Nam Chính Xuất Sắc Nhất - Chương 27: Thăm đoàn phim
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nam Chính Xuất Sắc Nhất


Chương 27: Thăm đoàn phim


Editor: demcodon

Phim trường Nhạc Viên ở Thân Thành là một trong những phim trường nổi tiếng ở nước Hoa.

Nơi này có phong cách phố phường của Thân Thành cũ, cũng có sân nhỏ theo phong cách châu Âu, còn có các loại studio trong nhà, kho đạo cụ trang phục, nhà máy dựng phim, vv… Hầu hết các bộ phim trong nước liên quan đến Thân Thành đều đến phim trường này quay.

Đoàn phim <Truy đuổi> dự tính trong thời gian quay ba tháng có hơn phân nửa trải qua ở đây.

Lục Dương vì lợi dụng hết cơ hội lần này kể từ ngày diễn ra buổi lễ khởi động máy đã không quay trở lại biệt thự Đế Cảnh Quận ở Thân Thành, mà là ở tạm trong khách sạn do đoàn phim sắp xếp.

Trợ lý Tiểu Tống và tài xế Lưu Hướng Hùng cùng cậu ăn ở trong đoàn phim. Người đại diện Vương Hữu Lan mỗi ngày đều đến xem tình hình của Lục Dương.

Tiểu Tống nói với Lục Dương bên ngoài có người tìm, hơn nữa còn chờ ở trong xe bảo mẫu thì Lục Dương biết rằng người tới tuyệt đối không phải Vương Hữu Lan. Bởi vì người đại diện có thể trực tiếp vào trường quay.

Lúc này ai lại chạy tới thăm Lục Dương chứ? Câu trả lời miêu tả thật sinh động!

Lục Dương cũng không biết lúc mình đi vào xe bảo mẫu trong lòng vui vẻ như thế nào. Mà khi cậu gặp Dương Tư ở lối đi thì đối phương liếc mắt đã nhìn ra là Lục Dương đi gặp người nào đó quan trọng.

Trợ lý Tiểu Thái của cô nhỏ giọng trò chuyện với Dương Tư: “Nhìn dáng vẻ này là đi gặp người nào đó.”

Thấy Dương Tư gật đầu, Tiểu Thái nhớ lại rồi nói tiếp: “Ba ngày nay dường như chỉ thấy tài xế, trợ lý và người đại diện của cậu ấy, không có ai đến thăm đoàn phim.”

Nhưng điều này là chuyện rất bình thường đối với nghệ sĩ độc thân. Chẳng hạn như diễn viên “già” như Dương Tư. Người đại diện vô cùng yên tâm với cô, thậm chí ngay cả trường quay cũng sẽ không đến.

“Bác Á đều đối xử tốt với người mới như vậy sao? Cử trợ lý đến không nói, còn có một chiếc xe bảo mẫu đặc biệt nữa.” Tiểu Thái đã theo cô từ khi Dương Tư vừa mới tiến vào công ty điện ảnh Nhạc Đô, các điều kiện công ty cho người mới đều biết rõ ràng.

Mặc dù xe bảo mẫu của Lục Dương cũng không phải là loại phong cách quá lòe loẹt. Nhưng nếu đặt trên người một người mới đã thuộc về đãi ngộ vô cùng tốt.

“Điều kiện của Lục Dương tốt như vậy. Nếu tôi là Bác Á nhất định cũng sẽ bỏ nhiều công sức đầu tư vào cậu ấy.” Dương Tư nhìn bóng dáng Lục Dương dần dần đi xa lẩm bẩm.

Tiểu Thái có quan hệ thân mật với nghệ sĩ nhà mình nghe vậy lập tức lớn mật trêu chọc Dương Tư: “Điều kiện nào tốt? Không phải là điều kiện dáng vẻ tốt sao? Chị Tư Tư, thói quen xem mặt người trước này chị có phải nên sửa lại hay không?”

