Nam Chính Xuất Sắc Nhất
Chương 24: Quen biết
Editor: demcodon
Có thể nhìn ra được ý nghĩa sâu sắc từ cảnh diễn của Đường Đồng Minh cũng không có nghĩa là có thể diễn xuất ra hiệu quả giống vậy. Nhưng đối với một người mới có thể hiểu được phương diện này đã rất không dễ dàng. Từ cái nhìn của đạo diễn Lư thì Lục Dương tuyệt đối là nhân tài đáng bồi dưỡng.
Ánh mắt của ông Ngô quả nhiên không tệ, từ trong quảng cáo không đến 1 -2 phút mà chọn ra một hạt giống tốt. Đạo diễn Lư rất vui mừng khi “hạt giống tốt” này hiện đang ở trong tay mình.
Ông vừa lòng gật đầu, lại mở miệng hỏi: “Cùng là nhíu mày, tại sao không thể hiểu là Ngô Triển Long cảm thấy không vui chứ? Chung quy Ngô Lệnh Tuyết tình nguyện đi tiệc bình dân cũng không đi tiệc khiêu vũ.”
Đối mặt với “câu hỏi ngẫn hứng” của đạo diễn Lục Dương bình tĩnh trả lời: “Bởi vì vô luận là từ kịch bản hay là từ cuộc đối thoại và hành động của ba và con gái lúc trước đều có thể đoán ra ông Ngô rất yêu thương con gái mình, gần như hễ cầu xin đều cho. Trong những vấn đề không liên quan đến các nguyên tắc và vấn đề an toàn thì ông Ngô chỉ sợ sẽ không tức giận với cô Ngô.”
Lư Văn Lược nghe Lục Dương giải thích không tiếc ca ngợi: “Ừh, rất tốt, cậu có thể nhìn ra ý định của ông Đường cho thấy cậu rất quen thuộc với cốt truyện và cũng suy nghĩ rất nhiều.”
Hắn chỉ điểm Lục Dương nói: “Một nhân vật càng phải tạo ra hình lập thể, càng hấp dẫn người hơn. Nhưng bắt đầu tạo ra hình lập thể như thế nào đó chính là môn học. Cậu chỉ phải nhớ kỹ phim chúng ta là quay từng đoạn, nhưng câu chuyện lại nối liền. Hỉ – nộ – ái – ố của nhân vật đều không tồn tại trong sự cô lập. Khi cậu đang ở thời điểm thích hợp biểu hiện ra bất cứ điều gì khác hơn là cảnh này chính là lúc nhân vật hiện lên hình lập thể.”
Nói cách khác, chính là một nhân vật cũng không chỉ có tồn tại ở trong một cảnh. Đó là một con người cho nên có nhiều mặt. Giống như Đường Đồng Minh biểu hiện ra cảnh thân phận “nhà tư bản đỏ” này ra bên ngoài, hơn nữa xảy ra mâu thuẫn với thân phận “ba” của ông thì sự căng thẳng của bộ phim đã xuất hiện.
Khi khán giả có được thị giác của Thượng Đế xem chỗ này sẽ sinh ra liên tưởng dẫn tới tạo ra tiếng vang. Vì thế manh mối gợi ý được chôn xuống, mà nhân vật này cũng sống.
Loại thủ pháp biểu diễn này đối với Lục Dương là trải nghiệm hoàn toàn mới. Cậu từng làm diễn viên quần chúng qua nhiều năm. Cho dù là diễn viên quần chúng đặc biệt cũng bất quá là mấy câu lời thoại, không ai sẽ để ý cậu có thể biểu hiện ra “hỉ – nộ – ái – ố” phức tạp hay không.
Trên thực tế, bọn họ thậm chí còn muốn kìm ném cậu quá nhiều cảm xúc. Bởi vì vai trò hỗ trợ làm nềm quá nổi bật, dễ diễn ra và cướp diễn.
Tất cả những gì mơ ước đang ở trước mắt, Lục Dương càng thêm quý trọng mọi cơ hội mình gặp được.
Đạo diễn Lư nhìn thấy được sự khiêm tốn và khát vọng trong đôi mắt của Lục Dương, ông vỗ vai cậu nói: “Ông Đường không phải luyện thành trong một ngày, chúng ta cứ từ từ đi.”
Đây là so sánh Đường Đồng Minh với “La Mã”, hiển nhiên là coi trọng cựu diễn viên.
Đường Đồng Minh không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng ở bên cạnh lập tức nói: “Đạo diễn Lư, ông nói chuyện phiến với bạn nhỏ là được rồi, làm ơn đừng lấy những ông già chúng tôi ra đùa giỡn.”
