Lạc Văn Xuyên là một trong những sếp lớn của 7Club, cậu thường xuyên đến vào cuối tuần hay vào những diệp lễ quan trọng.
Mấy vị quản lí lớn trong quán cũng dường như chai mặt với Lạc Văn Xuyên, bất quá nhìn giao diện của cậu hiện tại, khó tránh khỏi có chút mới mẻ.
Lạc Văn Xuyên trong truyện là một tên quả thật kì lạ, anh ta dù là bất cứ nơi đâu ngoại trừ ở nhà đều khoác lên mình một thân Âu phục phẳng phiu, cứng nhắc đến nhàm chán.
Lạc Văn Xuyên hơi hơi nheo mắt, cố gắng thích ứng với màu sắc có hơi âm u trong quán rượu
– Có đặt bàn trước rồi.
Quản lí cười tươi, làm động tác mời.
– Có, có chứ.
Lý tiên sinh đang đợi trong bao phòng ạ.
Chỉ cần là Lạc Tổng, lúc nào cũng sẽ có chỗ.
Lạc Văn Xuyên nhìn quản lí đang ra sức lấy lòng cậu, hờ hửng gật đầu.
Bao sương ở đây khá kín người, mặc dù lượng người bên ngoài cũng được gọi là đông nhưng khi vào tới khoang bên trong thì lập tức thưa thớt hẳn, chỉ có vài nhân viên phục vụ đi đi lại làm việc của mình.
Lạc Văn Xuyên được dẫn đến lầu 2, rẽ phải một cái liền có người đứng chờ cậu.
– Bồ tèo, tui ở đây nè.
Đập vào mắt cậu là khuôn mặt đẹp trai rạng ngời của Lý Dịch.
Cậu ta khoác trên người mấy cái trang phục diêm dúa loè loạt của giới nhà giàu, nhìn qua có chút ngứa con mắt.
– Ờ, ông đợi lâu chưa.
Lý Dịch ỉu xìu, nhìn cậu
– Có, tôi ở đây từ buổi trưa rồi.
Lạc Văn Xuyên nhìn vẻ mặt chán chường của Lý Dịch, có hơi buồn cười.
– Ông đang sầu não cái gì hả?
Lý Dịch hơi ngưng lại, nhào vào lòng Lạc Văn Xuyên, bắt đầu kể lễ.
– Bồ tèo, tôi vừa mới bị người ta cho leo cây rồi, hức hức.
Lạc Văn Xuyên bất ngờ, người loạng choạng ngã về phía sau.
Cậu nhìn người trong lòng mình, kiên nhẫn xoa tóc cậu ta.
– Bị đá hả ?
– Uổng công tôi theo đuổi người ta tận mấy tháng, cái gì cô ấy muốn tôi cũng đáp ứng.
Mới…!mới sáng nay, tôi nhìn thấy cô ấy cùng một gã giai lạ hôn nhau trên đại lộ đó.
Tiểu Xuyên, con tim tôi đau chết mất
Lý Dịch kể lễ một hồi, cậu ta chợt nhận ra tư thế có chút không phù hợp, bàn tay bấu chặt áo thun của Lạc Văn Xuyên hơi buông thõng.
Bất ngờ là Lạc Văn Xuyên cũng không chê cười đẩy Lý Dịch ra, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
– Cái quái gì mà buồn, dựa vào khuôn mặt này của ông ngoắc tay mấy cái muốn có bao nhiêu mỹ nữ liền có bấy nhiêu, bị đá một lần liền có làm sao.
Lý Dịch quẹt mũi, đứng thẳng nhìn Lạc Văn Xuyên, hơi nghiêng đầu.
– Ông mà nói thế thì cũng quá buồn cười rồi.
Chẳng phải ông cũng giống tôi sao? Cưỡng cầu thứ mà ông không có khả năng cướp được
Lạc Văn Xuyên cười cười, đẩy vai cậu ta.
– Vào trong rồi nói.
Lạc Văn Xuyên mở màn bằng mấy ly rượu mạnh.
Cậu bất quá có lẽ nghĩ nhân vật này tửu lượng cũng không quá kém, miếng cưỡng mấy chục ly chắc có lẽ lưng vẫn thẳng được.
Lý Dịch cầm một miếng xoài chua đua lên miệng, nhai roàm roàm, liếc mắt nhìn Lạc Văn Xuyên từ trên xuống dưới.
– Trang phụ này cậu mượn của ai thế?
– Mượn cái gì, tôi vừa mua đấy.
Lý Dịch ???
– Tôi có bao giờ thấy ông rời mấy cái bộ suit đâu, đổi gu rồi hả?
Lý Dịch quả thật nhìn thấy một Lạc Văn Xuyên hoàn toàn mới, có phần hơi thất kinh.
– Này tôi bảo ông, có phải dạo này cuộc sống ông có gì thay đổi không? Tôi hôm nay nhìn thấy ông cứ như một người khác vậy.
Lạc Văn Xuyên cười, dốc cạn ly rượu nhỏ trong tay.
– Không phải thay đổi, chỉ mới vừa buông bỏ được một số thứ thôi.
Lý Dịch hứng thú nhích lại gần cậu, điểm nhìn rơi trên sườn mặt Lạc VĂN Xuyên
– Nói đến buông bỏ, không lẽ lại là chuyện tình cảm hả?
Đừng trách Lý Dịch nhiều chuyện.
Cậu ta chính là cảm thấy ngoài trừ người đàn bà Tô THanh kia, cuộc đời của Lạc Văn Xuyên không có gì gọi là bất mãn.
Gia đình khá giả lại hoà thuận, Lạc Văn Xuyên là con một được cưng chiều từ nhỏ đến lớn lại có tài kinh doanh, vừa là đại thiếu gia danh môn vọng tộc vừa là một đại tổng tài uy quyền ngập trời.
Chỉ là kể từ lúc gặp gỡ người đàn bà kia, tâm tính của Lạc Văn Xuyên liền đặt hết trên người cô ta, cuộc sống xuống dốc thấy rõ.
Còn kéo theo một đống tình địch, người ghen người ghét, quả thật có chút khổ tâm.
– Cậu cảm thấy còn là chuyện n ào khác được nữa hả?
Lý Dịch kích động nắm lấy bả vai Lạc Văn Xuyên, lắc lắc mấy hồi liền.
– Cái đệt, đại thiếu gia nhà ông mới uống vài ly liền say rồi hả? Hôm nay khai thật mau, có phải ông đã bị người ta bỏ thuốc l.ắc không? Mấy lời như thế có thể từ miệng ông nói ra được hả???
Lý Dịch ngạc nhiên không có gì là lạ hết.
Lạc Văn Xuyên tưởng như để Tô Thanh ở đầu tim mà trân trọng, thậm chí cậu ta còn cảm thấy mấy năm làm bạn với Lạc Văn Xuyên còn không bằng một ngày cậu ở bên cạnh Tô Thanh.
Thế mà hôm nay, Lạc Văn Xuyên lại có thể nói buông là buông, đây chắc chắc là VĂN XUYÊN GIẢ MẠO.
– Không có say, bỏ cái mống heo của ông ra khỏi vai tôi đi, đau muốn chết.
Lạc Văn Xuyên càu nhàu, hất tay Lý Dịch.
– Ông bị khùng rồi hả, ông có biết bản thân đã theo đuổi cô ta bao lâu rồi không? Ngay cả tình bạn giữa ông với tôi cũng muốn lung lay đến nơi rồi.
Mới hôm qua còn thâm tình, hôm nay liền lạnh nhạt nói với tôi ông đã bỏ rồi, ông cảm thấy tôi giống đầu heo lắm hả???
Lý Dịch chỉ lên mặt mình, đầy dấu chấm hỏi.
Lạc Văn Xuyên cố nhịn cười, gật gật gật đầu:” Quả thật có chút giống đầu heo”
– Ông nói rõ xem nào.
Lạc Văn Xuyên vặn nắp champange, rót cho mình một ly, mở miệng.
– Ông đoán không sai đâu.
Tôi chính là cảm thấy bản thân phí công sức trên một người ngu ngốc là không có kết quả, cô ta đã không hiểu tâm ý của tôi, thì cố chấp nữa có tác dụng gì?
Lý Dịch chậm nước mắt, đồng cảm nói.
– Hôm nay ông cứ uống thoải mái đi, tôi khao.
Uống đi, chúc mừng Lạc Tổng của tôi thoát khỏi vai phụ mờ nhạt, hiện giờ ông chính là đang toả sáng trên con đường của ông đó.
Lời vừa nói, cánh cửa phòng bao liền mở toang ra, Lý Dịch và Lạc Văn Xuyên cùng đồng thời nhìn qua.
Cậu hơi bạnh mắt, nhìn thấy mấy người trước mặt liền chửi thề một tiếng trong tâm.
Dĩ nhiên, kiếp nhân vật phụ vẫn chưa buông bỏ hoàn toàn Lạc Văn Xuyên, đi đường nào thì đi, rốt cuộc cũng dẫn cậu trở về với nam nữ chính.
Lại là bóng dáng một nam một nữ, nữ không thay đổi, vẫn là khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, nhưng còn người đàn ông đi theo sau cô ta, khuôn mặt hơn nửa chìm vào bóng tối, thâm trầm lạnh lẽo tựa băng tuyết, dáng người cao ráo, một bộ Âu phục phẳng phiu đen tuyền.
Nhìn sơ qua sừng sững giống như một con hắc mã trên sa trường, mang đầy hung khí của một vị thần băng lãnh.
Lạc Văn Xuyên xoa xoa,= mi tâm có chút mỏi, nhỏ giọng.
– Lại là mấy người…
Tô Thanh lúng túng đứng không vững, nhìn nhìn người trước mắt.
– A..
Thật ngại quá, tôi cứ tưởng là phòng V.I.P 3, thật xin lỗi .
Tô Thanh hơi nheo mắt, chợt nhận ra người đang ngồi trên ghế là ai.
Vốn dĩ cô ta không thể nhận ra ngay vì trang phục mà Lạc Văn Xuyên đang mặc quá mức khác thường.
Cậu tuỳ ý vứt chiếc áo khoác jacket đen lên ghế, bản thân chỉ độc một chiếc áo thun và quần ngắn đến đầu gối.
Tóc vốn được vuốt phẳng phiu được tuỳ hứng thả xuống, che đi cái trán trơn láng nhẵn nhụi.
Kỳ thật tóc mái của Lạc Văn Xuyên cũng có hơi dài, nếu thả xuống thì gần chạm đến mắt.
Giao diện của Lạc Văn Xuyên khiến Tô Thanh có cảm giác thật khác, như quay lại thời tuổi thanh Xuân vậy.
Không chỉ có Tô Thanh, người đằng sau cũng chậm rãi thưởng thức cảnh vật trong phòng.
Thưởng thức nhất chính là Lạc Văn Xuyên.
– Anh…!anh Xuyên, anh cũng ở đây hả?
Lạc Văn Xuyên ngẫng đầu, vốn có chút men say, ghét bỏ lên tiếng.
– Tôi ở đây thì sao, quán cũng không phải nhà cô mở.
Người đàn ông đứng phía sau nãy giờ liền tiến lên một bước, che chắn trước mặt Tô Thanh, để cô ta hoàn toàn nấp sau lưng mình.
Dáng đứng của anh ta quả thật là tuyên bố chủ quyền, chỉ hận không thể thông báo cho cả thế giới biết:” ĐÂY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI”.
Khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn lồ lộ trước ánh sáng, nhìn chòng chọc Lạc Văn Xuyên..