Nam Chính Xuất Sắc Nhất - Chương 20: Thiết cục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Nam Chính Xuất Sắc Nhất


Chương 20: Thiết cục


Editor: demcodon

“Lục Dương nhận được đề cử từ đạo diễn Ngô, chuyện đóng phim của đạo diễn Lư là ván đã đóng thuyền. Chương trình tìm kiếm tài năng đã đủ náo nhiệt nên không cần cậu ấy đến dệt hoa trên gấm.”

Hạ Bình nghe lời Ngụy Bác nói hoài nghi mình đang nghe nhầm nên gã bước lên phía trước hai bước. Lục Dương bất quá là tham gia vào một quảng cáo, không hát không nhảy không lời thoại. Tại sao có thể được Ngô Bình đánh giá cao như vậy, còn được ông đề cử?

Ngụy Bác không nghĩ tới bây giờ còn có thể nhìn thấy Hạ Bình lộ ra biểu cảm không thể tin được như vậy. Hắn chậm rãi dựa lưng vào ghế, giọng điệu thoải mái bổ sung: “Vệ Hà Tịch vẫn lúc ẩn lúc hiện trong các bộ phim thần tượng hai năm qua, cũng là lúc chuyển hình. Thỉnh thoảng có kịch bản phim hay, không cần cứ nghĩ đến Đồ Lâm Châu mà cũng phải cho người khác một cơ hội.”

Trên tay Hạ Bình có Đồ Lâm Châu là tên tuổi lớn đầu tiên, tự nhiên cầm nó trong tay như một báu vật. Tất cả các nguồn lực tốt phải cho hắn trước tiên.

Gần hai năm qua Vệ Hà Tịch dựa vào phim thần tượng nhanh chóng trở nên nổi tiếng, là cổ phiếu tiềm năng mà Hạ Bình tin tưởng. Nhưng còn khác xa không muốn Đồ Lâm Châu cho hắn một vị trí.

Cho nên Hạ Bình mới tích cực tìm kiếm kịch bản phim truyền hình hay cho Vệ Hà Tịch, để cho y có thể thiết lập một lợi thế trong giới phim truyền hình, cũng hoàn thành chuyển hình và chuyển tiếp, mở rộng con đường diễn xuất.

Sau đó chờ Đồ Lâm Châu thuận lợi phát triển ra quốc tế, hoặc không may hết hơi sẽ có Vệ Hà Tịch lập tức đứng đầu.

Mạng lưới và tài nguyên của người đại diện là có hạn. Mục tiêu của Hạ Bình là nắm giữa anh cả Bác Á và tương lai anh cả Bác Á trong tay, chỉ bằng cách này Đồ Lâm Châu và Vệ Hà Tịch nằm trong tay, tài nguyên trên tay gã có thể được sử dụng tối đa.

Theo dữ liệu lúc trước, bộ phim của đạo diễn Lư Văn Lược vẫn nghiêng về phía chính kịch, khó có được khi sử dụng các diễn viên trẻ làm diễn viên chính. Đối với những người muốn đóng phim của đạo diễn Lư lại còn chưa kịp trưởng thành người “diễn nội tâm” tự nhiên khó có được cơ hội.

Nói không khoa trương chút nào khi gần đây công việc trọng điểm của Hạ Bình ngoài chương trình tìm kiếm tài năng chính là giúp Vệ Hà Tịch tranh đoạt vai nam hai này. Nhưng mà vai này lại âm thầm rơi xuống nhân vật nhỏ gã vốn muốn sử dụng như “đá kê chân”. Điều này làm sao Hạ Bình chấp nhận được!

Theo sự phát triển của internet trong mấy năm gần đây, khán giả của các bộ phim truyền hình đã trở nên rộng hơn. Các bộ phim gián điệp truyền thống và chủ đề phim chiến tranh không chỉ muốn đối mặt với khán giả trung niên trở lên, mà ngày càng nhiều người trẻ trở thành khán giả tiềm năng. Các nhà sản xuất phim truyền hình muốn chiếm giữ được trái tim của họ nhất định phải tiến hành cải cách.

Với “khứu giác” nhạy bén của Hạ Bình bộ phim gián điệp của đạo diễn Lư Văn Lược lần này là sự cải cách của loại công việc này với một đội ngũ đạo diễn, đội ngũ sản xuất và đội ngũ tuyên truyền hùng hậu, tại sao không?

Hạ Bình im lặng một lát mới mở miệng với ý đồ thuyết phục Ngụy Bác: “Ông chủ, ngoại hình và kỹ năng diễn xuất của Vệ Hà Tịch tôi tin rằng ngài cũng biết được. Cậu ấy đã thực hiện nhiều bộ phim truyền hình như vậy, kinh nghiệm của cậu ấy tuyệt đối phong phú hơn so với… so với người mới bình thường. Bộ phim của đạo diễn Lư vẫn luôn danh tiếng tốt, chúng ta nên cẩn thận hơn. Về đề cử ai cũng chỉ có lời nói của ngài mới có trọng lượng.”

Ý của Hạ Bình là muốn để cho ông chủ Ngụy Bác điều khiển đằng sau và thảo luận với đối phương xem có thể thay đổi người hay không. Chung quy Vệ Hà Tịch và Lục Dương là cùng một công ty, ở một mức độ nào đó cũng là nghệ sĩ cùng loại. Gã thậm chí còn quyết định đè thấp tiền lương đóng phim của Vệ Hà Tịch, cũng muốn nghĩ cách cắm vào một chân.

Bây giờ Hạ Bình mới bắt đầu hối hận. Gần đây gã tập trung chú ý quá nhiều vào chương trình tìm kiếm tài năng, quả thật không có hoàn toàn cố hết sức để giành được cơ hội này. Bằng không bọn họ đã sớm lấy được vai này, cũng không cần xem sắc mặt của Ngụy Bác và cho hắn thấy yếu thế sao?

Nhưng hiện tại muốn xoay chuyển càn khôn và thay đổi thế cục cũng không đến mức không thể không dựa vào cấp cao Bác Á mở miệng. Dù sao cũng là cùng công ty cạnh tranh. Nếu trực tiếp lấy từ bên ngoài sẽ để lại ấn tượng khí thế bức người về Hạ Bình cho người khác.

Nhưng nếu Ngụy Bác mở miệng thì không có quá nhiều băn khoăn, hơn nữa có rất nhiều lý do để tìm. Vị dụ: công ty có cách sắp xếp khác (tham gia cuộc thi) cho Lục Dương, lịch trình không thể phù hợp hoặc là nói muốn chịu trách nhiệm với bộ phim của đạo diễn Lư. Cho nên đề cử diễn viên tương đối an toàn và có kinh nghiệm, hoặc là…

Nhưng mà lúc này Ngụy Bác lại không cho Hạ Bình câu trả lời thuyết phục. Chỉ thấy hắn hơi cau mày cười nói: “Chúng ta nên cẩn thận? Chúng ta cẩn thận có ích lợi gì? Đoàn phim người ta bây giờ muốn Lục Dương, không muốn Vệ Hà Tịch. Chẳng lẽ tôi còn có thể hùng hổ đi qua đè đầu đạo diễn Lư kêu ông ta phải thay đổi người sao? Anh xem những gì anh nói kìa, thật nực cười!”

Hạ Bình nhìn ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Bác mang theo một chút trêu tức, cảm thấy mình ở trong mắt đối phương như thể trở thành một thằng hề nhảy nhót. Gã đột nhiên ý thức được có lẽ cái gọi là Lục Dương từ chối tham gia chươn trình, đạo diễn Ngô giới thiệu vai đều chỉ là một bố cục của Ngụy Bác.

Là Ngụy Bác đã hứa hẹn chỗ tốt cho Vương Hữu Lan và Lục Dương, làm cho bọn họ có thể tin tưởng và kiên quyết không tham dự chương trình tìm kiếm tài năng. Là Ngụy Bác dựa vào quan hệ cá nhân với Ngô Bình sắp xếp Lục Dương thông qua thử vai, cũng thay thế Tô Hoạch đóng vai quan trọng trong quảng cáo kia; cũng là Ngụy Bác nghe nói gã tự tranh đoạt bộ phim của đạo diễn Lư cho Vệ Hà Tịch, làm cho Ngô Bình đẩy ngang cướp vai cho Lục Dương.

Mà mục đích thật sự của sự chuẩn bị kỹ lưỡng của đối phương với bố cục này chính là muốn nhìn gã cúi đầu, nhìn gã yếu thế. Chờ khi gã đi cầu xin Ngụy Bác giống như một người đại diện nhỏ không có quyền ăn nói chỉ có thể bị công ty và cấp cao điều khiển.

Hạ Bình hơi cúi đầu không để cho Ngụy Bác nhìn thấy sự bực bội và không cam lòng trong mắt mình. Gã nắm chặt tay giả vờ dáng vẻ xấu hổ đến không có chỗ dung thân.

-Được, nếu ngài muốn nhìn thấy tôi chật vật thì tôi sẽ làm theo ý ngài!

-Không phải là mất mặt sao? Trong nhiều năm qua vì tranh đoạt công việc cho nghệ sĩ, vì để khai thác nhiều tài nguyên tốt hơn gã mất mặt và da mặt dày còn thiếu sao?

-Bây giờ mất mặt, một ngày nào đó có thể dẫm đạp lên mặt mọi người mà bò lên trên!

* * *
Mọi chuyện xảy ra ở trong văn phòng ông chủ Vương Hữu Lan đứng chờ ở ngoài cửa không biết, Lục Dương cách xa Đế Cảnh Quận lại càng không biết được.

Mặc dù có mấy môn phải dự thi ở trường vào tuần sau, nhưng tâm tình của Lục Dương không tệ.

Một mặt cậu nhìn thấy tiểu truyện nhân vật được người đại diện gửi tới cảm thấy rất hứng thú với nhân vật này. Mặt khác, Tông Chính Hải cảm thấy bớt bận rộn hơn sau khi trở về châu Âu, liên tiếp mấy ngày đều về nhà ăn cơm tối không nói, buổi tối còn có thể chạy bộ với cậu.

Chỉ là mỗi lần đi ra ngoài thì ít nhiều sẽ trải qua vài bước ngoặt.

Lục Dương cúi xuống kiên nhẫn nói đạo lý với Hắc Hắc: “Chờ Hắc Hắc lớn đến bốn tháng tuổi thì bọn anh nhất định sẽ dẫn em đi ra ngoài chơi.” Cậu sợ Hắc Hắc không biết mình bốn tháng tuổi là bao lớn, còn đặc biệt dùng tay khoa tay múa chân một hồi.

Nhưng Hắc Hắc hiển nhiên không muốn nghe chủ nhân “lấy cớ”, nó ôm chặt lấy chân Lục Dương, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cậu với dáng vẻ “em không nghe, em nghe không được, dù sao không dẫn bảo bảo ra ngoài chơi là anh thật quá phận”.

Lục Dương thấy thế hơi khó xử, bởi vì Hắc Hắc còn chưa có tiêm vắc xin phòng bệnh dại.

Mặc dù mối đe dọa của đôi chân ngắn nhỏ gần như không đáng kể, nhưng bất cứ mọi chuyện đều không thể cầm tâm lý may mắt. Trong nhà đã thương lượng chờ Hắc Hắc được bốn tháng tuổi thì đúng lúc hoàn tất việc tiêm chủng mới dẫn nó ra ngoài dạo chơi.

Lục Dương chỉ có thể nhìn Tông Chính Hải nói: “Hay là anh Hải đi trước, em chơi với Hắc Hắc một chút mới ra ngoài.”

Tông Chính Hải nghe vậy nhìn nhìn Hắc Hắc trên chân Lục Dương, đúng lúc nó nhìn qua. Hắn không có nghe lời Lục Dương nói mà đi trước, ngược lại đi vào nhà.

Hắc Hắc thấy Tông Chính Hải đi về phía phòng khách dường như muốn lấy thứ gì đó, nó khinh thường uốn éo mông nhỏ: hứ, lại muốn dùng món đồ chơi để lừa gạt bảo bảo, bảo bảo mới sẽ không bị lừa nữa đâu!!!

Lục Dương nhìn Tông Chính Hải cầm quả bóng trong tay đi tìm thím Trương. Sau đó rất nhanh đã quay lại lối vào.

Leng keng, Tông Chính Hải lắc lắc quả bóng trong tay, Lục Dương tập trung nhìn vào, đây là quả bóng có lổ hắn mua cho Hắc Hắc.

Rõ ràng bị hấp dẫn sự chú ý không chỉ có Lục Dương, lỗ tai của Hắc Hắc đã quay qua, lập tức quay đầu nhìn về phía tay Tông Chính Hải.

Mặt Tông Chính Hải không chút thay đổi ngồi xổm xuống thả quả bóng lăn ra xa. Khi quả bóng lổ di động liên tiếp có mấy viên thức ăn cho chó con rơi ra.

Oa oa oa! Nhìn thấy thức ăn Hắc Hắc kìm lòng không được buông lỏng chân Lục Dương ra, sải chân ngắn nhỏ lao thẳng đến quả bóng lổ.

Trên thực tế, Tông Chính Hải chỉ cho một ít thức ăn cho chó vào bên trong. Cho nên chờ Hắc Hắc lăn quả bóng qua lại và ăn hết thức ăn vặt bên trong cũng chỉ là chuyện vài phút. Nhưng nó lại ngẩng đầu đi tìm Lục Dương chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa biệt thự khép kín, dưới ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Hắc Hắc: “…”

Mà lúc này Lục Dương đang vì người giữ cổ tay cậu mà trái tim đập nhanh hơn…

— — —
Tiểu kịch trường:

Hạ Bình: Âm mưu, đều là âm mưu! Đều là âm mưu nhằm vào tôi!

Ngụy Bác: ╮(╯▽╰)╭ Ngoan, có bệnh phải trị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN