Nam Chính Xuất Sắc Nhất - Chương 67: Nam chính
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Nam Chính Xuất Sắc Nhất


Chương 67: Nam chính


Editor: demcodon

Cho đến khi ký hợp đồng với CCTV du lịch đã biết đại khái sắp xếp hành trình. Lục Dương mới biết được chương trình đi du lịch với thú cưng này mặc dù là bên nhãn hiệu ô tô tài trợ. Nhưng khu du lịch dưới cờ Tông Thiên lại là nhà tài trợ tham dự vào kế hoạch chương trình sớm nhất.

Hơn nữa Lục Dương và Hắc Bối trúng cử cũng là bên Tông Thiên đề cử với ekip chương trình. Trong đó là ai tỉ mỉ lên kế hoạch cho Lục Dương đi ra ngoài giải sầu không cần nói cũng biết!

Đương nhiên, đối với cộng sự cuối cùng có thể “vào trong giới” chủ yếu vẫn bởi vì Hắc Bối có rất nhiều tài nghệ, cảm giác gameshow rất mạnh.

Hơn nữa ekip chương trình còn mời đến chuyên gia hành vi động vật tiếp xúc với Hắc Bối ở nơi công cộng, cảm thấy nó có thể thích ứng trong chuyến du lịch đường dài.

Nhưng Lục Dương cũng không biết danh sách tổ khách quý khác. Ngược lại không phải ekip chương trình muốn úp mở giữ bí mật, mà là bọn họ thật sự còn đang tiến thêm một bước bàn bạc.

Bởi vì có thể tìm được mấy tổ khách quý thích hợp như vậy thật là không dễ dàng. Đầu tiên phải là thú cưng của mình tinh, như vậy mới có hiệu ứng minh tinh đạt được độ chú ý.

Ngoài ra, suy nghĩ đến sự an toàn của thú cưng nhỏ, đối với chủng loại thú cưng, tính cách và tình hình sức khỏe đều phải kiểm tra chi tiết. Do mấy chuyên gia cùng đưa ra kế luận mới có thể để cho thú cưng đi ra ngoài.

Cuối cùng một nhân tố lựa chọn cũng rất quan trọng đó chính là thú cưng tốt nhất có thể chịu qua huấn luyện, có sức chấp hành nhất định. Nếu còn có “một thân tài nghệ” vậy tuyệt đối là tăng thêm hạng.

Lục Dương nâng gương mặt tròn của Hắc Bối nhẹ nhàng xoa xoa: “Hắc Hắc, em sắp lên tivi rồi, anh muốn cọ nhiệt độ của em.”

Hắc Bối dùng chân ngắn nhỏ lui về sau ý đồ muốn cứu vớt mặt mình, đáng tiếc phía sau chính là sô pha, lui không thể lui. Chỉ có thể híp mắt làm một dáng vẻ “khinh bỉ”.

Lục Dương lại xoa nhẹ hai cái, sờ đầu nhỏ nó xong thả nó tự đi chơi.

Lục Dương nhìn Hắc Bối trưởng thành không ít đang chạy băng băng qua lại trong phòng khách siêu lớn của biệt thự Đế Cảnh Quận đột nhiên phát hiện một vấn đề.

Nửa đoạn tập đầu tiên của chương trình sẽ vào nhà quay. Cậu phải giải thích với mọi người như thế nào cậu lại ở trong biệt thự cao cấp trên trăm triệu chứ?

* * *
Không đợi Lục Dương nghĩ đến biện pháp giải quyết vấn đề này thì có tin tức lớn truyền đến.

“Đoàn phim <Truyện Tú Anh> đã xác định chọn em đóng vai nam chính Lục hoàng tử – Cao Cảnh Thành! Mặt khác, Cam Vinh sẽ đóng vai Tứ hoàng tử – Cao Cảnh Hoằng, mà Vệ Hà Tịch đóng vai Ngũ hoàng tử – Cao Cảnh Côn.”

Mặc dù sau khi ký hợp đồng tình huống bị lỡ hẹn không phải hoàn toàn không xuất hiện. Nhưng người đại diện của Lục Dương bây giờ chỉ nghĩ lập tức bàn bạc thời gian ký hợp đồng, làm cho chuyện này ván đã đóng thuyền!

Vốn dĩ cho rằng không tin tức chính là thật sự không tin tức, không nghĩ tới quanh co nam chính vẫn dừng ở trên người Lục Dương!

Tương đương nói Lục Dương “đánh bại” Cam Vinh và Vệ Hà Tịch, còn có một số nam diễn viên trẻ tuổi đã thành danh bắt lấy vai này. Điều này không thể nghi ngờ là chứng minh hiệu quả với thực lực của Lục Dương!

“Nhưng lúc Cam Vinh thử vai đã nói qua cảm thấy tương đối hứng thú với vai Tứ hoàng tử.” Vương Hữu Lan nghĩ lại cũng cảm thấy “kình địch” như vậy lại không hướng về vai nam chính. Hai người không cần tranh đến cậu chết tôi sống, cũng thật sự là muôn phần may mắn!

Lục Dương là từ chỗ Dương Tư biết được thì ra Nhạc Đô giúp Cam Vinh lấy được vai. Ban đầu không phải nam chính, mà là một vai phản diện trong phim – Tứ hoàng tử.

Mục tiêu của Cam Vinh khác với những diễn viên khác cùng tuổi, đóng một vai phản diện với hắn mà nói mới thật sự là khiêu chiến.

Cho nên thật muốn nói “đánh bại” người nào thì Vệ Hà Tịch có lẽ tính một người.

“Mặc dù không phải cướp vai. Nhưng em và Vệ Hà Tịch đều đóng hai vai oan gia ngõ hẹp, hơn nữa đều là em thắng.” Thù này cũng coi như kết xuống.

Lục Dương hiểu rõ ý của người đại diện nhà mình không nói hết. Dưới cái nhìn của Hạ Bình và Vệ Hà Tịch mình chỉ sợ cũng là cướp vai diễn.

“Nhưng đây cũng không có biện pháp. Chung quy mọi người đều muốn có được cơ hội, nhưng nam chính chỉ có một. Vệ Hà Tịch cuối cùng cũng có vai, cũng coi như vui mừng lớn.”

Vương Hữu Lan tự mình an ủi vài câu. Ngược lại nói đến công việc kế tiếp với Lục Dương: “Bên <Truy đuổi> đã gửi tin đến, đã chọn ngày 30 tháng sau phát sóng. Trước đó ba ngày cuối tuần trong một tháng là giai đoạn tuyên truyền.”

Y lướt máy tính bảng một chút: “Đây là tác phẩm phim truyền hình đầu tiên của em, anh đề nghị toàn lực phối hợp tuyên truyền. Về phần công việc nhỏ khác có thời gian thì nhận, không thời gian thì thôi, vẫn lấy việc tuyên truyền phim làm đầu.”

Hơn nữa làm người mới tham gia tuyên truyền phim truyền hình cũng có thể gia tăng số lượng hấp thụ ánh sáng. Loại hoạt động này minh tinh lớn có lẽ cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng đối với người mới mà nói lại là cơ hội tuyên truyền bản thân khó có được.

Vì cơ hội này bỏ một ít ích lợi, có bỏ mới có được.

Lục Dương chờ mong với <Truy đuổi> tuyệt đối không thua bất luận kẻ nào. Cậu đương nhiên hy vọng cố gắng làm càng nhiều chuyện có khả năng vì tác phẩm này. Cho nên rất đồng ý với sắp xếp của người đại diện.

Vương Hữu Lan thấy Lục Dương không có ý kiến thì đại khái miêu tả một chút sắp xếp công việc kế tiếp cụ thể: “Có hai kỳ talk show, hai kỳ game show, còn có một kỳ show phát sóng trực tiếp cá nhân…”

Tuyên truyền, vào đoàn, quay chương trình… Cứ như vậy, công việc của Lục Dương từ cuối năm nay đến tháng 3-4 sang năm đều kín lịch!

* * *
Hơi sớm trước đó, trong văn phòng khác ở Bác Á. Hạ Bình cũng nhận được tin tức xác thực. Gã ném điện thoại lên trên bàn, cau mày, mặt mũi âm trầm.

Dư Địch là em vợ kiêm trợ lý của Hạ Bình thấy sắc mặt gã không tốt đã đoán ra cuộc điện thoại vừa rồi chỉ sợ có liên quan đến <Truyện Tú Anh>. Y suy nghĩ một hồi vẫn là thật cẩn thận hỏi: “Kết quả thế nào?”

Hạ Bình im lặng một hồi lâu mới đột nhiên cười mỉa hai tiếng: “Tốt, tốt, thật là tốt. Thế mà có thể cướp hai vai từ trong tay tôi đi!”

Dư Địch vừa nghe trong lòng run lộp bộp: “Thế nào, chẳng lẽ vai nam chính của Vệ Hà Tịch…”

“Bây giờ nam chính cũng không phải là của Vệ Hà Tịch.” Mà là của người khác!

“Không phải nói Cam Vinh căn bản không có thử vai nam chính sao?” Sau khi kết thúc buổi thử vai bọn họ lập tức biết được tin tức. Biết được Cam Vinh không có tham gia vào “chiến trường”, tin tưởng người khác cạnh tranh đều thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chung quy có Cam Vinh ở đây chỉ sợ phần lớn người cũng sẽ không ôm hy vọng.

Dư Địch và Hạ Bình vốn cho rằng ngoài Cam Vinh, luận mức độ nổi tiếng, vẻ bề ngoài, kỹ thuật biểu diễn và nhân khí. Tự nhiên là Vệ Hà Tịch xông ra hoàn toàn không có lý do sẽ thắng, ai biết kết quả lại như vậy!

Dư Địch đối với việc này tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Vây ai lấy được vai nam chính kia?” Trong lòng y mập mờ có một đáp án, lại cảm thấy không quá khả năng.

“Chính là người hiện tại Bác Á chúng ta ra sức nâng đỡ.” Lúc Hạ Bình nói đến chữ “ra sức nâng đỡ” thì rất dùng sức.

Dư Địch nghĩ thầm: thì ra thật sự là cậu ấy. Nhưng trên mặt vẫn lộ ra biểu cảm nghi ngờ: “Sao lại thế này? Lục Dương sao có thể tranh qua Vệ Hà Tịch của chúng ta?”

Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, Dư Địch lại đột nhiên nghĩ đến: Lục Dương thật đúng không phải lần đầu tiên tranh thắng Vệ Hà Tịch!

“Cậu ấy có biên kịch, đạo diễn và bên nhà đầu tư quan trọng ủng hộ tại sao không bắt được vai này?”

Hạ Bình đã chào hỏi qua với mấy người phụ trách bên nhà sản xuất. Nhưng bộ phim lớn như vậy tuyệt đối không có khả năng chỉ có một nhà đầu tư. Dưới tình huống như vậy, cho dù là bên nhà sản xuất cũng không thể không nghe, thậm chí tiếp thu “đề cử” bên nhà đầu tư lớn.

Người có quan hệ với Hạ Bình nói cho gã, cô biên kịch Nghiêm Thư đều rất hài lòng với Cam Vinh và Lục Dương. Thậm chí nói ra “Đây chính là Cao Cảnh Hoằng và Cao Cảnh Thành”.

Về phần đại diễn Tiêu Dương, cũng nhất trí với ý kiến cơ bản của biên kịch. Nhưng lại bổ sung “Dùng Lục Dương có lẽ có thể nhìn ra một Cao Cảnh Thành không ngừng trưởng thành”. Đây cũng là đánh giá rất cao.

Đối với hai vị “nhân sĩ chuyên nghiệp” này Hạ Bình không đưa ra bất cứ bình luận gì. Dù sao loại quyết định có màu sắc cá nhân mãnh liệt như vậy. Nói cách khác chính là mắt duyên, là những “nhà nghệ thuật” tự cho là thưởng thức căn bản không công bằng.

Mà tin bên nhà đầu tư đề cử Lục Dương “vừa ra” mới chính thức làm cho lòng Hạ Bình sinh khác thường. Gã vẫn luôn cảm thấy nghe đồn “bao nuôi” trước đây có lẽ là tin đồn vô căn cứ, cũng không phải là không hề căn cứ.

Ít nhất sau này chủ nhân chiếc “siêu xe” kia cũng không tìm được. Mặc dù Bác Á nghĩ biện pháp qua loa lấy lệ cho qua. Thậm chí để cho ông chủ Ngụy Bác tự mình cõng nồi, nhưng Hạ Bình tuyệt đối không tin.

Xe của ông chủ Ngụy Bác hơn phân nửa chạy ngoài 200 mét đều có thể nhìn thấy, làm gì có xe khiêm tốn và trầm ổn như vậy?

Nếu nói lần trước <Truy đuổi> còn có quan hệ giữa đạo diễn Lư và đạo diễn Ngô. Đạo diễn Ngô đề cử Lục Dương thắng Vệ Hà Tịch, vậy tạm thời coi như có dấu vết để lại.

Nhưng mà lúc này lại là bên nhà đầu tư trực tiếp đồng ý với ý kiến của biên kịch Nghiêm Thư và đạo diễn Tiêu Dương. Điều này “bên nhà đầu tư và bên tác giả chủ sang có sự khác biệt thật lớn” truyền thống, nhưng hoàn toàn khác!

Hoặc là Vương Hữu Lan có bản lĩnh thông thiên, không chỉ có thể được biên kịch và đạo diễn đồng ý. Hơn nữa cũng có quen người bên nhà đầu tư. Lúc mấu chốt có thể khống chế tình hình.

Nhưng trên thực tế, Vương Hữu Lan mặc dù cũng là người đại diện kinh nghiệm phong phú. Nhưng cũng không phải ba đầu sáu tay. Nếu y thật có thể có bản lĩnh này đã sớm nâng hot mấy người Triệu Tâm Di thành minh tinh hạng nhất, còn chờ đến lượt Lục Dương sao?

Dư Địch và Hạ Bình nghĩ đến một việc. Y suy nghĩ một hồi hỏi Hạ Bình: “Anh có muốn tìm người điều tra người chống lưng cho Lục Dương rốt cuộc là ai hay không?” Nói cách khác nói, chính là tìm được kim chủ của Lục Dương.

“Muốn điều tra dễ dàng như vậy thì tốt rồi!” Hạ Bình lắc đầu: “Chỉ sợ chúng ta vừa tra thì bên cậu ấy đã phát hiện, vạn nhất thật sự là nhân vật không dễ chọc thì sẽ cho chúng ta thêm rắc rối không cần thiết.”

So với bây giờ đi thăm dò kim chủ của Lục Dương, còn không bằng chờ vị “kim chủ” kia chán ghét thú cưng nhỏ của mình, sẽ đến rất nhanh thôi!

“Bên Vệ Hà Tịch anh tự đi qua dặn dò. Mặc kệ như thế nào vào đoàn phim trước lại nói, đến lúc đó biểu hiện tốt muốn chặn Lục Dương cũng không phải chuyện không có khả năng.”

Hạ Bình nói với Dư Địch: “Chuyện bên em cũng phải gấp rút. Buổi biểu diễn lưu động của mấy người Tô Hoạch có thể mời được những khách quý nào đến thì nhanh chóng liệt kê ra. Mấy cậu làm không được thì tự anh đi làm.”

