Trời càng về đêm gió càng lạnh, trên đường phố tấp nập xe cộ, một chiếc Mez đen phóng như bay trên đường, dường như nó đang thể hiện sự tức giận cùng bất mãn của chủ nhân nó.
Và đúng thật vậy, Diệp Lâm Anh hiện giờ chính là đang phát điên, hắn giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Hắn chạy xe trên đường lộ, bất cứ xe con nào nhìn thấy từ xa cũng phải hạ mình nhường đường, chẳng ai muốn gây sự với một kẻ điên.
Nửa tiếng trước, hắn từ ga ra của “Thịnh Thế” lấy xe.
Ở ngoài hóng vắng không một bóng người, ngoài đường xe cộ tấp nập, người đi đường qua lại không ngớt, nhưng hắn vẫn có cảm giác lạnh hết cả sống lưng, không gian im lặng đến mức dường như chỉ còn có một mình hắn, không còn hơi thở quen thuộc của người kia nữa.
Hắn sợ hãi, hoảng loạn
Diệp Lâm Anh nhấc điện thoại gọi điện cho Lạc Văn Xuyên, hắn để tên cậu vào mục ưa thích, tên của cậu luôn luôn đứng đầu, mới vừa mở điện thoại ra đã dễ dàng tìm thấy.
Nhưng bên đầu dây kia không ai bắt máy, tiếng tít tít trong điện thoại như đang rút dần hô hấp của hắn.
Mỗi lần bên đầu dây kia vang lên giọng nữ máy móc, trái tim của hắn liền hẫng một nhịp.
Đã là thương nhân dĩ nhiên không thiếu kẻ thù, Lạc Văn Xuyên không phải cả đời sống không lợi ích, dĩ nhiên cũng là người biết tâm cơ tính toán để thu lợi.
Nhưng cậu không phải dạng người đắc tội kẻ khác đến mức chính bản thân bị bắt cóc, hắn biết, Lạc Văn Xuyên của hắn rất lương thiện, mấy việc tán tận lương tâm Diệp Lâm Anh hoặc một lần hoặc hai lần có thể làm, nhưng Lạc Văn Xuyên thì mãi mãi không.
Cậu tách biệt với những kẻ còn lại, nếu có chuyện gì mà sảy đến không may với cậu, thì hắn….
Diệp Lâm Anh không thở nỗi nửa.
Hắn mới vừa thân mật cùng cậu một chút, nhưng đã trở thành thói quen tựa như cả ngàn năm, sợi dây duyên phận đã được buộc vào cổ tay của hắn, bắt hắn phải tháo ra… không đời nào.
Nhưng rồi hắn lại nhớ đến Sở Hạo, nghiến răng nghiến lợi gằn lên từng chữ.
– Mẹ kiếp.
Anh ta là kẻ tác động vật lí khiến Lạc Văn Xuyên bị thương đến nhập viện, hiện giờ mấy việc Bỉ ổi đó ngoài Sở Hạo thì còn ai nữa.
Như bọ kéo hồn, hắn nhanh chóng móc điện thoại, gọi điện cho trợ lí.
– Sắp xếp người đến khu nhà của Sở Hạo.
Trợ lí đang nằm ngủ cùng vợ cũng phải bật dậy, rón rén bước ra khỏi phòng để tránh đánh thức vợ và các con, cậu nắm chặt điện thoại.
– Nhưng mà sếp, bây giờ đã là 10 gi….
– Lạc Văn Xuyên mất tích rồi.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang lên lọt vào tai của trợ lí.
Không có một mảng ấm áp nào, như một kẻ lạc đường đang cố nắm lấy sợi dây thừng cuối cùng, hắn thì thào lên tiếng.
Trợ lí trầm ngâm 3 giây, sau đó vững chãi nói
– 10 phút nữa tôi có mặt, dẫn theo người tới.
Sau khi cúp máy, hắn tiếp tục nhấn chân ga lao thẳng về phía trước, trong thành phố mà hắn nhấn hết tốc lực, tốc độ khủng khiếp như một cơn gió.
Khi Diệp Lâm Anh đến trước nhà Sở Hạo thì trợ lí đã có mặt, còn dẫn theo người bên Diệp gia.
Trợ lí thường ngày hay run rẩy cuối đầu hoảng sợ thì lúc này đây lại mang phong thái làm việc chuyên nghiệp, đưa một cây súng lục tầm ngắn cho hắn
– Sếp, để đề phòng.
Diệp Lâm Anh nhận lấy súng giắt vào lưng quần, trầm ngâm bước về phía trước.
Trong nhà vẫn còn sáng đèn, Tô thanh vừa ăn trái cây vừa xem TV.
Đột nhiên có tiếng bấm chuông khiến cô ta giật bắn mình.
Tô thanh bỏ tô trái cây lên bàn, đôi chân thon dài trắng nõn thả xuống, cau mày.
Sở Hạo về rồi sao? Nghĩ tới đây cô lập tức vui vẻ xỏ dép, bước nhanh đến cửa.
