Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 59


Người cá tàn tật 09.

Mèo làm công.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Lâm Không Lộc cảm thấy Lan Trạch dạo này rất kỳ lạ. Rõ là bị y gặm đuôi cá, vậy mà không chỉ không tức giận, trái lại còn gọi điện cho phó quan Jon mang đến vài đĩa cá khô xào cay mới nấu, nói đó là phần thưởng cho y.

Lâm Không Lộc nhặt miếng cá khô lên, nhìn Lan Trạch một cách nghi ngờ, nghĩ bụng: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Lan Trạch như đoán được suy nghĩ của y, bèn nắm thẳng cổ tay y, nhét cá khô vào trong miệng y, mỉm cười hỏi: “Có ngon không?”

Lâm Không Lộc nheo mắt nhai nhai, tai mèo nhỏ nhanh chóng hưng phấn dựng thẳng lên. Đây là loại cá có cả thân màu vàng óng, chủng mà y chưa từng thấy bao giờ, sau khi xào lên có vị cay cay, thơm ngon dai dai nhai ngon cực kỳ.

Y lập tức mở to mắt, đôi mắt sáng ngời bảo: “Ngon lắm.”

Khóe môi Lan Trạch khẽ nhếch cười nhạt, ra hiệu với robot nhỏ bên cạnh gắp thêm một ít vào thìa, sau đó tự mình cầm thìa đút cho thiếu niên: “Ngon thì hãy ăn hết đi.”

Đây không phải loại cá khô thông thường. Ở vùng biển sâu của hành tinh Saint A có một loại rong biển thần kỳ, sau khi loại cá vàng này ăn rong biển ấy, nó sẽ chuyển hóa thành những chất mới trong cơ thể của cá nhỏ, tích lại trong thịt cá.

Chất này có thể giúp người thức tỉnh nhanh chóng khôi phục tinh thần lực, nếu may mắn thì người thức tỉnh còn có thể dựa vào nó để tăng tinh thần lực lên cực hạn.

Bởi chất này không thể tổng hợp nhân tạo được, mà số lượng rong biển và cá vàng kim lại hữu hạn cho nên giá thành vô cùng cao.

Ví dụ, trong đĩa cá Lâm Không Lộc ăn, mỗi con cá đều dài khoảng một ngón tay, cộng thêm màu sắc đẹp mắt, nhìn là biết đó là giống cá cao cấp. Giá một con ước chừng đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu trong một năm.

Nhưng Lan Trạch không thiếu tiền, cho dù thiếu, hắn còn có thể biến nước mắt thành ngọc trai. Dù rằng không có khả năng sẽ khóc, nhưng lại có thể ngáp. Nói tóm loại, nuôi một chú mèo không thành vấn đề.

Vừa rồi Lâm Không Lộc ấn nhiều dấu chân mèo chứa tinh thần như vậy, hắn đoán tinh thần lực của đối phương hẳn là đã sắp cạn kiệt nên mới bảo người mang ba đĩa qua đây.

Thành thật mà nói, đúng thật là Lâm Không Lộc chưa từng ăn cá ngon như thế bao giờ. Sau khi càn quét toàn bộ ba đĩa cá, y còn định liếm luôn cả tay dính vị cá nữa.

0687: “Thói sạch sẽ của cậu đâu rồi?”

Lâm Không Lộc: “Ợ, không phải tôi chưa liếm sao.”

Thấy y thỏa mãn ăn uống, Lan Trạch cũng cười, hỏi: “Thích à?”

“Thích.” Lâm Không Lộc bất giác trả lời.

“Nếu thích, về sau ngày nào cũng sẽ có.” Lan Trạch nói đầy ẩn ý: “Chỉ cần cậu biểu hiện tốt là được.”

Lâm Không Lộc: “?” Lời này nghe hơi thiếu đứng đắn.

“Tôi hiểu rồi, đây mới là sự thâm độc của Lan Trạch.” Y bỗng bừng tỉnh đại ngộ.