“Ha ha ha, tôi cũng không nói đùa.” Lư Văn Lược hợp tác với Đường Đồng Minh rất nhiều lần, họ rất quen thuộc với nhau, cũng là nhìn thấy y đến đây mới cố ý trêu chọc, tự nhiên tùy tính.
Bầu không khí đột nhiên ấm lên, Lục Dương cũng cười theo. Nhưng đột nhiên cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Cậu hơi quay đầu thì nhìn đến Dương Tư đóng vai nữ chính đứng ở cách đó không xa tò mò nhìn cậu.
— —-
Sau một cảnh khác, Dương Tư không có trở về vị trí của mình nghỉ ngơi mà ngược lại chậm rãi đi về phía Lục Dương.
“Chị Dương.” Lục Dương thấy thế lập tức chủ động chào hỏi với cô.
Công ty điện ảnh Nhạc Đô bên Dương Tư và truyền thông Bác Á bên Lục Dương là hai công ty lớn tốt nhất trong ngành. Nhưng không giống với truyền thông Bác Á và giải trí Trúc Tinh. Công ty điện ảnh Nhạc Đô có trụ sở ở thủ đô đang tấn công vào tivi và phim ảnh, mà hiếm khi đề cập đến phương diện đĩa nhạc và chương trình.
Cho nên các nghệ sĩ của Nhạc Đô hầu hết đều là diễn viên đóng vai trò diễn xuất là chính, mà không có ca sĩ hay người mẫu chuyên nghiệp.
Ngành công nghiệp có chuyên môn chỉ sợ được dùng để hình dung Nhạc Đô. Chính vì điều này Nhạc Đô đều tập hợp các diễn viên tên tuổi, rất nhiều diễn viên tuyến đầu sau này cho dù thành lập phòng làm việc riêng của mình cũng duy trì mối quan hệ tốt với ông chủ cũ của mình.
Mà diễn viên có thể đứng ở Nhạc Đô ít nhiều cũng có chút tài năng. Lục Dương đã nghe Vương Hữu Lan đề cập qua, nữ chính Dương Tư dường như có bối cảnh ba thế hệ quân đội. Cho nên một đường đi đều theo chiều gió.
Gương mặt của Dương Tư rất tốt, đặc biệt là một đôi mắt xinh đẹp, linh động sáng sủa. Lúc này cô oán trách nhìn về phía Lục Dương, dường như không hài lòng với cách xưng hô “chị Dương” này.
Nhưng cô thật sự lớn hơn Lục Dương 5 tuổi và đã xuất hiện trong nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình, đối với người mới tuyệt đối coi như tiền bối, bị Lục Dương kêu tiếng chị cũng không quá.
“Tôi chỉ lớn hơn cậu một chút mà thôi, đừng gọi chị già như vậy. Cậu gọi tôi là Tư Tư đi.” Dương Tư vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm Lục Dương. Trong lòng suy nghĩ: thời buổi này làn da của con trai còn tốt hơn con gái, quá vô lý!
Lục Dương bị cô nhìn hơi chút ngượng ngùng, hơn nữa cũng không thích ứng khi gọi tên con gái thân mật như thế. Cho nên có vẻ bối rối.
Dương Tư lại cảm thấy hứng thú với dáng vẻ hiện tại của cậu, đang chuẩn bị tiếp tục “đùa giỡn”, “đùa giỡn” tiểu thịt tươi thì lúc này bên đạo diễn đột nhiên có động tĩnh.
Bọn họ đều cùng nhìn qua phát hiện là nam chính Đàm Cánh Xuyên đã đến.
“Cánh Xuyên đến đây, đi qua chào hỏi đi!” Dương Tư nhìn thấy người quen cũng không quên tiểu thịt tươi vừa mới làm quen. Cô rất nhiệt tình mời cậu đi về phía trước.
Lục Dương cũng muốn nhanh chóng quen biết nam chính trong bộ phim. Vì thế đi chung với Dương Tư qua.
Đàm Cánh Xuyên vừa mới kết thúc một công việc của mình, chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức vào đoàn.
Nhà sản xuất trước đó đã sắp xếp trước, cảnh của nam chính đến ngày thứ ba mới chính thức bắt đầu quay. Cho Đàm Cánh Xuyên có thời gian nghỉ ngơi và khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Xuất phát từ lễ phép, Đàm Cánh Xuyên trước hết đến chào hỏi đạo diễn và những diễn viên chính khác mới về khách sạn. Khi hắn nói chuyện với đạo diễn Lư và phó đạo diễn xong thì nghe thấy một giọng nữa trong trẻo và ngọt ngào gọi hắn.
“Cánh Xuyên!”
Đàm Cánh Xuyên nhìn về phía Dương Tư kích động chạy tới nở một nụ cười nhẹ và vẫy tay với cô. Trước đó hắn và Dương Tư đã hợp tác qua, hơn nữa đó là phim của đạo diễn Lư. Cho nên rất quen thuộc với nhau. Hai ngày trước hắn còn gửi tin WeChat cho Dương Tư giải thích lý do tại sao mình phải vào đoàn muộn.
Lúc này Đàm Cánh Xuyên mới chú ý tới chàng trai phía sau Dương Tư. Hắn liếc mắt nhìn qua, đẹp, sạch sẽ.
Bản thân Đàm Cánh Xuyên cũng từng sinh ra là thần tượng. Bởi vì bộ phim tiên hiệp cổ trang mà gặp may, với sự gia tăng tuổi tác, giá trị nhan sắc không chỉ không xuống dốc mà lại bởi vì sự ưu ái của năm tháng ngày càng trưởng thành hơn, ngày càng bắt mắt hơn.
Giơ tay nhấc chân đều đầy vẻ đẹp trai và sự nam tính mạnh mẽ. Diễn viên giống như Đàm Cánh Xuyên có thể nói hoàn toàn không cần sợ cái gọi là “sóng sau đè sóng trước”.
Trên thực tế, các nữ diễn viên đang cạnh tranh kheo nhan sắc với nhau, giữa các nam diễn viên cũng sẽ âm thầm phân cao thấp. Chỉ là loại “phân cao thấp” này tinh tế hơn, có đôi khi tranh không phải là giá trị nhan sắc và dáng người, mà là một loại khí thế.
Nó giống như một con dã thú giống đực gặp nhau trên một con đường hẹp. Cho dù chỉ là cong lưng, nhe ra răng nanh, phát ra tiếng gào rống trầm thấy, không cần thật sự đánh nhau một trận cũng có thể phân ra cao thấp.
Nhưng đối mặt với Lục Dương trước mắt, Đàm Cánh Xuyên lại hoàn toàn không có sinh ra bất kỳ suy nghĩ nào muốn áp chế đối phương. Điều này khác với cảm giác hắn thường coi thường và “đối đầu” với người trẻ tuổi.
Là vì đối phương cũng không thể hiện ý phân cao thấp, cho nên không có tính uy hiếp? Hay là rất khó làm cho người phản cảm với những thứ tốt đẹp đơn thuần? Cũng hoặc là…
Không đợi Đàm Cánh Xuyên tìm ra lý do chính đáng này đến từ đâu, Dương Tư và Lục Dương đã chạy tới trước mặt hắn.
Từ nam phụ, đến nam hai, lại đến nam chính. Tính cả <Truy đuổi> Đàm Cánh Xuyên đã đóng qua ba bộ phim của đạo diễn Lư, loại duyên phận này rất hiếm. Đạo diễn Lư đối xử với Đàm Cánh Xuyên càng giống như trưởng bối đối xử với con cháu của mình, rõ ràng thân mật hơn với những người khác.
“Tiểu Dương cậu đã quen rồi, đây là lần thứ hai hai người đóng cặp, hẳn là vô cùng quen thuộc phải không.” Đạo diễn Lư trước tiên nói đùa nam nữ chính. Sau đó giới thiệu: “Đây là Tiểu Lục, Lục Dương, tình địch tương lai của cậu. Bây giờ quen biết trước, về sau đánh nhau cho tốt.”
Bởi vì Lục Dương đóng vai nam hai Giang Thiên Túng trong bộ phim là thanh mai trúc mã với Ngô Lệnh Tuyết, hai nhà Giang – Ngô sớm có ý làm thông gia. Nhưng nữ chính sau đó thích Phương Duệ, chính là Đàm Cánh Xuyên đóng vai nam chính. Cho nên đạo diễn Lư mới nói bọn họ là “tình địch”.
Các nhân viên ở hiện trường và một số diễn viên nghe vậy đều cười.
Đàm Cánh Xuyên không có bị ảnh hưởng bởi người bên ngoài. Hắn nhìn thẳng về phía Lục Dương và chủ động vươn tay phải của mình ra: “Xin chàu cậu, tôi là Đàm Cánh Xuyên, thật vui… khi gặp cậu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!