Nam Chính Xuất Sắc Nhất
Chương 30: Đậu đỏ
Editor: demcodon
“Ngày hôm qua còn gọi điện thoại về để Tiểu Tề cầm một ít quần áo, kêu thím đừng lo lắng, nói tập đoàn đột xuất có chuyện nên hơi bận rộn mà thôi. Cả đêm đều ở công ty, vậy chắc bận rộn lắm nhỉ?!”
Từ khi Lục Dương đến Đế Cảnh Quận, ngoài đi công tác không có ở Thân Thành thì Tông Chính Hải đã rất ít khi liên tục vài ngày đều không trở về nhà ăn cơm. Huống chi là hoàn toàn ở bên công ty.
Thật vất vả trong nhà mới có hơi người nhưng bỗng nhiên không có, thím Trương cũng cảm thấy không thích ứng. Bà oán giận nho nhỏ nói với Lục Dương: “Thím không dám hỏi Tiểu Tề trực tiếp, thằng nhóc này sẽ nói lung tung làm đầu óc thím choáng váng. Cuối cùng quên mất thím muốn hỏi cái gì.”
Tề Bằng là thư ký sinh hoạt của Tông Chính Hải. Lúc trước Lục Dương mới tới chính y là người sắp xếp đưa đón.
Thím Trương hằng năm đấu trí đấu dũng với Tông Chính Hải “không về nhà”, đối với người bên cạnh hắn rõ như lòng bàn tay, thường xuyên nghĩ biện pháp “hỏi thăm”.
Nhưng vô luận là Tông Chính Hải hay mấy ông già bên cạnh hắn, như Lưu Hướng Kiệt và đám người Tề Bằng tự nhiên cũng rất quen thuộc với thím Trương. Bọn họ đã sớm hình thành một hệ thống “ứng đối” với bà.
Chờ thím Trương phục hồi lại tinh thần mới phát hiện mình vẫn chưa hỏi chuyện mấu chốt.
Lục Dương biết thím Trương đây là thật thương Tông Chính Hải, lo lắng hắn ở bên ngoài bận rộn không rảnh lo ăn cơm và nghỉ ngơi. Bằng không nam chủ nhà ít về ăn cơm, các bà còn mừng được thảnh thơi, hà tất tự tìm mệt mỏi.
Thím Trương lúc nào cũng vừa quan tâm cũng vừa nói bên cạnh, Tông Chính Hải vẫn luôn vất vả như vậy.
Anh Hải vốn đã đủ mệt mỏi, hiện tại ở trong nhà còn có thêm cậu bận rộn cũng không thể giúp được gì chỉ toàn gây thêm phiền phức. Nghĩ đến đây Lục Dương nhịn không được hỏi: “Lúc anh Hải nói chuyện điện thoại với thím giọng điệu như thế nào? Tâm tình của ảnh có tốt không?”
“Giọng điệu? Giống như bình thường thôi, không có gì đặc biệt. Tại sao tâm tình không tốt?”
“Không… không có việc gì, giống như bình thường là tốt, cháu chỉ là nghĩ… lúc chịu áp lực lớn từ công việc thì tâm tình có thể không tốt.”
Lục Dương không dám nói với thím Trương chuyện hai ngày trước xảy ra ở khách sạn Tông Thiên, chỉ có thể nói mập mờ.
“Chao ôi, cháu cứ yên tâm đi, Hải tổng của chúng ta làm bằng sắt. Cậu ấy mới không sợ mệt mỏi, ước gì có thể chịu áp lực từ công việc càng lớn càng tốt. Cậu ấy mà sợ cái gì? Cậu ấy là siêu nhân oai.”
Lục Dương: “???” Cách xưng hô này, giọng điệu này, tại sao lại cảm thấy hoàn toàn khác với phong cách vừa rồi nhỉ?
Khi Lục Dương đang ngây ngốc vì thím Trương đột nhiên mở ra hình thức “lải nhải” lại phát hiện giọng thím Trương thu nhỏ lại, dường như là đang nói cách xa điện thoại.
“Rốt cuộc đã trở lại, về thật đúng lúc, giờ ăn cơm chiều trong nhà cũng vừa qua!”
Lục Dương đang ở phim trường Nhạc Viên – Thân Thành xa khẳng định không thể trở về. Thím Trương nói những lời này hiển nhiên không phải nói với Lục Dương.
Lục Dương ý thức được có thể là Tông Chính Hải về nhà, mà thím Trương đang nói chuyện với cậu. Lục Dương nhất thời khẩn trương lên cầm chặt di động trong tay.
Quả nhiên, kế tiếp cậu nghe được thím Trương tiếp tục nói: “Thím đang nói chuyện điện thoại với A Dương, tạm thời không đếm xỉa tới cậu.”
Phải biết rằng trưởng bối giận dỗi cũng rất có cá tính. Nhưng lúc này Lục Dương đã không rảnh thưởng thức sự “hoạt bát” của thím Trương. Cậu ngừng thở, hết sức chăm chú, dường như làm như vậy là có thể nghe được giọng Tông Chính Hải từ đầu điện thoại bên kia. Đáng tiếc cái gì cũng không có nghe thấy.
Lúc này thím Trương có thể đã nói chuyện xong với Tông Chính Hải. Cho nên giọng lại khôi phục âm lượng bình thường.
Giọng điệu của bà và người vừa mới giận dỗi hoàn toàn khác nhau, trong vui sướng lộ ra một phần sốt ruột: “A Hải đã trở lại, không biết đã ăn cơm chưa. Trong nồi đang nấu chè, thím bưng lên cho cậu ấy một chén. Bằng không chờ cậu ấy đến ăn thì chè của thím đã nguội lạnh!”
Lục Dương vội vàng nói: “Dạ được, thím bận thì đi đi.” Lục Dương nghe thím Trương chuẩn bị đồ cho Tông Chính Hải thì lập tức tỏ vẻ không hề quấy rầy bà.
“Được rồi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói.” Thím Trương dặn dò Lục Dương: “Cháu cũng vậy đó, tuổi còn trẻ đừng học theo anh Hải, cuộc sống không chỉ có công việc, nhớ nghỉ ngơm sớm một chút!”
Lục Dương làm ra “bảo đảm” với thím Trương, chờ thím Trương cúp điện thoại trước mới cầm di động trố mắt nhìn một lát. Lúc này khoảng cách cậu và Tông Chính Hải chạm mặt ở khách sạn đã qua một tuần, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Trong một tuần cậu có thể hoàn thành hơn 50 cảnh, hơn nữa là có lời thoại, có tình tiết, có diễn chung với bạn diễn. Trong một tuần cũng đủ để cho cậu suy nghĩ cẩn thận một vài chuyện, còn có xác định một vài chuyện.
Ví dụ như tình cảm cậu đối với Tông Chính Hải, lại ví dụ như kế tiếp cậu nên làm gì, muốn làm gì.
Đời trước vì kiếm sống, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên không rảnh bận tâm đến vấn đề tình cảm. Sau khi đến phim trường Hoành Trì lại vội vàng chạy đóng phim, những chuyện phong hoa tuyết nguyệt (trăng tuyết hoa gió) kia cũng không rảnh lo. Lục Dương trước khi “sống lại làm người” vẫn là một nam thanh niên lớn tuổi độc thân. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thích đàn ông. Càng làm cho cậu không thể tưởng tượng được là người mình thích ngược lại cũng thích cậu.
Có một số việc không cố ý suy nghĩ thì cũng không phát hiện được chuyện gì, chỉ khi nào cẩn thận nhớ lại thì sẽ phát hiện rất nhiều chỗ kỳ diệu.
Tông Chính Hải mặc dù luôn tuy là dáng vẻ lạnh lẽo như sông băng, nhưng ở trước mặt Lục Dương lại nhu hòa rất nhiều. Đương nhiên, hắn đối với mấy người thím Trương cũng như thế, chỉ có đối xử với duy nhất người nhà là dịu dàng và săn sóc.
Bất quá những dịu dàng này luôn có chút khác biệt vi diệu, người ở trong cuộc chỉ cần nguyện ý so sánh thì nhất định có thể phát hiện được.
Quan trọng nhất là Tông Chính Hải tôn trọng mỗi sự lựa chọn và quyết định của Lục Dương, và sử dụng cách của mình để trợ giúp Lục Dương thực hiện những mục tiêu này.
Có thể nói, không có Tông Chính Hải thì Lục Dương muốn trở thành diễn viên thì sẽ càng thêm khó khăn hơn “đời trước”. Cho nên, dù cho xem Tông Chính Hải trở thành Bá Nhạc của Lục Dương cũng là nói đúng.
Một người thích một người khác có rất nhiều cách. Có nguyên nhân vì thuận mắt, vừa gặp đã yêu; có nguyên nhân vì chung chí hướng, thưởng thức lẫn nhau; cũng có loại bình thường lại nước chảy đá mòn; hoặc là bỗng nhiên quay đầu người nọ lại ở dưới ngọn đèn chập chờn…
Lục Dương không suy nghĩ đến rối rắm, phần tình cảm này có phải bắt đầu từ kính sợ và cảm kích hay không. Cậu chỉ là xác định tâm tư của mình, đương nhiên ngược lại cũng muốn biết suy nghĩ của đối phương.
Kỳ thật, cho dù không giáp mặt hỏi suy nghĩ của Tông Chính Hải thì cũng không phải không có dấu vết để tìm ra.
Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận những chuyện đối phương đã làm vì cậu. Mặc dù Lục Dương có chậm chạp, không có kinh nghiệm thì có được kết luận cũng thật sự làm cho người khó có thể tự coi nhẹ mình.
Ngoại trừ Tông Chính Hải thật sự yêu thương cậu giống như hai đứa cháu sinh đôi, bằng không rất khó giải thích các mặt dịu dàng quyến luyến này dung nhập vào cuộc sống.
Bất quá, nếu như mỗi người yêu đương đều có thể giữ vững lý trí thì sẽ không có người ngốc nghếch cầm một đóa hoa cúc nhỏ, bức từng cánh từng cánh hoa xuống miệng còn lải nhải “yêu tôi, không yêu tôi”.
Đối mặt với đối tượng yêu mến “già vị” như vậy, hơn nữa còn là đồng tính. Lục Dương vốn dĩ không có nhiều kinh nghiệm nhanh chóng tiến vào hình thức đứng hình.
Lúc này Lục Dương mới phát hiện lúc cậu ở bên Tông Chính Hải thì thật ra luôn là đối phương ở chủ động, ở trả giá. Mà cậu vẫn luôn đơn phương hưởng thụ sự quan tâm và săn sóc của đối phương nhưng lại không có làm chút gì.
* * *
Lúc Tông Chính Hải trở về Đế Cảnh Quận thì đã sắp 7 giờ.
Lúc hắn vào cửa thì nghĩ trước tiên đi chào hỏi thím Trương. Vì thế dựa theo thói quen của đối phương mà đến phòng bếp tìm người. Sau đó tự nhiên nghe được bà đang gọi điện thoại.
Sau đó thím Trương cũng phát hiện Tông Chính Hải. Đầu tiên là mặt mũi tràn ngạc nhiên vui vẻ, sau đó lại nhớ đến cái gì lập tức bĩu môi giáp mặt với Lục Dương “ca ngợi” “Hải tổng siêu nhân” luôn bận rộn.
Điều này làm cho Tông Chính Hải trong bất đắc dĩ lại cảm thấy ấm áp, còn có một chút ghen tỵ. Hắn ghen tỵ thím Trương có thể nói chuyện phím với Lục Dương mà không hề cố kỵ, không có trở ngại.
Sau khi bị “đuổi ra” phòng bếp Tông Chính Hải không có lên lầu thay quần áo, mà là đeo dây dắt thú cưng vào cổ Hắc Hắc, đổi đôi giầy thể thao ra cửa.
Lục Dương và Tông Chính Hải không ở nhà thì trong nhà không có “trai tráng” có thể dẫn Hắc Hắc đi ra ngoài dạo.
Thím Trương thật ra cũng nguyện ý dẫn nó đi ra ngoài tản bộ, nhưng thể lực của bà kém hơn người trẻ tuổi chỉ biết đi chậm rãi. Nhưng Hắc Hắc vẫn muốn đeo theo dây an toàn, muốn chạy nhanh một chút cũng không được.
Cho nên khi Tông Chính Hải về nhà cũng tỏ vẻ nguyện ý dẫn nó đi ra ngoài chơi. Hắc Hắc quyết định tạm thời quên những hành động hắn đã từng làm, cho nam chủ nhân một chút mặt mũi, thành thật để cho Tông Chính Hải đeo dây an toàn cho nó.
Nếu chỉ nhìn nó liếc mắt nhìn Tông Chính Hải với biểu cảm kiêu ngạo mà xem nhẹ dáng vẻ phấn khích phải chạy bằng điện motor như mông nhỏ rock and roll thật là có chút dáng vẻ cố làm.
Tông Chính Hải cũng không chọc thủng nó, lập tức ra cửa. Sau đó một người một chó đi trên đường xuôi theo cảnh quan ven hồ ở khu biệt thự Đế Cảnh Quận.
Tình cảnh như vậy làm cho hắn nghĩ tới một đoạn ngắn ấm áp mà khó quên. Mặc dù không có chạy bộ, nhưng tốc độ Tông Chính Hải đi đường hiển nhiên nhanh hơn thím Trương.
Hắn có vóc dáng cao, một bước đủ làm cho chân ngắn nhỏ có thể nhảy nhót một hồi, chờ bọn họ đi vào vòng gần đó lại về nhà. Hắc Hắc mặc dù không hoàn toàn vừa lòng, nhưng cuối cùng có ít còn hơn không.
Vừa mới vào cửa nhà, Tông Chính Hải chỉ tới kịp giúp Hắc Hắc tháo dây dắt xuống đã bị thím Trương “cắt” ngang, đối phương ra “lệnh cưỡng chế” hắn đi rửa tay uống canh ngọt.
Hắc Hắc phe phẩy mông nhỏ cắn dây dắt của mình, một đường kéo về thả nó trong góc đồ đạc. Sau đó bắt đầu chơi với quả bóng lổ của mình. Bên trong đó kỳ thật không có đồ ăn, nhưng lòng nhóc chứa may mắn, vẫn không từ bỏ ý định.
“Đứa nhỏ” độc lập, không chỉ tự cung tự cấp còn có thể tự chơi, Tông Chính Hải bị thím Trương kéo vào phòng ăn.
Người đàn ông trưởng thành bình thường không có hứng thú quá cao với đồ ngọt, Tông Chính Hải cũng như vậy. May mà thím Trương nấu chè đậu đỏ không thêm đường. Tông Chính Hải ngồi xuống múc một muỗng lại một muỗng ăn.
Đậu đỏ, đậu đỏ, vật ấy tương tư nhất. Thật là hợp với tình hình này!
“Nếu như A Dương ở nhà thì tốt rồi, chè này bao nhiêu cũng hết!” Đậu đỏ thanh nhiệt giải độc, còn có thể ôn hòa bồi dưỡng dạ dày. Thím Trương cố ý nấu, dự định kêu Tề Bằng đến đưa cho Tông Chính Hải.
Bây giờ thấy Tông Chính Hải đã uống vào bà đau lòng Lục Dương không uống được: “Chừng nào cậu đi thăm đoàn phim? Hoặc là kêu Tiểu Lưu trở về một chuyến mang chút đồ cho A Dương.”
Tông Chính Hải tạm dừng một lát, đang chuẩn bị nói gì đó với thím Trương. Lúc này điện thoại của hắn bỗng vang lên.
Thím Trương cho rằng lại là điện thoại công việc có chút không bằng lòng, nhưng cũng không dám quấy rầy hắn làm chuyện chính, đành phải thừa dịp hắn muốn nhận điện thoại bưng chén đi trước mặt Tông Chính Hải, lại múc đầy chén khác cho hắn.
Lúc này Tông Chính Hải đã hoàn toàn không rảnh lo động tác của thím Trương. Bởi vì trên màn hình tên “Dương Dương” nhảy lên làm cho tim hắn đập nhanh hơn!
Trên thực tế, từ sau khi tuần trước cúp hai cuộc điện thoại của Lục Dương hắn không còn biết được thông tin của đối phương. Ngay cả một tin nhắn cũng không có nhận được. Tông Chính Hải cảm thấy phải bản thân chưa từng có thất bại như vậy, một ngày so với một ngày càng thất vọng hơn.
Trong công ty đột nhiên bắt đầu bận rộn, cũng coi như cho hắn một cái cớ làm bản thân mệt mỏi, giả vờ thời gian trôi qua thật chậm nhưng kỳ thật trong chớ mắt đã trôi qua rất nhiều ngày.
Công việc vừa ngừng lại Tông Chính Hải cũng nhận rõ hiện thực. Phải đợi bản thân Lục Dương suy nghĩ cẩn thận chỉ sợ không biết phải chờ tới năm nào tháng nào!
Nếu như Lục Dương trước sau không muốn bước ra một bước, hay là để cho hắn đi tới gần đối phương. Cho dù phải chờ 2-3 năm Lục Dương mới nguyện ý đối mặt với quan hệ của bọn họ cũng tốt hơn xa lạ như bây giờ một vạn lần.
Tông Chính Hải đã bị “Dương ốc sên” hoàn toàn đánh bại quyết định thừa dịp chuyện công ty vừa ngừng lại ngày mai lập tức đến phim trường thăm đi, thuận tiện giải thích hành vi lúc trước “giận dỗi” treo điện thoại. Ai biết được lại trong lúc này nhận được điện thoại của đối phương.
Lúc này đây Tông Chính Hải không chút do dự lập tức bắt máy, còn sợ Lục Dương xấu hổ mà chủ động hỏi: “Hôm nay quay xong rồi à? Có mệt không?”
Đối phương hiển nhiên bị giọng điệu bình tĩnh này của Tông Chính Hải rất ngạc nhiên, còn im lặng vài giây mới trả lời: “Dạ, đã quay xong! Hôm nay tôi chỉ có buổi sáng quay 3 cảnh, buổi chiều 3 cảnh, buổi tối không có nên không phải quá mệt.”
Tông Chính Hải nghe vậy trong lòng vừa động, tiếp tục hỏi: “Vậy buổi tối cậu còn hoạt động gì không? Hay là về khách sạn nghỉ ngơi?”
“Không có, buổi tối tổ B sẽ quay bộ phận diễn viên quần chúng. Đạo diễn Lư và nhóm biên kịch muốn chỉnh sửa một chút cốt truyện kế tiếp nên chúng tôi đều về khách sạn.”
Lục Dương bị Tông Chính Hải ngắt lời như vậy sớm đã quên lý do mình gọi điện thoại mà thành thật báo cáo.
“Thím Trương nấu chè đậu đỏ ăn siêu ngon, vừa rồi còn lải nhải nhắc cậu. Nếu bây giờ cậu còn chưa ngủ thì tôi qua tìm cậu.” Tông Chính Hải vừa nghĩ đến bọn họ một tuần không gặp mặt, càng nói lại càng muốn nhìn thấy Lục Dương. Dù sao cũng quyết định ngày mai đi. Bây giờ bất quá là đi sớm một chút, sao lại không làm chứ?
* * *
Lục Dương cúp điện thoại còn mơ màng, ngu muội.jpg
Cậu chỉnh lý rõ ràng suy nghĩ của mình, thật vất vả lấy hết can đảm tính toán “ngả bài” với Tông Chính Hải. Cậu nghĩ dù sao đối phương ở nhà. Nếu còn không muốn nhận điện thoại của cậu thì cậu gọi cho thím Trương hoặc là số bàn trong nhà.
Đêm nay nhất định phải làm cho đối phương trước hết nghe cậu giải thích hiểu lầm không thể có trước đó. Nhưng mà điện thoại được nhận với tốc độ thật là ngạc nhiên. Lục Dương cũng chưa chuẩn bị tốt, vừa mới nói tới một nửa đã bị đối phương chặn miệng.
Trước đó không thoải mái giống như trước giờ chưa xảy ra. Giọng điệu Tông Chính Hải lộ ra dịu dàng trước sau như một, làm cho Lục Dương hoàn toàn không thể phòng bị lập tức trở nên thả lỏng không ít.
Mà ngay sau đó qua mấy câu đối thoại qua lại Lục Dương nói ra hết hành trình của mình vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Cậu nghe được tin tức đối phương muốn đến đây nhất thời kinh ngạc đến hoàn toàn quên mất trọng điểm trước khi mình gọi điện thoại.
“Giờ này cũng đã trễ rồi, từ nội thành lái xe đến đây phải hơn một tiếng, hay là anh đừng đến đây.” Lục Dương nghĩ đến Tông Chính Hải đã bận rộn đến mức mấy ngày cũng chưa về nhà, thật vất vả trở về hy vọng hắn có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, tự nhiên lập tức khuyên bảo.
Đáng tiếc hiện tại Tông Chính Hải lòng tràn đầy muốn gặp Lục Dương, năng lực thuyết phục đối phương boss Hải hiển nhiên lợi hại hơn Lục Dương, nói hai ba câu đã gõ định việc này.
Lục Dương cúp điện thoại ngồi ngơ ngác ở trên giường. Một lát sau cửa phòng đột nhiên bị gõ vang lên làm cho cậu hoảng sợ.
Không phải là anh Hải chứ? Tại sao đến nhanh như vậy?
Cậu mang lòng thấp thỏm vội vàng chạy tới, kết quả truyền đến giọng Lưu Hướng Hùng. Lục Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáy lòng cũng có chút thất vọng nhàn nhạt. Cậu mở cửa ra kêu Lưu Hướng Hùng vào phòng: “Anh Lưu, có chuyện gì không?”
Lưu Hướng Hùng sinh ra đã có dáng người trung hậu thành thật, người cũng thật sự tốt. Y nói với Lục Dương: “Ông chủ đến đây kêu tôi đặt phòng. Nhưng tôi vừa mới hỏi nhân viên tiếp tân, bây giờ đã không còn phòng trống. Tôi gọi điện thoại lại cho ông chủ, ngài ấy nói kêu tôi thương lượng với cậu.”
Lục Dương: “!!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!