* * *
Chuyện <Truyện Tú Anh> chọn vai xác định rất nhanh truyền ra trong giới. Dương Tư lập tức gửi tin nhắn cho Lục Dương, đầu tiên là tỏ vẻ chúc mừng, tiếp theo là bắt đầu nói chuyện phiếm.

[Được, bộ phim trước là em theo đuổi chị. Bộ phim này đến lượt chị theo đuổi em. Có lẽ cuối cùng chúng ta vẫn không thể ở bên nhau, đây là ý trời sao?]

Lục Dương sắp sửa đóng vai nam chính ở trong <Truyện Tú Anh> có quan hệ với nữ chính Lâm Tú Anh. Nhưng Dương Tư đóng vai nữ hai lại sinh ra tình cảm mập mờ với nam chính. Bộ phim này quả thật là chuyện xưa “nữ theo đuổi nam”.

Lục Dương biết Dương Tư đang trêu chọc mình, vì thế lập tức nói tiếp: [Có thể là vậy.]

Dương Tư: […]

Cô không nghĩ tới hai tháng qua Lục Dương “đơn thuần” nhà các cô cũng học được châm chọc và phản kích.

[Em lợi hại như vậy, thế cuối tuần chúng ta quay gameshow xin đừng đến đây cầu chị bảo vệ em!]

[Chị Tư Tư, em sai rồi!] Kẻ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi. Lục Dương cũng không muốn lần đầu tiên lên game show nổi tiếng lại biểu hiện ngốc nghếch: [Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!] Còn gửi câu đáng yêu.

Dương Tư nhìn màn hình cười sắp chết, lập tức nói: [Được rồi, nể tình nhìn em ngoan như vậy dạy em một tuyệt chiêu.]

[Tuyệt chiêu gì?]

[Việc gì liên quan đến thể lực và trí nhớ tất cả đều giao cho nam thần Cánh Xuyên làm, cái gì cũng không cần lo lắng.]

[Vậy chúng ta làm gì đây?] Lục Dương khó hiểu hỏi.

Cậu biết lên gameshow kia sẽ có chia tổ chơi trò chơi, một bên khiêu chiến thất bại sẽ nhận trừng phạt “khủng bố”.

[Em có ngốc hay không? Chúng ta chỉ cần phụ trách xinh đẹp đứng ở trên sân khấu cười với khán giả là được.]

Lục Dương: […] Cậu cảm thấy nếu mình thật sự nghe lời Dương Tư nói chỉ sợ mới thật là ngốc!

Lúc này Đàm Cánh Xuyên cũng gửi tin nhắn đến, không chỉ chúc mừng Lục Dương còn nhắc nhở lên loại chương trình này có những việc cần chú ý. Ví dụ như: phối hợp trang phục, mang giày gì vừa dễ vận động vừa tương đối thời trang…

Nghe Dương Tư và Đàm Cánh Xuyên quan tâm và dặn dò. Lúc nói chuyện Wechat với bọn họ cách điện thoại Lục Dương đột nhiên cảm thấy giống như về năm tháng trước, lúc mấy người ở bên nhau trong đoàn phim.

Cậu nghĩ như vậy hơi gấp gáp không chờ nổi muốn gặp mặt bọn họ!

Bởi vì Đàm Cánh Xuyên đang đóng phim. Dương Tư cũng có công việc khác, cơ hội có thể tụ tập mấy diễn viên chính chung một chỗ không nhiều. Cho nên kỳ này gần như tất cả nhân viên có thể đến hội trường chương trình quay trước. Sau đó đăng trước <Truy đuổi> phát sóng hoặc là phát lúc đầu chính thức gặp mặt khán giả.

Bọn họ muốn làm chương trình là gameshow hot nhất trong nước.

— —
Lục Dương nghe mấy MC đọc nghe nhiều nên thuộc mở màn lần đầu tiên nói chuyện trước mặt nhiều khán giả như vậy, khó tránh khỏi hơi khẩn trương.

Nhưng khi nhìn thấy có fan “Lông dê” bảng tên Lục Dương lên cậu đột nhiên bình tĩnh lại.

Có người ủng hộ cậu! Tuyệt đối không thể làm cho bọn họ thất vọng!

Ngay từ đầu nữ MC trêu chọc hai câu nói Lục Dương nhìn qua mặt mỏng.

Đàm Cánh Xuyên dường như còn rất chín chắn hơn cô mở miệng nói: “Không phải mời cô ăn cơm xong nói đưa hỏa lực về phía tôi sao?” Ý nam thần che chở Lục Dương rất rõ ràng làm cho đảng CP “Dò đường” kích động không thôi.

Nữ MC nghe vậy lập tức phản kích: “Cũng không phải rất đắt. Bữa cơm kia của cậu cũng chỉ có một chút giá trị quan tâm này thôi!”

Cuộc đối thoại của hai người lập tức chọc cho cả hội trường cười vang. Một nam MC khác đứng ra nói chuyện giúp Đàm Cánh Xuyên, nhưng lại là nói phản: “Đây chính là Cánh Xuyên cậu không đúng rồi, biết rõ phải đến làm sao cũng nên mời cô ấy ăn hai bữa mới có hiệu quả chứ!”

Lục Dương không nghĩ tới quay chương trình thì ra có thể thả lỏng như vậy, thỉnh thoảng thấy Đàm Cánh Xuyên và Dương Tư tương tác với MC trong lòng kỳ thật cũng muốn gia nhập.

Nam MC chính rất thân thiện, nhìn ra Lục Dương còn hơi lúng túng. Nhưng nhìn qua rất tích cực tham dự. Vì thế chủ động quăng cho cậu mấy đề tài cứng để cho cậu phát huy.

Ekip chương trình cũng rất có thành ý, ở trong phần trò chơi thiết kế mấy phần có thể nói là đặc biệt chuẩn bị cho Lục Dương thể hiện bản thân.

Một là để cho cậu ghi nhớ tên món ăn trên bảng. Sau đó nói cho đồng đội khác, để cho bọn họ nghĩ cách cướp được thông tin kế bên ráp thành một hình hoàn chỉnh.

Đây là kiểm tra kiến thức cơ bản nhớ lời thoại của diễn viên và lực phản ứng nhạy biến với trò chơi.

Lục Dương mặc dù trẻ tuổi, nhưng kiến thức cơ bản vững chắc được công nhận.

Sau đó phân đoạn cậu ghi nhớ tên món ăn này quả nhiên biểu hiện xuất chúng. Hai mươi tên món ăn không chỉ nhớ hết tất cả, ngay cả thứ tự cũng giống nhau như đúc!

Đồng đội của cậu rõ ràng đắc ý, còn cố ý nói: “A Dương, cậu nhớ nhiều như vậy làm gì, làm tăng cho chúng ta thật nhiều khó khăn!”

Nhưng lúc xem xét trò chơi thắng thì một đội trưởng chung đội với Lục Dương, cũng chính là nữ MC trêu chọc cậu khẩn trương cố ý chạy đến đập tay và ôm cậu, tỏ vẻ khen ngợi biểu hiện xuất sắc của cậu.

Sau đó đối thủ của cô lập tức ồn ào nói: “Chao ôi, nữ MC nào đó đã kết hôn, xin rụt rè một chút, khắc chế một chút, đừng lén lút chiếm lợi của tiểu thịt tươi.”

“Tôi làm sao lại lén lút chiếm lợi của người khác chứ?” Nữ MC vừa nghe thì mất hứng, lập tức túm lấy tay Lục Dương lắc lắc: “Tôi chính là quang minh chính đại chiếm!”

Tính hoạt bát hướng ngoại, hào phóng không làm ra vẻ của cô nhất thời làm cho Lục Dương không biết làm sao. Chỉ có thể tùy ý mấy “chị” thỉnh thoảng đùa giỡn cậu.

Đến tận đây Lục Dương đã hoàn toàn hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ của chương trình này, lá gan cũng càng lúc càng lớn, biểu hiện thích cũng càng tốt.

Fan “Lông dê” ngồi dưới sân khấu ánh mắt đều không chớp nhìn bóng dáng sinh động của Lục Dương Dương nhà mình ở trên sân khấu, ước gì có thể chụp lại từng khoảnh khắc của cậu mang về nhà khoe với đám đồng bọn!

Tiếp theo là trò chơi một đội cướp đồ. Lục Dương rất cố gắng hoàn thành trò chơi. Lúc cuối cùng vì bảo vệ Dương Tư không té ngã chủ động từ bỏ cơ hội thắng, càng được khán giả cả hội trường khen ngợi.

Mặc dù mấy MC đều trêu chọc đây là “Giang Thiên Túng” bảo vệ “Ngô Lệnh Tuyết” thành phản xạ có điều kiện. Nhưng từ sau hành động này cũng biểu hiện ra có thiện ý với người mới này.

Một kỳ chương trình 90 phút đại khái cần quay 3-4 tiếng tư liệu sống.

Bởi vì lần này đoàn phim <Truy đuổi> đến đây bao gồm thầy Đường Đồng Minh ở trong chín diễn viên, có thể nói là trận thật lớn. Cho nên biên đạo trước khi quay đã suy xét có nên cắt thành hai tập phát sóng hay không.

Cho nên lúc chính thức quay chuyên đề buổi biểu diễn <Truy đuổi> cơ bản tốn năm tiếng mới quay hoàn thành tất cả phần.

Mặc dù cuối cùng cắt nối biên tập thành quả không nhất định có thể chia thành hai tập hoàn chỉnh. Hai bên đều rất vất vả, nhưng cũng rất vừa lòng.

Mấy MC đều tìm Lục Dương xin số điện thoại, tỏ vẻ sau này có thể liên lạc nhiều hơn. Lục Dương làm việc với bọn họ cũng rất vui vẻ. Vì thế sảng khoái kêu to xin số điện thoại.

“Lúc nào cậu đến thủ đô chơi thì chị và anh rể sẽ dẫn cậu ăn một bữa ngon.” Nữ MC và chồng mặc dù làm việc ở đài địa phương. Nhưng bọn họ định cư ở thủ đô, rất nhiệt tình mời Lục Dương qua chơi.

Ekip chương trình cũng nhìn thấy tin tức về <Truyện Tú Anh>. Vì thế mời Lục Dương, chờ bộ phim mới của bọn họ tương lai muốn tuyên truyền nhất định phải đến đây.

— —
Sau khi quay xong chương trình đã rất khuya, thầy Đường Đồng Minh lớn tuổi trong quá trình quay đã trở về nghỉ ngơi trước. Mấy diễn viên khác không đuổi kịp chuyến bay thì ở lại ăn khuya với nhau, xem như là đoàn phim tụ họp nhỏ.

Mặc dù Đàm Cánh Xuyên có chuyến bay sáng ngày hôm sau, nhưng cũng giữ lại.

Đây cũng là lần đầu tiên đối mặt nói lời cám ơn với bọn họ sau khi Lục Dương đã trải qua chuyện trước đó, cám ơn bọn họ trước phong ba đã lên tiếng vì cậu, chứng minh vì cậu.

Mấy vai phụ cũng hiểu rõ lúc ấy thật sự có tác dụng là mấy nhân vật lớn như: Đàm Cánh Xuyên, Dương Tư, thầy Đường Đồng Minh và đạo diễn Lư. Những người khác “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết” kỳ thật không có tác dụng quá lớn.

Nhưng thấy thái độ lúc Lục Dương nói chuyện rất thành khẩn, không giống như giả bộ, mọi người cũng rất cảm động.

Có thể làm cộng sự với nhau vốn dĩ chính là một chuyện rất khó được. Mọi người lăn lộn trong giới nghệ sĩ cũng không dễ dàng, lúc có thể giúp đỡ cho nhau thì duỗi tay giúp một chút. Loại tình nghĩa này tuy nhỏ nhưng trân quý.

Những người vốn dĩ hơi ghen tỵ khi Lục Dương trẻ tuổi như vậy đã diễn nam chính cũng dần dần bình phục.

Kỳ thật bọn họ đều từng nhìn thấy sự cố gắng của Lục Dương. Chỉ là so sánh tuổi tác, vẻ bề ngoài gì đó, hơn nữa khó tránh khỏi cảm thấy ông trời thật tốt với người này mà sinh lòng ghen tỵ.

Nhìn Lục Dương bây giờ ít nhiều cũng làm cho bọn họ nghĩ đến mấy năm trước, bản thân mười năm trước. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, Lục Dương có thể đi tới một bước hôm nay còn không phải trả giá toàn bộ cố gắng và chịu nhiều đau khổ sao!

Cho nên có thành tích gì đó cũng là danh xứng với thật, là ông trời khen thưởng và cổ vũ cho người chăm chỉ.

Lại thử nghĩ lại, tiếp theo tụ họp cả đoàn như vậy hẳn là lúc <Truy đuổi> chính thức phát sóng. Lúc bọn họ đóng vai diễn các nhân vật ở trong chuyện xưa kể về “cuộc sống” của mình!

“<Truy đuổi> của chúng ta nhất định sẽ rating cầu vồng!”

Mấy người cùng nâng chén, nhìn hơi lẩu nóng bốc lên gần ngày đông rét lạnh hoàn toàn bị đuổi đi.

* * *
Làm cho Dương Tư vô hạn cảm thán là thiết lập tam giác của bọn họ trong <Truy đuổi> sắp tới chỉ có thể tụ họp một lần như vậy.

Sau khi tuyên truyền, hầu hết là không có mặt Đàm Cánh Xuyên hoặc là bản thân cô có việc, lịch chiếu không kịp khép. Cho nên dù cho tham gia chương trình, cũng là từng người đại diện đi tham gia.

Lục Dương ngược lại cơ bản đều có mặt. Cho nên Dương Tư may mắn không chỉ một mình. Bất quá cô rất rõ ràng, đây chính là thái độ sinh hoạt bình thường của các diễn viên, thái độ hữu nghị trong giới nghệ sĩ bình thường.

Bởi vì một bộ phim biết nhau, quen thuộc. Sau đó bởi vì đóng máy mà đường ai nấy đi, mỗi người tiếp tục vội vàng dốc sức làm sự nghiệp. Sau đó lúc tuyên truyền thì tụ họp lần nữa, cho khi lại tách ra.

Duy nhất đáng được ăn mừng là, cho dù bọn họ không hề làm việc chung một đoàn phim vẫn có thể thỉnh thoảng giữ liên hệ.

A, đúng rồi, cô chuẩn bị quay bộ phim mới với Lục Dương!

Dương Tư nghĩ đến đây cuối cùng có chút tinh thần nghe người đại diện của cô lải nhải: “Em một vai, Cam Vinh một vai. Nhạc Đô chúng ta lần này hoàn toàn chạy với người khác!”

Dương Tư nghe người đại diện nhắc tới Cam Vinh trong đầu nhảy ra một người có vài phần kỹ thuật biểu diễn đã tự cho là đúng, tính tình còn không phải là đàn ông tốt.

Vẫn là nghĩ lại Tiểu Dương Dương của cô đi, cảnh đẹp ý vui không nói, còn tương đối đáng yêu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN