Nam Chính Xuất Sắc Nhất
Chương 41: Thiếu
Editor: demcodon
Chờ Lục Dương mang trái tim thấp thỏm về khách sạn thì Tông Chính Hải đã ở bên trong cậu chờ được một lúc.
“Chờ thật lâu phải không?” Lục Dương nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy tin tức trên di động của Tiểu Tống thì bỗng nhiên chột dạ.
Tông Chính Hải không có trả lời câu hỏi của Lục Dương mà lập tức đi tới, thân hình cao lớn lập tức hình thành một bóng ma làm cho người ta một loại cảm giác áp bức rất mạnh.
Lục Dương đang chuẩn bị giải thích lại bị Tông Chính Hải nắm cằm. Không xong rồi! Mãi nghĩ đến chuyện trên Weibo lại quên cổ của mình!
Lục Dương nghĩ đến đây thân thể phản xạ có điều kiện muốn né tránh, không muốn để cho Tông Chính Hải nhìn thấy, miễn cho đối phương lo lắng.
Tông Chính Hải thấy Lục Dương muốn tránh dứt khoát một tay ôm lấy cậu, một tay còn lại tiếp tục nâng cằm cậu. Sau khi nhẹ nhàng nâng lên nhìn chằm chằm dấu vết trên cổ cậu.
Đại khái là ánh sáng gần cửa phòng không tốt nên Tông Chính Hải nhìn một lát đã ôm Lục Dương vào trong phòng. Lúc này có thể dùng đèn mình đưa tới xem rõ ràng!
“Đừng nhìn, đã tan rồi!” Lục Dương thấy mặt mũi Tông Chính Hải tràn đầy nghiêm túc vội vàng nói: “Thật sự không có việc gì, bây giờ ngay cả dấu cũng không có.”
Kỳ thật vẫn còn chút dấu vết, chỉ là vì quay cảnh buổi trưa và buổi tối nên chị Tằng dùng đồ trang điểm giúp Lục Dương che giấu dấu vết. Cho dù đứng gần nhìn cũng nhìn không quá rõ.
Nhưng mà loại “ngụy trang” này hiển nhiên không lừa được Tông Chính Hải.
“Tháo trang sức, tắm rửa.” Hắn buông lỏng Lục Dương ra. Đầu tiên là nhìn cậu, sau đó ánh mắt dời về phía phòng vệ sinh. Sau đó lại nhìn về trên mặt Lục Dương. Rất có ý nếu như đối phương không nghe lời thì tiếp theo tự mình chấp hành.
Lục Dương không có cách gì chỉ có thể thành thật dời chân vào phòng vệ sinh.
Tháo trang sức, tắm rửa, cậu nhìn gương lớn trong phòng vệ sinh, ngẩng đầu nhìn ảnh phản chiếu cảm thấy dường như đã tan rất nhiều, nhìn cũng không dọa người mới cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Cái này ít nhất có thể báo cáo kết quả, cũng sẽ không làm cho Tông Chính Hải lo lắng. Nhưng một giây kế tiếp Lục Dương phát hiện mình yên tâm quá sớm. Lúc vừa mới đi vào phòng vệ sinh, bởi vì quá khẩn trương nên cậu quên lấy đồ ngủ!!!
Mặc dù là mùa hè nhưng cũng không thể để vai trần, cởi truồng. Huống chi bên ngoài còn có… Lục Dương rối rắm một hồi cuối cùng chỉ có thể dời bước đến cửa phòng vệ sinh, buồn bực “cầu cứu” với người đàn ông bên ngoài.
“Anh Hải, có thể lấy bộ đồ ngủ trong tủ giúp em được không?”
“Được.” Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng Tông Chính Hải trả lời.
Lục Dương chưa nói đến chuyện quần lót, sợ nói lại ngượng ngùng. Cậu đột nhiên cảm thấy trong phòng vệ sinh hơi nóng. Vì thế mở vòi nước vốc chút nước lạnh lên trên mặt, dùng vật lý hạ nhiệt độ một chút.
– — —
Lúc Lục Dương chưa lấy cái gì đã đi vào phòng vệ sinh, Tông Chính Hải cũng đã phát hiện ra vấn đề. Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó hắn không có mở miệng nhắc nhở.
Chờ đến lúc Lục Dương nói muốn nhờ hắn giúp lấy đồ ngủ, hơn nữa lúc chỉ lấy đồ ngủ thì Tông Chính Hải không tự giác nhìn về phía phòng vệ sinh. Sau đó trấn định thu ánh mắt lại.
Hắn đi đến bên cạnh tủ đựng quần áo của Lục Dương, rất nhanh tìm thấy đồ ngủ được xếp gọn gàng trong tủ theo như lời Lục Dương nói. Ánh mắt dừng lại một lát bên cạnh một túi nửa trong suốt nhìn qua rất “khả nghi”. Tông Chính Hải với sắc mặt bình tĩnh, giống như chưa xảy ra chuyện gì đóng cánh tủ lại đưa đồ ngủ đến cửa phòng vệ sinh cho Lục Dương.
Lục Dương nghe được trên cửa bị gõ ba tiếng thì trả lời một tiếng mở cửa hở một khe. Cậu vươn bàn tay ra ngoài nhanh chóng giật áo ngủ của mình từ trên tay Tông Chính Hải. Sau đó lại giật quần ngủ của mình. Lục Dương cảm thấy tốc độ của mình có thể so với “thần trộm”.
Cửa đóng lại cạch một tiếng, trước sau chưa đến 5 giây.
Tông Chính Hải đứng ở ngoài cửa: “…”
Chẳng lẽ hắn bị xem thành quỷ dữ sao? Lúc đang cảm thấy buồn bực thì cửa phòng vệ sinh lại mở ra một lần nữa.
Lục Dương cần lao tới lấy “vật phẩm mấu chốt” không nghĩ tới Tông Chính Hải còn đứng ở trước cửa. Vì thế đâm vào nhau.
Tông Chính Hải đỡ lấy Lục Dương, khắc chế ánh mắt của mình muốn nhìn xuống phía dưới. Hắn dứt khoát nhìn chằm chằm cổ Lục Dương.
Lúc này Lục Dương muốn che “chứng cứ” đã quá trễ rồi.
Cũng may Tông Chính Hải nhìn nhìn phát hiện trên cổ trắng nõn của đối phương mặc dù còn dấu vết. Nhưng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!