Phòng bệnh của Lạc Văn Xuyên phút chốc đông đúc hơn hẳn, Lạc Hải và Thái Vi tới thăm cậu đặc biệt mang nhiều đồ ăn tẩm bổ.
Hai vị phụ huynh ngồi an tĩnh trên ghế, không gian im lặng đến đáng sợ.
Trợ lí đứng kế bên Diệp Lâm Anh cuối đầu nhìn sườn mặt của sếp, cậu khẽ nuốt nước bọt.
Lần nào cũng phá đám chuyện tốt của sếp, dĩ nhiên là điều không mong muốn.
Có điều, cũng không biết lần này có thực sự là trừ lương hay không nữa.
Cánh cửa bị Thái Vy đánh cho xiêu xiêu vẹo vẹo đã được người tới sửa bằng cánh cửa khác, mà người gây ra chiến tích ấy thì đang bình thản ngồi chơi xôi nước, tao nhã uống trà.
Diệp Lâm Anh không nói gì, chỉ ngồi sát bên giường của Lạc Văn Xuyên.
Bỗng hắn bắn một ánh mắt lạnh băng qua phía trợ lí, sắc mặt tối lại, khẽ giơ tay nói bằng khẩu hình.
– Chú.mày.chết.chắc.
Trợ lí nuốt nước bọt một cái ực, không chịu nổi quay sang chỗ khác, cắn môi mặc niệm.
-Cậu Diệp, cậu đưa con trai tôi đi bệnh viện à.
Giọng nói lạnh lùng của Thái Vy vang lên, dĩ nhiên bà vẫn chưa thể có một cái nhìn tốt về người này.
Hắn đã vô số lần giành hạng mục trong tay Lạc Văn Xuyên, lại còn tổn thương lòng tự ái đàn ông của con trai bà, làm sao mà nhìn tốt cho được.
– Vâng ạ.
Hiếm khi nào Diệp Lâm Anh lại êm dịu như vậy.
Hắn cố gắng thu lại sát khí trước mặt phụ huynh của Lạc Văn Xuyên, mặc dù cười không nổi nhưng ít nhất mặt mày cũng sáng sủa hơn nhiều.
Hắn biết Thái Vy không có ẩn tượng tốt về hắn, nhưng thế thì sao, đó đã là chuyện của quá khứ.
Bây giờ hắn sẽ cố gắng cho Lạc Văn Xuyên những tài nguyên tốt nhất, để bù đắp lại cho cậu.
– Là thằng nhóc họ Sở đã đánh con, đúng không
Thái Vy quay sang Lạc Văn Xuyên nhìn nhìn, chạm vào vết thương trên tay cậu.
Khuôn mặt bà vẫn cứ lạnh lùng như vậy, vuốt dọc cánh tay của con trai.
Lạc Văn Xuyên nhẹ gật đầu, nắm lấy tay Thái Vy.
– Chuyện của con để con giải quyết, mẹ không cần phải lo lắng
Thái Vy trông rất bình tĩnh, nhưng Lạc Hải thì lại không được như vậy, ông đập bàn chửi thề mấy cái, đứng phắt dậy la lớn
– Đệt mẹ, tôi phải gi.ết chết cái thằng nhóc đó, nó đánh Lạc Văn Xuyên thì có khác gì tát vào bộ mặt của Lạc Thị đâu chứ.
Thái Vy nhíu mày, nhìn vào mắt cậu
– Lạc Văn Xuyên, nếu có khó khăn gì thì cứ thông báo với Lạc Thị một chuyến, mọi người sẽ giúp đỡ con.
Đây là truyện của người trẻ, các cựu tiền bối sẽ không nhúng tay vào.
Cố gắng xử lí cho gọn gàng sạch sẽ.
Thái Vy tin rằng con trai bà sẽ có cách giải quyết tối ưu, làm mẹ bao nhiêu năm, bà có thể tự tin nắm chắc tính cách của Lạc Văn Xuyên 100 phần trăm, là một người rất ôn hoà nhưng không kém phần quyết đoán, làm việc có chừng mực.
Dĩ nhiên Sở Hạo là không thể tha thứ, nhưng so với việc để Lạc Thị xoá xổ cậu ta thì Lạc Văn Xuyên tự mình đưa ra hướng giải quyết sẽ hay hơn, bà có lòng tin vào năng lực của con trai mình.
Thái Vy nhìn qua Diệp Lâm Anh đang ngồi cách đó không xa, để ý ánh mắt của hắn luôn hướng về vết thương của Lạc Văn Xuyên, chăm chú nhìn.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, bà khẽ cười, kéo tay Lạc Hải.
– Được rồi, hôm nay nhiêu đó thôi, ngày mai mẹ sẽ lại đến đem canh Yến cho con, nghỉ ngơi đi.
Thái Vy trước khi ra ngoài còn ẩn ý liếc nhìn Diệp lâm Anh một cái rồi cười sảng khoái, khoan thai cùng chồng bước đi.
Khi cánh cửa vừa khép lại, Lạc Hải không nhịn được trợn mắt.
– Bà có nhìn thấy ánh mắt kia của thằng nhóc họ Diệp đó không? Nó cứ nhìn con trai chúng ta mãi.
Thái Vy nhìn sang ông chồng IQ cao mà EQ cực thấp của mình, thở phào một hơi
– Cái đồ ngốc này.
Nói xong, bà sải bước đi, Lạc Hải thấy vậy vội đuổi theo sau, mở miệng.
– Này, thế là sao… Này….
Lạc Văn Xuyên cứng người, trơ mắt nhìn cánh cửa xiêu vẹo, cậu còn không thể tin được Thái Vy đã tận mắt chứng kiến mà vẫn bình thản như vậy.
Diệp Lâm Anh kéo ghế đứng dậy, khẽ vuốt mắt cậu.
– Anh biểu hiện tốt không?
Hắn như đang được chờ khen, nghiêm túc nhìn thắng mắt cậu.
Lạc Văn Xuyên nhìn thái độ cứng nhắc của hắn, bị chọc cho cười lớn, khẽ gật đầu.
– Em nghĩ bà ấy đã biết được điều gì đó rồi.
Bà ấy trước giờ đã rất khó đoán, ngay cả ba của em đã sống với bà ấy mấy chục năm còn không thể hiểu được.
Nhưng mà tính chuyện bây giờ trước đã, chuyện sau này để sau này tính.
Diệp lâm Anh nắm lấy tay của cậu, xoa xoa
– Anh không buông em đâu.
– Được rồi mà.
Lạc Văn Xuyên bật cười, kéo tay của Diệp Lâm Anh để hắn ngồi trên giường, cụng trán mình vào trán của hắn.
Không khí quá ngọt ngào khiến cả hai quên mất đi sự hiện diện của trợ lí trong phòng.
Cậu trợ lí nhỏ chỉ dám đứng yên, cậu đã cắt ngang sếp mình tận 3 lần rồi, quá tam ba bận, Nếu còn “e hèm” một lần nữa chắc sếp sẽ gửi cậu sang miền núi công tác không chừng.
Diệp Lâm Anh đột nhiên ngoắc tay với trợ lí, lạnh lùng phẩy tay ý bảo đuổi người.
Cậu trợ lí mừng rỡ, vội vàng chuồn ra ngoài, trước khi đi còn không quên tốt bụng đặt một cái bao ni lông màu đen lên bàn rồi thầm chúc sếp may mắn.
Trợ lí đi rồi, căn phòng yên bình trở lại.
Hai người dựa vào nhau một lúc, sinh lực vốn bị dìm tắt của Diệp Lâm Anh lại trỗi dậy.
Vì trong lúc Lạc Văn Xuyên dựa vào người hắn, toàn bộ xương quai xanh của cậu đã lọt vào mắt của hắn, vì không muốn phá hỏng cảm giác nên hắn đành ngồi yên không nhúc nhích, Nay trợ lí cũng đi rồi, bản tính nguyên thuỷ của hắn chưa được dập tắt hoàn toàn nay lại rục rịch muốn nổi lên.
Lạc Văn Xuyên cảm giác bàn tay lành lạnh của hắn khẽ vuốt dọc sống lưng cậu, vút một đường thẳng xuống hông, nắm lấy thắt lưng của cậu.
Diệp Lâm Anh vẫn còn nhẫn nhịn chịu đựng, gân tay nam tính nổi lên gần hết.
Lạc Văn Xuyên mơ hồ luồn tay qua tóc của hắn, áp môi mình lên môi hắn.
Eo của cậu sắp tì vào thành giường thì Diệp Lâm Anh đã nhanh trí với tay lấy gối, đỡ đằng sau eo của cậu.
Hắn vùi đầu vào cổ người nọ, hít một hơi.
– Khó chịu thì nói với anh.
Hắn đột ngột ngẫng đầu, vuốt cằm cậu, ánh mắt đẹp va vào đôi mắt mơ hồ của Lạc Văn Xuyên.
Tóc của Diệp Lâm Anh đã hoàn toàn chạy tán loạn, dàn sát vào sườn mặt hắn, yêu nghiệt chết người.
Lạc Văn Xuyên hơi nhéo cổ hắn, cười để lộ cái răng nanh nhọn nhọn
– Yên tâm, nếu em khó chịu sẽ đá anh xuống giường… ngay lập tức.
Diệp Lâm Anh vuốt tay cậu, khẽ siết.
– Anh nói thật đấy… Nếu không chịu nổi… thì chạy đi nhé!
Diệp Lâm Anh trên phương diện giường chiếu thực sự rất kinh khủng, chỉ cần nhìn cái eo có lực kia thôi là đủ hiểu rồi.
Hắn muốn nhắc nhở lạc Văn Xuyên biết trước, vì đối với cậu, hắn không nghĩ mình giữ nổi bình tĩnh để kiểm soát hành động.
Lạc Văn Xuyên hơi đơ ra, cậu mím môi, tiêu sái vươn người cắn tai hắn.
– Triển thôi.
Ngay khi cậu vừa nói xong, cả hai lâp tức lao vào nhau như củi khô bốc lửa, mỗi một nụ hôn của hắn đều mang theo chiếm hữu cùng sức mạnh, nhưng tuyệt nhiên không làm cậu đau.
Diệp lâm Anh cắn môi của cậu đến mức sưng đỏ, vị ngọt lan toả trong miệng khiến hắn như phát điên.
Vì lạc Văn Xuyên quá hoàn hảo, khiến hắn mất không chế.
Khi tay của hắn luồn xuống dưới quần dài của Lạc Văn Xuyên, bằng mắt thường có thể thấy tay của cậu run lên, hơi thở đứt quãng.
Diệp Lâm Anh không ngừng cọ sát, từng động tác như đã quen thuộc từng ngóc ngách trên cơ thể đối phương, di chuyển như một con rắn.
Hắn cởi áo, trực tiếp quăng xuống đất không chút lưu tình, thế là lại thêm một cái áo đắt tiền nữa ra đi.
Khi Diệp Lâm Anh cuối xuống, Lạc Văn Xuyên đột nhiên phát hiện ra hắn cũng có hình xăm.
Một hình xăm con bọ cạp vừa vặn đặt ngay trên eo phải của Diệp lâm Anh, vết mực đen ấn ngay trên làn da hắn tạo nét quyến rũ to lớn.
Vì ở vị trí khá khuất nên Lạc Văn Xuyên vốn không để ý, giờ mới nhìn thấy, vốn dĩ không phải ai xăm chỗ đó cũng đẹp, nhưng không hiểu sao hình xăm đó trên người Diệp Lâm Anh quyến rũ đến kì lạ, giống như một tác phẩm nghệ thuật đắt tiền
Hắn vươn tay thò vào cái túi ni lông đen trên bàn tròn, móc ra đồ bảo hộ.
Khi Lạc Văn Xuyên nhìn thấy thì ngẩn người.
Hoá ra khi trợ lí cầm bịch ni lon màu đen bước vào đây chính là đem cho mấy thứ này đó à.
Cậu thoáng đỏ mặt, đánh vào cánh tay hắn
– Đồ biế.n thái.
Hắn khẽ cười, dùng miệng xé bao, ánh mắt đục mờ
– Anh chỉ biế.n thái với mỗi em thôi.
Cậu không phải là chưa trải qua mấy thứ này, chỉ là không ngờ có ngày lại làm kẻ nằm dưới.
Trước đây lạc Văn Xuyên rất tự tin vào khả năng của mình, cho nên đa số lần quan hệ đều chọn làm Top, hôm nay chính là trải nghiệm đầu tiên.
Mà cậu cũng dẹp bỏ cái ý nghĩ đè Diệp Lâm Anh từ rất lâu rồi, mặc dù rất muốn…..( Tác giả: Không có cửa đâu anh :))))))))
Hắn cuối người luồn thẳng tay vào quần dài của Lạc Văn Xuyên, chạm vào chân của cậu.
Chân của Lạc Văn Xuyên rất dài, rất trắng, rất thẳng, hắn Mân mê đến nghiện, còn không ngừng hôn lấy cậu, giống như không chừa bất cứ đường lui nào cho Lạc văn Xuyên.
Trải qua mấy gia đoạn đầu tiên, Diệp Lâm Anh mới thực sự cho cậu biết như thế nào mới là một TOP thực sự, dùng cả một đêm để nói cho cậu biết luôn :))))).
Lúc Lạc Văn Xuyên khóc đến hoa mắt thì hắn cũng không hề dừng lại, chỉ liếm nước mắt trên mặt cậu, không ngừng đỉnh vào
– Lạc Văn Xuyên… Ha… Thấy sao?
Lạc Văn Xuyên làm gì còn tâm trạng trả lời, cậu vùi mặt vào chăn, khóc nấc.
Khuôn mặt của cậu hầu như bao quanh bởi nước mắt, tóc cũng rối bời.
Mặt của Lạc Văn Xuyên vốn ôn hoà đẹp trai, giờ phút mày bị giày vò đến mức trở nên ửng hồng, cực kì quyến rũ.
– Ha… Thêm lần nữa
Diệp Lâm Anh thẳng eo, móc ra thêm một cái bao nữa.
Một hộp có 10 gói, mà hắn sắp xài được hết một nửa rồi :)))) Rõ rằng đây chính là chiến thần trong truyền thuyết đây mà.
Hắn để chân của Lạc Văn Xuyên vòng qua hông của mình, lại thẳng lưng thúc vào, lúc cậu không có phòng bị.
– Hư… ức….
Đừng, mẹ kiếp… đau quá.
Chạm đến vết thương của Lạc Văn Xuyên, mặt của cậu liền nhăn nhó.
Hắn cũng bất ngờ, ánh mắt hơi tỉnh ra, không còn đục ngầu như trước.
Hắn vuốt tóc của Lạc Văn Xuyên, xoa nhẹ.
– Đau sao? Dừng lại nhé…
Tay của Lạc Văn Xuyên đang đặt trên vai hắn, th.ở dốc.
Hắn nhẹ nhàng rút ra, nhưng lại vô tình cọ xát khiến Lạc Văn Xuyên gần như chết nghẹn, cậu bấu chặt lấy vai hắn, tạo ra một đường hằn đỏ dài.
Lạc Văn Xuyên nghiến răng.
– Tiếp tục đi… nếu không em sẽ giết anh.
Diệp Lâm Anh ngơ ra, hắn đột nhiên mỉm cười, cọ mặt vào vai trần của cậu
– Ừ được, một chút nữa nhé….