Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 53


Vật hy sinh – ngoại truyện 2.

Tang Thi Hoàng & Lâm Bảo Bảo.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Khi Lâm Không Lộc nghe tin Giang Từ gặp nạn ngoài căn cứ, y thất thần trong giây lát. Nhưng cảm xúc kỳ lạ này nhanh chóng biến mất, như thể bị rút đi, không nên tồn tại.

Y lập tức khôi phục bình thường, hỏi hệ thống: “Có phải tôi sắp đóng máy rồi không?”

0687: “Đúng đó, còn hai cảnh nữa.”

Lâm Không Lộc thở dài: “Cuối cùng cũng sắp rời đi rồi. Chao ôi, thế giới này khó khăn quá. Muốn ăn không có đồ ăn, muốn uống không có đồ uống, còn phải trốn cương thi mỗi ngày nữa.”

“Kiên nhẫn thêm chút nữa, đợi Lục Phong đến thì cậu giả vờ dựa vào gã là được.” 0687 nói.

“Đương nhiên tôi biết.” Lâm Không Lộc bảo.

Trước giờ y luôn để tâm tới cốt truyện, nhưng điều đó không có nghĩa y sẽ thật sự để Lục Phong làm điều đó, Vậy nên đợi Ninh Giác vừa bày kế đuổi y ra khỏi căn cứ thì y sẽ chuồn luôn.

Ra ngoài thế giới rộng lớn, Lâm Không Lộc thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sau đó để cương thi cắn là sẽ hoàn thành cốt truyện cuối cùng rồi. Để tôi xem nào, sẽ là bé dễ thương nào đây.”

0687: “Trước mắt cậu toàn là mosaic, có thể nhìn ra cương thi đáng yêu à?”

Lâm Không Lộc: “Giảm độ mờ đi, giảm độ mờ đi. Cẩn thận chọn một con thôi, không muốn bị một con máu đầy người cắn đâu.”

0687 bất lực, giảm độ mờ xong thì chọn cương thi cho y.

“Con này thế nào?”

“Không được, xấu quá.”

“Con này thì sao? Vừa biến dị không lâu, mặt mũi cân đối, chưa từng cắn người.”

“Ôi, răng vàng quá, trước khi biến dị chắc chắn là người nghiện thuốc lá, không được.”

1

“Con này…”

“Quá béo.”

“Con kia…”

“Quá gầy.”

“Sao nhiều chuyện thế.” 0687 lầm bầm.

Lâm Không Lộc: “Chỉ là tôi cảm thấy bị cắn chắc chắn rất đau, ôi hu hu hu ôi.”

0687: “… Thôi, ký chủ tự chọn đi.”

Lâm Không Lộc thở dài, chọn nửa ngày mới chọn được một con cương thi nhìn bóng lưng trông không tồi.

“Nó đi, giảm độ mờ cũng vẫn đẹp như thế, phía trước chắc chắn không tệ.” Y quyết định dứt khoát, lại mau chóng nghi hoặc: “Nhưng sao thấy nó quen quen nhỉ.”

Con cương thi đẹp đó đang đánh nhau với một con cương thi khác, khi quay mặt lại, Lâm Không Lộc và hệ thống đồng thời “đệt mẹ” ra tiếng.

“Là Giang Từ à?!”

Lâm Không Lộc khiếp sợ, lập tức cầm gậy xông lên không chút nghĩ ngợi, vung thẳng vào gáy con cương thi cấp thấp đang cắn cánh tay Giang Từ.

Cương thi cấp thấp bị đánh chết, Giang Từ ngẩng đầu, đôi ngươi đỏ máu dại ra nhìn y, sau đó chậm rãi đi về phía y.

Rất rõ là hắn đã không còn lý trí, từng là một người thanh lãnh cấm dục, đẹp trai ưu tú nhưng sau khi biến thành cương thi lại chẳng khác mấy với con cương thi vừa bị đánh chết…

Cổ họng Lâm Không Lộc nghẹn lại, nhưng cảm xúc này tan biến nhanh chóng như thể bị kéo ra, nhanh đến mức y không thể nhận ra.

Y ngẩn người một lúc, khi định thần lại thì thấy Giang Từ đang tiến lại gần. Y bỗng nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh.

Cứ vậy đi, thà bị Giang Từ cắn còn hơn bị cương thi khác cắn.

Lâm Không Lộc cắn răng nghĩ, nếu không phải y nói đói đến khó chịu, Giang Từ cũng sẽ không ra ngoài tìm thức ăn, sau đó dễ dàng bị Lục Phong lừa. Đối phương biến thành như vậy, kỳ thực chính y là người gián tiếp hại hắn.

Nhưng Giang Từ không cắn, hắn ngơ ngác nhìn thiếu niên một hồi, bỗng nhiên ngồi xổm xuống gẩy gẩy con cương thi đã chết kia.

Lâm Không Lộc mãi không chờ được cơn đau, theo bản năng mở mắt ra, nhìn thấy Giang Từ đang nắm cánh tay con cương thi kia định gặm.

“Ngậm mồm!” Lâm Không Lộc không chút nghĩ ngợi, vươn gậy ngăn cản.

Giang Từ cắn gãy cây gậy, rắc một tiếng, cây gậy gãy vụn.

Lâm Không Lộc: “Ặc…” Răng tốt đấy.

*

Giang Từ sau khi trở thành cương thi rất kỳ quái, hắn tấn công người, tấn công cương thi, tấn công thỏ gà vịt, nhưng lại không tấn công Lâm Không Lộc.

Không chỉ vậy, hắn còn nghe lời Lâm Không Lộc một cách khó hiểu. Lâm Không Lộc bảo hắn đừng cắn con cương thi chết kia, hắn liền thật sự không cắn.

Lâm Không Lộc không thể bỏ mặc hắn, lúc này 0687 đột nhiên nói nó có trục trặc cần sửa chữa một thời gian mới dẫn y rời đi được.

Lâm Không Lộc thở dài, may là trong lúc bảo trì chức năng mosaic không bị ảnh hưởng.

Sau khi hệ thống rời đi, y nói với Giang Từ: “A, há miệng nào.”

Giang Từ ngoan ngoãn há mồm.

Lâm Không Lộc: Ừm, tốt lắm, răng không bị mosaic, nghĩa là không có máu, anh ta vẫn chưa cắn ai hết.

Lâm Không Lộc dẫn Giang Từ đi. Gần căn cứ thành phố T có rất nhiều núi, y tìm một khu rừng, dựng tạm một căn nhà gỗ đơn sơ rồi sống ở đó với Giang Từ.

Y nói với Giang Từ: “Sau này anh không được cắn người, và cố gắng đừng đánh nhau với những cương thi khác.”

Giang Từ mới biến thành cương thi được khoảng hai ngày, thường không đánh lại mấy con cương thi khác.

Giang Từ mơ mơ màng màng, ánh mắt đờ đẫn gật đầu.

Nhưng hắn là cương thi, bản năng muốn ăn máu thịt tươi, không cắn sẽ cảm thấy khó chịu. Thấy có con thỏ chạy vụt trước mắt, mắt hắn đỏ au như mắt thỏ, lập tức lao về phía nó.

Lâm Không Lộc cũng biết điều này nên đã đào rất nhiều bẫy trong núi để săn bắt. Nhưng ai ngờ cái bẫy không bắt được con mồi mà lại bị Giang Từ ngu ngơ giẫm lên.

Lâm Không Lộc: “Ặc, thôi vậy, để xuống núi bắt gà cho anh cắn nhé.”

Đôi mắt đờ đẫn của Giang Từ tự hồ sáng lên, khó khăn nói: “Muốn… đi…”

“Ố? Anh có thể nói à?” Lâm Không Lộc ngạc nhiên cực kỳ, y vui mừng như thể nhóc con mình nuôi bỗng dưng gọi “Ba” ấy.

Y mang Giang Từ xuống núi cùng, dưới chân núi vừa lúc có mấy thôn trấn. Sau tận thế, rất nhiều gà do nông dân nuôi chạy ra khỏi hàng rào, lang thang khắp nơi kiếm thức ăn.

Nhưng cũng nhờ vậy mà cánh của chúng đều trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, con nào con nấy đều bay cao bay nhanh.

Lâm Không Lộc và Giang Từ phí cả buổi trưa mà chỉ bắt được tầm bảy tám con gà.

Trên đường về, họ gặp phải một con cương thi cấp hai.

Thấy Lâm Không Lộc là nó nhào lên, Giang Từ không nói một lời xách gà tiến lên đánh. Lông gà bay tứ tung một hồi, thế mà Giang Từ đánh thắng chứ.

Lâm Không Lộc thừ người, thầm nghĩ: Không hổ là Tang Thi Hoàng tương lai, biến thành cương thi chưa đến một tuần là đã có thể nhảy cấp đánh cương thi.

Sau khi Giang Từ đánh chết con cương thi kia, hắn lập tức kéo nó đến chỗ Lâm Không Lộc như thể muốn tranh công.

“Đừng đừng…” Lâm Không Lộc ngửi thấy mùi máu, vội vàng lùi lại.

Trong mắt Giang Từ lóe lên tia khó hiểu, sau đó mất mát cúi đầu.

Lâm Không Lộc vội khen ngợi: “Anh làm tốt lắm, chẳng qua là tôi sợ ngửi thấy mùi máu.”

Suy nghĩ một chốc, y lấy một viên tinh hạch từ trong túi rồi bảo: “Đúng rồi, anh xem xem trong óc nó có thứ này không. Nếu có thì móc ra rửa sạch rồi hấp thu năng lượng đi.”

Suýt thì y quên mất việc hấp thụ năng lượng của tinh hạch có thể khiến cương thi cấp thấp thăng cấp nhanh chóng. Y nên mau mau dạy cho Giang Từ mới được.

Thấy không phải y ghét mình, Giang Từ lập tức vui vẻ đào tinh hạch.

Lâm Không Lộc còn đang rầu rĩ không biết dạy hắn thế nào, không ngờ đào được tinh hạch hắn trực tiếp hấp thu hết năng lượng của nó luôn.

Lâm Không Lộc: “…” Không hổ là Tang Thi Hoàng tương lai, cái này căn bản không cần dạy.

*

Hai người thắng lợi trở về. Sau khi Giang Từ hấp thu được năng lượng của tinh hạch, hắn càng thích ra ngoài đi đánh nhau với những cương thi khác. Nếu thắng thì sẽ đào tinh hạch của nó.

Hắn tựa hồ đã dần khôi phục một ít tư duy, biết Lâm Không Lộc không thích máu và bụi bẩn, hắn đều tắm rửa sạch sẽ sau mỗi trận chiến trước khi quay về.

Những ngày này Lâm Không Lộc cũng bận rộn, chủ yếu là xuống núi bắt gà.

Y cảm thấy mình sớm muộn gì cũng phải rời khỏi thế giới này, trước khi đi y có nên trữ nhiều thức ăn hơn cho Giang Từ không?

Chẳng bao lâu sau, có khoảng ba bốn mươi con gà được nuôi trong chuồng cạnh nhà ở.

Vì thế, ngoại trừ việc đánh nhau, gần đây Giang Từ có thêm một sở thích khác. Đó là ngồi xổm cạnh chuồng gà nhìn chằm chằm vào mấy con gà đó.

Bảo bảo nói, mỗi ngày chỉ cho hắn ăn ba con, nhưng hắn thật sự rất muốn ăn hết ba bốn mươi con này luôn.

Khi Lâm Không Lộc ra khỏi nhà gỗ thì thấy hắn đang có ý định với mấy con gà kia, không khỏi thở dài, nói: “Thế này nhé, tôi đi bắt giúp anh thêm mấy con thỏ nữa.”

Sức ăn của cương thi ngốc này ngày càng khỏe.

Nghe vậy, mắt đỏ của Giang Từ như sáng lên, giọng nói khàn khàn: “Ta cũng…. Đi…”

Vì thế, những con thỏ trên núi lại gặp họa, cạnh nhà đặt thêm chuồng thỏ để nuôi thỏ.

Lúc 0687 trở lại, Lâm Không Lộc đã nuôi gà vịt cá thỏ, chỉ thiếu điều làm ruộng nữa thôi.

0687: “…”

“Có thể chuẩn bị rời đi rồi.” Hệ thống nhắc nhở với tâm tình phức tạp.

Lâm Không Lộc nghe vậy thì sững sờ, trầm mặc lúc lâu mới nói: “Chờ tôi chào tạm biệt Giang Từ đã.”

Nhưng… cũng không thể thật sự nói lời tạm biệt được, cương thi ngốc ngếch này đâu hiểu gì. Lâm Không Lộc chỉ đành lừa hắn rằng mình xuống núi bắt gà, dặn hắn trông nhà kỹ càng.

Trước khi rời đi, y rót một ít năng lượng vào giữa mày Giang Từ.

0687 tò mò: “Vì sao?” Nếu nó kiểm tra không sai, đó hẳn là sức mạnh linh hồn của ký chủ.

Lâm Không Lộc ngẩn người, y cũng không biết vì sao, tựa như có cảm xúc gì đó vẫn luôn bị tước đoạt.

Một lát sau, y thở dài: “Ầy, còn không phải sợ anh ta không khôi phục ý thức sao, nếu thế thì tôi uổng công làm nhiệm vụ ở thế giới này rồi.”

Gần đây Giang Từ đã dần khôi phục một phần trí nhớ, hắn muốn tạo bất ngờ cho Lâm Không Lộc nên cố tình chưa nói.

Lúc Lâm Không Lộc xuống núi, hắn đang ngồi xổm bên đống lửa, hầm canh gà nấm. Nhưng hắn đợi rất lâu, đợi mãi cũng không đợi được thiếu niên của hắn trở về.

Hắn xuống núi đi tìm thì thấy một nhóc cương thi xinh đẹp miệng đầy lông gà vì gặm gà. Ấy thế mới biết, thiếu niên vì đi bắt gà cho mình mà bị con cương thi khác cắn.

Nhóc cương thi đã hoàn toàn mất đi lý trí, vừa nhìn thấy hắn liền thả con gà xuống, nhào lên cắn hắn.

“Nhóc… lừa… đảo…” Giang Từ bàng hoàng tự nói.

Hắn vẫn bất động, mặc cho nhóc cương thi cắn hắn.

Nhưng hắn đã là cương thi cấp bảy, xương cốt da thịt đã trở nên rắn chắc. Nhóc cương thi quá yếu, căn bản không cắn được, cuối cùng chỉ ôm cánh tay hắn rên ư ử.

Giang Từ mở miệng nhóc cương thi, bảo: “Đừng cắn, có phải đau răng rồi không? Đi thôi, về ăn canh gà nấm.”

Nhưng hắn không biết rằng người hắn yêu đã rời khỏi thế giới này rồi, chỉ để lại một cái vỏ rỗng, hắn sẽ không thể đợi được y về.

Sau này, nhóc cương thi cũng bị nhân loại gi.ết ch.ết.

Giang Từ đau khổ không kể xiết, hắn cướp hạt châu sinh mệnh được kết từ cây biến dị của đám nhân loại, dùng hết thảy mọi cách để hồi sinh nhóc cương thi. Nhưng vẫn vô dụng, nhóc cương thi dần bắt đầu thối rữa.

Cuối cùng Giang Từ tiến hóa thành Tang Thi Hoàng, không ai trên thế giới này có thể giết hắn được nữa.

Mà hắn niết hạt châu sinh mệnh, ôm nhóc cương thi đông lạnh, không còn cảm thấy hứng thú với điều gì nữa.

“Nhóc lừa đảo…”

Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn lẩm bẩm với chính mình.

“Lẽ ra ta nên quên em ấy đi.”

Đôi mắt đen nhánh của hắn trống rỗng.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt của hắn lại đỏ lòm, lắc đầu: “Không, ta không muốn quên…”

“Ngươi muốn em ấy trở về ư?” Một tiếng nói phảng phất như vượt qua thời không mà đến, thở dài bên tai hắn.

“Ngươi là ai?” Mắt đỏ lẫn mắt đen đồng thời cảnh giác.

“Ta là… ngươi của một thế giới khác.”

“Chúng ta luân hồi vô số lần, chỉ để được gặp lại em ấy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN