Văn Xuyên lái xe ra khỏi khu vực của Diệp Lâm Anh, trở về trung tâm thành phố.
Cậu khẽ xoa mi tâm đau nhức, không ngờ một chiêu này cậu liền áp dụng đến hai lần, một là ở trên Sở Hạo, hai là Diệp Lâm Anh.
Nhưng mà như thế cũng tốt, cậu nghĩ bản thân đã bước đầu vạch ra được giới hạn với những nhân vật có tác động sâu sắc đến cốt truyện.
Nhưng mà vẫn chưa thể buông bỏ được hoàn toàn cảnh giác của nam phụ và nam chính.
Vốn dĩ nguyên chủ là một người rất si mê nữ chính Tô Thanh, trước đây vì người này mà làm không ít chuyện ngu ngốc.
Lần đầu tiên Lạc Văn Xuyên công bố theo đuổi Tô Thanh là lúc còn học nam cuối đại học, tới lúc này đã gần tròn trĩnh bốn năm, cũng đủ hiểu si tình cỡ nào.
Lạc Văn Xuyên đi qua thế giới này vào lúc cốt truyện đã đi gần một nữ, quả thật muốn dứt khỏi nhân vật nam nữ chính ngay có hơi khó, cậu đành từ từ mà bước thôi.
Cỡ chừng hơn 30 phút, cậu lái xe về lại căn hộ của mình, trời lúc này đã sập tối hẳn.
Lạc Văn Xuyên tắm rửa sạch sẽ rồi ăn khuya nhẹ nhàng bằng salad còn dư trong tủ lạnh.
Lạc Văn Xuyên leo lên giường, vùi đầu vào ổ chăn ấm áp, quyết định xử lí một chút công việc ở công ty.
Lạc Văn Xuyên phát hiện trợ lí vẫn còn on, cậu liền hứng thú nhắn mấy tin.
– Trợ lí, chưa ngủ hả
Vị trợ lí tác phong chuyên nghiệp nào đó lập tức ngoi lên, cực kì chăm chỉ rep lại tin nhắn.
– Chưa ạ, tôi còn xem sơ qua vài bản hợp đồng thầu xây dựng.
Sao Lạc Tổng còn chưa ngủ, anh ngủ sớm đi ạ, ngủ trễ có hại.
Lạc Văn Xuyên bĩu môi, “cậu cũng vẫn còn thức mà…” Cậu ở trên giường chống cằm nghĩ nghĩ.
Trợ lí này trong cốt truyện là một người rất mờ nhạt, cậu hầu hết chỉ chừa đất diễn cho cậu ta trên dưới cỡ 10 dòng chữ là cùng.
Thật ra tiểu trợ lí của cậu rất chăm chỉ và siêng năng, không chỉ làm trợ lí mà còn kiêm luôn chân sai vặt và bảo mẫu của Lạc Văn Xuyên.
Thật ra trước khi cậu xuyên đến đây thì cốt truyện đã cho trợ lí này ăn hành khá nhiều.
Trên công ty không chỉ làm việc quá số giờ, tăng ca liên tục mà còn phải đảm nhiệm mua đồ ăn 3 bữa cho vị tổng tài mặt lạnh là cậu đây, quả thực có chút khổ.
– Nè, trợ lí, cậu lên đơn tuyển dụng cho tôi một nam phục vụ, trẻ tuổi một chút, mà tốt hơn nữa là ngoại hình nên ưa nhìn, có tài nấu ăn nữa thì suất sắc.
Liệt kê cho tôi vài người, ngày mai đem lên phòng giám đốc để tôi xem qua một chút
Cậu gửi tin nhắn nhưng bên trợ lí không có hồi đáp.
Cỡ 2-3 phút sau, trợ lí liền trực tiếp gọi điện cho cậu.
Lạc Văn Xuyên nhấc máy, chưa kịp nói câu nào đã bị tiếng la bên kia làm cho kinh hoảng, xém nữa ném điện thoại vào tường.
– AHUHU…!Sếp ơi, sếp định đuổi việc em thật đó hả.
Tháng này em thậm chí còn tăng ca gấp đôi tháng trước đó, sếp ơi…!nhà em trên có mẹ gì, dưới có con trẻ, em xin anh….
Lạc Văn Xuyên im lặng để người bên kia la hét một hồi.
Trợ lí thấy cậu không trả lời, liền khóc rống lên, đáng thương khịt mũi.
– VẬY LÀ SẾP ĐỊNH ĐUỔI EM THẬT À…
Lạc Văn Xuyên lạnh lùng lên tiếng.
– Tai nào của cậu nghe rằng tôi muốn đuổi việc cậu
Trợ lí liền nín bặt, hỏi nhỏ.
