Nam Chính Xuất Sắc Nhất
Chương 15: Đào góc tường
Sau khi kết thúc một tiết học cuối vào buổi chiều, Lục Dương cất sách giáo khoa vào trong ba lô, mấy bạn học cách đó không xa đang tụ tập một chỗ thì thầm.
Ngay khi cậu đeo ba lô lên chuẩn bị rời đi thì một nữ sinh mặc váy màu xanh nhạt từ bên kia đi ra bước tới trước mặt Lục Dương.
Từ Lệ bị bạn học đẩy ra làm “đại diện” do dự một hồi mới mở miệng hỏi: “Lục Dương, cậu có biết trang wed video trực tuyến của Bác Á không? Gần đây bọn họ có phát quảng cáo công ích… có phải… cậu diễn hay không?”
Bởi vì mấy lần cùng nhau hoàn thành bài học kịch ngắn trong lớp nên Lục Dương và Từ Lệ khá quen thuộc với nhau. Cậu trả lời: “Ừh, tớ có tham gia.”
Mặc dù Lục Dương không có trực tiếp thừa nhận, nhưng mọi người đều tin tưởng đây chính là lời khẳng định. Vì thế hưng phấn mà xông tới.
“Quảng cáo kia rất hot hai ngày nay, tối hôm qua lúc tớ xem lượt xem weibo official đã vượt qua cả triệu.”
“Cậu lên hình rất đẹp trai! À, ý của tớ không phải nói cậu bình thường khó coi. Cậu bình thường… cậu bình thường cũng rất đẹp trai!”
“Tại sao cậu lại đi đóng quảng cáo? Có phải bị trinh sát phát hiện hay không? Bọn họ đã tìm đến cậu ở đâu?”
“Đây có tính là ra mắt không? Vậy sau này cậu có muốn làm minh tinh không?”
Đối mặt với sự nhiệt tình của bạn học Lục Dương không thể chịu nổi. Mặc dù những người bạn cùng lớp này có thể còn chưa tính là fan của cậu. Nhưng loại cảm giác bị bao vây này đã được các nhân vật công chúng chú ý.
Kỳ thật cậu may mắn vì mình không có đến trường và về nhà bằng phương tiện giao thông công cộng. Bằng không đôi mắt sáng như tuyết của quần chúng sẽ nói cho cậu cái gì gọi là “hoả nhãn kim tinh”.
Lục Dương thật vất vả thoát khỏi các bạn học, chiếc xe trong nhà xe đang đợi cậu ở phía khuất cửa hông trường học.
“Hô, trời nóng quá!” Lúc này đã là cuối tháng 6, Lục Dương bước nhanh một quãng đường đi tới trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tài xế Tiểu Lưu đưa một cái ly cho cậu: “Ông chủ kêu thím Trương làm.”
Ông chủ trong miệng Lưu Hướng Hùng chính là Tông Chính Hải. Lục Dương nghe vậy cười nhận cái ly sứ quen thuộc kia, vừa mở ra nhìn hình như là nước sôi để nguội?
Sau khi uống vào Lục Dương mới thoải mái thở dài. Thì ra là nước chanh mật ong, dường như còn bỏ thêm bạc hà.
Mặc dù đồ uống là nhiệt độ bình thường, nhưng hương vị nhẹ nhàng sảng khoái này làm cho Lục Dương lập tức hạ nhiệt độ. Cậu uống 2-3 hớp đã uống xong đồ uống, vừa vặn nắp ly lên vừa hỏi Tiểu Lưu: “Anh Hải đã xuất phát đi châu Âu rồi hả?”
“Ừh, buổi chiều ông chủ trở về một chuyến dặn thím Trương vài chuyện sau đó thì xuất phát.” Tiểu Lưu thành thật, sợ mình sẽ bỏ lỡ những điều quan trọng khi nói. Cho nên thường nói rất cụ thể. Lục Dương cũng kiên nhẫn nghe y nói chuyện như vậy, hai người rất hợp nhau.
Kêu thím Trương làm cho cậu nước chanh mật ong bạc hà cũng là việc anh Hải dặn dò sao? Lục Dương nghe đến đó cảm thấy lại hơi nóng, cậu muốn mở điều hòa trong xe nhỏ một chút lại bị Tiểu Lưu ngăn cản: “Ông chủ nói, không thể để cho cậu nhiễm lạnh, điều hòa chỉ có thể mở lớn như vậy.”
“Vậy à!” Lục Dương dựa lưng vào ghế dựa, trong lòng bỗng nhiên hơi bối rối, qua một hồi mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta đến Bác Á trước đi.”
“Được.” Tiểu Lưu nghe không ra tiếng lòng của Lục Dương khởi động xe.
* * *
Không giống như sự nhiệt tình của các bạn cùng lớp. Trong lớp đào tạo Bác Á, mấy luyện tập sinh do các nghệ sĩ của Hạ Bình đứng đầu đã biểu hiện rất bình thường, như thể hoàn toàn không biết có chuyện quảng cáo.
Nhưng Lục Dương lại biết rằng một số người mới trong tay Hạ Bình bao gồm Tô Hoạch và Triệu Hâm tất cả đều tham gia vào việc quay quảng cáo, hơn nữa Tô Hoạch còn đảm nhiệm một trong vai chính trong đó.
Lục Dương đã xem qua hai quảng cáo khác, một là quảng cáo loại hình tượng phỏng vấn đối thoại. Bởi vì xuất hiện nhiều người, nhưng lại có cô gái xuất hiện cho nên mỗi người cộng lại không vượt quá 20 giây.
Nhưng quảng cáo mà Tô Hoạch giành được kia lại hoàn toàn khác. Mặc dù cũng có những diễn viên khác xuất hiện, nhưng Tô Hoạch tuyệt đối là nam chính duy nhất.
Hắn đóng vai một thanh niên đang định lái xe về nhà sau khi uống rượu tại quán bar. Bởi vì uống say mà đầu óc không tỉnh táo. Sau khi trải qua vài điều như “ngồi sai bên ghế phụ”, “thật vất vả ngồi lên ghế điều khiển lại phát hiện ở trên xe người khác” và “chìa khóa để trong xe khóa lại” làm cho mọi người không biết nên khóc hay cười chỉ có thể thành thật gọi điện thoại cho bạn bè tới đón mình.
Quảng cáo này là về say rượu lái xe, phong cách tổng là hài hước khôi hài. Đó là nội dung của quảng cáo công ích truyền thống. Mặc dù làm cho mọi người ấn tượng sâu, nhưng bởi vì biểu hiện đơn giản cho nên không có gây ra cuộc thảo luận nóng như quảng cáo của Lục Dương.
Cũng là diễn viên chính, nhưng phản ứng lại cách biệt một trời. Mặc kệ trong lòng suy nghĩ như thế nào, ít nhất Tô Hoạch ở mặt ngoài cũng thân thiện với Lục Dương trước sau như một.
Sau khi tham gia khóa đào tạo như thường lệ, Lục Dương thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Tô Hoạch vốn đã rời đi với bạn học bỗng quay lại.
“Xin lỗi, có thể làm phiền anh một chút không, chỉ nói vài câu thôi?” Tô Hoạch đến hỏi Lục Dương.
Lục Dương nhìn thấy Tô Hoạch: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Kỳ thật không phải tôi tìm anh, là anh Hạ tìm anh. Nhưng anh ấy thấy anh ngoài huấn luyện đều không xuất hiện ở công ty. Cho nên thông qua tôi đến hỏi anh.” Lúc Tô Hoạch nói chuyện nhìn qua rất thẳng thắn thành khẩn, như thể hoàn toàn không có ý giấu giếm.
Tất cả bọn họ đều làm chung công ty, Hạ Bình lại là cựu người đại diện của Bác Á. Lục Dương không thể trực tiếp từ chối, chỉ có thể trốn tránh: “Nếu là về vấn đề công việc anh Hạ thật sự có thể tìm người đại diện của tôi – anh Vương nói chuyện. Chuyện của tôi do anh ấy toàn quyền phụ trách.”
Tô Hoạch nghe vậy đang chuẩn bị nói chuyện, lúc này Hạ Bình gõ cửa phòng thay quần áo đi vào. Trên mặt gã mang theo nụ cười thân thiết, tâm tình tốt chào hỏi: “Chào buổi tối, hai nam chính.”
Chờ hai người chào hỏi với Hạ Bình xong, Hạ Bình nói với Tô Hoạch: “Tiểu Tô về ký túc xá trước đi, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai còn có cảnh quay.”
Tô Hoạch nghe theo gật đầu. Sau khi đi ra phòng thay quần áo hắn thả chậm bước chân, có vẻ như do dự cái gì trong mắt cũng hiện ra vài phần rối rắm. Nhưng cuối cùng hắn vẫn rời khỏi phòng học vũ đạo. Vừa bước ra khỏi cửa phòng học vũ đạo thì hắn thấy được Dư Địch đứng ở ngoài cửa.
Tô Hoạch kinh ngạc giật mình cảm thấy vô cùng may mắn vừa rồi mình không có ở lại bên trong nghe lén Hạ Bình và Lục Dương nói chuyện. Bằng không mình chậm chạp không đi ra, đến lúc đó Dư Địch lại nói với Hạ Bình thì tương lai của hắn sẽ…
“Tiểu Tô, anh Hạ ở bên trong hả?” Dư Địch nhìn Tô Hoạch, biết rõ còn cố hỏi.
Lúc này Tô Hoạch đã hoàn toàn điều chỉnh lại, giọng điệu thoải mái trả lời: “Dạ, anh Hạ đang nói chuyện với Lục Dương.”
“Ừh được!” Dư Địch nói tiếp: “Gần đây mấy giáo viên đều nói với anh trong các học sinh em có thiên phú nhất. Cho nên xuất thân từ trường chính quy không giống với người khác. Anh Hạ cũng xem trọng em nhất, bằng không sẽ không để cho em đóng nam chính quảng cáo. Em nói có đúng không?”
“Em hiểu rõ, cám ơn anh Hạ và anh Dư nâng đỡ, em nhất định sẽ cố gắng!”
“Vậy em trở về đi, ngày mai quay anh sẽ đưa các em qua. Nhớ kỹ, hôm nay không được thức khuya, không được ăn khuya, cũng không thể uống nước lạnh.”
“Được, anh Dư ngày mai gặp.”
Dư Địch nhìn thấy bóng dáng Tô Hoạch biến mất ở góc cua. Vì thế lại “hết trách nhiệm” canh giữ ở cửa phòng học vũ đạo, y cầm lấy di động giả vờ như đang nghe điện thoại, kỳ thật chú ý tình huống bên ngoài.
* * *
Giọng Dư Địch và Tô Hoạch nói chuyện rất nhỏ, Lục Dương ở trong phòng cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Lúc này cậu đang cẩn thận quan sát người đại diện kim bài trong truyền thuyết trước mắt này.
Người đàn ông 40 tuổi, mặc bộ tây trang, vẻ ngoài không sâu sắc, đeo một cặp mắt kính kim loại nhỏ. Bởi vì sự phản chiếu của kính làm cho mọi người luôn không nhìn rõ cảm xúc trong mắt gã.
“Tôi đã xem quảng cáo cậu đóng, hiệu quả rất tốt. Là một thành viên của Bác Á, tôi rất tự hào khi thấy một tác phẩm như vậy.” Hạ Bình tuy không có trực tiếp khích lệ Lục Dương, nhưng sự hài lòng và vui sướng trong lời nói biểu đạt vô cùng rõ.
Lục Dương nói tiếp: “Đạo diễn Ngô quá lợi hại, còn có những nhân viên hậu kỳ khác cũng rất tuyệt. Tôi cũng cảm thấy rất tự hào khi có thể gia nhập vào Bác Á.”
Trẻ tuổi như vậy đã cẩn thận? Là ai dạy cậu? Hay là Lục Dương này vốn đã… Nghĩ đến đây nụ cười trên mặt Hạ Bình càng sâu. Gã quyết định không vòng vo, vì thế trực tiếp nói ý đồ của mình đến: “Cậu hẳn là nghe nói công ty muốn đẩy ra một chương trình tìm kiếm tài năng toàn quốc trong mùa hè này, không biết cậu có hứng thú tham gia hay không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!