Diệp Lâm Anh đút tay vào túi quần, mày đẹp nhíu chặt.
Hắn dùng ánh mắt soi sét chiếu thẳng xuống người của Cẩm Lễ, bén nhọn cực kì.
– Cậu có visa thị thực không?
Cẩm Lễ ngồi trên băng ghế bệnh viện, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi lắc đầu
– Không có.
Diệp Lâm Anh “hừm” một tiếng.
Thật ra hắn cũng không tốt bụng mấy cho kham, nhưng đẩy xa một tình địch suốt ngày kề cận bên Lạc Văn Xuyên thì có bao nhiêu cũng đáng.
Hắn không tò mò lí do vì sao từ trong miệng Cẩm Lễ thằng nhóc họ Đình kia lại đáng sợ đến thế.
Đối với hắn, thằng nhóc kia cũng chỉ là một hạt cát thôi.
Nhưng chính bản thân hắn cũng không biết, rốt cuộc sau này Y sẽ trở thành một kẻ như thế nào.
Hắn lôi từ trong túi quần dài một tấm thẻ màu xanh nhạt, nhét vào bàn tay Cẩm Lễ.
Trên tấm thẻ được khắc một dòng chữ “Diệp gia” rồng bay phượng múa, phía dưới là số điện thoại tư nhân và một số địa chỉ nhà rất lạ
– Trước tiên cậu cứ tá túc ở đây vài hôm.
Tôi sẽ kiếm người lo cho cậu visa thị thực.
Cậu muốn đi đâu, Anh, Pháp, Mỹ, Úc,….? Tuỳ tiện chọn một cái đi.
Cẩm Lễ ngẩn người nhìn tấm thẻ trước mắt, mông lung
– Anh cứ tuỳ ý lựa đại đi.
Tôi đi đâu cũng được, miễn tránh khỏi tai mắt của Đình Văn Ngạn là được.
Diệp Lâm Anh móc ra điều thuốc, hắn dựa người vào tường bệnh viện, thả khói
– Đặt chân qua được tới nước ngoài rồi thì cậu cứ yên phận vài ba tháng đầu đi.
Tôi sẽ sắp xếp bảo lãnh cho gia đình cậu theo sau.
Thằng họ Đình kia hiện tại thế lực vẫn còn kém lắm, chuyện nó có thể tìm thấy cậu, gần như là bất khả thi, nên cứ thoải mái đi.
( Tác giả: Anh chắc chưa … )
Giọng của hắn nghe rất chắc chắn, làm cho Cẩm Lễ cũng phải thả lỏng theo.
Đúng thật là như vậy.
Đình Văn Ngạn dù cho có ghê gớm đến đâu cũng không dám lộng hành trên địa bàn của Diệp Lâm Anh.
– Mọi sự nhờ vào anh.
Hắn vứt điếu thuốc vào gạt tàn, hất đầu.
– Địa chỉ tôi vừa đưa cho cậu là một trong những căn hộ cao cấp của tôi.
Về đó nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi gặp cậu.
Hắn nói xong liền ngoảnh người đi vào phòng bệnh, hành lang bỗng chốc vắng lặng như tờ.
Cẩm Lễ ngồi đó cho 15 phút rồi cũng chậm rãi đứng dậy, mất hút trong hành lang bệnh viện dài, trống rỗng.
Địa chỉ mới mà Diệp Lâm Anh đưa cho cậu rất ngắn gọn, dễ nhớ nhưng lại đi rất lâu.
Căn hộ đó vẫn nằm trong thành phố và ở vị trí khá đặc biệt, nơi giao thương của các cửa hàng mua sắm và toà nhà chọc trời, vừa bước tới cậu ngay lập tức bị choáng ngợp.
Vali của cậu vẫn có nhiêu đó đồ đạc, không hơn không kém.
Điều đầu tiên khi về tới căn hộ đó là tắm rửa.
Cẩm Lễ ở trong nhà vệ sinh hơn 1 tiếng đồng hồ để kì cọ bản thân.
Cậu như phát điên mà kì đi kì lại những chỗ Đình Văn Ngạn đã từng chạm qua.
Chỉ cần nhớ tới gương mặt kia, cậu liền hận không thể nào xé rách bộ mặt nạ của Y, thật sự quá chán ghét.
Cả đời cậu cũng chưa từng có ác ý với ai, ngoại trừ Y.
Căn hộ kia có hơi nhỏ so với kích thước tiêu chuẩn của người giàu nhưng đồ đạc lại rất hiện đại.
Chỉ cần nhìn phong cách bài trí cũng cho thấy chủ nhân nó là một người rất nhiều tiền.
Cẩm Lễ thức trắng một đêm.
Không ngủ được liền dứt khoát dậy bấm điện thoại.
Chỉ cần nhắm mắt, cảnh tượng hãi hùng trong thư phòng của Đình Văn Ngạn lại hiện ra trước mắt cậu.
Cẩm Lễ viết thư xin nghỉ việc để gửi qua ban quản lí của Lạc Thị, chỉnh sửa tẩy xoá một hồi rồi bấm gửi.
Cậu thực sự cũng không còn cách nào khác.
Một ngày nào đó khi trở lại, cậu vẫn mong được đứng trước mặt Lạc Văn Xuyên mà không phải chật vật giống như bây giờ.
Qua một đêm gần sáng, cậu mới có thể miễn cưỡng vào giấc được một chút.
Hơn 7 giờ sáng, đã có người tới bấm chuông cửa.
Cẩm Lễ thoạt nghe qua liền rùng mình mấy cái.
Không lẽ nhanh như vậy đã bị thằng nhóc kia phát hiện? Cậu nhìn qua mắt nhỏ trên cửa, nhìn thấy bên ngoài không phải Đình Văn Ngạn thì thở phào một hơi.
Nhưng cũng không vội mở cửa, có chăng đó là người của Đình Văn Ngạn thì sao?
Bên ngoài là một người đàn ông trung niên phong độ, quần áo chỉnh tề.
– Xin chào, tôi là luật sư riêng của Diệp tổng.
Tôi đến để đưa giấy tờ thị thực cho cậu, tôi vào được không.
Ngay lúc nhìn thấy biệt hiệu riêng của Diệp gia trên cổ áo ông ta, cậu mới thở phào một hơi, chậm chạp mở cửa.
So với người đàn ông toát lên thần thái ngoài kia, thì Cẩm Lễ khác biệt hoàn toàn.
Sau khi vào nhà, luật sư đưa cho cậu một cuốn sổ hộ chiếu và visa thị thực.
Ông chậm rãi từ tốn giải thích.
– Tôi hiện tại giúp cậu thay đổi lí lịch để tránh tai mắt của mọi người.
Tên mới của cậu là “Kính Minh”, tuổi cũng thay đổi, cậu sẽ đi với tư cách là du sinh viên Mỹ.
Một khi đặt chân qua tới New York rồi, tôi sẽ tiếp tục hướng dẫn cụ thể về nhà ở của cậu.
Nhà của cậu hoàn toàn thuộc dưới quyền của Diệp tổng, nên cậu cứ an tâm định cư sinh sống.
Cậu yên tâm, Diệp tổng ắt có đường tính toán.
Anh ấy lợi hại hơn cậu nghĩ nhiều.
Anh ấy muốn tìm ai, thì cho dù là người đã chết cũng có thể đào lên được, còn anh ấy đã muốn giấu kĩ ai, thì cậu cũng biết rồi đó… cậu sẽ giống như bốc hơi khỏi thế giới này trong chớp mắt.
Hãy làm quen với tên mới của mình đi.
Ông nói xong liền móc ra một chiếc card mới tinh màu xám, đặt lên bàn.
– Trong đây là 100.000 nhân dân tệ.
Cầm lấy đi, sau này có cuộc sống mới rồi thì sống cho xứng đáng.
Diệp tổng đã chuyển lời như vậy đến cậu.
Cẩm Lễ đẩy lại chiếc card qua cho luật sư, trầm mặc.
– Trong điều kiện thoả thuận không có phúc lợi này.
Ông cầm về đưa lại cho anh ta.
Bao nhiêu đây thôi là đủ.
Luật sư lần đầu tiên thấy có người không nhận một số tiền lớn thế này, lại là tiền từ trên trời rớt xuống, cho không biếu không.
Ông mím môi, lần lượt cho một cái đánh giá tốt với Cẩm Lễ, ít nhất thì đây không phải là một người tham lam.
Luật sư còn dặn dò thêm một chút về giấy tờ rồi vội vàng đi ngay.
Cẩm Lễ dành thời gian để nghiên cứu về quá trình xuất cảnh cũng như thị thực.
Nghe nói nếu muốn lấy được visa phải trải qua tận mấy lần phỏng vấn, đậu hay rớt đều là 50/50.
Có người muốn xin còn phải đợi đến nửa năm mới được cấp.
Diệp Lâm ANh thì lại đơn giản hoá một cách tối đa.
Hắn chỉ cần một buổi tối duy nhất để cấp cho cậu một danh tính mới, thậm chí mấy cái phỏng vấn rườm ra gì đó cũng không cần trải qua.
Chỉ cần xách balo lên rời đi là được.
Phải nói tốc độ làm việc của Diệp Lâm Anh là quá khủng khiếp.
Vé máy bay đã ấn định ngày bay là 1 tuần lễ sau, mọi hướng dẫn gì đó đều đã được đính kèm theo sổ hộ chiếu, cực kì chi tiết.
Bên Đình Văn Ngạn cũng không có động tĩnh gì, thực ra mỗi ngày cậu đều sống trong hồi hộp, không biết thằng nhóc kia có nổi khùng lên hay không.
Nhưng lại nghĩ đến thế lực hùng hậu của Diệp Lâm Anh, sự lo lắng đã giảm đi quá nửa.
Nhưng nếu cậu biết hiện tại bên Đình gia đang sảy ra vấn đề gì, chắc chắn sẽ không thể thốt lên mấy lời lạc quan như vậy được nữa.
———————————————————-
8 giờ rưỡi tối, biệt phủ Đình gia.
Buổi tối ở đây đặc biệt im lặng, không khí ở Đình gia vốn đã ảm đạm, hôm nay không hiểu lí do vì sao lại càng rùng rợn hơn nữa.
Ngoài bậc thềm vẫn còn sáng đèn, để lộ ra một cảnh tượng cực kì hãi hùng.
Một đám người mặc vest chỉnh tề đứng xếp thành một hàng dọc, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Đứng trước một Đình Văn Ngạn đang nổi nóng, thậm chí thở mạnh họ cũng không dám.
Đình Văn Ngạn ngồi trên ghế da, ánh mắt toé ra tia lửa điện.
Y ngậm trong miệng điếu thuốc, tàn lửa chầm chậm rớt xuống đất, hoà cùng không khí bay xa.
Mặt Y phá lệ thanh lãnh, cần cổ thon dài,đuôi tóc dài chạm đến gáy.
– Tôi nhớ rằng lương của các người cũng đâu có ít.
Thế mà quản một người thôi cũng không được là sao?
Giọng của Y trầm khàn vang lên, chiếu ánh mắt giết người qua đám bảo tiêu trước mặt.
Ai nấy đều đô con nhưng lại để một kẻ như Cẩm Lễ thoát được, thật là không thể hiểu nổi.
Đình Văn Ngạn đứng dậy, gió đêm thổi tóc của Y bay tán loạn.
Y vươn tay dồn một người trong đám bảo tiêu vào tường, nắm đấm diết lại.
– Mẹ kiếp, không lẽ chỉ thị của tôi còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Người bị dồn vào tường là đội trưởng của đám bảo tiêu, anh ta cố gắng chấn chỉnh cảm xúc, cuối đầu nhận lỗi.
– Đình thiếu gia bớt nóng, lúc cậu ấy đi ra cũng chỉ đơn giản xách theo một cái Balô nhỏ, tôi cũng không nghĩ rằng cái Balô đấy là tất cả những gì mà cậu ấy có.
Đình Văn Ngạn giơ nắm đấm lên, ngay lúc định giáng xuống thì một bóng đen vụt nhanh qua người Y, cản lại nấm đấm của Đình Văn Ngạn.
– Là em dẫn anh ấy ra, nếu anh có gì muốn giải quyết thì xử lí với em.
Những người này vô tội
Ngọc Sính Đình giữ chặt cổ tay Y, ngón tay siết chặt.
Đình Văn Ngạn không nương tay như mọi ngày, Y lạnh lùng liếc qua.
– Là cô dẫn anh ta ra?
Ngọc Sính Đình nhìn vào đôi mắt Y, gật đầu.
– Đúng, là em…
Ngọc Sính Đình chưa kịp nói chuyện đã bị đẩy mạnh, cô bé nhanh nhạy trụ lại bằng chân sau, né đòn đánh hiểm hóc của Đình Văn Ngạn.Nếu trên võ đài cô bé chỉ sự dụng có 50 % lực sát thương thì khi đối đầu với Đình Văn Ngạn, phải dùng tối đa công suất.
Vì đòn đánh của Y rất bạo lực, kèm theo đó là chết chóc, không một chút nương tay.
Đây là lần đầu tiên Đình Văn Ngạn trực tiếp tấn công Ngọc Sính Đình mà không phải diễn tập.
Ngọc Sính Đình nâng chân tung một cú đá 90 độ hoàn hảo, kĩ thuật cực kì phức tạp.
Nhưng Đình Văn Ngạn lại dễ dàng né được, nấm đấm nhanh nhẹn vút gió hướng đến hông của cô.
Ngọc Sính Đình kịp né nhưng lại không hề hay biết đó chỉ là đòn đánh lừa.
Ngay khi nấm đấm của Y vừa chạm gần tới người của Ngọc Sính Đình thì lại đột ngột thu về, mà thay vào đó là một đòn nâng đầu gối lên thẳng bụng.
Cú này cô không thể đỡ được.
Muốn tỉ thí với Đình Văn Ngạn? Dĩ nhiên còn kém khá xa.
– Ha….ư…
Ngọc Sính Đình khuỵ gối thở dốc.
Khuôn mặt xinh xắn lấm tấm mồ hôi.
– Đình Văn Ngạn, anh chỉ biết đổ lỗi thôi.
Tại sao anh không bao giờ tự nghĩ rằng, tiểu Lễ rời đi cũng một phần do lỗi của anh? Nếu anh trân trọng người kia đến vậy, thì anh không nên đối xử với anh ấy như một món đồ chơi ngay từ lúc đầu.
Là do cái tôi của anh con mẹ nó quá cao.
Anh đã hiểu chưa.
Đình Văn Ngạn chầm chậm bước lại, ánh mắt loé lên
– Rút lại lời cô vừa nói.
Mẹ kiếp tôi sẽ gi.ết chết cô.
Ngọc Sính Đình khẽ ho một chút, cổ họng đau rát.
Nhưng cho dù vậy vẫn không đầu hàng.
Cô bé buộc tóc lên cao, ánh mắt để lộ sự Hưng phấn hiếm thấy, (1)dopamine tiết ra trong não khiến khí thế của Ngọc Sính Đình tăng đáng kể.
Cô chậm rãi xoay eo mấy cái, thở phào một hơi.
Hên là lúc nãy vẫn còn lùi về phía sau được, vẫn chưa gãy xương.
Hiếm khi chạm vào được chỗ đau của Đình Văn Ngạn, dĩ nhiên là Hưng phấn.
Để đòi lại công đạo cho tiểu Lễ thì gãy vài ba cái xương có là gì, cô bé thầm nghĩ.
– Được thôi, để xem hôm nay ai sẽ chết trước.
Giọng nói ngọt như mật của Ngọc Sính Đình vang lên, nhưng ý tứ trong đó lại sặc mùi thuốc súng.
———————————
(1) dopamine: một loại chất tiết ra trong não người khi ta cảm thấy Hưng phấn.