Nam Chính Xuất Sắc Nhất
Chương 36: Thiếu
Editor: demcodon
Dựa theo tư liệu báo chí Chu Y năm nay 21 tuổi, sinh ra trong một gia đình giàu có ở Thân Thành. Ba y là nhạc trưởng (chỉ huy âm nhạc), mẹ là người diễn tấu piano. Mặc dù không phải rất nổi tiếng, nhưng cũng vì cho Chu Y ra mắt người nhà đã truyền dạy không ít âm nhạc.
Hơn nữa bản nhân khí chất của y đã xuất chúng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một luồng ưu nhã cổ điển nên mới được fan gọi là “Chu vương tử”.
Kỳ thật nhìn gương mặt, Chu Y thậm chí còn kém hơn cạnh Giang Kha bên cạnh. Nhưng lại làm cho Lục Dương cảm thấy sáng ngời trước mắt.
Bọn họ tới trễ, vừa vội vã đến đây lại bị biên tập Triệu Ba chỉ trích nên vẫn chưa kịp làm tạo hình. Chu Y chỉ mặc áo thun và quần dài đơn giản lại mặc ra một loại hương vị cải trang vi hành.
Khác với mặt mũi tràn đầy tươi cười của Giang Kha, Chu Y có vẻ hơi lạnh nhạt.
Khi Lục Dương nhìn về phía y cũng có ý chào hỏi thì y thậm chí không có nhìn về phía Lục Dương.
Giang Kha thấy thế lập tức cười nói: “Gần đây Chu Y đang chuẩn bị album, nghe nói ngày hôm qua còn ở trong phòng thu âm cho tới rạng sáng. Hôm nay lại trực tiếp chạy tới, rất vất vả.”
Trợ lý Chu Y nghe vậy chân mày lập tức nhăn lại: Giang Kha này có ý gì? Tại sao lại nói Chu Y nhà bọn họ như vậy?
Lục Dương nghe đến đó cũng hơi giật mình: Giang Kha lại làm trò trước mặt “người ngoài” là cậu, thủ đoạn mềm dẻo đâm thọc nghệ sĩ chung công ty!
Nếu ngày hôm sau có công việc chụp ảnh bìa thì bình thường nghệ sĩ đều sẽ ít nhất đảm bảo giấc ngủ đêm trước. Giống như Chu Y cần vội vàng thu âm như vậy rất có thể là vì phối hợp đẩy ra album, cũng là cử chỉ bất đắc dĩ.
Nhưng không coi như vì có công việc gấp cũng khẳng định sẽ không mang việc “thức đêm” nói ra đĩnh đạc. Bằng không sẽ để lại đầu đề câu chuyện cho người khác và ấn tượng xấu không coi trọng việc chụp hình.
Huống chi Lục Dương và bọn họ không phải chung một công ty, ít nhiều tồn tại quan hệ cạnh tranh, để cho Lục Dương biết những chi tiết sau lưng này hoàn toàn là có hại không có lợi.
Hôm nay người giải trí Trúc Tinh đến trễ hoàn toàn là bởi vì bọn họ nhất thời muốn đổi người đến đây, hai bên còn bàn bạc lại tiền lương không ít thời gian. Nhưng bị Giang Kha vừa nói như vậy, ngược lại như bởi vì Chu Y muốn bỏ album chạy tới mới chậm trễ.
Trợ lý Chu Y đứng sau nghe ra được cho nên mới càng thêm để ý. Cố tình Giang Kha nói chuyện rất có kỹ xảo, giống như thật mà là giả. Trợ lý không có người đại diện lãnh đạo muốn phản bác lại không thể xuống tay, sốt ruột đến mức sắp nghẹn ra nội thương.
Lục Dương không biết bản thân Chu Y nghe ra ẩn ý bên trong hay không. Nhưng nhìn thái độ vẫn rất lạnh nhạt như cũ của y phỏng chừng đối phương cũng nghe ra được, cũng không có ý biện minh.
Trong tiềm thức của Lục Dương không tin lời Giang Kha nói. Hắn cũng không muốn phụ họa với Giang Kha, cũng không muốn làm cho trường hợp này lạnh xuống. Vì thế chủ động chào hỏi với Chu Y.
“Chào cậu, tôi tên là Lục Dương, rất vui khi được gặp cậu.” Bất quá cậu không có tùy tiện duỗi tay, sợ đối phương không đáp lại sẽ càng xấu hổ.
Dường như không nghĩ đến Lục Dương hoàn toàn không tiếp phụ họa với Giang Kha mà còn chủ động chào hỏi với y. Trong mắt Chu Y chợt lóe một tia kinh ngạc. Y không lại im lặng mà nói với Lục Dương: “Chào cậu… gặp cậu, tôi cũng rất vui.”
Một người dặn lòng không muốn giao tiếp với Giang Kha. Một người vừa bị Giang Kha nói oan uổng.
Lục Dương và Chu Y lúc này ngược lại sinh ra chút thưởng thức lẫn nhau và cảm giác chung kẻ địch.
Ở trong mắt Chu Y nhìn thấy vui vẻ Lục Dương mới hiểu được thì ra đối phương không phải lạnh lùng, phỏng chừng là tính cách hướng nội hơi sợ người lạ mà thôi.
Giang Kha đứng bên cạnh cũng nhận thấy được thái độ của hai người đối với hắn vi diệu, nhất thời sinh lòng tức giận: Chu Y còn chưa tính, Lục Dương này là chuyện gì? Chẳng lẽ nghe không hiểu ý hắn nói sao? Mặt đẹp nhưng không có não, ngu ngốc!
Trợ lý Chu Y thấy Lục Dương không bị Giang Kha ảnh hưởng còn nguyện ý qua lại với Chu Y, lập tức lấy lòng nói: “Chu Y nhà chúng tôi đã xem qua quảng cáo công ích cậu đóng. Thầy Lục thật sự diễn quá giỏi!”
Chu Y cũng gật đầu theo, dường như đang tỏ vẻ tán thành.
Giang Kha nghe thấy trợ lý Chu Y chụp mông ngựa người mới, còn kêu Lục Dương chưa đến 20 tuổi là “thầy Lục” đáy lòng cười mỉa. Hắn đang chuẩn bị nói cái gì thì lúc này Triệu Ba và ba người đại diện quay lại studio.
Giang Kha phát hiện người đại diện của mình lộ vẻ không vui trong lòng căng thẳng.
Triệu Ba dẫn đầu đi đến trước mặt bọn họ, cố ý nhìn nhìn đồng hồ mới cười nói: “Thời gian cũng đến rồi, vất vả hai vị nhanh đi hoàn thành tạo hình đi.”
– — —
Chờ đoàn người Trúc Tinh rời đi Lục Dương nghi ngờ nhìn về phía người đại diện Vương Hữu Lan của mình. Cậu cũng chú ý tới dáng vẻ người đại diện của Giang Kha kỳ quái.
Chờ đến lúc chính thức chụp Lục Dương cũng biết. Vương Hữu Lan cũng không định giấu cậu.
Y nhỏ giọng giải thích chân tướng với Lục Dương: “Vừa rồi biên tập viên Thời Phong nói chuyện với người đại diện của Giang Kha. Bởi vì bọn họ nhất thời thay đổi người nên số đo quần áo nhãn hiệu tài trợ không thích hợp, phải tốn thời gian đổi, kêu cậu và Chu Y chụp trước.”
Lục Dương trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được ẩn tình bên trong, càng thêm nghi ngờ: “Đổi đồ mất rất nhiều thời gian hả?”
Kêu Giang Kha đi làm tạo hình trước, chờ mang quần áo đến đây lại chụp. Hình như cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn.
“Bình thường mà nói đổi đồ quả thật
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!