Nhưng điều kì lạ chính là tiếng bấm chuông rất dồn dập, giống như là đang hối thúc.
Tô Thanh mở cửa, câu chào chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt xuống, vì trước mặt cô ta là một họng súng đen ngòm, chắc nịch.
Khoá đã mở, đạn cũng đã lên nòng, chỉ cần bóp cò, thì lập tức sẽ có án mạng.
Đối với người khác thì có thể là hoang đường, nhưng đối với Diệp Lâm Anh, hắn có thể hợp lí hoá mọi thứ.
Tô thanh cũng không có cơ hội nào để đóng cửa vì bàn tay của hắn đã chặn ngay chốt khoá, đối với Tô Thanh, thì hắn cũng không cần dùng tới súng để làm gì.
– Lạc Văn Xuyên đâu?
Hắn không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề chính.
Tô Thanh ngơ ngác lùi về sau, khuôn mặt xinh đẹp biến hoá
– Tôi không biết, làm sao lại hỏi tôi.
Diệp lâm anh thả súng xuống, hắn vuốt cao mái tóc đen nhánh, cười đến quỷ dị.
– Ừ được, vậy đổi câu hỏi….
Thằng chồng của cô đâu rồi.
Nó đang giữ người của tôi.
Tô Thanh căng chặt khớp hàm, đột nhiên lại….
– Sở Hạo đi công tác được 4 ngày rồi, anh ấy có công việc ở ngoài Trung Quốc, tôi có thể cho anh xem ảnh vé máy bay để chứng minh
Tô thanh run rẩy nói, cố gắng không khóc.
Chỉ sợ bây giờ lộ nét yếu đuối trước mặt hắn, hắn thấy chán ghét liền bóp cò luôn không chừng.
Khá hay cho câu đi công tác.
Tên kia vừa mới xuất hiện trước căn hộ của Lạc Văn Xuyên ngày hôm qua, thì lấy đâu ra công tác 4 ngày.
Hắn gõ gõ cây súng lên mặt bàn, khẽ khàng ngoắt tay chỉ đạo.
– Các cậu phân ra mỗi người một phòng, lục soát kĩ càng cho tôi, giấy tờ gì đó đều phải xem qua hết.
Chừa ra phòng ngủ và thư phòng, tôi sẽ tự mình xem qua
Đã nhận lệnh xong xuôi, bảo tiêu bắt đầu tiến vào nhà lục soát.
Tô Thanh đứng im như phỗng, ánh mắt bất lực nhìn Diệp Lâm Anh giắt lại cây súng vào hông.
Hắn lạnh lùng nhìn cô, trầm khàn lên tiếng
– Chưa có lệnh tôi, ai mà ra khỏi cái nhà này, tôi sẽ bẻ gãy chân kẻ đó.
Nói xong hắn liền chậm rãi đi lên lầu, khí tức u ám như muốn nuốt chửng người khác.
Mọi ngóc ngách trong nhà đều bị người của Diệp gia lục tung lên, căn nhà biến thành mớ hỗn độn.
Phòng ngủ không có gì, thư phòng thì lại có rất nhiều giấy tờ, Diệp Lâm Anh kiên nhẫn mở tung từng cái một, nhưng hầu hết đều là hợp đồng đóng phim hoặc giấy chứng nhận nghề nghiệp, tất cả chỉ có nhiêu đó.
Lúc hắn chuẩn bị bước ra khỏi phòng, một cuốn sổ nhỏ màu đen ở trong góc lọt vào mắt của hắn.
Cuốn sổ nằm rất sâu, lại tối màu nên rất khó để nhận ra.
Diệp Lâm Anh luồn tay móc cuốn sổ ra, lạnh lùng mở.
Chỉ vừa mở, một đống giấy liền rơi xuống dưới chân hắn, bay tán loạn khắp nơi, nhưng khi nhìn kĩ lại thì mới phát hiện, đó là không phải giấy, mà những bức hình.
Những tấm hình được chụp cắt rất đẹp một cậu thanh niên với mái tóc nâu rượu rất đẹp, khuôn mặt quyến rũ.
Có đủ loại kiểu ảnh, từ đi làm, đi mua sắm cho đến đi công viên, tất cả đều được thu vào một khung hình.
Ở dưới góc phải cuốn sổ có một dòng chữ viết tắt kèm theo một tấm hình chụp cảnh biển
– Văn Xuyên— Trở về— Giang nam.
Diệp Lâm Anh cầm lên tấm hình chụp cảnh biển, hắn biết, tên này đã lén chụp ảnh người của hắn, một việc làm đáng khinh bỉ và khác người.
Sở Hạo bắt đầu để ý đến Lạc Văn Xuyên khi nào, hắn cũng không biết nữa.
Do hắn cảm thấy Sở Hạo thực sự yêu thích Tô Thanh nên mới không phòng bị, bây giờ lại lòi ra một tên cố chấp cuồng, con mẹ nó bực mình vãi.
-Shhh….
Diệp Lâm Anh nhếch môi, trực tiếp giẫm lên cuốn sổ kia rồi bước ra ngoài.
Hắn biết mình không thể tìm câu trả lời ở đây.
Diệp Lâm Anh đưa tấm hình chụp cảnh biển cho trợ lí, rất nhanh anh ta đã xác định đây là một làng chài nhỏ ở ven biển Giang Nam, rất có khả năng Lạc Văn Xuyên bị đưa đến đây.
Diệp lâm Anh đương lúc định đi liền quay gót trở lại, hắn lạnh lùng nhìn vào mắt Tô Thanh
– Cô ở bên Sở Hạo bao lâu nay, có thấy kì lạ không?
Tô Thanh không trả lời, ánh mắt gợn sóng.
Đột nhiên cô rất sợ biết được chân tướng, có cảm giác như trước mắt cô là một tấm màn dày, trướng nặng, chỉ cần vén tấm màn lên liền có thể thấy một sự thật khủng khiếp.
– Nếu muốn biết sự thật, cô có thể đi với tôi.
Hắn muốn để cô ta nhìn rõ sự việc, hắn sẽ làm người tốt vì Lạc Văn Xuyên, chỉ một lần cuối cùng này nữa thôi.
Hắn nắm tấm ảnh trong tay, nhắm mắt
– Lạc Văn Xuyên, chờ anh…
—————————————————-
Buổi sáng ở biển đặc biệt bình yên và lãng mạn.
Sóng đánh nhẹ nhàng vào bờ, tạo ra tiếng khiến người khác cảm thấy trầm mê.
Vùng biển ở Giang Nam là địa điểm không có nhiều khách du lịch, chỉ có một làng chài nhỏ.
Không khí ở đây quanh năm đôn hậu, người dân sống chan hoà, thân thiện, một nơi đáng để nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Ở gần ngay sát biển có một biệt thự cấp 3, so với mấy ngôi nhà bằng gỗ nhỏ xung quanh, thì căn biệt thư này nổi bật hơn hẳn với ba tầng, khuôn viên rộng rãi.
Ở tầng cao nhất có một căn phòng nằm sát cửa sổ, rèm cửa mở tung để ánh sáng lọt vào trong, không cần bật đèn vẫn có thể thụ hưởng toàn bộ ánh mặt trời ấm áp buổi sáng.
Ánh sáng chiếu vào một góc chăn, để lộ mắc cá chân mảnh khảnh của người nằm trên giường.
Ga giường màu xám, da người đó lại rất trắng, sự đối lập ấy tạo ra tỉ lệ nghịch hoàn hảo.
Lông mi của Lạc Văn Xuyên khẽ run, cậu cảm giác cả người uể oải rả rời, gân cốt trên cơ thể giống như bị kéo căng, cực kì khó chịu.
Mắt cậu hé mở, làm quen với ánh sáng chiếu vào tròng mắt, trân trân nhìn trần nhà kiểu cũ.
Lạc Văn Xuyên dựng người dậy, lưng dựa vào thành giường, gió từ biển thổi vào khiến mái tóc của Lạc Văn Xuyên khẽ khàng chạy loạn, để lộ một phần trán cao và trắng.
Cậu có thể cảm giác vị mặn của biển trong gió, ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
– À..
Thế là bị bắt cóc cmnr
Lạc Văn Xuyên chống trán, thở dài một hơi.
Không ngờ cậu sống tới tuổi này rồi mà còn có thể gặp mấy chuyện thế này.
Nếu bắt cóc thì trấn lột tiền là được, ai mà rảnh đưa cậu ra tận biển thế này, định nhốt người đấy à.
Cậu vò đầu, nhìn lại quần áo trên người mình.
May thật, vẫn còn đầy đủ, trên người cậu vẫn còn dính cái quần short và áo thun đen.
Cả bộ đồ tây trang cậu mặc trước lúc bị ngất cũng không biết bị vứt ở xó nào rồi.
Cậu bước chân xuống giường, hướng ra cửa sổ ngắm cảnh biển đang trước mắt, nheo mắt.
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, người ngoài cửa cầm thức ăn tiến vào.
Mới vừa nhìn thấy Lạc Văn Xuyên liền căng cứng cả người, anh ta tưởng cậu định nhảy xuống liền đánh rơi khay đồ ăn xuống đất, vật vã chạy lại chỗ Lạc Văn Xuyên nhét cả người cậu vào lòng, sợ hãi lên giọng.
– Lạc Văn Xuyên… đừng….
Đừng mà!
Giọng nói ấy mang theo ba phần sợ hãi 7 phần như ba, người kia khẽ vuốt gáy của Lạc Văn Xuyên, ấn cằm mình lên đỉnh đầu của cậu.
Lạc Văn Xuyên mở mắt, tay buông thỏng hai bên, ngờ nghệt lên tiếng
– Sở….
Hạo……?????