Nam Chính Xuất Sắc Nhất - Chương 38: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Nam Chính Xuất Sắc Nhất


Chương 38: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

(*Tiểu biệt: xa cách trong thời gian ngắn.)

Bởi vì thời gian còn sớm nên Lưu Hướng Hùng trực tiếp đưa Lục Dương về Đế Cảnh Quận.

Mặc dù mỗi lần cách hai ngày có gọi điện thoại cho cậu tán gẫu, nhưng thím Trương đã hơn một tháng không tận mắt nhìn thấy Lục Dương. Lúc này bà rất vui mừng, vừa vỗ nhẹ cánh tay cậu vừa liên tục nói: “Gầy, gầy.”

Lúc vừa mới vào đoàn thì cân nặng của Lục Dương quả thật liên tục giảm xuống. Nhưng sau đó bởi vì nhiều mặt đốc thúc nên gần đây đã khôi phục lại, so với lúc vừa rời khỏi Đế Cảnh Quận kỳ thật không có khác biệt quá lớn.

Nhưng trưởng bối cảm thấy bạn lạnh, trưởng bối cảm thấy bạn gầy, luôn tiêu chuẩn phán đoán của bọn họ. Tiểu bối ngoài bảo đảm bản thân nhất định ăn no ăn được, mặc nhiều mặc dày thì không còn cách nào.

Lục Dương cũng không ngoại lệ, cười ha ha nhận chén canh thím Trương bưng tới, vừa mới vào cửa đã uống một chén lớn.

Nhìn thấy thím Trương bận trước bận sau muốn chuẩn bị bữa tối thì Lục Dương quyết định vẫn là ăn ở nhà. Vì thế gửi tin nhắn cho Tông Chính Hải.

Lúc này một tiếng vang trong trẻo của lục lạc từ xa lại gần, cùng với một bóng dáng lông xù nhỏ tiến vào mi mắt Lục Dương.

Vẫn là “gương mặt tươi cười” quen thuộc, vẫn là mông nhỏ quen thuộc. Hắc Bối ở bên chân Lục Dương lắc lư hai vòng, bắt đầu dùng chân trước níu chân.

Thấy Lục Dương ngồi xổm xuống lập tức ngã người nằm xuống lộ ra bụng nhỏ lông xù, một dáng vẻ nhỏ cầu vuốt ve.

Lục Dương không làm cho nó thất vọng, một tay không đủ lại dùng hai tay lên. Xoa bụng một hồi, xoa đầu nhỏ một hồi, thuận tiện xoa bóp móng vuốt nhỏ, xoa nhóc đến xoay tới xoay lui thật không vui.

Vui đùa ầm ĩ một hồi Lục Dương ôm nó lên, cẩn thận mà ước lượng nói: “Hắc Hắc, em lại nặng.”

“Gâu gâu gâu!” Hắc Bối vẫn rất mẫn cảm với chuyện cân lượng, lập tức “phản bác” lời chủ nhân.

Thím Trương nghe được cũng giải thích giúp nó: “Chỉ là trưởng thành, không mập.” Trong nhà rất chú ý cân nặng của Corgi thay đổi, dựa theo yêu cầu nghiêm khắc của bác sĩ thú ý khống chế việc ăn uống và bảo đảm lượng vận động.

Lục Dương chỉ là nói giỡn với nhóc, vuốt thuận lông lưng cho nó. Sau đó ôm nó rời khỏi phòng bếp: “Chúng ta không nên quấy rầy thím Trương nấu cơm, đến phòng khách đi.”

Ngồi ở trên sô pha quen thuộc, nhìn thấy thảm đã đổi Lục Dương mới rốt cuộc cảm nhận được mình đã thật lâu không về.

Quá khứ lúc một mình, ký túc xá chỉ là nơi ở, là chỗ có thể ngủ. Ngược lại đoàn phim mới là nhà của cậu. Nhưng tình huống hiện tại lại khác, đoàn phim là nhà, nơi này cũng là…

Hắc Bối đã sắp 5 tháng tuổi. Bởi vì nam chủ nhân trong nhà thỉnh thoảng không ở. Cho dù ở cũng sẽ không quan tâm nhiều. Thím Trương lại “cưng chiều” nó, dường như trở thành một bá trong Tông Chính phủ.

Phạm vi thế lực của nó từ phòng của mình lúc trước mở rộng đến một góc phòng khách. Cho tới bây giờ toàn bộ phòng khách và sân nhà đều trở thành lãnh địa của nó. Trên thảm cách một khoảng thì có thể nhìn thấy một món đồ chơi, thỉnh thoảng là nhà vừa mới dọn dẹp lại xong thì món đồ chơi lại xuất hiện.

Thím Trương đã thỏa hiệp với nó, trong nhà ngoài phòng sách và phòng ngủ của nam chủ nhân thì không có chỗ nào là nó không thể tùy tiện đi.

Nếu không phải hiện tại là mùa hè, Corgi hai lớp lông sợ nóng, chỉ sợ nó còn có thể chạy nhảy ở trong sân.

Trước khi Lục Dương về đến nhà thì Hắc Bối đang cắn quả bóng đồ chơi của mình chơi. Sau khi Lục Dương về đến thì nó tự nhiên đối với chuyện một mình chơi đồ chơi mất đi hứng thú. Vì thế vui mừng phấn chấn hoặc kéo hoặc cắn mấy cái đồ chơi lớn nhỏ của mình mới được đều chất đống ở bên chân Lục Dương.

Đầu nhỏ cọ qua cọ lại lên đồ chơi, thỉnh thoảng trộm nhìn biểu cảm của Lục Dương. Nhóc dường như muốn mượn vào biểu cảm này phán đoán cậu thích cái nào.

Lục Dương hơn một tháng không ở nhà, trong lòng cũng muốn bồi thường cho Hắc Bối, lập tức vui vẻ cầm lấy một món đồ chơi trong đó bắt đầu chơi với Hắc Bối.

Vì thế chờ Tông Chính Hải nhận được tin nhắn của Lục Dương, từ công ty trở về Đế Cảnh Quận thì nhìn thấy Lục Dương nhịn không được làm hư hai món đồ chơi mới của Hắc Bối.

Trên thực tế, từ khi Lục Dương có công việc, bắt đầu tự kiếm tiền, hơn nữa cũng cầm học bổng bên trường học. Nên cậu không còn dùng tiền tiết kiệm giống như mấy tháng trước.

Nhưng cậu ăn ở trong Đế Cảnh Quận, sau đó đến đoàn phim. Ngoài mua quà cho Trương, mời mọi người trong đoàn phim chút đồ uống lạnh, chỗ có thể tiêu tiền thật là không nhiều.

Trong nhà ba mẹ Dương Tư có nuôi một con chó tên Teddy đẹp trai. Lúc Lục Dương nói chuyện phiếm với cô thì ngẫu nhiên cũng sẽ trao đổi. Sau đó cùng nhau đặt ở trên mạng một ít sản phẩm, mĩ kỳ danh viết “đặt chung càng ưu đãi”.

Tông Chính Hải nhìn Hắc Bối giấu mình ở dưới cái đệm, thỉnh thoảng lộ ra cái đầu chơi trò “trốn mèo” với Lục Dương. Lục Dương cười giống như rất vui vẻ, cũng không khỏi nhếch khóe miệng lên.

Nhưng ngược lại nghĩ đến mấy ngày kế tiếp sẽ không thấy mặt được trong lòng nhất thời sinh ra một ít phiền muộn.

– — —

Lúc ăn cơm thì thím Trương lải nhải nói: “Nếu như hai ngày tới A Dương không đi đóng phim thì tốt rồi, không thì có thể theo chúng ta về thủ đô.”

Lục Dương nghe vậy hơi khó hiểu nhìn về phía thím Trương.

“Ngày 21 là sinh nhật của Hi Hi và Hạo Hạo. Năm rồi lúc này chúng ta sẽ đến thủ đô, ở lại một tuần mới trở về.” Thím Trương không nghĩ tới Tông Chính Hải vẫn chưa nói chuyện này với Lục Dương. Vì thế giải thích với cậu.

Tông Chính Hi và Tông Chính Hạo là cặp sinh đôi của em trai Tông Chính Hải, tháng 8 năm nay vừa tròn 4 tuổi, chính là lúc hoạt bát đáng yêu.

Tục ngữ nói ôm cháu không ôm con, chủ nhân Tông Thiên – Tông Chính Hoành tiên sinh đối với hai con trai vẫn luôn cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng đối với hai đứa cháu nội đáng yêu này hoàn toàn không nhẫn tâm được.

Cả nhà trên dưới đều xem cặp sinh đôi như tròng mắt mà thương, ước gì có thể hái sao – hái trăng cho bọn nhỏ.

“Người trong nhà đều bận rộn, cũng mượn trường hợp này tụ họp.” Tông Chính Hải mở miệng nói.

Tông Chính Hoành hằng năm trấn giữ ở thủ đô, do con thứ Tông Chính Du giúp đỡ. Tông Chính Hải chủ yếu quản lý sự vụ gia tộc ở thành phố Duyên Hải. Tông Chính Hoành còn một người em trai, trước mắt phụ trách hạng mục ở nước ngoài vẫn chưa về nước.

Bởi vì người cả nhà đều rất bận, khó có được cơ hội gặp mặt. Vì thế ông nội của Tông Chính Hải từng định ra quy củ, những ngày lễ đặc biệt, ngày kỷ niệm và sinh nhật thành viên trong gia đình, vô luận bọn họ đang ở nơi nào đều phải bớt chút thời gian về nhà.

Tông Chính Hải nghĩ chờ Lục Dương chụp hình tạp chí xong mới nói với cậu, miễn cho trong lòng cậu nhớ đến chuyện một tuần không thể gặp mặt sẽ ảnh hưởng đến tâm tình.

Lục Dương cũng hiểu được suy nghĩ của Tông Chính Hải, cậu lập tức nói: “Vậy mọi người xuất phát lúc nào? Em phải nhanh chóng chuẩn bị quà sinh nhật!”

“Giữa trưa ngày kia thì xuất phát.”

“Nhanh như vậy?” Lục Dương cẩn thận ngẫm lại, sinh nhật hai bảo bảo là ngày 21. Ngày 20 bọn họ xuất phát trước cũng là bình thường: “Vậy hôm nay em sẽ đi mua.”

“Đừng nóng vội, quà anh đã chuẩn bị giúp em rồi.”

Tông Chính Hải vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, ý bảo cậu ăn cơm trước: “Ăn sinh nhật người nhà của mình quà tặng chỉ là phụ, chủ yếu là tâm ý. Đến lúc đó em gọi điện thoại cho hai đứa nó, vừa lúc làm quen nhau.”

Nhắc tới cặp sinh đôi thím Trương hơi hưng phấn, hứng thú bừng bừng kể chuyện thú vị trong cuộc sống của hai nhóc nhỏ với Lục Dương.

Lục Dương đã thấy qua ảnh chụp của bọn nhỏ, trong đầu hiện lên một cặp bảo bảo với dáng vẻ xinh như tượng ngọc, rất có thể hiểu được loại tâm lý trưởng bối “Hi Hi và Hạo Hạo đáng yêu nhất vũ trụ” này của thím Trương.

Ăn cơm chiều xong, ở trước cửa ra vào lưu luyến chia tay với thím Trương. Lưu Hướng Hùng chuẩn bị lái xe đưa Lục Dương đi đến Bác Á đón Tiểu Tống cùng về đoàn phim.

Nhìn thấy Hắc Bối ôm chân mình Lục Dương không khỏi nói: “Mấy ngày kế tiếp mọi người không ở nhà, hay là để cho Hắc Bối đi theo em đến đoàn phim đi, nói với nhân viên khách sạn hẳn là có thể châm chước.”

Tông Chính Hải suy nghĩ, vẫn là khuyên cậu: “Mang thú cưng đến đoàn phim cũng không được tự do, chỉ có thể chờ ở khách sạn. Vậy còn không bằng để ở nhà, có người chuyên phụ trách, có thể hoạt động khắp nơi.”

Nghĩ lại Hắc Bối ở lại khách sạn một mình, còn phải bị nhốt trong lồng, thật là cũng rất đáng thương. Quả thật không có tự tại như ở trong nhà.

Lục Dương chỉ có thể ôm nó lên vuốt ve, hứa với nó khi về sẽ mua đĩa bay mới cho nó.

Bởi vì bọn họ phải đến Bác Á trước nên Tông Chính Hải không có đi chung xe.

Chờ khuyên thím Trương về phòng thì hắn mới bước nhanh đến ôm lấy Lục Dương, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn trên môi cậu.

Mùa hè trời lâu tối, lúc này còn có ánh sáng. Tông Chính Hải có thể nhìn đến lỗ tai Lục Dương nhất thời đỏ lên. Hắn nhịn không được lại đến gần hôn lên môi Lục Dương: “Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Lục Dương bị “đánh lén” liên tiếp, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: “Được… được…”

Tông Chính Hải nhìn Lục Dương thật sâu, cảm thấy chưa tách ra cũng đã sinh ra tâm tình không muốn buông.

Một tuần kế tiếp còn không gặp được, có thể tưởng tượng được sẽ khó khăn cỡ nào. Có đôi khi thật hy vọng có thể mang Lục Dương theo trên người, như vậy có thể mọi lúc nhìn thấy cậu, chạm được cậu…

“Chúng ta có thể gọi điện thoại… Em còn muốn gọi điện thoại cho Hi Hi và Hạo Hạo…” Lúc này Lục Dương cũng có tâm tình như vậy. Nhưng nghĩ đến sau đó sẽ gặp lại thì cảm giác không mất mát như vậy. Vì thế cố gắng phấn chấn tinh thần.

Tông Chính Hải duỗi tay sờ sờ sườn mặt cậu, lại in một nụ hôn: “Đúng, có thể gọi điện thoại, em còn phải đọc kịch bản với anh.”

“Anh đi thủ đô cũng đọc à?” Đó coi như đường dài trong nước!

“Anh muốn nghe giọng của em, trò chuyện với anh là được.”

Giọng của Tông Chính Hải chui vào trong lỗ tai Lục Dương, phảng phất như mang theo nhiệt độ. Cậu cảm thấy mặt mình ngày càng nóng. Lúc này cậu mới nhớ đến Lưu Hướng Hùng còn đang chờ mình ở trong xe. Vì thế cuống quít nói: “Vậy… em xuất phát đây!”

“Ừhm, đi đi!” Tông Chính Hải cuối cùng buông tay ra, nhìn theo Lục Dương ngồi trên xe.

Lúc này không dẫn theo Lục Dương về thủ đô, một mặt vì đối phương có công việc trong đoàn phim, đi lại không được tự do. Một mặt cũng bởi vì Tông Chính Hải dự định một mình nói chuyện với ba là Tông Chính Hoành.

Đối mặt với khó khăn cộng đồng phía trước, hắn còn cần chuẩn bị dọn sạch chướng ngại vì tương lai bọn họ. Hy vọng thời gian tiếp theo có thể cùng Lục Dương về thủ đô!

* * *

Lục Dương cũng không biết Tông Chính Hải có kế hoạch muốn từng bước “ngả bài” với ba, cậu trở lại đoàn phim nhận được “nhiệt liệt” hoan nghênh từ nhóm đồng bọn.

Vì đáp lại mọi người Lục Dương rất tự giác kêu Tiểu Tống

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN