Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh - Chương 12-2: Mỹ thiếu niên tự bế (12) (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
896


Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh


Chương 12-2: Mỹ thiếu niên tự bế (12) (2)


Edit: luoicon27

Máy bay một đường bay xẹt qua bầu trời đêm, đáp xuống sân bay, Ôn Noãn một thân trang điểm nhẹ nhàng mang theo hành lý bước nhanh xuống máy bay.

Ba tháng thời gian nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, cùng Cố Thời Vũ chia lìa trong khoảng thời gian này, cô thật đúng là có chút muốn ôm ôm hắn, chương trình học vừa mới xong, cô vừa mua vé máy bay về nước. Đương nhiên, cô trở về chuyến này không nói cho Cố Thời Vũ, cô chuẩn bị cho hắn một kinh hỉ.

Ôn Noãn về đến nhà dọn hành lý, sau đó kêu taxi đi Cố gia, ai biết hôm nay lại không khéo như vậy, Cố Thời Vũ cùng Cố ba ba lại tăng ca không trở về, trong nhà bây giờ chỉ có một mình Cố mụ mụ. Ôn Noãn cùng Cố mụ mụ nói chuyện phiếm một lúc, thấy hai người vẫn chưa trở về liền đưa ra ý muốn muốn đi công ty.

“Tốt a rất tốt, mặc dù ở công ty cũng có cơm, nhưng hai người kia bận rộn khẳng định quên ăn cơm. Ta vừa mới làm một ít điểm tâm, đúng lúc ngươi mang qua cho bọn hắn luôn đi.” Cố mụ mụ cao hứng vào phòng bếp, bà đem điểm tâm trong lò nướng bỏ vào hộp. Vừa rồi bà cũng nghĩ nếu họ không trở về liền đi xem đâu, vừa vặn Ôn Noãn đột nhiên trở lại, làm trợ công Cố mụ mụ tất nhiên sẽ không đi làm bóng đèn, vì thế chủ động đem hộp điểm tâm đưa cho Ôn Noãn.

“Vậy ta đây đi trước.” Ôn Noãn cười tiếp nhận hộp điểm tâm.

Đưa Ôn Noãn ra cửa, Cố mụ mụ gọi điện cho lão công: ” Lão công a, Tiểu Noãn đã trở lại, ta kêu nàng đưa đồ ăn cho các ngươi. Đến lúc đó ngươi mau mau về, không cần gọi cho bọn hắn, làm cho bọn hắn tự mình chơi đi. Ngươi không được làm bóng đèn đâu đấy!”.

Công ty Cố gia kinh doanh rất có danh khí, bởi vậy cửa hàng nối liền không dứt, đặc biệt là những lúc cao điểm, bọn họ hận không thể một ngày 24h làm việc liên tục. Trong đó, công ty mẹ của Cố ba ba chính là liều mạng tăng ca, hiện tại Cố Thời Vũ mưa dầm thấm đất cũng dần dần biến thành người cuồng công tác.

“Ngượng ngùng tiểu thư, xin hỏi ngài tìm ai?” Tiểu muội ở quầy tiếp tân đã tan tầm về nhà, bởi vì tổng giám đốc còn chưa đi, bảo vệ trực đêm kiêm luôn chức tiếp khách.

“Ta tìm Cố tổng.” Ôn Noãn cười nói: ” Cố thái thái nhờ ta đưa điểm tâm cho hắn.”

“Xin hỏi ngài tên gọi là gì?”

“Ta tên Ôn Noãn.”

” Ôn Tiểu thư mời vào, Cố tổng đã sớm phân phó qua.” Bảo vệ cung kính giơ tay mời.

Cố ba ba nhận được điện thoại của lão bà, biết Ôn Noãn sẽ đến công ty đưa đồ ăn, bởi vậy sớm đã phân phó với bảo vệ.

Ôn Noãn trước đi phòng tổng giám đốc đưa cơm tình yêu Cố mụ mụ làm cho Cố ba ba, nói chuyện vài câu Ôn Noãn liền gấp không nhịn được hướng văn phòng Cố Thời Vũ đi đến. Hiện tại hắn đã là phó tổng của công ty, bởi vậy không cần giống lúc làm trợ lý của Cố ba ba làm cùng một văn phòng.

Trong phòng hai màu đen trắng làm chủ đạo, Cố Thời Vũ nhíu chặt mày, biểu tình nghiêm túc lật xem văn kiện trong tay. Hắn mặc một thân áo sơ mi trắng tinh không một hạt bụi, ống tay áo xắn qua loa tới khuỷu tay lộ ra cánh tay trơn bóng, bút máy trong tay đang không ngừng sửa chữa nội dung văn kiện.

Cầm khúc du dương vang lên trong phòng, Cố Thời Vũ nâng mí mắt, chậm rãi lấy di động nhìn màn hình, Tiểu Noãn!? Hắn vui vẻ cười cong mặt mày, nguyên bản một phó tổng tài bá đạo lãnh khốc nháy mắt tan biến một chút cũng không còn.

“Thân ái, ngươi nhớ ta sao?” Giọng nói mềm nhẹ thuộc về Ôn Noãn truyền đến.

“Tiểu Noãn, giữa trưa ngươi cũng chưa gọi cho ta..” Cố Thời Vũ ủy khuất bĩu môi. Hắn chính là ở trước máy tính đợi nửa ngày rốt cuộc đợi được là một cái tin nhắn lỡ hẹn.

“Xin lỗi Thời Vũ, giữa trưa ta có chút việc.” Trong giọng nói Ôn Noãn tràn đầy xin lỗi: ” Bất quá ta đã chuẩn bị lễ vật cho ngươi, chắc là đã đến công ty, ngươi có lấy được chưa?”

“Lễ vật?” Mắt Cố Thời Vũ sáng rực lên:” Là cái lễ vật gì a?” Hắn tò mò hỏi, có thể hay không… có thể hay không là cùng cái lễ vật lúc trước của hắn giống nhau, Cố Thời Vũ đỏ mặt suy đoán.

“Ngươi ra xem liền biết.” Ôn Noãn cười nói.

Cố Thời Vũ ném xuống công tác đứng dậy hướng ngoài cửa đi đến, công ty chuyển phát nhanh đều là người ở bên dưới ký nhận, bởi vì hôm nay,hắn phải công tác nên có phân phó không ai được quấy rầy hắn, phỏng chừng chuyển phát nhanh còn ở bên ngoài.

Bước nhanh tới cạnh cửa, Cố Thời Vũ đột nhiên kéo cửa, người trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm đột nhiên ý cười tràn đầy xuất hiện trước mặt, hạnh phúc tới quá đột nhiên, hắn không kịp phản ứng sững sờ đứng tại chỗ.

Ôn Noãn bị bộ dáng ngốc bức của hắn chọc cười, cô cười khẽ nhào vào lồng ngực hắn, ngữ khí nhẹ nhàng trêu đùa: ” Tiên sinh, chuyển phát nhanh đã đến, thỉnh ký nhận ~ ”

Giai nhân trong ngực, Cố Thời Vũ mới ý thức được Ôn Noãn thực sự từ bên Mỹ đã trở lại, trở lại bên hắn! Hắn kinh hỉ ôm lấy cánh tay cô, càng ôm càng chặt như muốn đem cô khảm vào trong thân thể của mình: “Tiểu Noãn..” hắn đem mặt chôn ở cổ cô, hít sâu một hơi mùi hương trên người cô, thanh âm rầu rĩ lại mang theo chút run rẩy: ” ta thực sự rất nhớ ngươi.”

” Thời Vũ ta cũng nhớ ngươi.” Cô mặc kệ lực đạo mạnh mẽ của hắn làm tổn thương đến cô, nhẹ nhàng vuốt sống lưng hắn làm bình ổn cảm xúc của hắn.

“Ngươi gạt người..” Cố Thời Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm. Ngươi mỗi ngày đều cùng đám ngoại quốc chơi thật vui vẻ, làm gì có bộ dáng nhớ ta đâu! Hừ QAQ!

“Hử, ngươi vừa nói cái gì?” Ôn Noãn không nghe rõ hắn lẩm bẩm cái gì.

“Không có gì, không có gì.” Cố Thời Vũ thật cơ trí không có nói ra hắn lẩm bẩm cái gì, vội chuyển đề tài: ” ngươi như thế nào đã trở lại? Không phải ngươi nói một tuần nữa mới về sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN