Chỉ được nhìn anh.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Lâm Không Lộc cũng tham gia giải cứu người cá, cảnh tượng y điều khiển cơ giáp mạ vàng lóa mắt đẹp trai ngời ngời xông vào căn cứ tinh tặc đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với rất nhiều người cá được giải cứu.
Có một số người cá trên trấn nhỏ là được y và Lan Trạch cứu. Khi thấy y, họ sẽ nhiệt tình hoặc thẹn thùng mà tặng cá khô.
Đương nhiên, họ cũng muốn tặng Lan Trạch, nhưng Lan Trạch lại trưng cái bản mặt sưng sỉa làm họ sợ tới mức không dám đến gần, cuối cùng đành tặng hết cá khô cho Lâm Không Lộc.
Lâm Không Lộc ôm đống cá khô, ngắm những người cá ca hát nhảy múa với đôi mắt sáng ngời, ai ngờ mới cảm thán một câu “Đây là thiên đường” đã bị Lan Trạch nhéo tai mèo nhỏ.
“Nhiều cá lắm đúng không?” Lan Trạch sầm mặt, nghiến răng nói bên tai y.
Lâm Không Lộc rùng mình, một bên tai không bị nhéo theo phản xạ gập lại thành tai máy bay, áp sát vào đầu, y vội vàng chữa cháy: “Ý em là, có rất nhiều người cá được cứu đó, hiện giờ nhìn bọn họ hạnh phúc như thể đang sống trên thiên đường vậy.”
Lan Trạch tin lời này mới lạ, hắn lôi y về quân hạm, vào phòng sập cửa, sau đó ấn y lên giường, động tác lưu loát liền mạch.
Lâm Không Lộc: “!” Ban, ban ngày ban mặt, anh muốn làm gì?
Lan Trạch chọc mất đi hai tai mèo, cúi người nhìn y chăm chú một lúc rồi bỗng túm chăn trùm lên đầu y.
“Làm gì đó?”
Y cố gắng kéo chăn ra, lúc ngồi dậy thì kinh ngạc phát hiện Lan Trạch đã biến đôi chân của mình thành đuôi cá màu bạc xinh đẹp khi y bị che khuất tầm nhìn.
Lâm Không Lộc: “???”
Lan Trạch nắm cằm y, mặt không đổi sắc: “Về sau muốn nhìn đuôi cá thì nói cho anh biết, không được ngắm của người khác.”
Hắn trông thì bình tĩnh, nhưng vây cá lại ửng đỏ.
Lâm Không Lộc nhận ra điều đó, chớp chớp mắt giả vờ buồn rầu: “Nhưng đuôi cá của anh đơn sắc lắm.”
Lan Trạch: “…” Trước kia ai khen đuôi cá của hắn đẹp cơ?
“Nếu có thể mặc váy đuôi cá là sẽ có nhiều màu sắc hơn rồi.” Lâm Không Lộc chân thành mà nói “Những người cá bên ngoài lúc mặc váy rất xinh đẹp.”
Lan Trạch cắn răng, một lúc sau mới gật đầu: “Được, nhưng sau này em không được ngắm người cá khác nữa.”
Lâm Không Lộc “ting” sáng choang cả hai con mắt, thật sự không ngờ hắn sẽ đồng ý, lập tức gật đầu như trống bỏi: “Ừm ừm, tuyệt đối không ngắm nữa.”
Nửa tiếng sau, Lan Trạch thực sự mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh biển đứng trước mặt Lâm Không Lộc.
Đôi mắt hắn màu lục lạnh, thân trên vẫn mặc quân phục Đế quốc, thân dưới mặc váy đuôi cá màu xanh sẫm như bầu trời đầy sao. Chẳng những không có chút quái dị mà còn thêm vài phần thần bí và cao quý.
Lâm Không Lộc ngơ ngác, phảng phất đang ở trong giấc mộng, vẫn chưa thể tin được.
“Anh, anh…” Mặt y hồng hồng, đôi mắt mèo ẩm ướt, muốn nhìn lại không dám nhìn, né tránh như thể y mới là người mặc chiếc váy đó.
Trái ngược lại, Lan Trạch trước nay vẫn trưng bộ mặt đen xì, giờ phút này lộ ra vẻ thong dong bình tĩnh, tiến lên nâng cằm y, hỏi: “Thích?”
“Th, thích.” Lâm Không Lộc bất giác gật đầu.
Lan Trạch nhếch môi cười khẽ, cúi người áp xuống, ghé bên tai y bảo: “Vậy… nhớ phải luôn luôn thích.”
Vừa nói, hắn vừa vén váy lên, dùng con ngươi lạnh nhìn chằm chằm thiếu niên, tay còn lại đặt trên eo đối phương, giống như đang lột hành, không chút vội vàng.
Lâm Không Lộc đờ người, tên này biến hai chân về từ lúc nào vậy?
Ngày hôm sau, Mèo lão gia đỡ cái eo đau nhức, lại giận dữ ném váy đi.
Cá tiên sinh thổi gió bên tai y: “Anh nghĩ rồi, mặc váy đúng là tiện hơn thật.”
Lâm Không Lộc oán hận lườm hắn: “Sáng nay em muốn ăn cá.”
“Ừm.” Lan Trạch hơi híp mắt, thanh âm lười biếng.
Lúc này trông hắn hài lòng, tựa như bất kể bạn đời có yêu cầu điều gì thì đều sẽ đồng ý.
Lâm Không Lộc: “Muốn ăn cá ngâm giấm, cá nấu dưa chua, cá sốt chua ngọt, cá kho giấm…”
Lan Trạch: “…”
1
*
Lâm Không Lộc và Lan Trạch trở lại trấn nhỏ chủ yếu là để đón Lan Khoa.
Tuy rằng đối phương vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng đã chữa gần hết trùng độc, hai chân có thể đứng lên đi lại.
Vào giai đoạn cuối cùng của cuộc chiến, có một đám tinh tặc chật vật chạy trốn xông vào trấn, may là có anh điều khiển cơ giáp tiêu diệt chúng.
Lan Trạch ăn uống no nê, tâm trạng rất tốt, lúc gặp lại Lan Khoa vẫn không ngừng cười: “Cũng không tệ lắm, cuối cùng cũng hơi giống trước đây rồi, miếng dán chân mèo tốt lắm đúng không? Đúng rồi, kỹ thuật điều khiển của mèo con cũng rất giỏi, anh à, chắc là anh chưa từng thấy em ấy điều khiển cơ giáp, em thấy em ấy còn giỏi hơn anh.”
Lan Khoa: “…” Cứ cảm thấy thằng nhãi này như con công xòe đuôi, khoe khoang khắp nơi.
Một tuần sau, cuộc đàm phán giữa Đế quốc và Liên Bang cũng có kết quả.
Liên Bang đã sớm mất quyển kiểm soát hành tinh Saya, lần này dù biểu đạt sự bất mãn nhưng cũng chỉ nói suông, nhanh chóng lợi dụng chuyện này để trục lợi, muốn miếng dán chân mèo.
Lan Trạch không nỡ để Lâm Không Lộc mệt mỏi nên đương nhiên không đồng ý. Cũng may Đế quốc đã phát minh ra một miếng dán thuốc khác thông qua nghiên cứu miếng dán chân mèo. Miếng dán mới cũng có thể chữa trùng độc, nhưng hiệu quả chỉ bằng 10% so với miếng dán chân mèo.
Nhưng như vậy cũng đủ, chỉ cần không phải bệnh nghiêm trọng, dán nhiều miếng, từ từ dùng vài năm là có thể khỏi.
Cuối cùng, Liên Bang đồng ý chuyển nhượng hành tinh Saya cho Đế quốc, đổi lấy miếng dán thuốc mới của Đế quốc.
Người Đế quốc cũng không phản đối, dù sao cũng là trị bệnh cứu người. Liên Bang cũng tương đối hài lòng, dù sao hành tinh Saya hàng năm bị trùng tộc tinh tặc quấy nhiễu, bọn họ đã sớm từ bỏ.
Về phần cư dân hành tinh Saya, người Liên Bang chỉ chiếm thiểu số, phần lớn là người Đế quốc bất hạnh lưu lạc đến tận đây, hoặc là người của các nước nhỏ khác, thậm chí còn có người không quốc tịch.
Tỷ như tộc trưởng và Lộ Già, đám người sinh sống trên trấn nhỏ. Tổ tiên của họ là người dân Đế quốc mang dòng máu nhân ngư. Mấy trăm năm trước, khi tổ tiên họ di cư đến hành tinh Saya, nơi đây vẫn là một hành tinh không có chủ, không thuộc thẩm quyền của Liên Bang.
Vì vậy trên thực tế, người Đế quốc vẫn chiếm đa số trên hành tinh Saya.
“Nếu là người Đế quốc, tại sao lại chuyển đến hành tinh Saya còn cằn cỗi vào thời điểm đó?” Lâm Không Lộc tò mò hỏi Lộ Già trên quân hạm về Đế Đô.
Lộ Già ho nhẹ một tiếng: “Bởi vì đó là chuyện bảy tám trăm năm trước, khi đó Đế quốc vẫn chưa phải… Khụ khụ.”
“Khi đó họ Lan chúng ta vẫn chưa làm hoàng đế, Đế quốc cũng không cấm buôn bán người cá, tổ tiên họ chuyển đến hành tinh Saya có lẽ là để tránh họa.”
Lan Trạch thay Lộ Già nói hết, rồi lại nhấc Lâm Không Lộc lên bảo: “Em muốn biết, không phải chỉ cần hỏi anh là được rồi à?”
Sao bảo từ giờ không ngắm cá khác? Mới một giây không nhìn thôi mà đã nói chuyện với tên cá thư sinh rồi.
Lâm Không Lộc: “…”
*
Có điều, dù Đế quốc cấm mua bán người cá, nhưng vẫn có người bí quá hóa liều buôn ngầm.
Khi quét sạch cứ điểm của bọn tinh tặc, Lan Trạch đã phát hiện ra nhiều giao dịch mờ ám liên quan đến Đế quốc. Và đúng như dự đoán của hắn, vị hoàng thúc Lan Vinh của hắn cũng có liên quan.
Ở Đế Đô, hoàng đế và hoàng hậu Anna cũng đã điều tra Lan Vinh gần hết, thậm chí còn tra được chuyện Lan Trạch gặp nạn ở tiền tuyến cũng là do gã nhúng tay.
Lan Trạch trở về Đế Đô, vừa lúc gộp toàn bộ chứng cứ xử lý Lan Vinh cùng hoàng đế.
Sau khi giải quyết những vấn đề này, Lan Trạch cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để tổ chức đám cưới với Lâm Không Lộc một lần nữa như ý nguyện.
Nhưng thật không khéo, Lan Khoa cũng muốn cử hành hôn lễ với Lộ Già, hoàng đế bệ hạ vui mừng khôn xiết, trực tiếp quyết định: “Hai đứa kết hôn cùng một ngày luôn đi.”
Lan Khoa rất buồn bực, đi tìm Lan Trạch bảo: “Hai đứa đã kết hôn rồi, vì sao lại tranh ngày cưới với anh?”
Lan Trạch cũng buồn bực, đáp: “Em thấy anh tranh với em thì có, ký ức còn chưa khôi phục, kết hôn cái gì?”
Lan Khoa: “…”
Cũng may, tuần trăng mật của họ không cùng nhau.
Lan Khoa quyết định quay về hành tinh Saya cùng Lộ Già, nhớ lại những cay đắng ngọt ngào. Lâm Không Lộc thực sự rất muốn đồng hành cùng họ, nhưng đánh chết Lan Trạch cũng không đồng ý.
“Phong cảnh hành tinh Saya tầm thường, đồ ăn không ngon, chắc chắn em sẽ thấy nhàm chán.” Lan Trạch cau mày.
Mấu chốt là quá nhiều người cá, đây là trọng điểm.
Lâm Không Lộc chớp mắt: “Nhưng ở đó có nhiều cá.”
“Nếu em thực sự muốn thấy cá, chúng ta có thể đến hành tinh Saint A. Vùng biển bên đó là khu vực cá vàng kim sinh sôi nảy nở, có những mảnh vảy của cá vàng kim.” Lan Trạch nghiễn răng, nhấn mạnh từ “Cá vàng kim”.
Lâm Không Lộc cố nhịn cười, ngoắc lấy ngón tay của con cá giấm này, nói: “Được rồi, em đùa thôi, chúng ta đến hành tinh Saint A nhé.”
Nói rồi y dừng lại, bỗng nhớ tới chuyện gì đó, lại bảo: “Nói mới nhớ, lúc trước anh bắt được em về ở hành tinh Saint A.”
Y đang nhắc đến chuyện đào hôn lần đó, Lan Trạch hiển nhiên cũng nhớ tới. Ánh mắt hắn đong đầy ý cười, vui vẻ nói: “May mà lúc trước anh phái người đi bắt em, đáng tiếc không thể tự mình đi.”
Nhưng điều may mắn hơn nữa là sự tái sinh đã cho hắn cơ hội được biết đến một thiếu niên chân thật.
Kỳ thật lúc mới sống lại hắn có hơi phiền muộn, kiếp trước hắn vất vả mới tìm được lối thoát khỏi đáy vực nhân sinh, sắp tới lúc đăng cơ lại trùng sinh, quả thực không thể hiểu nổi.
Bây giờ hắn lại cảm thấy rất may mắn, thầm nghĩ có lẽ ông trời cho hắn thêm một cơ hội, bù đắp tiếc nuối.
Sau khi đến khu vực biển tư nhân ở hành tinh Saint A, Lan Trạch nắm tay Lâm Không Lộc, đột nhiên bảo: “Anh nhớ đêm tân hôn, em nói em đến Saint A để mua quà cho anh.”
Lâm Không Lộc: “?” Sao tự dưng nhắc đến chuyện này.
“Nhưng sau đó lại không mua.” Lan Trạch nhấn mạnh.
Lâm Không Lộc: “Không phải bị người anh phái đến bắt về sao?”
Ai ngờ Lan Trạch lại thì thầm bên tai y: “Nhóc lừa đảo, lúc đó rõ ràng là em đào hôn, căn bản không phải muốn mua quà cho anh.”
Lâm Không Lộc: “E hèm…” Chuyện ngày xửa ngày xưa rồi, đừng lôi chuyện cũ ra được không?
“Không được, em phải cấp bù cho anh.” Lan Trạch cắn vành tai y, giọng nói khàn khàn.
Lâm Không Lộc bị bụ hôn làm cho tê dại cả người, hai chân nhũn ra, hơi thở dồn dập: “Anh, anh muốn cái gì?”
Lan Trạch: “Em.”
*
Năm năm sau, Lan Trạch suất lĩnh quân đội Đế quốc đánh bại hoàn toàn Trùng tộc.
Hoàng đế Lan Quyết vô cùng vui mừng, quyết định thoái vị nghỉ ngơi, để Lan Trạch đăng cơ trước thời hạn.
Kết quả cũng giống kiếp trước, nhưng vào đêm trước khi đăng cơ, Lan Trạch ôm chặt Lâm Không Lộc đang nằm trên giường, không buông dù chỉ một giây.
“Chỉ mong lần này không đột nhiên sống lại nữa.” Đợi hô hấp của Lâm Không Lộc dần trở nên đều đặn, Lan Trạch nhỏ giọng nói thầm.
Lâm Không Lộc đang giả vờ ngủ: “…” Yên tâm, lần này không có khả năng đâu.
Ngày hôm sau, Lan Trạch mở mắt, nhìn thấy người yêu vẫn còn ở trong lòng mình, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Không Lộc bất đắc dĩ, y nắm chặt lấy tay hắn trong lễ đăng quang, thì thầm vào tai hắn: “Em sẽ luôn ở bên anh.”
Lan Trạch hơi giật mình, quay đầu nhìn y.
Dưới sự chú ý của hàng vạn người, họ siết chặt mười ngón tay, nhìn nhau khẽ cười.
____________________
Tác giả:
Các mảnh nhỏ công từ thế giới khác: Chúng tôi muốn gặp lại Tiểu Lộc, chúng tôi muốn khởi động lại thế giới!
Lan Trạch vô cớ sống lại: Chuyện gì thế này? Tôi đang chuẩn bị đăng cơ… Ấy, nhặt được một lão bà, thật thơm ~
Sâm: Hết thế giới này gòi nhaa, thế giới này như kiểu cho anh Lộc nghỉ ngơi í =)))))))
Thế giới tiếp theo: Xuyên thành bá tổng ngược tâm thế thân, ngồi chờ sau khi phá sản sẽ bị thế thân và bạch nguyệt quang vả mặt. Nhưng mà, thế thân và bạch nguyệt quang đánh nhau vì y rồi.