0687: “?”

Lâm Không Lộc: “Về sau tôi loại cá khô khác sẽ không thấy ngon nữa.”

0687: “Thế nên?”

Lâm Không Lộc: “Thế nên chắc chắn tôi sẽ buộc phải làm công cho anh ấy, mỗi ngày mát xa đuôi cá của anh ấy.”

Mấu chốt là, cá khô mà Lan Trạch cho y ăn rõ ràng không hề tầm thường. Y cũng không phải đầu gỗ, ăn xong sẽ không cảm nhận được tinh thần lực đang khôi phục ư?

Ngoài ra, mắt y cũng không mù, có thể nhìn thấy vằn đen trên đuôi cá Lan Trạch đã mờ đi sau khi y ấn dấu chân mèo lên.

“Hóa ra thiên phú tôi thức tỉnh được là trị liệu?” Y nâng tay, nhìn lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu nhìn phòng Lan Trạch trên tầng, lầm bầm cười khẽ: “Chậc, thật là gian xảo.”

Thế mà lại dùng cá khô lừa mèo làm công, có điều với tư cách là con mèo đó, Lâm Không Lộc quyết định để mình mắc bẫy. Còn về lý do, một là do cá khô ăn rất ngon, hai là… người yêu mình tự mình đi cứu.

*

Mấy ngày sau, đúng như Lâm Không Lộc nghĩ, Lan Trạch bắt đầu dụ dỗ y bằng cá vàng kim.

Không chỉ vậy, y còn phát hiện ra Lan Trạch đã trở nên “lẳng lơ” hơn.

Trước đây, Lan Trạch thường trưng khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên xe lăn, như thể tất cả mọi người đều nợ hắn 800 vạn vậy. Cũng thường dùng chăn mỏng để che kín lại đuôi cá, có thể ở trong phòng thì sẽ ở trong phòng, cứ như sợ người khác nhìn thấy đuôi cá.

Mà giờ đây, hắn thường xuyên không che đuôi cá, điều khiển xe lăn đi qua đi lại trước mặt Lâm Không Lộc. Thỉnh thoảng còn ra ngoài phơi nắng, bể bơi và suối nước nóng đều đã trở thành địa điểm hắn thường đến ngâm mình.

“Quá đê tiện.” Lâm Không Lộc vô cùng đau đớn: “Cố ý lảng vảng trước mặt tôi, còn dùng đuôi cá để quyến rũ tôi.”

0687 chần chừ: “Nhưng tôi cảm thấy… Anh ta chỉ đang trải qua một ngày bình thường thôi.” Với lại, nếu ký chủ nói ra mấy lời như thế mà khóe miệng không nhếch lên thì độ tin cậy có lẽ sẽ cao hơn đôi chút.

Lâm Không Lộc: “Nhưng trước kia anh ấy không như thế này.”

0687: “Trước kia ở trong phòng ngủ cả ngày không ra ngoài mới là không bình thường.”

*

Tóm lại, dưới sự “quyến rũ” của Lan Trạch, tai mèo nhỏ của Lâm Không Lộc ngày nào cũng thò ra ngoài, đến chân mèo cũng xuất hiện rất nhiều lần.

Mỗi lúc như thế, Lan Trạch sẽ nắm chân mèo của y, “ép” y xoa bóp đuôi cá.

“Làm tốt sẽ có thưởng.” Lan Trạch đặt một đĩa cá khô xuống bên cạch, nhặt một con lên vẫy vẫy trước mặt Lâm Không Lộc đang nhô hai cái tai nhỏ của mình lên.

Nước miếng của Lâm Không Lộc bất giác tiết ra. Để được ăn cá khô chất lượng cao, y không thể không biến nỗi đau thành sức mạnh, xoay người nỗ lực ấn dấu chân mèo vàng trên đuôi cá màu bạc.

Xoa bóp xoa bóp…

Ấn rồi lại ấn, y nhìn chằm chằm đuôi cá trước mặt, ánh mắt lại bắt đầu mơ màng. Khi chiếc răng sắc nhọn lộ ra, y lại vô thức mở miệng, Lan Trạch nhanh tay nhanh mắt đút thẳng mấy con cá vàng nhỏ vào miệng y.

Lâm Không Lộc: “A ưm!” Ngon quá.

Sau đó tiêp tục xoa bóp xoa bóp.

0687: “…” Cậu mát xa vui vẻ quá nhỉ?

Bón hết một đĩa cá khô, Lâm Không Lộc cũng đã ấn gần xong. Thế nhưng y hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, trái lại còn tràn đầy năng lượng.

Lan Trạch cầm lấy khăn ướt từ người máy bên cạnh để lau tay rồi xoa xoa đầu y, nhân tiện v.uốt ve tai mèo nhỏ luôn, khen: “Không tồi, ngày mai tiếp tục.”

Lâm Không Lộc run run tai mèo, cò kè mặc cả: “Ngày mai không được, tay mỏi rồi.”

1

Lan Trạch liếc nhìn chân mèo của y, giơ ba ngón tay lên: “Ba đĩa cá khô.”

Lâm Không Lộc: “!” Em có thể.

Y lập tức gật đầu như trống bỏi.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Lan Trạch hiện lên ý cười, không nhịn được mà xo.a nắn đôi tai mèo của y.

Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu Anna tình cờ đang đến thăm bọn họ, mới bước vào vườn hoa đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này.

Hoàng đế kinh ngạc vì Lan Trạch lại để lộ chiếc đuôi cá tàn khuyết, không chỉ vậy, hắn đã không còn âm trầm và sẵn lòng ra vườn hoa để phơi nắng.

Quan trọng nhất là, nó thế mà đang cười, đang cười?!

Gần đây hoàng đế bận chính sự, hiếm khi tới thăm con trai nhưng trong lòng vẫn luôn mong nhớ. Lần này con trai thay đổi không ít, còn là thay đổi theo hướng tốt, không khỏi rơm rớm nước mắt, nói thẳng: “Tốt tốt tốt!”

Hoàng hậu Anna biết trạng thái của Lan Trạch đang dần cải thiện, nhưng bà không biết chuyện Lâm Không Lộc đánh thức gen Miêu Miêu.

Sau hồi kinh ngạc, nhìn đôi tai đang bị con trai mình xoa đi nắn lại, quẹo trái quẹo phải, bà cũng có hơi ngứa tay.

“Tiểu Lộc thức tỉnh rồi? Chuyện này xảy ra khi nào vậy?” Bà không nhịn được mà tiến về phía trước, lặng lẽ đẩy tay Lan Trạch ra, từ ái xoa đầu thiếu niên, thật ra là đang âm thầm nhéo nhéo lỗ tai y.

2

Lan Trạch: “?”

“Ôi chao, còn có chân mèo này, đáng yêu quá.” Hoàng hậu Anna liên tục ngạc nhiên vui mừng, lại âu yếm nắm tay (chân mèo) Lâm Không Lộc, thật ra là đang ấn ấn đệm thịt.

Tai Lâm Không Lộc đỏ bừng vì bị x.oa nắn, nhưng do lông xù nên nhìn không ra.

Hoàng hậu Anna: Mềm quá, cute quá, quả là một thần khí để xả stress mà.

Lan Trạch: “???” Mẹ à, cha không phải Huyền Hổ sao? Mẹ có thể vuốt ve ông ấy mà, thật đấy.

Còn nhóc yêu tinh…

Hắn lặng lẽ túm nhóc yêu tinh về bên mình, sau đó giơ tay chọt vào đầu thiếu niên một cái chính xác, chọt mất luôn đôi tai mèo nhỏ.

Lâm Không Lộc: “?”

Y khó hiểu nhìn Lan Trạch, Lan Trạch xoa xoa đầu ngón tay, bình tĩnh bảo: “Biến chân mèo về đi.”

Lâm Không Lộc: “Ò.”

Hoàng hậu Anna bật cười, nói với hoàng đế bên cạnh: “Năng lực ghen tuông này có thể sánh được với anh đấy.”

Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, nắm tay bà không cho đi vuốt lông mèo nữa, nhân tiện chuyển sang chủ đề chính: “Tiểu Lộc thức tỉnh khi nào vậy? Là thiên phú gì?”

“Mấy ngày trước, trị liệu.” Lan Trạch trả lời thay Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc phối hợp gật đầu, cũng đang muốn nói điều gì đó nhưng thiết bị đầu cuối bỗng vang lên.

Y vội tắt đi, không ngờ đầu dây bên kia vẫn kiên trì, gọi lại ngay sau đó.

Hoàng hậu mỉm cười, biết y kiêng dè hoàng đế đang ở đây không tiện rời đi nên bèn nói: “Con đi nghe máy đi, đều là người nhà cả, không cần lo lắng.”

Nói rồi bà lại nhìn hoàng đế, oán trách: “Đang ở chỗ con trai mà anh cũng nghiêm túc như thế làm gì?”

Lan Trạch hơi nhíu mày, cũng nhìn hoàng đế, tựa như đang trách ông làm vợ mình sợ.

Hoàng đế hết cách, đành ôn hòa bảo Lâm Không Lộc: “Con đi nghe máy đi.”

Lâm Không Lộc cười ngượng ngùng, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Y đi rồi, hoàng đế lại nhìn Lan Trạch, ngập ngừng: “Con nói thằng bé thức tỉnh thiên phú trị liệu, không phải sẽ…”

Vừa nói, ánh mắt ông bất giác nhìn về phía đuôi cá của Lan Trạch.

Lan Trạch cũng không giấu giếm, gật đầu đáp: “Đúng như cha nghĩ.”

“Thật ư?” Hoàng đế vô cùng khiếp sợ, nghĩ đến việc con trai có thể khỏi hẳn, hốc mắt lại ướt át, không khỏi nói: “Tốt quá rồi, thật sự tốt quá rồi, con kết hôn tốt lắm!”

Hoàng hậu Anna vốn chưa kịp phản ứng, nhưng bà nhanh chóng phát hiện ra vằn đen trên đuôi cá Lan Trạch đã nhạt đi không ít, bà lập tức hiểu ra. Vành mắt bà ửng hồng, bất giác khẩn trương hỏi: “Tiểu Lộc có thể chữa trùng độc của con đúng không? Có phải Tiểu Lộc có thể…”

Bà kích động hơn so với hoàng đế, giọng bà nghẹn ngào, hoàng đế vội vỗ nhẹ lưng bà, khuyên: “Sức khỏe em không tốt, đừng kích động.”

Lan Trạch cũng ngồi dậy, nhẹ giọng bảo: “Đúng vậy, con không sao đâu. Mẹ đừng lo lắng.”

“Chuyện này, chuyện này là thật sao?” Hoàng hậu kích động đến nỗi nói không mạch lạc, cũng may bà rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Vậy xem như Tiểu Lộc đã cứu con nửa cái mạng rồi, con phải đối xử với nó thật tốt. Đúng rồi, mẹ muốn tặng nó một chút quà để bày tỏ lòng biết ơn, con xem nên tặng cái gì?”

“Đúng đúng.” Hoàng đế gật đầu: “Tính thêm cả phần trẫm nữa.”

Lan Trạch: “Cá khô ạ.”

Hoàng đế & hoàng hậu: “A, cái này…” Có thể sơ sài quá hay không, có vẻ không đủ quý giá?

*

Người gọi Lâm Không Lộc là người đại diện – Vương Bân. Nhắc tới đây, đời này từ lúc xuyên tới đây y chưa từng liên hệ với đối phương, chút nữa thì quên mất mình là một ngôi sao nhỏ.

“Có việc gì vậy?” Y tò mò hỏi.

Giọng điệu Vương Bân thận trọng, lại thần thần bí bí, thấp thỏm nói: “Tiểu Lộc… Khụ khụ, hoàng tử phi điện hạ, cái đó… Ngài và Lan Trạch điện hạ đã kết thúc tuần trăng mật rồi đúng không? Có hứng thú trở lại làm việc không?”

Lâm Không Lộc nhất thời cạn lời, còn lâu mới tuần trăng mật, ngày nào y cũng nố lực làm công để kiếm cá khô, làm sao có thời gian hưởng thụ tuần trăng mật?

Ôi, cuộc sống không dễ dàng, mèo thở dài.

Nhưng trở lại làm việc…

“Việc gì vậy?” Y tò mò hỏi.

“Khụ khụ, một chương trình yêu đương, mời cậu với Lan Trạch điện hạ…”

“Tút” một tiếng, Lâm Không Lộc ngắt điện thoại, mặt vô cảm nghĩ: Lan Trạch tham gia chương trình yêu đương? Ha, giết anh ấy còn dễ hơn.

*

Trong vườn hoa, hoàng đế thấy tâm tình Lan Trạch không tồi, trùng độc sớm muộn gì cũng có thể chữa khỏi, bèn yên tâm lôi kéo hắn làm công cho mình, bảo: “Thời gian nghỉ cưới của con có phải nên xong rồi không?”

Lan Trạch: “?”

Hắn nháy mắt hiểu hoàng đế đang nghĩ gì, bình tĩnh đáp: “Không vội ạ, con còn đang nghỉ bệnh.”

Hoàng đế câm nín, thấy nói cứng không được, bèn nói mềm, thở dài: “Trẫm biết con không thích xuất hiện trước truyền thông, nhưng dư luận gần đây có liên quan đến hoàng thất không được tốt lắm. Còn đều là về con và Tiểu Lộc, bảo con không còn được bao lâu nữa, còn bảo Tiểu Lộc gả vào đây bị ngược đãi. Chỉ mới ngày hôm qua thôi, bệnh án của mẹ con cũng bị người tiết lộ…”

Nói đến câu sau, hoàng đế vô cùng tức giận, siết chặt nắm đấm.

Bây giờ dư luận đều nói Lan Trạch tàn phế sống không được bao lâu, sức khỏe hoàng hậu cũng không tốt, không thể sinh nữa. Hoàng đế không người nối nghiệp, e là phải tìm người thừa kế từ các anh chị em của mình.

Hoàng hậu Anna thấy ông tức giận bèn nắm lấy tay ông.

Lan Trạch nhíu mày, lập tức biết ai giở trò: “Chú muốn cha lập chú ấy?”

Hoàng đế không phủ nhận, chỉ bảo: “Đúng lúc sắp có một buổi tiệc từ thiện, con với Tiểu Lộc có thể lộ mặt để cánh truyền thông chụp một ít, biết các con không sao là được.”

“Quá giả tạo.” Lan Trạch lắc dầu: “Hơn nữa thỉnh thoảng xuất hiện một hai lần cũng không có bao nhiêu hiệu quả, ngược lại trông có vẻ giấu đầu lòi đuôi, càng khiến người ta đồn đoán, mưu toan ngấm ngầm.”

Hoàng đế nhíu mày: “Vậy con định…”

Lan Trạch suy nghĩ, nói: “Con có thể mang Tiểu Lộc đến quân đội.”

“Đến quân đội?” Hoàng đế và hoàng hậu đều hơi khó hiểu. Lan Trạch như hiện tại có thể đến quân đội sao?

Mặc dù sớm muộn gì cũng sẽ chữa khỏi được trùng độc, nhưng không phải vẫn chưa… Đợi đã, trong quân đội cũng có không ít người đều nhiễm trùng độc giống như Lan Trạch.

Lan Trạch ho nhẹ một tiếng: “Đổi môi trường làm việc mới cho cậu ấy.”

Chỉ là không biết lần này phải cần bao nhiêu cá khô mới mời được nhóc mèo kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN