Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh
Chương 107: Nổ mạnh chính là nghệ thuật (8)
Editor: Yum
Beta: Lười
(Chương này tặng bạn DoibongnhaTranhgia trả lời đúng và đầu tiên câu hỏi chương trước)
**** ****
Thắt lưng khóa bạc làm nổi bậc vòng eo mảnh khảnh của hắn, chiếc quần âu tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi, cổ áo tùy ý mở ra, xương quai xanh tinh xảo dụ hoặc tầm mắt người khác. Không còn tù phục xám xịt, nam nhân trông càng quyến rũ, mặt mày tràn đầy ý cười thật sự rất bắt mắt.
Hắn quá kiêu ngạo, không nói đến việc hắn trốn tù, ra ngoài còn không biết che dấu, ban ngày thế này lại dùng mặt thật đi lại, hắn thật sự nghĩ mình lợi hại đến vậy, dù không giả trang cũng không bị bắt?
“Anh… Anh tại sao lại ở đây!” Ôn Noãn kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngụy trang thành fan của mình – Bạch Lễ.
“Rất lâu rồi cô chưa tới thăm tôi.” Hỏi một đằng, Bạch Lễ trả lời một nẻo.
Thanh âm nam nhân nhẹ nhàng bình tĩnh, dường như có vô số ủy khuất không thể phát tiết trong lòng hắn. Ôn Noãn liếc liếc vẻ mặt có vẻ đáng thương của Bạch Lễ: “Anh muốn nói là anh nhớ tôi nên mới trốn ra ngoài?”
Bạch Lễ vui vẻ tươi cười nhìn Ôn Noãn với vẻ mặt ” vẫn là cô hiểu tôi “.
Ôn Noãn im lặng một lúc, rồi trả hắn một cái trừng mắt xem thường.
“Quyển sách có chữ ký này hỏng rồi, tôi đổi cho anh một quyển mới.” Ôn Noãn sửa sang lại vẻ mặt một chút, thể hiện một bộ dáng thân thiết với fans.
Bạch Lễ thu lại tươi cười nơi khóe miệng, hắn chậm rãi cong lưng, duỗi tay nắm lấy bàn tay đang lấy bút của Ôn Noãn: “Không cần phiền phức như vậy.” Hắn cầm tay cô từ từ di chuyển trên sách.
Bút ký tên tiếp tục kéo dài thêm phần đuôi nét, vừa nhấc bút lên, một hình trái tim xinh đẹp xuất hiện sau tên Ôn Noãn.
Bàn tay cứng ngắt của cô bị bàn tay ấm áp kia hoàn toàn bọc lấy, ở giữa sách di chuyển qua lại, tựa như đây không phải tay cô, cứ thế tùy ý để đối phương khống chế.
Nhân viên công tác đứng hai bên thấy tác giả của công ty mình bị phi lễ rất không vui, bọn họ vén tay áo định tiến lên kéo nam nhân kia ra.
Cảm nhận được động tác đằng sau, Ôn Noãn quay đầu lại nhìn nhân viên công tác một cái, ý bảo bọn họ không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Hành động ái muội của họ vừa vặn bị các fans nhìn thấy, các cô quay sang nhìn nhau, ríu rít nhỏ giọng bàn luận.
“Đây là bạn trai của đại đại?”
“Không thể nào, đại đại vẫn luôn độc thân mà, ngày hôm qua còn ở trên diễn đàn tự xưng là cẩu độc thân đó.”
“Nam nhân này chắc là yêu thầm đại đại đi.”
“Dám đến đoạt đại đại với tôi, hãy xem thanh đao dài 40 mét đây!”
“Đờ mờ, đừng tưởng đẹp trai là có thể động tay động chân với đại đại!”
“……” Các fan tự cho rằng họ nghị luận rất nhỏ nhưng Ôn Noãn lại nghe thấy hết, cô ngước mắt trầm mặc không nói, ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Lễ một cái.
Bạch Lễ giống như không nghe thấy những lời nghị luận sau lưng, trên mặt hắn vẫn là ý cười nhàn nhạt: “Cảm ơn Noãn Noãn đại nhân yêu dấu.” Bạch Lễ thu tay lại, thuận tiện lấy luôn cây bút trong tay Ôn Noãn, một tay khác thì xoay quyển sách lại đối diện với hắn, đặt bút ký tên dưới hình trái tim kia, chỉ chốc lát, hai chữ ” Bạch Lễ ” với nét bút mượt mà liền xuất hiện trên trang sách.
Hắn lại chọc mình… Bên ngoài Ôn Noãn không dao động, nhưng trong lòng lại không xác định được suy nghĩ của Bạch Lễ. Cô thích mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của mình, cho dù giữa chừng có thể đột nhiên xuất hiện vài tình huống bất ngờ, nhưng nó sẽ không ảnh hưởng đến đại cục, còn lần này cô không cách nào nắm bắt được Bạch Lễ làm cô rất bất an.
Theo lẽ thường hẳn là Bạch Lễ chỉ có tâm tư muốn giết cô, nhưng hắn đâu phải là người theo lẽ thường, lỡ hắn phát hiện ra sức quyến rũ của cô rồi yêu cô đến chết đi sống lại thì sao?
Từ từ… Ôn Noãn vội vàng dừng suy nghĩ tự luyến của mình lại, ngẫm lại sự việc tặng bom hôm trước, không chừng lát sau Bạch Lễ sẽ nói mấy lời phá hư không khí như “tôi muốn nhất là trái tim của cô”.
“Vị tiên sinh này xin đừng chậm trễ thời gian, phía sau còn rất nhiều người đang chờ.” Lại lần nữa nghĩ đến sự kiện đánh bom kia, khóe miệng Ôn Noãn giật giật không muốn nói chuyện cùng Bạch Lễ nữa.
Vì muốn giao lưu với đại đại lâu hơn một chút mà dùng một vài mánh khoes thì không sao, nhưng người nam nhân phía trước này thật sự chậm trễ rất nhiều thời gian, cho dù hắn là bạn của đại đại thì một ít fan cũng đã bắt đầu phun tào*.
(*Phun tào: những câu nói lải nhải kiểu như chửi, dạng độc mềm độc miệng. Chỉ ra sai lầm của các hành vi, ngôn ngữ ngu ngốc, buồn cười và kéo đề tài về phương hướng bình thường)
Bạch Lễ quay đầu lại nhìn nhìn đám người phía sau liền gật đầu rồi tự giác tránh sang một bên.
Người phía sau thấy hắn cuối cùng cũng rời đi, vội vàng theo thứ tự đi lên trước, chỉ chốc lát, bóng dáng Bạch Lễ đã bị đám người che lấp.
————
“Mấy ngày nay vất vả rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi, để chị bảo Tiểu Trương lái xe cho em.” Biên tập vỗ vỗ bả vai Ôn Noãn, thuận tay bóp bóp các cơ nhức mỏi cho cô.
“Không cần, mọi người đều rất mệt, nên trở về sớm đi, em bắt xe về nhà là được rồi.” Ôn Noãn xua xua tay, ý bảo Tiểu Trương đã đứng dậy không cần phiền phức.
Buổi ký tên mấy ngày nay quả thật đã làm mọi người rất kiệt sức, có thể trở về nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt, biên tập lần nữa chắc chắn Ôn Noãn có thể tự mình trở về mới gật đầu đồng ý: “Em nhớ chú ý an toàn.” Việc phát sinh trong buổi ký tên kia biên tập cũng có biết, tuy rằng lúc đó cô không tận mắt nhìn thấy, nhưng theo miêu tả của mọi người, nam nhân thích động tay động chân này đúng thật có chút nguy hiểm.
“Được, chị yên tâm đi.” Ôn Noãn cười gật gật đầu: “Tiểu khu nhà em chị cũng biết mà, từ cổng lớn đã bắt đầu có đầy bảo vệ tuần tra. Đến lúc đó xe taxi trực tiếp chạy đến cửa tiểu khu, em xuống xe sẽ gặp ngay bảo vệ.”
“Vậy em mau trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng.”
Biên tập đi theo Ôn Noãn ra ngoài, nhìn cô lên xe taxi, rồi yên lặng nhớ kỹ biển số xe taxi cùng thông tin giấy phép làm việc cá nhân đằng trước.
Ôn Noãn vẫy tay tạm biệt biên tập xong cả người liền nằm liệt xuống ghế sau, cô vừa xoa cổ tay bủn rủn của mình, vừa nhắm mắt lại làm dịu tròng mắt chua xót.
Mấy ngày nay thật sự là quá mệt mỏi, sau khi về nhà cô nhất định phải ngủ một giấc thật ngon, bồi dưỡng tinh thần. Sắp tới cô sẽ dừng viết một thời gian, vừa viết tiểu thuyết vừa làm nhiệm vụ yêu đương thật sự không có khả năng hoàn thành. Bạch Lễ là một tên xà tinh bệnh không đi theo lẽ thường, cô cần phải đặt hết tinh lực lên người hắn, bằng không cô tuyệt đối không nắm được hắn.
“Cô bé, trông cháu có vẻ rất mệt mỏi.” Bác tài xế vừa lái xe vừa cười ha hả mở miệng nói.
“Vâng, bởi vì công việc ạ.” Ôn Noãn thuận miệng đáp lời.
“Người trẻ tuổi phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.” Bác tài xế nói.
“Vâng cảm ơn bác tài xế quan tâm.” Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ: “Phía trước chính là tiểu khu của cháu ạ.”
“Ồ, tiểu khu quốc tế Ngũ Châu đúng không?” Bác tài xế thăm dò nhìn đường phía trước.
“Đúng vậy.” Ôn Noãn ngồi thẳng người, chuẩn bị lấy tiền từ trong ví: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Tài xế nhướng mắt, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, liếc Ôn Noãn ngồi đằng sau một cái: “Không cần tiền.”
Ôn Noãn sửng sốt, ngữ khí này… Cô từ từ ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa lúc chạm mắt với con ngươi thâm thúy trong kính chiếu hậu.
“Đưa mạng của cô cho tôi là được.”
**** ****
Yum: Chương này và chương sau tác giả có việc nên khá ngắn, vì vậy chương sau mình sẽ cố làm xong trong hôm nay nha. Định gộp chung rồi đăng luôn nhưng thôi đăng 1 chương trước cho các nàng đỡ hóng vì lỡ chương sau mai mình mới xong thì sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!