– Nhưng mà không phải sếp vừa mới nói tuyển dụng một nam phục vụ sao? Mấy cái việc Sếp vừa nói hằng ngày đều là em làm mà.
Lạc Văn Xuyên khó chịu nhíu mày
– Là tôi muốn giảm bớt công việc lại cho cậu đó.
Đồ ngốc ạ.
Việc ở công ty của cậu vốn nhiều rồi, thời gian này cậu vừa chạy qua chạy lại công ty và nhà tôi, tôi thấy tội nghiệp…!chính là tội nghiệp cậu đó.
Có hiểu chưa???
Trợ lí bỗng nhiên xúc động muốn khóc.
Cậu rốt cuộc cũng hiểu rồi.
Thì ra cũng có một ngày cậu nhận được đãi ngộ này.
Trợ lí suýt nữa khóc ngất, liên tục cảm ơn trong điện thoại.
Cậu ta bảo sẽ nhanh chóng lên đơn tuyển dụng rồi gửi qua.
Lạc Văn Xuyên không nói gì, lặng lẽ cúp máy.
Tốc độ của trợ lí cực kì nhanh, không cần đợi đến sáng, chỉ hai mươi phút sau đã tìm được mấy người, nhanh trí gửi qua Mail cho Lạc Văn Xuyên.
Cậu lướt lướt những tệp tin mà trợ lí vừa mới gửi qua.
Có khoảng 7-8 người, đều là những cậu nhóc trẻ tuổi, hầu như mới vừa tốt nghiệp, mặt mũi non choẹt, tràn đầy sức sống thiếu niên.
Lạc Văn Xuyên dễ ý đến một người tên là Cẩm Lễ.
Người này trong bức ảnh profile mặt mũi rất được, da cực trắng.
Bên trên có ghi rõ thông tin.
Cẩm Lễ mới vừa tốt nghiệp đại học khoa ẩm thực ở Bắc Đại, điểm trong khoa của cậu ta cả năm gần như là tuyệt đối.
Lạc Văn Xuyên nhắn tin hỏi trợ lí về người này, trợ lí rất ngoan ngoãn rep lại.
Theo thông tin chính xác thì người này sau khi tốt nghiệp liền lấy vốn từ gia đình mở một nhà hàng nhỏ trong thành phố.
Tay nghề của cậu ta được đánh giá cao, mặt mũi lại Tuấn tú đẹp trai nên có rất nhiều khách hàng lui tới, làm ăn cũng khấm khá.
Nhưng vừa mới tuần trước, phòng bếp trong nhà hàng bị rỉ ga, trong một buổi tối liền cháy sạch, vụ cháy lớn đến mức được đưa lên trang đầu thông tin mạng.
HÌnh ảnh một cậu thanh niên mặt mũi lấm lem buổi sáng ngồi trước đống đổ nát, khuôn mặt đẹp trai trầm tư hướng mắt ra khoái bụi cỏ.
Lập tức, bức ảnh này thu hút rất nhiều fan nữ nhảy vào bình luận.
:)))))
Lạc Văn Xuyên quả thật thấy có chút hứng thú.
Không dưa vào cốt truyện, cậu có cảm giác đây giống như là một thế giới thực vậy, mọi chuyện đều diễn ra rất tự nhiên, cậu muốn loại người nào, liền có loại người đó.
Cẩm Lễ rất được lòng cậu, Lạc Văn Xuyên liền nhắn với trợ lí nói rằng cậu muốn tuyển dụng người này, trợ lí liền dạ vâng lập tức, trước khi off còn dặn một câu.
– Sếp ngủ sớm đi ạ, còn lại cứ để em.
Lạc Văn Xuyên nhắn đến đây hai mắt cũng nhíu lại” Ừ” một tiếng, lập tức nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
————————————————————————————————————
Trời càng về đêm càng se lạnh, gió thổi từng cơn rét buốt luồn cả qua khe cửa, làm bay phấp phới tấm rèm mỏng trong phòng.
Quản gia nhà họ Diệp bưng một tách trà nóng đứng trước cửa phòng Diệp Lâm Anh, khẽ gõ cửa.
– Cậu chủ, cậu chưa ngủ à.
Diệp Lâm Anh dập tắt điếu thuốc, quay trở về trong phòng, nói vọng ra.
– Chú vào đi.
Quản gia cung kính đặt ly trà lên bàn làm việc của Diệp Lâm Anh, khẽ nhắc nhở
– Cậu chủ, thức đêm hại thân, bây giờ đã quá khuya rồi, ngày mai còn rất nhiều việc cần xử lí, cậu nên đi ngủ sớm.
Diệp Lâm Anh trầm ngâm nhìn ly trà trên bàn làm việc, nói.
– Không uống trà, có một chai rượu ủ mà giám đốc Vương hôm nay tặng tới, chú đem lên giúp tôi.
Quản gia hơi khựng lại, nhíu mày.
– Uống rượu đêm khuya sẽ không tốt cho dạ dày
Diệp Lâm Anh hơi sẫm mặt, lặp lại.
– Tôi chính là muốn uống.
Quản gia liền hiểu tính cố chấp của vị tổ tông này lại nổi dậy rồi, ông liền gật nhẹ.
Rất nhanh, ba chai rượu đã xuất hiện trong phòng của Diệp Lâm Anh, với một cái ly rỗng.
Diệp Lâm Anh không nói lời nào, chậm rãi rót rượu, uống từng ngụm lớn.
Uống chán chê, hắn liền lười rót ra ly, chậm rãi cầm cả chai đưa lên miệng.
Diệp Lâm Anh không phải người dễ say.
Vốn là kẻ trên thương trường, rượu bia đã trở thành hai người bạn quen thuộc.
Nhưng rượu ủ thủ công lại có cái hay của nó, không say lập tức nhưng nó ngấm vào máu từ từ, giống như một loại thuốc phiện cao cấp, một khi đã dính vào thì khó dứt ra.
Diệp Lâm Anh không ngừng uống, đến môi khô khốc, trắng bệch.
Hắn chưa quên mấy lời Lạc Văn Xuyên vừa nói.
Người đàn ông kia, đã từng cương ngạnh cỡ nào, như một cọng cỏ vậy, cứ đạp xuống rồi lại trỗi dậy mạnh mẽ lại chai lì ngoan cố.
Thế mà hôm nay lại đường đường chính chính ở trước mặt hắn, bảo đã buông rồi, hắn nói vậy là có ý gì chứ??? Diệp Lâm Anh không hiểu vì sao mình lại tức giận, hắn rõ ràng đạt được điều mình hằng mong muốn, tống khứ một tình địch rất mạnh, một bước bảo vệ thật an toàn mối quan hệ của hắn và Tô Thanh.
Nhưng mà, người đàn ông kia…!Diệp Lâm Anh thừa biết, Lạc Văn Xuyên là đang nói chuyện đối phó, hắn bảo…!Đồng tính luyến ái??? Ha…!nực cười.
Lúc trước theo đuổi Tô Thanh của hắn cuồng nhiệt biết bao, cái loại ấu trĩ gì cũng làm rồi, thậm chí thiếu điều muốn bắt con người ta bỏ vào lồng kính trưng bày, mà bây giờ nhẹ hều nói một câu như vậy, quả thật trêu ngươi.
Diệp Lâm Anh đột nhiên tìm ra rất nhiều sơ hở trong cuộc hội thoại của hắn và cậu, nhất định…!nhất định Lạc Văn Xuyên và Sở Hạo có vấn đề, không thể nào đột nhiên lại xuất hiện cùng nhau.
Đi ăn ư??? TỪ KHI NÀO QUAN HỆ HAI THẰNG ĐÓ LẠI TỐT ĐẾN VẬY???( Tác giả: Sao nghe có mùi ghen vậy anh?)
Diệp Lâm Anh nhìn ba chai rượu rỗng tuếch trên bàn, cái ly rượu bị hắn quăng đi cái xó nào rồi cũng không biết.
Diệp Lâm Anh hơi ngà ngà say, khuôn mặt tượng tạc dưới ánh đèn nhẽ ngẩn ra, đôi mắt trống rỗng.
Một Diệp Lâm Anh không có phòng bị là điểm chí mạng đối với hầu hết người, nếu bây giờ có ai đứng trong phòng nhìn thấy hắn, chỉ sợ kiềm không nổi trực tiếp nhào vào lòng người nọ.
Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn, trực tiếp cầm lên nhấn gọi ai đó.
Bên kia vang lên ba hồi chuông, liền có người bắt máy.
Tiếng “Alo” vọng ra từ điện thoại bên kia mang âm mũi đặc sắc, như là tiếng mèo kêu cào vào lòng đối phương.
Tâm trạng Diệp Lâm ANh đang rối rắm lập tức được vuốt xuống.
– Tiểu Thanh, em đang ngủ hả.
Tô Thanh chống má nằm trên dường, con mắt díp vào nhau.
-Ư..ừm, em không sao, anh gọi em có gì thế .
Diệp Lâm Anh khẽ cười, lên tiếng.
– Không có gì, chỉ là…!Tôi nhớ em quá.