rời đi, y quyết định tức giận, rất rất rất tức giận, cái loại giận dữ mà không thể dỗ dành nổi.
Còn Giang Từ và Tống Vân Úy, muốn đánh thì đánh đi, y không quan tâm. Tốt nhất là đánh tới khi con què con tật mới thôi.
Giang Từ cuống cuồng, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày nhất thời hoảng sợ, vội đuổi theo nắm lấy tay thiếu niên: “Tiểu Lộc, anh…”
Lâm Không Lộc trực tiếp hất hắn ra, nổi đóa: “Đừng nói chuyện với em, giờ thấy anh là thấy khó chịu.”
Bây giờ anh còn chẳng bằng Giang mắt đỏ đâu. Tuy giá trị hắc hóa của mắt đỏ cao nhưng trung khuyển không drama, lại còn nghe lời. Giang mắt đen là ngoài mặt thì nghe lời mà bên trong não lại rất kỳ ba.
0687: “Thật ra nếu cẩn thận nghĩ kỹ lại, người bình thường rất khó tin sẽ mang thai vì một nụ hôn.”
“Cậu cũng câm miệng.” Lâm Không Lộc nổi giận: “Tôi bị ai hố chứ? Nếu lần đầu cậu không gặp trục trặc rồi rời đi thuận lợi thì có lẽ…”
Có lẽ sẽ không có lần xuyên thứ hai, cũng sẽ không được gặp lại người thương.
“Khụ, dù sao thì cậu cũng yên lặng chút đi.” Lâm Không Lộc lập tức dừng lại, không để lộ chuyện này.
Giang Từ vẫn luôn lẽo đẽo sau y, vẻ mặt từ sợ hãi chuyển thành bất an và hối hận.
Tống Vân Úy bị bỏ lại cũng ngẩn người.
Đứa bé? Ngoại tình? Có ý gì?
Anh nhớ lại Lâm Không Lộc hình như đang mặc… quần áo nữ hồng nhạt dưới chiếc áo gió?
Tên công tử bột này bắt em trai anh mặc đồ nữ, coi em anh như phụ nữ? Còn bắt em anh nuôi con mình hộ? Còn vu oan em anh ngoại tình?
2
Cái tên cặn bã này!
Sắc mặt Tống Vân Úy nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, đột nhiên anh sải bước nhanh chộp lấy Giang Từ theo sau Lâm Không Lộc.
Giang Từ phát hiện cánh tay bị túm chặt, cau mày quay đầu thấy Tống Vân Úy, vô thức nói: “Anh hai…”
1
“Ai anh mày?” Tống Vân Úy sầm mặt, trực tiếp cho cú đấm.
Giang Từ vốn có thể tránh, nhưng hắn thấy Lâm Không Lộc quay đầu nên hắn khựng lại, không tránh, nhận một cú đấm trời giáng.
Quả nhiên, Lâm Không Lộc lập tức xoay người đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Anh, anh sao rồi?”
Giang Từ sờ sờ khóe môi, đoán độ thâm rồi mới buông ra, “gian nan” nói: “Anh không sao, Tiểu Lộc đừng giận…”
Lâm Không Lộc thấy khóe môi hắn tím tái, tướng mạo bị ảnh hưởng, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tống Vân Úy, bấm bụng nói: “Ngài, ngài Tống…”
“Em có thể gọi anh là anh hai.” Tống Vân Úy ngắt lời, liếc Giang Từ, trầm giọng bảo: “Nó bắt nạt em, anh hai thay em dạy dỗ nó.”
Tên công tử bột này quá trơ tráo rồi, đừng tưởng vừa rồi hắn không thấy thằng ranh này cắn chặt khóe môi. Hừ, dùng khổ nhục kế cũng thành thạo thật đấy.
Nhưng điều này phủ định suy đoán trước đó của anh, có lẽ công tử bột này nghiêm túc với em anh, vậy thì rất khó xử lý.
Nghĩ vậy, anh nhìn Lâm Không Lộc, thấp giọng hỏi: “Tiểu Lộc, anh hai có thể nói chuyện riêng với em không?”
Lâm Không Lộc nghĩ đúng là việc này cần giải quyết, bèn gật đầu đồng ý. Nhưng khi y đứng dậy rời đi, Giang Từ lại bắt lấy tay y, im lặng không nói gì.
Lâm Không Lộc nhìn hắn, cố tình xụ mặt: “Em vẫn còn tức giận đấy.”
Giang Từ lập tức buông tay, nhìn y và Tống Vân Úy đi xa, mặt không đổi sắc trong giây lát rồi bỗng hối hận vỗ trán.
Quá xấu hổ, đời này hắn chưa bao giờ xấu hổ như vậy đâu!
Lúc này Diêu Dực mới dám xuống xe, chạy tới cạnh quan tâm (hóng hớt) hỏi: “Anh Từ không sao chứ? Anh Từ à, sao vừa rồi anh không tránh đi? Người đó là ai vậy? Vì sao lại tìm anh với Tiểu Lộc…”
Giang Từ lạnh căm liếc cậu ta, ngắt lời: “Đâu ra nhiều câu hỏi như thế?”
Diêu Dực: “Ặc.” Chỉ là tò mò tí thôi.
Giang Từ không để ý tới cậu ta, chống tay đứng dậy, dùng mu bàn tay quệt khóe môi, vô thức “shh” một tiếng.
Đệt, đấm dữ thế.
Diêu Dực nịnh bợ: “Anh Từ, anh có cần thuốc không?”
Giang Từ bấy giờ mới nhìn cậu ta, hỏi: “Có thuốc nào có thể làm vết thương nhìn trông nghiêm trọng không?”
“Thuốc tím đó, dùng thuốc tím bảo đảm nhìn trông dữ tợn đáng sợ.” Diêu Dực kiến nghị.
Giang Từ: “… Vậy lấy một ít đi.”
Diêu Dực: “Dạ, anh Từ đợi chút, để em đi tìm giáo sư Cố lấy thuốc.”
1
*
Lâm Không Lộc và Tống Vân Úy quay về nơi yên tĩnh vừa rồi.
Lâm Không Lộc ngập ngừng: “Ngài Tống, ngài… chắc chắn là không nhận nhầm chứ?”
“Không nhầm.” Tống Vân Úy lắc đầu, nhìn y hồi lâu mới thở dài: “Em rất giống mẹ, hơn nữa ngày anh đón em về biệt thự cũng nhận được kết quả kiểm tra.”
Lâm Không Lộc: “Hả?” Không phải hôm đó anh định lấy hợp đồng để tôi ký à?
Y có hơi xấu hổ, hoài nghi: “Vậy sao… lúc đó anh không nói?”
Tống Vân Úy cảm thấy có lỗi vô cùng: “Bởi vì, là do anh để lạc mất em hồi nhỏ…”
Năm đó anh mười lăm tuổi, em trai mới hai tuổi, ba mẹ bận làm việc nên bảo anh trông em giúp. Nhưng đúng lúc ấy bạn anh lại rủ đi đá cầu.
Anh ham chơi nên đưa em trai theo cùng, để em mình bên cạnh. Sau đó khi đi đá cầu, em trai anh đã bị một người cầm cây kẹo mút lừa đi rồi.
Mười sáu năm nay, Tống Vân Úy từng hối hận vô số lần, hối hận vì ngày đó đã đưa em trai ra ngoài. Nhưng có hối hận cũng vô ích.
“Anh xin lỗi.” Anh thấp giọng: “Ngày đó khi mới thấy em, anh không biết nên nói với em thế nào, cũng không dám nói cho em biết. Anh muốn đợi sau khi đi công tác về sẽ nói với em, nhưng ai ngờ…”
Ai ngờ lại đến tận thế.
Lâm Không Lộc: “…” Máu chó quá thể.
Tống Vân Úy do dự, ngập ngừng: “Tiểu Lộc, nếu đã tìm được em, anh hy vọng em có thể đến thành phố B cùng anh. Hiện giờ thế đạo không an toàn, về sau anh hai sẽ bảo vệ em, ba mẹ cũng đang đợi em ở đó.”
“Em còn có ba mẹ?” Lâm Không Lộc kinh ngạc trong vô thức.
Sắc mặt Tống Vân Úy kỳ quái: “…” Em lại không phải nhảy ra từ khe đá.
Lâm Không Lộc: “À, ý em là em không ngờ mình có nhiều người thân như vậy.”
Tống Vân Úy đau lòng: “Anh biết có lẽ em không thể chấp nhận điều này ngay, cũng không thể tha thứ cho anh, nhưng…”
“Không không.” Lâm Không Lộc vội xua tay: “Em không trách anh, chỉ là ngạc nhiên mà thôi.”
Tống Vân Úy nghe vậy, đôi ngươi hơi sáng lên: “Vậy…”
“Nhưng tạm thời em chưa muốn đến thành phố B.” Lâm Không Lộc xin lỗi: “Đợi sau này có hội, em sẽ đến thành phố B gặp mọi người.”
Không có cách nào khác, cốt truyện và Giang Từ tạm thời đều ở thành phố T.
Tống Vân Úy nhìn theo tầm mắt y, thấy Giang Từ đứng cách đó không xa, sắc mặt hơi sầm xuống: “Em thích cậu ta?”
Ánh mắt Lâm Không Lộc lay động, lỗ tai cũng dần đỏ lên.
Thấy phản ứng này, Tống Vân Úy còn gì mà không hiểu? Nhưng hắn không xứng đáng với em trai anh.
“Cho dù cậu ta hiểu lầm em, bắt em nuôi con của cậu ta với người khác, còn… bắt em mặc đồ nữ?” Lời cuối quả thực khiến Tống Vân Úy tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Không Lộc xấu hổ đến mức muốn tìm khe nứt dưới đất để chui xuống, nhỏ giọng: “Anh hiểu lầm rồi, không phải con người khác, đồ nữ cũng là do em tự nguyện mặc.”
Sắc mặt Tống Vân Úy lại càng thêm khó coi: “Em đã bị cậu ta tẩy não rồi.”
“Không không.” Lâm Không Lộc đau đầu.
Anh Tống cũng là cao nhân có trí tưởng tượng phong phú, y nên giải thích thế nào đây? Hay cứ để hai người đánh nhau một trận đi.
0687: “Tôi vừa mới kiểm tra, đúng là Tống Vân Úy đã tìm cậu mười sáu năm rồi, thật sự quan tâm đến cậu đó, có thể tin tưởng. Hay là nói thật đi.”
Lâm Không Lộc: “…” Nhưng đậu mè quá xấu hổ.
Y căng da đầu, lắp bắp: “Thật ra là con của em và anh ấy, còn chưa được sinh ra.”
Tống Vân Úy sững sờ, cảm thấy khó hiểu.
Lâm Không Lộc lén chỉ vào bụng, nhỏ giọng: “Vẫn còn ở trong này, thì… có lẽ thể chất của em khá đặc biệt.”
Tống Vân Úy hiểu những gì y nói, vẻ mặt trở nên càng cứng nhắc, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Vui mừng không? Có.
Đau lòng không, cũng có.
Tức giận không, cái này thì quá nhiều rồi!
Lâm Không Lộc vội nói trước khi anh mở miệng: “Vậy nên em không thể đến thành phố B cùng anh, chủ yếu là…
“Chủ yếu là do đường đi quá nguy hiểm, Tiểu Lộc mới có thai hai tháng, nếu lại bị chấn động do nổ mạnh như vừa rồi vài lần thì không tốt cho cả đứa bé lẫn người lớn, anh thấy có đúng không, anh! Hai!” Giang Từ đột nhiên đi tới, nắm tay Lâm Không Lộc, nói với giọng điệu lạnh ngắt.
Anh vợ cái gì mà anh vợ, còn chả biết thật hay giả, muốn bắt cóc Tiểu Lộc của hắn thì không có cửa đâu!
Tống Vân Úy trầm mặc, nếu em trai mang thai, đúng là không tiện lặn lội đường xa, nhất là khi nguy hiểm như vậy. Ví dụ như mới nãy, nếu không nổ trạm xăng dầu kia thì cõ lẽ đã không thể giết được cương thi cấp cao, nhưng…
Sao tên công tử bột này nói chuyện mắc nợ thế?
Lâm Không Lộc cũng xấu hổ khôn nguôi, muốn trừng Giang Từ. Nhưng lúc thấy mặt đối phương thì giật nảy mình, khiếp sợ: “Anh anh, mặt anh sao lại biến dạng rồi?”
Còn cần một người chồng bị biến dạng thế này sao?
0687: “…” Không đến mức nhan khống thế chứ?
Tống Vân Úy cũng im lặng khi nhìn nửa mặt Giang Từ đều bôi thuốc tím.
Anh đánh mạnh đến thế à? Không có đâu.
Giang Từ chạm chạm môi, “ssh” một tiếng, bình thản nói: “Anh không sao, đừng lo lắng.”
“Ai lo lắng cho anh? Thấy là biết bôi nhiều thuốc.” Lâm Không Lộc hoàn hồn thì hất tay hắn ra, giận dữ: “Nghe nói thuốc tím có khả năng gây ung thư đấy, anh cẩn thận đi.”
Giang Từ: “…”
Lâm Không Lộc nói rồi gật đầu với Tống Vân Úy, xoay người rời đi.
Giang Từ yên lặng đi theo, không nói lời nào.