Dương Tư tức giận chọt chọt vào khuôn mặt hơn tròn của Tiểu Thái: “Tôi là người nông cạn như vậy sao?”

Tiểu Thái lộ ra một biểu cảm “chẳng lẽ chị không phải sao”, rốt cuộc vẫn nhớ lại chuyện chính: “Nhanh, chị đi dặm phấn trước đi, tí nữa còn một cảnh. Trong phim trường quá nóng, nhanh vào phòng hóa trang cho mát mẻ một chút, em đi mua nước uống cho chị.”

Tiểu Thái còn nhỏ tuổi hơn Dương Tư, nhưng kinh nghiệm làm trợ lý một chút cũng không ít, làm việc lưu loát rất có khả năng. Lúc người đại diện vắng mặt cô phải toàn quyền phụ trách về công việc và thậm chí cả cuộc sống của Dương Tư.

Dương Tư vừa nghe Tiểu Thái lải nhải nhắc vừa nghĩ về nó. Lần này cô xem trọng Lục Dương như vậy cũng không giống như Tiểu Thái là đơn thuần xem mặt.

Cô và Lục Dương vừa hoàn thành cảnh tiệc khiêu vũ. Thông qua phản hồi của đạo diễn và các diễn viên khác, Dương Tư cũng biết rằng diễn xuất của mình cũng coi như đáng khen thưởng. Ít nhất diễn ra Ngô Lệnh Tuyết lúc đầu ngây thơ hồn nhiên, đối với dáng vẻ của thiếu nữ tràn ngập tò mò với những điều mới mẻ đều diễn ra rất đúng chỗ.

Đó là bởi vì Dương Tư đã diễn xuất ra không chỉ một loại hình tượng nhân vật “đại tiểu thư”, chỉ là tính cách đoan trang hoặc hoạt bát chiếm khác hơn so, đối với cô nó vô cùng quen thuộc, dường như không khó khăn.

Nhưng cứ diễn một loại hình nhân vật đối với sự phát triển của diễn viên kỳ thật cũng không phải là chuyện gì tốt.

Trước khi khán giả xem chán các nhân vật lặp lại thiết lập thì Dương Tư biết mình nhất định phải tạo ra một bước đột phá hoặc là thay đổi.

Ngô Lệnh Tuyết trong <Truy đuổi> chính là cơ hội để cho cô tìm một bước đột phá.

“Đại tiểu thư” ở phần đầu bộ phim không khác nhiều so với cô gái mà cô đã đóng trước đó. Nhưng rất nhanh đại tiểu thư này sẽ xảy ra thay đổi. Đặc biệt là sau khi biết thân phận thật sự của nam chính Phương Duệ và việc ba Ngô Triển Long bị hại. Mọi chuyện xung quanh Ngô Lệnh Tuyết đã trải qua những thay đổi to lớn, bản thân cô cũng trải qua những thay đổi mạnh mẽ.

Sự thay đổi mạnh mẽ này đã làm cho cuộc sống của “đại tiểu thư” Ngô Lệnh Tuyết ngay lập tức trở nên thê thảm, hỗn loạn, tràn ngập nguy hiểm và không biết. Nhưng làm cho nhân cách của cô có thể nhanh chóng trưởng thành, từ thiếu nữ biến thành một phụ nữ hiểu được hận thù đất nước.

Dương Tư giống như Lục Dương rất quý trọng cơ hội tham gia bộ phim <Truy đuổi> này. Bởi vì đối với cô đó là một cơ hội “sống lại”. Chờ đến khi cô trải qua gian đoạn trưởng thành của “Ngô Lệnh Tuyết” trong bộ phim thì cô cũng tuyệt đối sẽ đứng ở một tầm cao hoàn toàn mới.

Nhưng khi cô nhìn thấy cảnh quay của Lục Dương thì Dương Tư đột nhiên thấy cảm thấy sự “đột phá” của mình dường như còn chưa đủ. Mặc dù không có sự khác biệt cụ thể. Nhưng cô vẫn cảm giác “Giang Thiên Túng” của Lục Dương còn hơn cả “Ngô Lệnh Tuyết” của cô.

Không phải hơn cảnh quay, không phải hơn lời thoại, cũng không phải đơn giản chỉ hơn vài biểu cảm và động tác.

Dương Tư từng nghe tiền bối ở Nhạc Đô nói qua có một số diễn viên rất có linh tính, diễn xuất các nhân vật giống như sống. Những cựu diễn viên đó cần dùng kinh nghiệm để bù lại mọi thứ, bọn họ từ khi sinh ra đã có.

Quảng cáo đầu tiên của Lục Dương chỉ mới gần đây, fan Weibo khó khăn lắm mới đạt tới 400 triệu, ngay cả Dương Tư một phần mười cũng không tới.

Chỉ là một người mới không thể mới hơn như thế nhưng lại hòa nhập nhanh vào “thế giới người lớn” hơn Dương Tư.

Diễn viên Lương Tuấn đóng vai Giang Thiên Phó cũng đến từ công ty điện ảnh Nhạc Đô, là “vai phụ kim bài” nổi tiếng trong giới, có tiếng kỹ thuật biểu diễn vững chắc.

Thầy Đường Đồng Minh tự nhiên không cần phải nói, Đàm Cánh Xuyên hoàn toàn xứng đáng làm nam chính, cũng không phải tự nhiên được hư danh.

Lục Dương có thể ở dưới tình huống thế chân vạc, không giống như mình thiếu chút nữa bị chôn vùi. Sao có thể đơn thuần dựa vào giá trị nhan sắc chứ?

Dương Tư ngồi ở trên ghế chờ chuyên viên trang điểm dặm phấn cho cô, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều: có lẽ cô nên cố gắng một chút. Ít nhất không thể kéo chân sau mọi người lại.

* * *
Lúc này Lục Dương vẫn không biết cậu đã gây ra cú sốc trong lòng cho nam – nữ chính, cũng không biết liệu cú sốc này có thúc đẩy tiềm năng của bọn họ không. Loại tiềm năng nào để <Truy đuổi> đạt tới một tầm cao.

Khi cậu vội vã chạy đến xe bảo mẫu đậu dưới bóng râm bên ngoài trường quay thì đột nhiên có một loại cảm giác thân mật. Trong lòng kích động nhưng cũng lo sợ hãi, lo lắng người trong xe không phải là người cậu chờ mong.

Không đợi Lục Dương chải chuốc lại ngọn nguồn cảm giác thì cửa xe bảo mẫu đã mở ra.

“Vào đi, bên ngoài nóng.” Người đàn ông trong xe thấy Lục Dương nhìn mình ngẩn người nên chủ động vươn ta kéo cậu vào trong xe.

Động tác hơi gấp không thể chờ nổi kia có quả thật như là “túm”, chỉ là trên tay không thật ra sức mà thôi.

Đại khái là gặp được Lục Dương nên tâm tình rất hạnh phúc, trên mặt Tông Chính Hải hiện ra nụ cười hiếm hoi. Hắn đưa một cái ly qua nhét vào trong tay Lục Dương.

Lục Dương cũng không hỏi là cái gì mà vặn mở nắp ly uống ừng ực. Sau khi uống vào mới biết là nước ô mai.

Không giống như loại nước ô mai đóng chai bán bên ngoài. Đây rõ ràng là thím Trương tự nấu ở nhà, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất tươi mát. Lục Dương uống hết xong một ly lập tức cả người sảng khoái.

Cậu cũng không quên nói với Tông Chính Hải: “Cám ơn anh Hải, cũng giúp tôi cám ơn thím Trương, siêu ngon!”

Đôi mắt Tông Chính Hải xẹt lướt qua đôi môi ẩm ướt của Lục Dương mở miệng nói: “Cậu không phải mỗi ngày đều gọi điện thoại cho thím Trương sao, hoàn toàn có thể tự mình nói cảm ơn thím ấy.”

Mỗi ngày đều gọi điện thoại cho thím Trương lại không gọi điện thoại cho hắn. Vậy tại sao hắn phải giúp truyền lời? Những lời này Tông Chính Hải nói ra một cách bình tĩnh nhưng lại khó che giấu ý “oán thầm”.

Lục Dương nghe vậy không khỏi sửng sốt, dường như không tin rằng mình có thể nghe thấy giọng điệu “giận lẫy” như vậy từ trong miệng của người đàn ông này.

Tông Chính Hải dường như không nhận ra sự kỳ lạ trong giọng điệu của mình, thay vào đó lại hỏi: “Trong khoảng thời gian này cảm giác thế nào, có thích ứng không?”

Nói là trong khoảng thời gian này, nhưng khoảng cách từ khi Lục Dương chuyển từ Đế Cảnh Quận đến đoàn phim ở bất quá là ngày thứ tư mà thôi.

Đối với một người diễn viên như Lục Dương những chuyện khác đều ném ra sau đầu, chớp mắt đã trôi qua. Nhưng đối với người nào đó trong lòng nhớ Lục Dương thì thật đúng là cảm giác chờ đợi “một ngày không gặp như cách ba mùa thu”.

Ánh mắt của Tông Chính Hải không né không tránh, thẳng tắp nhìn về phía Lục Dương, nhìn đối phương đến mặt nóng bỏng, còn có chút khẩn trương.

“Cũng… cũng không tệ lắm, rất thích ứng, mọi người đều đối xử tốt với tôi. Lại còn có Tiểu Tống và anh Lưu chăm sóc tôi, người đại diện cũng mỗi ngày đến thăm đoàn phim.”

“Thì ra có thể mỗi ngày đến thăm đoàn phim.” Tông Chính Hải đột nhiên nói.

“Hả? Ồ… đúng vậy đó.” Lục Dương không biết Tông Chính Hải nói có phải có ý khác hay không, chỉ có thể giải thích: “Bởi vì tôi lần đầu tiên diễn phim bộ cho nên anh Vương không quá yên tâm. Cho nên tới hơi nhiều.”

Lục Dương thấy Tông Chính Hải gật đầu cho rằng hắn hiểu, vừa mới nhẹ nhàng thở ra không nghĩ tới đối phương lấy di động ra.

“Tôi vừa mới nhìn thấy, vừa lúc hỏi một chút đây là ai? Còn có đây là ai?”

Lục Dương cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy trên màn hình hiện một cái Weibo. Đó là bài Đàm Cánh Xuyên vừa đăng, còn kèm theo hai tấm ảnh.

Một tấm chính là buổi sáng ở trong phòng hoá trang, cậu và Dương Tư, Đàm Cánh Xuyên chụp chung; còn có một tấm là sau đó Đàm Cánh Xuyên yêu cầu chụp riêng với mình, ý là hai “tình địch” chụp chung một tấm lưu niệm.

Chỉ thấy trên ảnh chụp người đàn ông cao lớn anh tuấn và thiếu niên tuấn tú bên cạnh hắn, vai sánh vai dựa vào nhau, nhìn như vô cùng thân mật, hai người cười đẹp như tranh vẽ.

— — —
Tiểu kịch trường:

Anh Hải nào đó: Đây là ai? Ngoài ra, đây là ai?

Anh Dương nào đó: Đây là một người chị kỳ lạ thích liếm đầu tôi, và một người nói châm biếm mà thích nói chuyện với tôi.

Anh Hải nào đó đặt ai đó vào ví và gói về nhà.

Anh Dương nào đó: Nè? Tôi còn đóng phim mà!!!

Anh Hải nào đó: Cậu có thể đóng phim ở nhà, cậu muốn đóng thành bác sĩ hay cảnh sát?

Anh Dương nào đó: (⊙ o ⊙)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN