Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 7: Tôi tưởng cậu cố tình muốn hố y
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 7: Tôi tưởng cậu cố tình muốn hố y


Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

***

Khi Lục Từ rời đi hôm qua thì nói để xem tâm trạng, nhưng hôm nay cha Lâm gọi điện cho y, y vẫn đồng ý tới.

Lâm Không Lộc lấy hai phần ăn dinh dưỡng cất vào hộp riêng biệt, chuẩn bị ổn thỏa xong thì xe huyền phù của đối phương vừa lúc đến nơi.

Cha Lâm phải tiếp tục giải quyết chuyện của Lâm Sương Lạc, ăn sáng xong thì đã đi ra ngoài, chỉ có quản gia giúp hắn cầm hai hộp thức ăn.

Thấy vậy, Miêu Miêu tự giác tiến lên để giúp đỡ, nhưng Lâm Không Lộc sờ sờ đầu của nó, thở dài: “Miêu Miêu, hôm nay mi đừng đi.”

Miêu Miêu nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

Lâm Không Lộc giải thích: “Mi không phải đối thủ của Lance.” Mang theo nó bên mình cũng vô ích.

Miêu Miêu dại ra, vội nói: “Nhưng mà chủ nhân, em có thể giúp cậu nói chuyện linh tinh, hôm qua em đã lừa Lance nói rất nhiều đó meo.”

Lâm Không Lộc: “…Hay là thôi đi.” Hai người khờ đều đến mức không thể phân cao thấp, còn không biết là ai lừa ai đâu.

*

Trong chiếc xe huyền phù, Lục Từ ngồi ghế sau, vẫn để Lance lái.

Sau khi phải tự về ngẫm lại thì Lance đã trở nên có nề nếp, lời không nên nói, một câu cũng không nói nhiều.

Lần này Lâm Không Lộc chủ động ngồi ở hàng ghế sau, vì phải “hối lộ” Lục Từ bằng bữa ăn dinh dưỡng.

Lục Từ nghiêng đầu liếc hắn, dường như không có vẻ gì là ngạc nhiên, nhất là khi nhìn thấy hai quầng thâm mắt dưới mắt hắn, còn hơi nhếch môi cười cười.

Lâm Không Lộc coi như không nhìn thấy.

Mặc dù là “xin” người, nhưng theo tính cách của cậu ấm thì chắc chắn vẫn còn dè dặt, sĩ diện hết sức. Vậy nên sau khi xe khởi động, hắn mới có hơi khó chịu hỏi: “Có thể nâng vách ngăn lên được không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lục Từ nhắm mắt nghỉ ngơi, như thể không nghe thấy.

Lâm Không Lộc đợi một lát thấy y không đáp lại, hắn la lên: “Này, anh…”

Lục Từ bấy giờ mới mở mắt ra, nhìn hắn hỏi: “Tôi không có tên?”

Lục Từ thầm nghiến răng, ậm ừ một chút mới nói: “Lục Từ, tôi có chuyện muốn nói với anh, anh nâng vách ngăn lên chút đi.”

Lục Từ lúc này mới ra hiệu cho Lance.

Sau khi vách ngăn được nâng lên, y biết rõ còn cố ý hỏi: “Chuyện gì?”

“À.” Lâm Không Lộc lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, do dự hồi lâu mới nói: “Chuyện là… Anh có đói không?”

Lục Từ: “…”

Y chợt nghi ngờ rằng mình gặp ảo giác.

Nhưng ngay sau đó Lâm Không Lộc lại nói: “Cái đó… Người máy nhà tôi làm cơm dinh dưỡng, anh có muốn ăn một chút không?”

Cậu ấm kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không nói ra những câu như “Tự mình làm cho đối phương”.

Lục Từ càng nghi ngờ mình bị ảo giác, cậu ấm sẽ nhẹ giọng, dịu dàng xin người khác? Ôi, kiếp trước khi đã rơi xuống tình cảnh như vậy rồi, đối phương còn vẫn dùng giọng điệu ra lệnh bảo y cưới hắn.

Lục Từ cảm thấy có chút mới mẻ, nhìn thiếu niên một cách hứng thú, như thể muốn nhìn thấy điều gì đó khác lạ ở đối phương.

Lâm Không Lộc bị nhìn đến bực bội, cuối cùng cũng nổi giận, hỏi: “Rốt cuộc anh có ăn hay không?”

Lục Từ không nhìn nữa, nghĩ thầm, bây giờ mới là bình thường.

Lâm Không Lộc thấy thế thì dứt khoát mặc kệ y nghĩ cái gì, đặt thẳng hộp thức ăn sang, xụ mặt nói: “Là ba ba bảo tôi cho anh.”

Vậy nên, mới không phải là tôi tự nguyện đưa thức ăn cho anh đâu.

Lục Từ nhìn hộp thức ăn, sau đó ngẩng đầu, cười như không cười hỏi: “Không có độc chứ?”
Lâm Không Lộc: “Anh ——”

Hắn hít một hơi sâu, tức giận nói: “Ăn hay không thì tùy.”

Lục Từ không để ý mà mở hộp thức ăn ra. Vốn dĩ y không định ăn, chỉ là muốn xem cậu ấm muốn giở trò gì.

Nhưng sau khi mở hộp thức ăn ra, bên trong có cháo, có đồ ăn và có canh gà, bề ngoài nhìn không tệ, đặc biệt là hương thơm bay lên chóp mũi, rất dễ khơi dậy cảm giác thèm ăn.

Buổi sáng Lục Từ không ăn cơm, lường trước rằng tuy cậu ấm có chút ngốc nhưng sẽ không đến mức dùng thủ đoạn này để lừa y, cho nên theo bản năng múc một thìa canh gà.

Xe huyền phù đi vô cùng ổn định, y cầm chiếc thìa màu trắng sứ, cũng ổn định mà đưa thìa canh gà trong veo đến bên môi. Sau đó, thời gian như ngừng trôi…

Người hình như chầu trời rồi.

Cảm giác từ mặn đến đắng là loại cảm giác gì? Cuối cùng Lục Từ cũng có cơ hội trải nghiệm, đời này của y chưa bao giờ ăn canh gà nào khó ăn như vậy.
Nhưng sự tu dưỡng tốt của bản thân đã khiến y không làm loại hành vi phun canh ra ngoài này, chỉ có thể cau mày nhắm mắt cắn răng nuốt xuống.

Cậu ấm bên cạnh vẫn nhìn y chờ mong, mắt mở to mong đợi hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”

Nếu không phải muốn giữ vững hình tượng của mình, Lục Từ đã có thể bị mặn đến mức biểu cảm méo mó, nghe vậy thẳng thắn nhận xét không thương tiếc: “Cực kỳ khó ăn!”

Cậu ấm dại ra.

“Cậu muốn độc chết anh cậu à? Khuyên cậu mau về nhà mang gửi người máy đi sửa ngay lập tức. Người máy thế hệ đầu tiên vụng về nhất cũng có thể nấu canh gà ngon hơn nó.”

“Anh ——” Cậu ấm tức giận đến mức suýt chút nữa xông vào cào y tại chỗ, nhưng nghĩ đến việc phải nhờ y giúp đỡ thì hít sâu vài hơi, cố gắng chịu đựng.

Nhưng nhẫn nhịn, hắn vẫn cảm thấy không thể nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thế sao? Nhưng ba ba tôi nói ăn rất ngon, ông còn ăn hai bát, khen tôi là Trù Thần nhỏ. Là vị giác anh có vấn đề phải không?
“Cậu làm?” Lục Từ kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó liền hiểu rõ “Khó trách.”

“Anh ——”

“Khẩu vị của cha cậu thật độc đáo.” Lục Từ bổ sung.

” Anh anh anh ——” Cậu ấm tức giận đến mức tự bế*.

*Tự bế: tự mình đóng cửa với bên ngoài.

Lục Từ không có sở thích tự ngược đãi bản thân, sau khi đậy hộp thức ăn, y cầm một chai nước trực tiếp uống ở bên cạnh.

Cậu ấm quay mặt về phía cửa sổ, bực bội không muốn nói chuyện với y. Nhưng nghĩ đến anh trai lại bứt rứt, chầm chậm quay đầu lại, giọng điệu dè dặt nói: “Cái đó… ‘Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay’, anh đã uống canh gà của tôi, có phải nên giúp tôi hay không?”

Lục Từ nhìn hắn, nói: “Phương pháp xin người khác giúp của cậu, là “hạ độc” người ta chết trước?”

“Không phải anh vẫn tung tăng nhảy nhót, sống tốt đây sao?” Lâm Không Lộc phát bực.
Lục Từ cười nhạt, nhưng y cảm thấy mình trêu đùa đủ rồi nên không làm khó nữa, nhắm mắt nói: “Bên trên đã hạ lệnh, tạm thời tôi sẽ thay Lâm Sương Lạc tiếp quản hạm đội số 8. Ngày mai khởi hành, ngày kia nhậm chức. Nếu cậu muốn tra chuyện của anh cậu thì có thể lấy thân phận là người sửa chữa cơ giáp riêng của tôi, cùng tôi đi ra tiền tuyến.”

Dù sao sớm muộn gì cũng phải đưa cậu ấm đi gặp người kia, hơn nữa y cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai mưu đồ chuyện Lâm Sương Lạc, vì sao sau này lại liên lụy đến y?

Sau khi Lục Từ ra tù ở kiếp trước, y không tìm lại mấy chuyện gạo xưa thóc cũ này nữa, bởi vì phần lớn những người biết rõ chân tướng đều đã chết hoặc biến mất.

“Đi, đi tiền tuyến?” Cậu ấm sững sờ.

Lục Từ khẽ cười, hỏi: “Sợ?”

“Ai, ai sợ?” Cậu ấm tính tình bướng bỉnh, vừa bị y kích động đã nói: “Đi thì đi, tôi mang Miêu Miêu bảo vệ tôi.”
Lục Từ cũng đã đoán trước được loại phản ứng này, cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng y vẫn mở mắt ra, nhìn thiếu niên hỏi: “Cậu không nghi ngờ, là tôi hãm hại anh trai cậu à?”

Lâm Không Lộc ngây người, trực tiếp như vậy hả?

Hắn nghĩ một chút, không chút do dự nói: “Anh còn lâu mới là đối thủ của anh cả.”

Lục Từ cười khẽ, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe di chuyển nhanh chóng đến khu quân sự. Khi xuống xe, thấy Lâm Không Lộc thân hình nhỏ bé lại mang theo hộp thức ăn lớn, Lục Từ khó có được lòng tốt, nhắc nhở: “Không muốn anh trai cậu chết sớm thì khuyên cậu để lại thứ đó trên xe đi.”

Lâm Không Lộc “Hừ” một tiếng, không so đo với người có vị giác không bình thường.

Thấy cậu không nghe, Lục Từ cũng không nhắc đến nữa, cùng cậu đến phòng bệnh của Lâm Sương Lạc với tâm thái xem trò đùa.
Anh em gặp nhau, đương nhiên phải nói với nhau vài câu trước. Lục Từ cũng khách sáo vài câu với Lâm Sương Lạc, sau đó đứng sang một bên chờ xem trò hay.

Khi Lâm Không Lộc mở hộp thức ăn ra như dâng bảo vật, y vô thức đứng thẳng dậy, ánh mắt càng thêm thích thú xem náo nhiệt.

Có lẽ là do tầm mắt của y quá rõ ràng, Lâm Sương Lạc đang múc canh gà định uống thì bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn y, sau đó cười cười, hỏi: “A Từ có phải vẫn chưa ăn hay không? Hay là ăn cùng nhé?”

Lục Từ vô thức lùi lại một bước, nhận ra mình phản ứng có hơi thái quá, bèn dựa vào tường bên cạnh, như thể bước lùi kia của y chỉ là để tìm một chỗ dựa.

“Không cần.” Y mỉm cười từ chối, sau đó nhìn Lâm Không Lộc, lại cười hờ hững: “Đây là Tiểu Lộc đặc biệt làm vì anh cả mà.”

Lâm Không Lộc thầm đảo mắt, giục Lâm Sương Lạc: “Không cần phải lo cho anh ta, mau uống mau uống, anh ta cũng có phần rồi.”
Lâm Sương Lạc còn nghĩ rằng đôi vợ chồng son đang tán tỉnh đánh yêu nhau, trong lòng mừng cho bọn họ, cười cười cúi đầu uống canh.

Ánh mắt Lục Từ lại chuyển sang cái thìa, nhưng mà, một thìa, hai thìa, ba thìa…

Chỉ một chốc sau, Lâm Sương Lạc đã uống sạch bát canh, không những không cau mày mà còn cười tủm tỉm khen ngợi: “Tay nghề của Tiểu Lộc thật tốt, nhà chúng ta từ lúc nào lại có thêm một thần trù nhỏ rồi?”

Nhìn đi, ngay cả lời khen cũng nói giống hệt cha Lâm.

Lâm Không Lộc nghe vậy lập tức hứng khởi nói: “Phải không, còn có người không biết nhìn hàng đấy.”

Lục Từ: “?”

Y hiếm khi nghi ngờ, vẫn luôn để mắt đến món canh kia.

Lâm Không Lộc lại đưa cho anh trai một bát cháo và một số món ăn thanh đạm, đưa chúng với sự chờ mong. Sau khi Lâm Sương Lạc nếm thử, đương nhiên lại khen ngợi thêm một lần nữa.
Lục Từ: “…” Điều này không thích hợp.

Sau khi cùng Lâm Sương Lạc dùng xong bữa, Lâm Không Lộc vẫn còn chuyện muốn nói với anh trai nên bắt đầu đuổi khách.

Lâm Sương Lạc không đồng tình nhìn em trai, ra hiệu hắn đừng thô lỗ như vậy khi nói chuyện với Lục Từ, ánh mắt như hình viên đạn.

Mà Lục Từ không hề tỏ ra để ý, nhưng lúc y đi ra ngoài cũng vô cùng vô tình mà… lấy luôn cả hộp thức ăn theo.

