Nam Chính Xuất Sắc Nhất
Chương 72: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
“Đậu hủ Tứ Xuyên, gà hạt lựu xào ớt, giò heo Đông Pha, cá trích nấu đậu, phổi lát phu thê, thịt cắt sợi xào tỏi, thịt kho dưa chua, gà hấp muối, cá chua Tây Hồ, tôm xào Long Tỉnh…”
Trên màn hình tivi một thanh niên nhìn đồng đội của mình, đọc ra tên những món ăn mình vừa mới học thuộc lòng ra.
Từ phụ đề và tên món ăn trên màn ảnh lớn mỗi cái đều giống nhau. Khán giả ở hiện trường tự phát vỗ tay đến, camera cho hai thính phòng hình ảnh đặc tả, có thể nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên và bội phục của bọn họ.
Khác giả trước tivi và khán giả ở hiện trường lúc ấy trong lòng đều có cùng một suy nghĩ — trí nhớ của Lục Dương thật tốt!
[Dương Dương thật giỏi! Ngay cả thứ tự cũng đúng, cũng quá mạnh đi!]
[Nghe nói kiến thức cơ bản vững chắc của diễn viên đều phải có trí nhớ tốt công, nhớ lời thoại vừa nhanh vừa chính xác. Dương Dương thật giỏi!]
[Có người cảm thấy lúc Dương Dương đọc tên món ăn thật sự rất nghiêm túc, giống như đọc một bài thơ hay không? Hơn nữa dáng vẻ nghiêm trang thoạt nhìn thật đáng yêu!]
[Vốn dĩ dự định qua bình luận trực tiếp xong xem Dương Dương. Cuối cùng vẫn là nhịn không được mở ra cảnh ánh mắt nam thần Cánh Xuyên nhìn Dương Dương, cưng chiều đến bùng nổ mà!!!]
[Đúng rồi, đúng rồi! Lúc nam thần Cánh Xuyên nhìn Lục Dương siêu cấp tập trung, một tập này hoàn toàn là số đặc biệt phát đường cho CP Dò đường mà!]
[Hồ đồ, rõ ràng nam thần và Tư Tư nhà chúng tôi mới là một cặp, Tư Xuyên mới là vương đạo! Cờ lớn Tư Xuyên không ngã!]
[Tư Xuyên là cái gì? Nam thần Cánh Xuyên chính là vì Dương Dương chúng tôi mới mời nữ chính ăn cơm, biết không!]
[Đừng cãi cọ nữa, tôi cảm thấy tình cảm đoàn phim thật tốt, fan đừng tổn thương hòa khí!]
[Đúng rồi, lúc Dương Tư sắp ngã xuống. Lục Dương hoàn toàn mặc kệ trò chơi gần thắng, lập tức tiến lên dìu cô. Đây có quá yêu rồi không?]
[Hơn nữa bọn họ rõ ràng không phải một đội, còn toàn bộ hành trình kề tai nói nhỏ. Dáng vẻ Lục Dương cúi đầu nghiêm túc nghe Dương Tư nói chuyện thật đẹp trai thật ngoan!]
[Phụt, chỉ có tôi cảm thấy thầy Đường Đồng Minh đáng yêu nhất sao? Bị kéo tới tham gia gameshow không nói, còn kết hợp với mặc đồng phụ thể thao kia. Màu sắc bộ đồng phục thể thao kia thật đặc biệt, không biết thầy Đường Đồng Minh moi từ chỗ nào đến…]
– — —
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh. Khi chương trình sắp đến giờ kết thúc, mọi người đều chưa đã thèm không muốn kết thúc. Cuối tập chiếu nội dung quảng cáo tập sau vẫn là đoàn phim, khán giả lập tức vui vẻ lên.
Vốn dĩ khu bình luận trực tiếp một mảnh buồn bã lập tức sống lên!
[A a, quảng cáo tập sau vẫn là sao?! Thật cừ nha!]
[Xem không đủ, hy vọng Dương Dương chúng ta xuất hiện nhiều một chút!]
[Cảm giác ekip chương trình đã rất quan tâm Lục Dương, hình ảnh rất nhiều, đều sắp vượt qua hai diễn viên chính.]
[Nhìn thấy còn có thêm một tập tôi đã an tâm rồi. Hôm nay xem xong hai tập phim lập tức qua đây xem chương trình, đóng dấu!]
[Hóa ra không có cảm giác với Lục Dương, bây giờ chuyển đường thành fan, cảm thấy tính cách cậu rất tốt, còn rất lễ phép!]
[Chuyển đường thành fan +1!]
[Dương Dương và Tư Tư hẳn là đang ở chung một chỗ quay, thật chờ mong!]
[ phải đến kỳ nghỉ hè mới có thể phát sóng, cảm giác phải đợi thật lâu nha. Thật sự hy vọng bây giờ lập tức quay xong, lập tức phát sóng… Lần này Dương Dương của chúng ta chính là nam chính đó!]
[Nói thật, Lục Dương nhảy lớp nhảy thật nhanh. Bộ phim truyền hình đầu tiên chính là nam hai. Bây giờ chuyển thành làm nam nhất, giống như ngồi hỏa tiễn.]
[Đó là bởi vì kỹ thuật biểu diễn của Dương Dương chúng ta tốt, ở trong diễn thật sự quá tốt! Rất thích Thiên Túng!]
[Có tốt như vậy sao? Cảm thấy thật bình thường, so sánh xuống thì tôi còn thích Vệ Hà Tịch trong <Nổi tiếng gió> hơn, vừa đẹp trai vừa diễn tốt!]
[Ha ha, fan vị họ Vệ kia chạy đến bên này quảng cáo phim khác, thật muốn mặt nha!]
[Để cho hắn quảng cáo đi. Dù sao cục cưng đã bỏ quên bộ phim nào đó hắn nói. Bởi vì thật sự thử thách người nhẫn nại, quá nhàm chán.]
[Bội phục fan chân ái còn đang xem bộ phim kia, quay thành như vậy còn muốn bám riết không tha theo phim, quả thật là chân ái mà!]
* * *
Lúc Lục Dương quay lại khách sạn thì phim chiếu vào buổi tối và chương trình gameshow đều đã phát xong. Cậu tắm rửa xong mặc vào áo khoác thật dày đi ra ngoài.
Bởi vì Tông Thiên là nhà đầu tư nên bật đèn xanh cho đoàn phim. Chẳng những đoàn phim dùng phim trường là căn cứ điện ảnh tốt nhất. Ngay cả ở khách sạn cũng là khách sạn cao cấp năm sao điều kiện tốt nhất toàn bộ căn cứ điện ảnh.
Lục Dương bấm thang máy đi tới phòng tổng thống tầng cao nhất khách sạn, ấn vân tay vào phòng thì nhìn thấy Tông Chính Hải đã trở lại khách sạn, đang ngồi trên sô pha xem văn kiện.
Tông Chính Hải ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Dương bọc thành “cuộn tròn” rất vừa lòng.
Đầu tháng 1 thời tiết đã rất lạnh, đặc biệt là buổi tối. Tông Chính Hải sợ Lục Dương cảm lạnh nên đặt làm áo lông siêu dày, mặc trên người chỉ nhìn đã cảm giác ấm áp.
Từ lúc Lục Dương bước vào cửa thì Tông Chính Hải đã đặt tay che trên văn kiện, lực chú ý hoàn toàn tập trung trên người đối phương. Hắn đứng dậy giúp Lục Dương cởi áo khoác, thuận tiện kiểm tra dưới quần ngủ của cậu có mặc quần lót hay không, trên chân có mang vớ hay không.
“Hôm nay thế nào?” Tông Chính Hải kéo tay Lục Dương ngồi xuống sô pha. Từ phía sau ôm chặt cậu, gác đầu lên trên vai cậu, chậm rãi nói chuyện với cậu.
Hơi thở của Tông Chính Hải phả vào lỗ tai và trên sườn mặt Lục Dương, làm cho cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng. Nhưng không thể xê dịch thân thể, cậu chỉ có thể thành thật dựa vào trong lòng Tông Chính Hải trả lời: “Hôm nay cốt truyện Lương quốc chính thức tiến vào hình thức cung đấu. Cam Vinh quả nhiên rất giỏi, đóng phim với anh ấy áp lực rất lớn.”
– — —
Cam Vinh bởi vì danh tiếng của ba, thành danh từ thiếu niên. Nhưng thành công của hắn không phải chỉ dựa vào ba.
Tiêu Dương gọi Cam Vinh là “quỷ tài”. Chính là bởi vì hắn mặc dù xuất thân chính quy. Nhưng lúc đóng phim thỉnh thoảng phá vỡ quy tắc bình thường, dùng một số góc độ rất đặc biệt để nói nhân vật, thỉnh thoảng có thể tìm lối tắt khác, đạt được hiệu quả còn tốn hơn ban đầu. Nhưng loại hình thức biểu diễn này của hắn cũng có một vấn đề rất nghiêm trọng.
Đó chính là diễn viên phối hợp với hắn thỉnh thoảng sẽ bị loại hình thức biểu diễn linh hoạt hay thay đổi này làm cho ngốc nghếch. Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, không có cách đưa ra phản ứng vừa nhanh chóng vừa chính xác mà ăn “NG”.
Cho nên Dương Tư nói Cam Vinh “không coi ai ra gì”. Chính là cảm giác loại cách diễn này của hắn rất ích kỷ. Chỉ suy xét bản thân “thích”, nhưng không có suy xét đối phương có thể tiếp được hay không, có thể tiết được tốt hay không.
Không có cách nào giữ tiết tấu hài hòa với diễn viên đối diện. Lúc này người đóng phim chung với Cam Vinh rất dễ dàng sinh ra cảm giác thất bại và cảm giác bất lực, rất dễ dàng đả kích đến lòng tự tin của họ.
Hôm nay ở trong đoàn phim, lúc Cam Vinh đóng vai Tứ hoàng tử Cao Cảnh Hoằng đối diễn với Ngũ hoàng tử Cao Cảnh Côn thì gặp loại cục diện xấu hổ này.
Vệ Hà Tịch tự phụ, gặp Cam Vinh còn tự phụ hơn y. Đó quả thật chính là tai nạn!
Huống chi Cam Vinh tự phụ là có dựa vào bởi vì biểu diễn của hắn quả thật rất xuất sắc. Cho nên Vệ Hà Tịch tự tin về điểm này lập tức bị phá hủy sạch sẽ ở trước mặt Cam Vinh, hoàn toàn sạch sẽ.
Chỉ có một cảnh đơn giản như vậy, vài câu thoại mặc dù dài. Nhưng cũng không khó, lại ăn liên tục hơn mười lần NG.
Cam Vinh không nói cái gì, chỉ là một ánh mắt đã đủ làm cho Vệ Hà Tịch nổi trận lôi đình, nổi quạo ngay tại chỗ.
“Có phải cậu cố ý hay không? Cậu đang tìm ngược hả?”
Lục Dương nhớ rõ lúc Vệ Hà Tịch nói những lời này thì giọng nói hơi run rẩy, dường như là cắn răng mới nói những lời này ra.
Đáng tiếc Cam Vinh một chút cũng không để ý y tức giận. Thậm chí hỏi ngược lại: “Tôi còn muốn hỏi cậu có phải cố ý hay không. Tại sao chỉ có hai câu lời thoại lại nói vấp như thế. Cậu mới lấy được kịch bản hả?”
Lục Dương thề, cậu nhìn thấy mặt Vệ Hà Tịch hóa trang đã sắp tái rồi!
“Thân thể không tốt như vậy, xem ra trí nhớ cũng không tốt theo.” Cam Vinh tiếp tục nói những lời quả thật chọc vào nỗi đau của Vệ Hà Tịch: “Nếu không có thiên phú gì thì chăm chỉ một chút, cần cù bù thông minh. Cậu chậm cần bắt đầu sớm, không ai dạy cậu sao?”
Nếu Cam Vinh không có nhìn thấy Lục Dương đứng bên cạnh. Lục Dương quyết định không nghe ra “cần bù thông minh”, “người chậm cần bắt đầu sớm” trong miệng hắn là ai.
Lục Dương: “…”
Vệ Hà Tịch trước đó bởi vì chạy tuyên truyền <Nổi tiếng gió>, vốn dĩ vào đoàn cũng rất gấp gáp. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng thường xuyên ra ngoài, một số cảnh đều có diễn viễn khác đóng thế. Ở trong đoàn phim này chuyện muốn nghe được cũng không phải không hỏi thăm được.
Bởi vì y là người phụ trách bên nhà sản xuất nào đó mạnh mẽ đề cử. Mặc dù không đến mức bị đổi vai, nhưng làm cho tất cả công việc của người người phụ trách hiện trường đoàn phim tăng không ít lượng công việc, cũng mang đến rắc rối không cần thiết cho đoàn phim, thật là sự thật.
Cam Vinh chính là nghe nói chuyện này mới xem không vừa mắt Vệ Hà Tịch. Cam Vinh từ nhỏ đã đi theo ba đạo diễn đến đoàn phim, có đôi khi đến ở chính là toàn bộ nghỉ đông và nghỉ hè. Nếu đoàn phim cách nhà gần thì mỗi ngày sẽ đều đến phim trường.
Đối với đoàn phim và phim trường, Cam Vinh có một loại cảm giác thân thiết và ý thức trách nhiệm từ lúc sinh ra đã có sẵn.
Loại hành vi này của Vệ Hà Tịch có lẽ ở trong giới diễn viên cũng không phải hiện tượng duy nhất. Nhưng bị Cam Vinh đụng phải thì hắn không có khả năng để yên. Không thể đánh nhau và cãi nhau. Bởi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!