Giang Từ mím môi, thấp giọng: “Xin lỗi em.”
“Em không tha thứ cho anh.” Lâm Không Lộc nói xong quay người đi tiếp.
Giang Từ lập tức đuổi kịp.
Tống Vân Úy đứng tại chỗ, sắc mặt ảm đạm.
Em trai anh bị tên công tử bột bẻ cong, còn mang thai con của công tử bột, mẹ kiếp thế này quá… bức bối rồi.
Nhưng nghĩ đến tám tháng nữa anh sẽ có một đứa cháu đáng yêu, anh cảm thấy dễ chịu hơn chút.
3
Thân tín Lạc Tuấn Côn thấy vậy bèn tiến lên: “Tiểu thiếu gia không đi với ngài sao?” Thật ra cũng có thể đoán được rồi.
Tống Vân Úy khẽ gật đầu.
Lạc Tuấn Côn bày vẻ mặt “Quả nhiên là vậy”, do dự một lát mới hỏi: “Để họ tiếp tục ở bên nhau ạ?”
Tống Vân Úy nghiến răng: “Không thì sao?”
Tên công tử bột kia bây giờ đã thành “Cha sướng nhờ con” rồi, anh còn có thể làm gì nữa? Không thấy em trai anh ngoài miệng thì nói không tha thứ nhưng lại đi tìm nước rửa mặt cho cậu ta sao?
“Chúng ta cùng đưa Tiểu Lộc đến thành phố T trước.” Tống Vân Úy nhìn bóng lưng hai người, dặn dò “Đợi đến thành phố T thì hãy tìm cách liên lạc với bên thành phố B.”
*
Cạnh xe địa hình, Lâm Không Lộc đổ ít nước lên khăn, giúp Giang Từ lau đống thuốc tím thừa với vẻ mặt vô cảm.
Giang Từ hơi cúi đầu để y lau tiện hơn.
“Anh xin lỗi.” Khi thiếu niên sắp lau xong, Giang Từ lại mở miệng xin lỗi, phá vỡ sự im ắng.
Lâm Không Lộc liếc nhìn hắn, thầm nghĩ: Thôi, cách có nhóc con đúng là quá huyền huyễn, lúc đầu mình cũng không tin mà.
“Khụ khụ.” Y hắng giọng, nghiêm túc nói: “Em giải thích lại một lần cuối cùng, đêm hôm đó anh hôn em, đút cho em một hạt châu nhỏ màu trắng, nó biến thành luồng khí chui vào bụng em. Cứ, cứ như thế đấy.”
Giang Từ: “…” Anh là yêu quái à? Phun châu thành khí, còn biến thành nhóc con?
“Tóm lại, cho dù làm xét nghiệm ADN em cũng không sợ, tin hay không tùy anh. Nhưng nếu anh còn dám nghĩ em và người khác…”
Giang Từ bỗng che miệng y, cắt ngang: “Là lỗi của anh, không có người khác, chỉ có anh!”
Lâm Không Lộc: Thế còn tạm được.
Nhưng y vẫn lôi tay đối phương xuống, nhấn mạnh: “Em vẫn chưa tha cho anh đâu.”
*
Bởi vì chuyện này làm chậm tiến độ, hơn nữa con đường phía trước bị chặn nên chỉ có thể quay đầu tìm đường khác, bọn họ không kịp tới thành phố T vào buổi tối.
“Thật ra vẫn khá tốt, có lẽ sáng mai là đến nơi rồi.” Diêu Dực động viên mọi người khi đống quân, sau đó hỏi Giang Từ: “Anh Từ, hình như lều trại bên ngài Tống không đủ, có cần đưa họ mượn hai cái không?”
Phải, đội của Tống Vân Úy theo chân đồng hành với họ. Đối phương không đến để chia rẽ anh Từ với Tiểu Lộc mà là gia nhập cùng… Khụ khụ.
Diêu Dực vội dừng nghĩ vẩn vơ, cẩn thận nhìn Giang Từ.
Giang Từ liếc Tống Vân Úy, lạnh nhạt nói: “Vậy đưa hai cái đi.”
Diêu Dực: “Vâng.”
“Đợi đã.” Giang Từ gọi cậu ta lại, chần chờ: “Nhớ nhắc trước mặt Tiểu Lộc, nói bâng quơ là tôi bảo cậu làm.”
Hắn không phải người làm việc thiện mà không để lại tên tuổi.
Diêu Dực: “…” Anh Từ à, anh thay đổi rồi. Bây giờ bộ mặt hay ra vẻ của anh rớt rồi, không hề xa cách lạnh nhạt chút nào.
Tống Vân Úy nhận được lều trại, nhận xét câu “Còn tạm được”.
Lâm Không Lộc trực tiếp ngủ thiếp đi, cả ngày ngồi xe cũng rất mệt, y nằm xuống là không muốn dậy nữa.
Nhưng trong cơn mơ màng, y láng máng cảm thấy mình quên mất điều gì đó.
Qua mười hai giờ đêm, Giang Từ đang gác đêm bỗng cảm thấy buồn ngủ, dần nhắm mắt lại. Mười phút sau, hắn lại ngẩng đầu lên, chớp con ngươi màu đỏ.
“Bảo bảo.” Hắn khẽ nỉ non, đôi mắt đỏ đảo qua đống lều trại, nhanh chóng xác định mục tiêu rồi đứng dậy đi thẳng tới.
Tống Vân Úy cũng gác đêm, mới đầu còn không để ý khi hắn đứng dậy. Nhưng nhìn hắn đi đến lều của Lâm Không Lộc, anh chợt thấy khó chịu.
Hơn nửa đêm, Tiểu Lộc còn mang thai, họ Giang định đến lều trại làm gì?
Anh sầm mặt bước tới, chặn lại cánh tay định vén lều của Giang Từ, cau mày: “Cậu định làm gì?”
Giang Từ quay đầu, con ngươi đỏ lòm hơi nheo lại, trên mặt hiện lên vẻ nguy hiểm.
Tống Vân Úy đột nhiên cảm nhận được khí thế khiến anh run rẩy, không khỏi kinh ngạc.
Giang Từ mạnh đến vậy sao?
Nhưng khí thế anh vợ không thể thua, đôi mắt đỏ lên thì làm sao?
“Muốn ngủ thì đến lều khác đi, đừng làm ồn đến Tiểu Lộc, huống hồ…” Tống Vân Úy dừng một chút, gắng gượng dưới áp lực: “Tiểu Lộc vẫn chưa tha thứ cho cậu, cậu không sợ mai dậy em ấy sẽ nổi giận à?”
Nổi giận?
Giang Từ ngẩn người, mắt đỏ lóe lên sự nghi hoặc.
Hắn làm bảo bảo tức giận lúc nào? Ồ, hiểu rồi, là thằng ngu ban ngày.
3
Nhưng thằng ngu làm sai, vì sao hắn phải chịu liên lụy?
Khó chịu, muốn đánh thằng ngu một trận, nhưng không thể đánh, vậy…
Không phải tình cờ có người tự đưa đến trước mắt đây sao?
Sự phấn khích thoáng hiện lên trong đôi mắt đỏ, khí thế quanh thân bỗng trở nên sắc bén.
Cảm nhận được nguy hiểm, Tống Vân Úy lập tức buông hắn ra, lùi lại một bước, lòng bàn tay lóe lên tia điện màu xanh lam.
Ngay lúc cuộc chiến sắp nổ ra, Lâm Không Lộc rốt cuộc bị hệ thống đánh thức, xông ra ngăn cản: “Đừng đánh!”
Cậu còn đang mặc bộ đồ ngủ con thỏ màu hồng, đau đầu trấn an Giang Từ trước: “Đây là anh hai của em, không được động vào anh ấy.”
Rồi nói với Tống Vân Úy: “Xin lỗi, cái đó… Buổi tối, chỗ này của anh ấy có vấn đề.”
Y chỉ chỉ đầu mình, biểu tình hơi bất đắc dĩ.
Nếu Giang Từ và Tống Vân Úy đánh nhau vào buổi sáng, Lâm Không Lộc chắc chắn sẽ không lo lắng vì hai người đều có lý trí, đều có thể giữ chừng mực.
Nhưng buổi tối thì… Y thật sự sợ Giang Từ sẽ thẳng tay giết Tống Vân Úy mất. Dù sao vị này chính là ngài Tang Thi Hoàng có thể dọa lui mười vạn cương thi đấy.
Ầy, toàn là mấy chuyện gì thế này.
____________________
Tác giả:
Tống Vân Úy: Ồ, vậy anh đây không so đo với đứa thiểu năng trí tuệ.
Giang mắt đen: Không phải mắng tôi.
Giang mắt đỏ: Thằng ngu càng khiến người ta khó mà chấp nhận.
Tiểu Lộc: Ha ha…
Tống Vân Úy: Em à, em vất vả rồi.
Sâm: Cứ cảm thấy chương này mình edit sao sao ấy @@