Đợi y rời khỏi đây, Lâm Không Lộc bắt đầu bịa chuyện để lừa gạt anh trai, thận trọng nói: “Anh cả, từ ngày mai có lẽ em không thể đến gặp anh được rồi. Lục Từ nói em ở lại Thủ Đô Tinh sẽ gây phiền phức và cản trở mọi người, muốn đưa em ra ngoài đi dạo, nhân tiện tránh đầu sóng ngọn gió. Em cảm thấy anh ta nói rất hợp lý, đúng lúc, không phải mọi người muốn em thử với anh ta sao? Nên em muốn…”
Lâm Sương Lạc lúc đầu còn sửng sốt, nhưng sau khi nghe xong thì cười nói: “Đây là chuyện tốt, cùng A Từ ra ngoài đi dạo cũng tốt.”

“Nhưng anh cả… Anh có trách em chạy lung tung vào thời điểm này, không ở lại chăm sóc anh không?” Lâm Không Lộc thấp thỏm.

“Làm sao có thể?” Lâm Sương Lạc giơ tay xoa xoa đầu hắn, nói “Hiện giờ tình hình trong nhà không rõ, em ở lại Thủ Đô Tinh, anh với ba ba mới lo lắng.”

“Ừm.” Lâm Không Lộc chột dạ cúi đầu.

*

Ngoài phòng bệnh, Lục Từ bưng bát canh còn sót lại trong hộp thức ăn, múc một thìa, nhấp một ngụm, sau đó hơi nhíu mày, rồi lại múc một thìa…

Một lát sau, y ngẩng đầu cười lạnh: Một phần canh chia làm hai kiểu, đây là thành ý xin người khác giúp đỡ sao?

*

Sau khi Lâm Không Lộc thăm anh trai, hắn quay lại xe cùng Lục Từ với tâm sự nặng nề. Nhưng lúc ngồi xuống, Lục Từ đột nhiên đưa cho cậu một hộp thức ăn.
“Làm gì?” Lâm Không Lộc khó hiểu.

“Ăn thử đi, canh gà cậu nấu.”

Lâm Không Lộc: “?” Có bệnh mèo* à.

*Đây là từ lóng dùng để chỉ những người hay bị bệnh, sức khỏe yếu ớt hay chỉ những người yếu đuối kém cỏi. Từ này thường xuất hiện trong câu”老虎不发威,你当我是病猫啊。”. Nghĩa đen câu này là, “Con hổ không ra oai, cứ tưởng mèo bị bệnh!” Ý là, “Đừng nghĩ người khác không thể hiện bản thân, mà bạn tỏ ra khinh thường họ nhé!” – trích tiếng Trung LIULI

Không hiểu thì không hiểu, nhưng hắn đúng là có hơi đói nên mở hộp thức ăn ra, ăn một bát rất nhiều.

Nhưng, một thìa canh vào miệng, hắn suýt nữa thì phun hết ra. Khuôn mặt nhăn nhó lại, khó khăn nuốt xuống, nhìn Lục Từ một cách không thể tin nổi, khϊếp sợ nói: “Anh cố ý thêm muối vào trong à?”
Lục Từ cười lạnh: “Đây chính là vị lúc nãy tôi uống.”

“Không thể nào.” Lâm Không Lộc lập tức phản bạc.

Lục Từ: “Ồ.”

“Khụ khụ, 🇨ôи ŧᏂịt̠ sáng cậu thêm vào phần canh này chút muối, lại thêm chút muối…” 0687 tốt bụng nhắc nhở.

Lâm Không Lộc: “…”

“Sao cậu không nhắc tôi sớm hơn?” Hắn nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi tưởng cậu cố tình muốn hố y mà.” 0687 vô tội nói.

Lâm Không Lộc: “…”

Lục Từ thấy hắn có vẻ không cố ý, tâm trạng cuối cùng cũng cân bằng lại, nhưng nhất thời lại cảm thấy chuyện này không bình thường, tựa như… y quan tâm đến đối phương nhiều hơn.

Y cau mày, không để ý đến chuyện này nữa, nhắc nhở: “Ngày mai đến nơi đóng quân của hạm đội số 8, nhớ đến đúng giờ.”

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Không Lộc: Ồ hố, sắp đi gặp người tình… Khụ, sắp đi gặp bug rồi ~
Lục Từ: Hình như em rất hào hứng?

Lance: Nếu muốn cuộc sống không có trở ngại, trên đầu phải có chút màu xanh lá (Cho nên tôi không giống chủ nhân, ngài ấy thích xanh lá, tôi chỉ thích hồng nhạt).

Lục Từ: Cảnh cáo ngắt kết nối.

Hết chương 7

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN