Nam Chính Xuất Sắc Nhất - Chương 5: Tính toán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Nam Chính Xuất Sắc Nhất


Chương 5: Tính toán


Editor: demcodon

Thím Trương đang bận rộn nhìn nhìn “mặt than. jpg”* và “ngoan ngoãn. jpg” bên cạnh hắn trong lòng yên lặng buồn cười vì trong nhà rốt cuộc có một tia nhân khí cảm thấy vui vẻ. Điều này làm cho bà nghĩ đến lúc Hi Hi và Hạo Hạo đến bầu không khí trong nhà mới là dáng vẻ một gia đình nên có.

(*.jpg là đuôi file hình ảnh, ở đây có nghĩa là hình ảnh gương mặt biểu thị tính cách của hai người.) 

Lục Dương thành thật ăn cơm còn không biết mình ở trong lòng thím Trương thẩm đã là đường thẳng nằm ngang với hai đứa bé sinh đôi chỉ có 3 tuổi rưỡi kia của nhà họ Tông Chính.

Giờ phút này ánh mắt của cậu không nhịn được liếc sang bên cạnh. Bởi vì bên cạnh người đàn ông này rất có cảm giác tồn tại, cho dù không nói một lời cũng làm cho người hoàn toàn không thể bỏ qua.

Khuôn mặt xinh đẹp anh tuấn của đối phương như điêu khắc ra, so với nam minh tinh nổi tiếng nhất trong ấn tượng của cũng không thua kém gì. Dưới chân mày kiếm là đôi mắt sâu xa như biển, mắt bắn tia lạnh làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Mũi cao thẳng ở dưới ngọn đèn màu ấm vẫn vẽ ra một đường cong lạnh lùng. Hơn nữa thân hình cao ngất 1m8 mấy tin tưởng mặc dù hắn mặc quần áo bình thường nhất ở nhà vừa đứng trong đám người cũng khó giấu khỏi tia sáng chói mắt này.

Người đàn ông đã anh tuấn như vậy lại tràn ngập sức quyến rũ chỉ sợ không chỉ có lực hấp dẫn trí mạng với phụ nữ, mà ngay cả đàn ông cũng sẽ không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần, nhưng lại lòng sinh kính sợ.

Lục Dương tự cho là nhìn rất cẩn thận, nhưng không biết đã bị đối phương nhạy bén nhận thấy được động tác nhỏ của mình nhẹ nhàng buông xuống chén đũa xuống.

“Các cậu ngày mấy thì khai giảng?” Bữa tối tiếp cận kết thúc Tông Chính Hải mở miệng hỏi cậu bé.

Lục Dương không nghĩ tới đối phương sẽ quan tâm mình phản ứng một chút mới vội vàng trả lời: “Cuối tuần này khai giảng.”

Tông Chính Hải dường như có ý muốn nói chuyện nên tiếp tục hỏi: “Cậu học chuyên ngành là tiếng Anh thương vụ à?”

Lục Dương gật đầu: “Đúng vậy.” 

Đây cũng là chỗ giống nhau giữa Lục tiểu thiếu gia và cậu. Lúc đó Lục Dương ở trường học cũng học chuyên ngành tiếng Anh. Chẳng qua Lục Dương học là đại học truyền thống nước Hoa, mà Lục tiểu thiếu gia đi học ở trường đại học Thân Mậu liên hợp với một trường đại học nước Anh liên hợp quản lý.

Cũng chính là bởi vì lúc đó mang số lượng lớn tác phẩm điện ảnh văn học nước ngoài trở thành tài liệu học tập mới làm cho Lục Dương một phát không thể quay lại yêu môn nghệ thuật này, tiến tới nảy mầm ý tưởng làm diễn viên. Cậu còn bởi vậy mà đi học lớp diễn xuất ban đêm. Sau này bởi vì không có cách nào khác nên Lục Dương đến phim trường Hoành Trì tìm kiếm cơ hội, ở lại một phát chính là 5 năm.

Sản nghiệp tập đoàn Tông Thiên chủ yếu đề cập nguồn năng lượng, tài chính, kinh doanh, kiến trúc và lĩnh vực xe ô tô, hạng mục bên ngoài rất nhiều.

Ý của Tông Chính Hoành là để cho Lục Dương đi học xong trong nước lại ra nước ngoài học thêm hai năm, hoặc là sau khi tốt nghiệp trực tiếp đến thủ đô để cho ông có thể tay cầm tay dạy. Nhưng Tông Chính Hải cho rằng vẫn cần thiết biết ý kiến của cậu. Cho nên hắn châm chước một chút nói với Lục Dương: “Nói vậy cậu cũng nghe nói ba tôi hy vọng sau khi cậu tốt nghiệp có thể đến tập đoàn Tông Thiên làm việc. Còn cậu có suy nghĩ gì cho tương lai hay không?”

Lục Dương đang cẩn thận nghe Tông Chính Hải nói chuyện, nghe đến đây thì không khỏi ngẩn ngơ cả người. Suy nghĩ gì cho tương lai? Cậu đương nhiên là có. Nhưng mà suy nghĩ này hiển nhiên cách một trời một vực với suy nghĩ của trưởng bối nhà họ Lục và nhà họ Tông Chính, điều này làm cho cậu không biết nên mở miệng như thế nào. Cho dù có mở miệng thì bọn họ sao có thể đồng ý cho cậu đi đóng phim, thậm chí bỏ việc họ hiện tại chứ?

Tông Chính Hải chú ý tới do dự và cô đơn trên mặt Lục Dương, dựa vào nhiều kinh nghiệm của mình tự nhiên lập tức cảm nhận được cậu dường như có lý do gì khó nói. Chẳng lẽ Lục Dương kỳ thật không muốn rời khỏi nhà họ Lục, cũng không muốn đến Tông Thiên? Chỉ là ngại với yêu cầu của trưởng bối nên không thể không nghe lời?

Bọn họ vì bảo đảm an toàn của Lục Dương, cũng vì chặt đứt tâm tư chiếm phần di sản trên tay cậu với những người nhà họ Lục khác mới kiên trì mang Lục Dương ra. Hiện tại xem ra có lẽ xử lý quá nóng nảy, chưa cho đứa nhỏ này đủ thời gian thích ứng.

Tông Chính Hải nghĩ đến đây cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. Hắn và Lục Dương tuy là cùng thế hệ, nhưng tuổi hai người chênh lệch rất nhiều. Trong tiềm thức Tông Chính Hải xem đối phương như trẻ con, đại khái giống như Hi Hi và Hạo Hạo, nay nhìn thấy đối phương đau buồn thì tim như lủng một lỗ.

Nói thật hắn ở trên thương trường hô phong hoán vũ nhưng ở phương diện dỗ trẻ con kinh nghiệm lại vô cùng có hạn. Cháu trai nhỏ ở xa tận thủ đô, hơn nữa cặp song sinh lại là loại bé cưng cho kẹo, vỗ vỗ mông nhỏ của hai đứa thì siêu cấp nghe lời, nói cái gì với bạn cũng ngoan ngoãn. Cho dù nghiêm túc như Tông Chính Hải cũng có thể thoải mái đối phó. Nhưng người trước mắt này chỉ sợ cũng không phải cho kẹo que, hoặc là ôm một cái thì có thể an ủi được.

Giọng điệu cố gắng chậm lại, làm cho giọng điệu của mình nghe vào tai bình dị gần gũi một chút. Tông Chính Hải có ý muốn trao đổi với Lục Dương: “Cậu có suy nghĩ gì có thể nói với tôi, chúng ta có thể thương lượng xem nên giải quyết như thế nào.”

Lục Dương nhìn phía Tông Chính Hải kinh ngạc phát hiện biểu cảm của đối phương lại vô cùng nghiêm túc, ý biểu đạt nguyện ý lắng nghe tiếng lòng của cậu cũng vô cùng thành khẩn, cho người ta một loại cảm giác đặc biệt đáng tin cậy.

Không biết vì cái gì Lục Dương đột nhiên nhớ tới lúc mình hôn mê ở trong bệnh viện mơ mơ màng màng nghe thấy bên tai tiếng kêu cậu kiên cường một chút, âm thanh đó phá tan hỗn độn dẫn cậu đi ra vùng tối tăm.

Cho tới nay thái độ của Tông Chính Hải cũng không tính là ân cần, thậm chí trước sau mang theo một chút bình tĩnh của người trưởng thành, hoặc là nói lãnh khốc. Nhưng nguyên nhân chính là vì đối phương nhìn qua là loại người ít khi nói cười này hiện tại lại nguyện ý tốn thời gian nghe Lục Dương nói chuyện. Loại tương phản này vừa vặn là chỗ đả động người nhất.

Trong lòng bỗng nhiên có một loại xúc động muốn kể ra với đối phương, luồng xúc động này thúc giục Lục Dương ‘nói với hắn… nói cho hắn cậu muốn làm diễn viên. Hắn sẽ nguyện ý nghe.’

Lục Dương do dự một chút rốt cuộc mở miệng nói: “Tôi kỳ thật có suy nghĩ, nhưng mà… không biết có thích hợp hay không.”

Đối phương nguyện ý trao đổi với mình, Tông Chính Hải đối với việc này cảm thấy vô cùng vừa lòng. Trong ánh mắt hắn mang theo cổ vũ, ý bảo Lục Dương tiếp tục nói. Lúc này trên mặt hắn trấn định và nghiêm túc trước sau như một, một chút mỉm cười cũng không thấy lại ngoài ý muốn làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn.

Ít nhất Lục Dương cảm thấy mình được tôn trọng. Cho dù loại tôn trọng này đến từ khách khí với khách, nhưng ít nhất cũng có người tỏ vẻ nguyện ý nghe mình biểu đạt ý kiến.

Lục Dương không có lại do dự mà mang nguyện vọng của mình cho tới nay nói ra, đại khái là nói đến suy nghĩ thật sự trong lòng cậu có vẻ càng thêm hưng phấn, cũng có chút khẩn trương: “Tôi vô cùng cảm thấy hứng thú với đóng phim, tôi muốn làm diễn viên!”

Trong mắt Lục Dương tràn ngập chờ mong, điều này làm cho Tông Chính Hải nghe vậy có chút giật mình ý thức được đây quả thật là ý muốn thật sự của đối phương. Chỉ là ý muốn này có chút xa với tưởng tượng của Tông Chính Hải.

Lục Dương phát hiện Tông Chính Hải hơi nhíu mày, điều này làm cho trong lòng cậu nháy mắt căng thẳng, nhất thời cảm thấy có chút thất vọng. Xem ra nguyện vọng của mình quả nhiên không phù hợp với ý của đối phương.

Ai biết Tông Chính Hải không có tỏ vẻ phản đối mà hắn chỉ hỏi: “Cậu là nghiêm túc sao?”

Bởi vì Tông Chính Hải hỏi câu này làm cho Lục Dương không khỏi sinh ra một tia hy vọng, cậu lập tức trả lời: “Vâng! Tôi vô cùng nghiêm túc!”

Lục Dương hơi đứng thẳng người, mang theo giọng điệu vội vàng và kích động miêu tả giấc mộng của mình với người đàn ông: “Tôi đã suy xét rất lâu, cũng thử để cho mình tìm chút tư liệu trước, vừa xem vừa học, chờ sau khi tốt nghiệp đại học lại đi tìm cơ hội. Nhưng trải qua một đoạn thời gian nghiền ngẫm tôi cảm thấy chuyện này không trải qua thực tiễn là không có biện pháp nào thật sự nhập môn. Cho nên tôi cũng tính toán thừa dịp ngày nghỉ đến hãng phim hoặc là phim trường Hoành Trì thử một lần. Tôi có thể chịu khổ, cũng nguyện ý học tập, vô luận kết quả như thế nào ít nhất tôi cũng nếm thử và cố gắng. Tôi tin tưởng nếu tôi có thể kiên trì như vậy cũng nhất định sẽ có thu hoạch.”

Tông Chính Hải vừa nghe được đối phương tính toán “muốn làm diễn viên” phản ứng đầu tiên là có thể bởi vì Lục Dương còn nhỏ tuổi nhìn thấy minh tinh trên màn ảnh ngăn nắp sáng chói, điều kiện bản thân cậu lại đặc biệt tốt cho nên đơn thuần sinh ra ý muốn này.

Nhưng sau khi nghe xong cậu nói một lát Tông Chính Hải lại rõ ràng có thể cảm nhận được đối phương đưa ra quyết định như vậy là trải qua suy nghĩ kỹ càng, ít nhất đối thực hiện giấc mộng này của mình là có kế hoạch và sắp xếp.

Tông Chính Hải mặc dù vẫn nhíu mày như cũ nhưng hắn hiện tại đối với Lục Dương đã có mấy phần thưởng thức. Nếu nói lúc trước hắn chăm sóc Lục Dương hơn phân nửa nguyên nhân là do ba nhắc nhở và hồi ức ở chung mười năm trước mơ hồ còn nhớ được, như vậy hiện tại bắt đầu Tông Chính Hải mới là thật sự cảm thấy có hứng thú với người Lục Dương này.

Đối phương rõ ràng có một gương mặt xinh đẹp, tuổi trẻ, lại bày ra một loại khí chất hiện tại người trẻ tuổi hiếm thấy độc lập và làm đến nơi đến chốn, giống như cậu trải qua rất nhiều chuyện. Cho nên càng chín chắn hơn với bạn cùng lứa tuổi, càng hiểu rõ mình thật sự muốn làm cái gì.

Loại tương phản này làm cho Lục Dương trở nên vô cùng có sức quyến rũ, sẽ không biết lúc nào hấp dẫn ánh mắt người khác. Điểm này bản thân Lục Dương còn chưa có nhận thấy được, nhưng người chung quanh cậu sẽ dần dần sẽ cảm nhận được, giống như Tông Chính Hải bây giờ.

Tuổi trẻ, lại có điều kiện bên ngoài tốt, hơn nữa không giống khí chất bình thường. Tông Chính Hải không có đặt chân vào giới giải trí nhưng có thể tưởng tượng chỉ cần bọn họ cho cậu một chút gió đông thì Lục Dương có thể lên như diều gặp gió.

Bất quá chuyện Lục Dương muốn làm diễn viên đặt ở thân phận bối cảnh của cậu và dưới tình huống hiện tại cũng xác thật tồn tại khó khăn nhất định. Đừng nói đến nhà họ Lục, chính là ba của Tông Chính Hải cũng không thể hiểu rõ và chấp nhận.

Tông Chính Hải suy xét một lát thẳng thắn thành khẩn nói với Lục Dương: “Tôi tin tưởng chính cậu cũng ý thức được tương lai phải đối mặt là cái gì. Nếu cậu thật sự hạ quyết tâm thì không thể dễ dàng bỏ dở nửa chừng. Về phần chuyện cụ thể còn cần bàn bạc kỹ hơn, trước mắt cậu nên lấy việc học làm trọng.”

Lục Dương thấy Tông Chính Hải không có trực tiếp khuyên can cậu đã mừng rỡ, lại nghe hắn nói nửa câu sau là mơ hồ có ý ủng hộ cậu nhất thời gật đầu như giã tỏi: “Tôi hiểu rõ!”

Kết quả đoạn trao đổi này làm cho hai bên đều thật vừa lòng, cũng làm cho bọn họ có thiện cảm về đối phương tăng lên mãnh liệt, đặc biệt là Lục Dương đối với Tông Chính Hải.

Đã trải qua sống lại ngoài ý muốn, đối mặt với hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, không có thân nhân, tứ cố vô thân. Hiện tại thật vất vả nghe được tiếng ủng hộ cậu Lục Dương tin tưởng tất cả sẽ phát triển theo hướng tốt.

* * * 
Trước khi khai giảng Tông Chính Hải cho Lục Dương xe mới và tài xế mới. Xe nhìn qua tương đối khiêm tốn, tài xế nhìn cũng rất bề bộn. Xong việc biết giá chiếc xe và lai lịch tài xế Lục Dương mới biết được chỉ cần là đồ vật gì của nhà họ Tông Chính thì không có khả năng khiêm tốn. 

— — —
Tiểu kịch trường:

Tác giả: Đại Hải có phải rất ngầu hay không?

Anh Dương nào đó: Dạ!

Tác giả: Đại Hải có phải rất tin cậy hay không?

Anh Dương nào đó: Dạ!

Tác giả: A Dương có phải rất thích hắn hay không?

Anh Dương nào đó: Dạ! Ể? (⊙o⊙)

Tác giả: (¬_¬)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN