Tôi là trượng phu của anh ấy.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Lâm Không Lộc nhìn Lộ Già thêm lần nữa, hỏi: “Cậu tên là gì?”
Lộ Già căng thẳng, lắp bắp: “Lộ, Lộ Già.”
Lâm Không Lộc: À đúng rồi, đã nhớ ra rồi, chính là tên này.
Kiếp trước, dựa theo cốt truyện, đến cuối y phải bỏ nhà theo trai, đội nón xanh cho Lan Trạch rồi biến mất không tăm tích thì mới hoàn thành nhiệm vụ.
Y cũng từng nói, vai diễn bia đỡ này của y không có nhiều cảnh lắm, có lẽ biên kịch viết… rồi quên mất y. Chỉ viết y bỏ trốn cùng người khác rồi mất tăm mất tích, không viết y bỏ trốn cùng ai.
Không còn cách nào khác, đời trước sau khi thương lượng với hệ thống thì y túm tạm một “thanh niên trai tráng” bất hạnh, chính là người cá xui xẻo trước mặt này.
Có điều lúc ấy y cũng đã hỏi ý kiến đối phương, hơn nữa biết đối phương không ở đế quốc, sẽ không bị y liên lụy mới dám đề xuất.
Nhưng hiện giờ, sao tên nhóc này lại ở Đế Đô? Lại còn đang bán hoa?
“Cậu… vẫn luôn bán hoa ở đây à? Cậu sống gần đây ư?” Lâm Không Lộc chần chờ.
“Đúng, đúng vậy.” Lộ Già căng da đầu nói dối.
Cậu tới Đế Đô đã gần một tháng, trừ tên cậu ra thì mọi thông tin nhận dạng khác đều là giả. Cậu đã giả vờ đi bán hoa ở một số trục đường giao thông mà Lâm Không Lộc có thể đi ngang qua để thử vận may.
Không ngờ, sau hơn nửa tháng chờ “mèo”, cậu thật sự đã chờ được.
Nhìn thấy Lâm Không Lộc bước vào quán cà phê này, cậu lập tức ôm hoa vào theo. Nhưng hành động này đã dùng hơn nửa dũng khí của cậu, bây giờ bị hỏi mấy câu thì càng căng thẳng hơn.
“Điện, điện hạ, ngài muốn mua hoa hồng không?” Cậu luống cuống lấy một bó hoa ra, khẩn trương đưa cho Lâm Không Lộc.
Lâm Không Lộc thấy cậu căng thẳng, do dự một chốc rồi bảo: “Cậu ngồi xuống trước đi.”
Lộ Già: “À, vâng, vâng.”
Cậu vội kéo ghế ra, nhưng sau khi ngồi xuống thì vẻ mặt cậu cứng đờ lại.
Gay rồi, cậu nên nói gì tiếp bây giờ, đầu cậu trống không, chẳng nghĩ được điều gì cả.
Mười chín năm nay Lộ Già vẫn luôn sinh sống ở một trấn nhỏ tù túng, chưa từng gặp một nhân vật nào như hoàng tử phi, vì vậy cậu thật sự rất căng thẳng.
Thấy thế, những cận vệ xung quanh Lâm Không Lộc càng thêm nghi ngờ hành vi của cậu, một người trong số hộ khom lưng nhắc nhở: “Hoàng tử phi điện hạ, cậu ta…”
“Điện, điện hạ, thật ra tôi có việc muốn nhờ ngài giúp đỡ.” Lộ Già tưởng rằng cận vệ muốn đuổi cậu đi, lập tức lo lắng buột miệng nói ra.
Nói xong, cậu nhớ đến lời dặn của tộc trưởng, vừa khẩn trương vừa thận trọng… vén chiếc vày đuôi cá lên, để lộ một chút vây đuôi nhỏ màu xanh lam.
Nhóm cận vệ: “…”
Lan Trạch vừa vào quán cà phê: “…”
Lâm Không Lộc: “…” Ôi ôi, y là mèo có gia đình rồi.
Y vội rời mắt, phòng ngừa tai mèo nhô ra, ho nhẹ một tiếng: “Chuyện gì?”
Y nhớ kiếp trước, thời điểm gặp được đối phương, sắc mặt cậu luôn buồn bực, tựa hồ có việc phiền toái. Chỉ là khi ấy y sắp rời đi, cũng chỉ là bèo nước gặp nhau nên không hỏi nhiều.
Hiện giờ có thể gặp lại âu cũng là duyên phận, vì kiếp trước đối phương đã giúp y nên nếu có thể giúp lại, y chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.
Lộ Già không ngờ y lại dễ nói chuyện như vậy, vội lấy một tập ảnh Khoa ra, vui mừng bảo: “Là thế này, tôi có một người bạn bị nhiễm trùng độc, bệnh nặng giai đoạn cuối, hy vọng điện hạ…”
“Hy vọng cái gì?” Lan Trạch bỗng đến gần, cắt ngang cuộc nói chuyện.
Lời nói của hắn không cảm xúc, ánh mắt như đang ngưng sương, khi rơi vào người Lộ Già lại rét căm căm.
Lộ Già nháy mắt hoảng sợ không dám nói gì thêm. Mà Lâm Không Lộc sau khi nhìn bức ảnh thì đột nhiên kinh ngạc.
Lan Trạch không thấy tấm ảnh, cầm bó hoa quan sát một hồi rồi thuận tay ném cho cận vệ bên cạnh, hừ một tiếng: “Đừng nói với tôi người bạn kia thật ra là cậu.”
Lâm Không Lộc bật dậy, vẫy tay với hắn: “Lan Trạch, mau đến xem ảnh đi.”
Lan Trạch: “…”
“Thông đồng” với con cá khác ngay trước mặt hắn, còn bị hắn bắt tại trận, con mèo này ngay cả một lời giải thích cũng không có?
Hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm, tên trước mặt này chính là tên thư sinh bỏ trốn cùng mèo kiếp trước?
Hóa ra tên thư sinh này cũng là cá, vừa rồi dám vén váy dụ dỗ mèo ngay trước mặt hắn, kiếp trước còn không biết… Ha, chẳng trách con mèo này kiếp trước lại chạy cùng cậu ta.
Vẻ mặt Lan Trạch không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã biển giấm dậy sóng, sông giấm tràn bờ, mùi chua ngập trời…
“Không xem.” Hắn trực tiếp lạnh giọng đáp, rồi túm tay Lâm Không Lộc, bảo: “Em cũng đừng xem nữa, rời đi trước với anh.”
Lâm Không Lộc: “?”
“Anh sao vậy? Vô duyên vô cớ, tự dưng tức giận? Y bối rối.
“Vô duyên vô cớ?”
Lan Trạch hận bản thân không thể kể lại chuyện kiếp trước bị cá thư sinh đội nón xanh, chỉ nghiến răng: “Anh không tức giận, xe tới đón rồi.”
Lâm Không Lộc: “???” Rõ ràng anh đang tức giận.
Hơn nữa y đang nói chuyện nghiêm túc với Lộ Già mà, sao Lan Trạch có thể lôi y đi? Chẳng lẽ… Lan Trạch biết Lộ Già?
Đậu, không phải kiếp trước sau khi y rời khỏi thế giới này, Lộ Già đã bị Lan Trạch bắt lại đấy chứ?
Vậy y càng phải trả ơn Lộ Già, hơn nữa người trong ảnh Lộ Già đưa…
Lâm Không Lộc vội kéo lại Lan Trạch đang túm y rời đi, nghiêm túc nói: “Anh chờ chút, em còn có chuyện muốn nói với Lộ Già.”
Lan Trạch sững người, không thể tin nhìn Lâm Không Lộc, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Nếu hắn đoán không lầm, đây hẳn là lần đầu Lâm Không Lộc gặp Lộ Già, nhưng họ vẫn như kiếp trước, vừa gặp mặt đã tán gẫu với nhau, chẳng lẽ vì cảm thấy đối phương đặc biệt sao?
Chẳng lẽ có một số điều không thể thay đổi? Hay là, nhóc mèo lười và tên thư sinh này đã sớm quen biết nhau?
Lan Trạch dần buông lỏng ra, một lúc sau, hắn đột nhiên cười khẽ: “Được, hai người nói đi.”
Hắn ở ngay bên cạnh quan sát, hắn không tin hai người này còn có thể có duyên phận ràng buộc, có lửa nổi ngay dưới mí mắt hắn?
Cho dù có ràng buộc, hắn có thể cắt đứt nó ngay tại chỗ, có lửa cũng có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Lan Trạch cười lạnh nghĩ thầm, Lâm Không Lộc lại túm hắn: “Anh cũng đến đây đi.”
Lan Trạch: “Anh không có gì để nói với cậu ta hết.”
Lâm Không Lộc lấy ảnh, vẫy vẫy trước mặt hắn: “Anh xem người này có giống Đại hoàng tử không?”
“Giống cũng không có gì để nói…” Lan Trạch đờ người, ngơ ngẩn nhìn ảnh trong tay y.
Một lúc sau, hắn đột nhiên giật lấy ảnh, tay khẽ run, cúi đầu lật từng tấm, tốc độ lật càng lúc càng nhanh.
Lâm Không Lộc biết, năm đó Đại hoàng tử đã chủ động ra tiền tuyến để tránh việc tranh trữ vị với Lan Trạch, nhưng rồi lại mất tích. Điều này vẫn luôn là nút thắt trong lòng Lan Trạch.
Y bèn không quấy rầy, đợi Lan Trạch xem xong mới ghé sát vào tai hắn, ho nhẹ một tiếng: “Anh vẫn không có lời nào muốn nói với Lộ Già sao?”
Lan Trạch ngẩng đầu, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, hắn bỗng ôm chặt lấy Lâm Không Lộc, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em, mèo con.”
Lâm Không Lộc cứng còng trong giây lát, vội đẩy hắn nhắc nhở: “Còn có người ở đây đó, hơn nữa anh nên cảm ơn Lộ Già mới phải.”
Lan Trạch buông y ra, trong mắt nhiễm ý cười. Khi hắn ngẩng đầu nhìn Lộ Già, biểu tình trở nên nghiêm túc.
Lộ Già thấy hắn là sợ, nhất là khi nghĩ đến video hắn giết chết mấy chục con trùng khổng lồ trong nháy mắt, cậu càng sợ hãi mà co rụt lại trên ghế.
Lan Trạch: “…”
Lâm Không Lộc: “Thôi, để em nói chuyện với cậu ấy đi.”
“Không được.” Lan Trạch lập tức giữ chặt y, liếc nhìn đuôi cá của Lộ Già, mím môi: “Cậu ta là người cá.”
Lâm Không Lộc:… Đến mức này ư? Giấm này cũng uống?
Năm phút sau, Lộ Già ngồi lên xe huyền phù cùng bọn họ, Lâm Không Lộc ngồi bên cạnh an ủi: “Cậu đừng sợ, Lan Trạch thoạt nhìn thì đáng sợ thôi, thật ra không hề xấu xa, bệ hạ và hoàng hậu điện hạ cũng rất tốt…”
Lan Trạch nhéo tai mèo đang lặng lẽ nhô ra của y, đen mặt hỏi: “Ai đáng sợ?”
Lâm Không Lộc: “?” Thứ này xuất hiện lúc nào thế?
Lan Trạch mặt không cảm xúc: “Về sau không được đến gần người cá khác.”
Nói xong, hắn trực tiếp bế Lâm Không Lộc sang ghế ngồi bên kia, đổi vị trí, tách ra khỏi Lộ Già.
Lâm Không Lộc: Meo meo meo? Hiện tại lực tay anh mạnh đến vậy ư?
Lan Trạch chọc tai mèo của y về rồi mới quay sang hỏi Lộ Già: “Cậu Lộ, xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Xin hỏi cậu gặp được người trên ảnh ở đâu? Anh ấy hiện giờ đang ở đâu? Còn… ổn không?”
Lộ Già rất bất ngờ trước cách hai người ở cùng nhau, nhưng cũng bởi vậy mà cậu cảm thấy họ dễ gần hơn rất nhiều, tức khắc không còn căng thẳng đến thế nữa, chậm rãi kể lại chuyện mình nhặt được Khoa.
Lan Trạch cau mày, hóa ra năm đó Đại hoàng tử trọng thương mất tích, bị lưu lạc đến một hoàng tinh hoang vu, được người cá trước mặt nhặt về chăm sóc, sau khi tỉnh lại còn mất trí nhớ.
Lâm Không Lộc: “… Sao tôi cảm thấy hai người họ mới là nhân vật chính nhỉ? Nếu có một người khác giả danh nhóc người cá nhận công lao cứu giúp thì chẳng phải chính là “nàng tiên cá” sao?”
0687: “Nhưng kiếp trước không có chuyện này đâu.”
Lâm Không Lộc: “?”
0687: “Trong kịch bản không viết Đại hoàng tử còn sống, Lộ Già cũng chưa từng lên sân khấu. Cốt truyện kết thúc khi nam chính vượt qua chấn thương tâm lý do tàn tật mang lại, hoàn toàn đánh bại trùng độc và đăng cơ thành vua.”
Lâm Không Lộc: “??”
“Nhưng tôi thấy rõ ràng anh ấy biết Lộ Già mà, kiếp trước không tìm được Lộ Già sao? Nếu tìm được Lộ Già, không phải sẽ tìm được Đại hoàng tử à?” Y khó hiểu.
“Không đâu, thậm chí nam chính cũng chưa thành công đăng cơ.” Giọng điệu 0687 hơi kỳ quái.
Lâm Không Lộc: “???”
0687: “Ngay buổi tối trước ngày đăng cơ, thế giới khởi động lại.”
Lâm Không Lộc: “…”
0687: “Đây cũng là chỗ khá kỳ lạ, rõ ràng thế giới này không sụp đổ mà cũng khởi động lại.”
Lâm Không Lộc: “…”
“Đợi đã!” Y bỗng ý thức được điều gì: “Vậy chẳng phải tôi đã phí công chữa thêm một thế giới rồi sao?”
Nếu không sụp đổ thì đâu cần y chịu trách nhiệm.
0687: “Sao lại phí công được, không phải cậu yêu đương à?”
Lâm Không Lộc: “…”
Được rồi, nếu để người khác đến thì y đúng thật là không nỡ, dù sao nam chính của thế giới này cũng là người yêu. Nhưng đêm trước khi đăng cơ bị bắt sống lại… Khụ khụ, thảo nào những ngày mới sống lại nhìn Lan Trạch có hơi buồn bực.
Nghĩ vậy, khi nhìn Lan Trạch, y không khỏi đồng tình và buồn cười.
Lan Trạch bỗng nhiên bị vợ dùng ánh mắt đồng tình nhìn chằm chằm: “?”
Hắn vô thức nắm lấy tay Lâm Không Lộc, trấn an y tỏ vẻ mình không sao rồi nhìn Lộ Già, nhíu mày hỏi: “Tại sao không dùng ngân hàng gen để đối chiếu tìm người thân?”
Khi đó, quân đội đế quốc và hoàng thất đều đang tìm kiếm người quanh đó, phàm là bọn họ đến bất kỳ hành tinh nào thuộc đế quốc để so sánh gen thì Lan Khoa sẽ được phát hiện.
Lộ Già áy náy, thấp giọng bảo: “Vốn là muốn đi, nhưng tôi đưa anh ấy về hành tinh Saya chữa thương trước, ai ngờ nơi đó bị bọn tinh tặc chiếm đóng. Bọn, bọn tinh tặc đi bắt hân ngư khắp nơi, Khoa không muốn tôi bị nắt nên cùng tôi ở ẩn trong một thị trấn nhỏ, muốn đợi tình hình khá khẩm hơn mới đi ra ngoài…”
Không ngờ tình hình không hề cải thiện, ngược lại, những tên tinh tặc ấy càng được đà lấn tới, rất nhanh đã bắt được người cá ở trấn nhỏ nơi họ sinh hoạt.
Nói xong, cậu chờ mong hỏi: “Mọi người biết Khoa ư? Là người nhà của anh ấy sao?”
Nếu đó là sự thật, vậy, vậy Khoa sẽ được cứu rồi. Nghĩ vậy, ánh mắt Lộ Già tràn ngập mong chờ.
Lan Trạch gật đầu, trầm giọng đáp: “Anh ấy tên là Lan Khoa, là… anh trai của tôi.”
Tuy Lộ Già đã có linh cảm, chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không tránh khỏi kinh ngạc mà “A” một tiếng.
Lan Trạch biết năm đó suýt chút nữa có thể tìm được Lan Khoa, chỉ là trời xui đất khiến mới bỏ lỡ nhiều năm như vậy, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Thấy vậy, Lâm Không Lộc nắm tay hắn nhắc nhờ: “May mà Lộ Già đã cứu được Đại hoàng tử.”
Hành tinh hoang vu nơi Lan Khoa lưu lạc không nằm trong phạm vi tìm kiếm ban đầu. Nếu không có Lộ Già, có lẽ đối phương đã mất trước khi đợi được quân đội đế quốc.
Lan Trạch tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý ấy, nhưng vẫn không khỏi có hơi hối hận.
Hắn quay đầu cảm ơn Lộ Già rồi hỏi: “Chuyện tinh tặc cậu nói là thế nào?”
Nghĩ đến lời dặn của tộc trưởng, Lộ Già vội vàng giải thích toàn bộ tình hình, sau đó cẩn thận nhìn Lan Trạch, bất an nghĩ thầm: Điện hạ sẽ hỗ trợ chứ? Sẽ nhỉ, tộc trưởng nói ngài ấy là người cá, có khả năng sẽ đồng cảm với chuyện người cá đã gặp phải.
Tuy nhiên cậu cũng không xác định được, tuy hành tinh Saya thuộc khu vực không ai quản lý, nhưng trên danh nghĩa vẫn lệ thuộc Liên Bang, Lan Trạch điện hạ thật sự sẽ xuất binh vì bọn họ sao?
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy?” Không đợi hắn nghĩ xong, Lâm Không Lộc đã khiếp sợ thốt lên, rồi bóp bóp tay Lan Trạch còn chưa tỏ tháy đổ, điên cuồng ám chỉ: “Bọn họ thế mà dám bắt người cá buôn bán, quá ngang ngược, là cá đều không thể nhịn, phải không?”
Lộ Già lập tức cảm kích nhìn Lâm Không Lộc, cậu cảm thấy hoàng tử phi thật sự quá tốt. Kể từ khi nói chuyện với y, mọi thứ đều suôn sẻ ngoài mong đợi.
Bấy giờ Lan Trạch cũng quay sang nhìn Lâm Không Lộc, ánh mắt như đang hỏi: Em đang tức giận thay con cá nào?
Lâm Không Lộc: “Khụ khụ, hơn nữa sau khi họ bắt người cá đã bán đi đâu? Chắc chắn là Đế quốc, Liên Bang và các hành tinh lớn. Đây là buôn bán dân cư, là luật cấm của Đế quốc, phải không?”
Lan Trạch “Ừ” một tiếng, nắm chặt tay y: “Đi về trước.”
Xuất binh là điều đương nhiên, nhưng vấn đề này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
*
Hoàng cung, hoàng hậu Anna và hoàng đế đang dùng bữa sáng, khi biết con trai cả của mình còn sống, hai người thất thố đến độ suýt nữa đã làm đổ bộ đồ ăn.
“Đây là thật ư? Con xác định không?” Hoàng hậu Anna đứng không vững, phải dựa vào cánh tay hoàng đế mới miễn cưỡng đứng dậy được, khẩn trương hỏi Lan Trạch.
Lan Trạch đưa họ xem tập ảnh Lộ Già mang đến, cũng bảo: “Thời gian, địa điểm đều phù hợp.”
Quan trọng nhất là ngay cả nốt ruồi trên cổ Lan Khoa cũng trùng khớp, cho dù không đối chiếu gen cũng có thể chắc chắn 80-90%.
Sau khi nhìn những bức ảnh, hoàng đế và hoàng hậu tự nhiên lại xúc động. Hoàng hậu thậm chí còn không ngừng nói lời cảm ơn với Lộ Già.
Cũng may Lộ Già mới vừa gặp Lan Trạch và Lâm Không Lộc, dù có căng thẳng nhưng cũng không quên những gì cần nói.
Hoàng đế bình tĩnh lại, ngẩng đầu hỏi Lan Trạch: “Con có kế hoạch gì không?”
“Đương nhiên phải tiêu diệt hết lũ tinh tặc đó.” Lan Trạch nói, dừng một lúc rồi bổ sung: “Nhưng chuyện buôn bán người cá này dính dáng rất rộng, trong Đế quốc phỏng chừng cũng có mạng lưới ngầm, con hoài nghi một trong những giao dịch không trong sạch của chú có khả năng liên quan đến chuyện này. Đây có lẽ là cơ hội để lật đổ chú.”
Khi điều tra Chử Phỉ trước đó, hắn đã tra được chuyện Lan Vinh lợi dụng mạng lưới quan hệ của mình để thực hiện nhiều giao dịch mờ ám. Nhưng đối phương rất thông minh, không trực tiếp nhúng y vào nên hắn chỉ có điều tra tay chân như Chử Phỉ.
“Con nói đúng, nhưng nếu chậm rãi bày bố cục có lẽ sẽ tốn quá nhiều thời gian.” Hoàng đế nhíu mày.
Lộ Già nghe thế lập tức trở nên khẩn trương.
Cậu đã tới Đế đô gần một tháng, Khoa… À không, chân của Lan Khoa điện hạ không còn đợi được bao lâu nữa.
Ngay lúc cậu do dự có nên nhắc nhở hay không thì Lan Trạch gật đầu: “Đúng vậy, nên con định âm thầm đi đến hành tinh Saya trước, giúp anh hai chữa chân. Quân đội đến sau, đợi chỉ huy của con. Cha và mẹ ở Đế đô giải quyết chuyện của chú…”
“Con cũng đi.” Lâm Không Lộc lập tức giơ chân, thấy Lan Trạch liếc mình, y vội giải thích: “Em có thể ấn chân điều trị.”
Y miễn cưỡng có thể coi như là bác sĩ, dù gì cũng phải mang bác sĩ đi đúng không?
Lan Trạch đen mặt, bói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, em ấn miếng dán chân mèo là được.”
Lâm Không Lộc: “?”
Sau khi rời khỏi nơi ở của đế hậu, Lan Trạch lại nắm tay Lâm Không Lộc, không yên tâm mà dặn dò: “Về sau chỉ được ấn chân mèo cho anh, không được ấn cho người khác. Bọn họ có thể dùng miếng dán chân mèo, nghe rõ chưa?”
Lâm Không Lộc: “Hả?”
Hóa ra chỉ không cho ấn chân mèo, không phải không mang y đi cùng?
“Còn nữa, tránh xa con cá thư sinh kia một chút.” Lan Trạch lại nói.
Lâm Không Lộc: “…”
“Em thấy anh nghĩ hơi nhiều rồi.” Y chân thành nói “Lộ Già rõ ràng có ý với anh trai của anh, lúc cậu ấy nhắc đến Đại hoàng tử, trong mắt như có ánh sao đó.”
Lan Trạch sắc mặt cổ quái, bảo: “Em quan sát cũng cẩn thận thật đấy.”
Lâm Không Lộc: “Ặc.”
Lan Trạch: “Vậy cũng phải cách xa cậu ta ra.”
Mèo con và tên kia kiếp trước từng bỏ trốn cùng nhau, không cách xa một chút, tâm hắn không yên.
Tuy hiện tại hắn cảm thấy mình có thể đã hiểu lầm, kiếp trước chưa chắc mèo con vì thích nên mới chạy trốn với Lộ Già. Nhưng vậy thì sao, tên kia chính là người cá, mèo chạy theo cá, còn cần thích chắc?
Lâm Không Lộc: “…” Năng lực ghen truông này đúng là giỏi thật.
*
Chiều hôm đó, Lan Trạch vẫn sắp xếp thời gian đưa Lâm Không Lộc đến xem cơ giáp.
Cơ giáp mới đường nét mượt mà, thiết kế tràn đầy cảm xúc, được trang bị hệ thống vũ khí tối tân, vô cùng soái khí.
Điểm mấu chốt là hình dáng rất giống cơ giáp màu lam bạc của Lan Trạch, được mạ lớp màu vàng đỏ chói lòa mắt, rõ ràng là đồ đôi.
Lâm Không Lộc yêu thích không buông tay, trực tiếp ngồi vào khoang điều khiển tỷ thí với Lan Trạch.
Tất nhiên, y không phải là đối thủ của một người đã từng ra chiến trường và có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như Lan Trạch, nhưng phong cách của y thay đổi linh hoạt, thỉnh thoảng có thể khiến Lan Trạch quả đắng.
Sau khi thử xong cơ giáp mới, y bước ra khỏi khoang điều khiển, trán lấm tấm mồ hồi, vẻ mặt mang theo chút hưng phấn.
Vốn Lan Trạch định cầu hôn khi tặng cơ giáp, tuy bọn họ đã kết hôn từ lâu, nhưng xảy ra chuyện Đại hoàng tử nên không còn nhiều thời gian, đành tạm thời hủy kế hoạch.
Có điều thấy Lâm Không Lộc thích món quá mình tặng, hắn mỉm cười, nghĩ rằng chỉ cần vậy là đủ rồi.
Hắn bảo người đặt hai cơ giáp vào vòng không gian rồi đưa một vòng tay trong đó cho Lâm Không Lộc: “Vừa lúc, em có thể mang nó đi đến hành tinh Saya cùng anh.”
Đôi mắt của Lâm Không Lộc sáng lên: “Anh thực sự mang em đi?”
Lan Trạch nhìn y một cách kỳ lạ, như thể đang nói: Nếu không mang đi, để em ở lại với Lộ Già mỗi ngày ư?
Đúng thế, Lộ Già không đi với họ.
Lan Trạch cảm thấy nếu cậu đồng hành sẽ cần được bảo vệ, không bằng ở lại và phụ trách làm bản đồ sống cung cấp lộ tuyến.
Nhưng cả hắn và Lâm Không Lộc đều đã từng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, nên họ cần dịch dung cải trang để không bị bọn tinh tặc nhận ra.
Vì thế, cả hai nhanh chóng hóa trang thành một thương nhân giàu có Mao (mèo) lão gia, cùng tiểu kiều thê Vu (cá) tiên sinh.
Cá tiên sinh giật giật bộ ria của Mèo lão gia, rồi chỉ vào lớp ngụy trang trên mặt mình, hỏi: “Em cảm thấy ai trong chúng ta giống vợ nhỏ hơn?”
Mèo lão gia vội chỉnh lại bộ ria mép của mình, dán chặt lại rồi nói: “Ấy, thời gian không còn nhiều, bây giờ không phải lúc so đo chuyện này. Còn chậm trễ nữa thì chân của Lan Khoa điện hạ sẽ gặp nguy đó.”
Lan Trạch khịt mũi, nhìn nhìn, giúp y dán thẳng bộ ria chéo vẹo, nói: “Đi thôi.”
Lâm Không Lộc: “…”
Y nâng canh tay mình lên nhắc nhở: “Em yêu, em không dìu anh à?”
“Anh dìu em?” Lan Trạch so sánh chênh lệch chiều cao giữa hai người, mặt vô cảm hỏi: “Em chắc chắn?”
“Chắc chắn chắc chắn, mau dìu.” Lâm Không Lộc không ngừng nâng cánh tay, điên cuồng ám chỉ.
Lan Trạch: “…” Thôi, thỏa mãn lòng hư vinh của con mèo này vậy.
*
Hai người đi thương thuyền đến hành tinh Saya, trên đường đi quả nhiên có người tò mò: “Hai người là chồng chồng à?”
Lâm Không Lộc dè dặt gật đầu, chỉ vào Lan Trạch: “Đây là phu nhân của tôi.”
Lan Trạch: À.
Lúc xuất cảng, họ bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, may là vòng tay không gian của họ là mẫu mới nhất do quân đội phát triển, có tường không gian kép, cơ giáp giấu ở tầng không gian khác sẽ không bị phát hiện.
Sau khi thành công rời cảng, Lâm Không Lộc thở phào, nói: “Coi như đã thành công một nửa.”
Lan Trạch: “Liên hệ với Lộ Già trước, tìm vị tộc trưởng kia.”
Thiết bị liên lạc thông tin của hai người cũng là loại mới dùng trong quân đội, khi ở trên chiến trường tín hiệu rất khó bị địch phát hiện. Mà kỹ thuật của nhóm tinh tặc kém xa so với Đế quốc, lại càng khó phát hiện.
Sau khi liên hệ với Lộ Già, theo chỉ dẫn, họ nhanh chóng đến nơi ở của tộc trưởng.
Tộc trưởng có bộ râu hoa râm, cũng là người cá, nhưng bình thường che giấu rất tốt.
Nhìn thấy hai người, ông hiển nhiên có chút kích động, nắm lấy tay Lâm Không Lộc nói: “Điện hạ, không ngờ ngài thực sự sẽ đến. Tôi biết, ngài thức tỉnh gen Nhân Ngư Hoàng, nhất định sẽ không bỏ mặc chúng tôi.”
Lâm Không Lộc: “Ặc.”
Y chỉ chỉ Lan Trạch bên cạnh, nhỏ giọng: “Anh ấy mới đúng.”
Tộc trưởng: “…”
Lan Trạch: “À.”
“Nghe nói ngài đã thu nhận một người tên là Khoa, có thể để tôi gặp gã không tiền đồ không?” Hắn dứt khoát, vào thẳng chủ đề.
Tộc trưởng hoàn hồn, vội nói xin lỗi rồi bảo: “Lộ Già nói với hai người đúng không? Xin hãy đi theo tôi ——”
Sau khi Lộ Già rời đi, tộc trưởng bèn nhận Khoa về chăm sóc. Nhưng Khoa biết Lộ Già đến Đế Đô vì mình thì vẫn luôn trầm mặc không nói năng.
Mới đầu anh còn tranh đấu muốn đi, nhưng hai chân lại không cách nào đứng dậy, anh chán chường đập chân mình vài lần rồi chỉ có thể tuyệt vọng từ bỏ, bắt đầu buồn bã không hé răng yên tĩnh xem tin tức, đặc biệt là tin tức về Đế Đô.
Lúc Lan Trạch vào phòng, anh đang cúi đầu nghịch thiết bị đầu cuối.
Tín hiệu ở hành tinh Saya không tốt, internet thường xuyên bị rớt.
Lan Trạch nhìn anh hồi lâu, mãi đến khi anh phát hiện ngẩng đầu mới vô cảm đi tới, đấm thẳng một quyền vào mặt anh, bảo: “Lan Khoa, anh có triển vọng thật đấy.”
Lâm Không Lộc: “Chẹp chẹp.”
Thật ra là đang tức với bản thân phải không?
Khoa nhíu mày, nhìn hắn hỏi: “Cậu là ai?”
Lan Trạch cười lạnh: “Tôi là anh trai anh.”
Lâm Không Lộc: “Khụ khụ.”
Để tránh cho tên này thật sự đánh Lan Khoa một trận, y vội tiến lên đứng giữa, giải thích với Lan Khoa: “Có thể anh không tin, nhưng anh ấy đúng thật là… em trai của anh, chỉ là quá nhớ anh mà thôi.”
Khoa vẫn cau mày, hỏi theo bản năng: “Ông lại là ai?”
Lâm Không Lộc: “À, tôi là trượng phu của anh ấy.”
1
____________________
Tác giả:
Lan Khoa: Xem ra gia cảnh của mình không tốt, em trai gả cho một tên thương nhân ria mép, lại còn lùn.