Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh - Chương 18: Đối tượng công lược thật làm cho ta muốn quật ngã hắn (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
901


Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh


Chương 18: Đối tượng công lược thật làm cho ta muốn quật ngã hắn (5)


Edit: luoicon27

“Ta là Tam hoàng tử đế quốc Oro Moss. Oro, thật hân hạnh khi được biết ngươi.” Moss cuống quýt sửa sang lại quần áo, sau đó hơi khẩn trương hướng Ôn Noãn vươn tay.

Từ lúc nhìn thấy Moss, cảm xúc của Raphael đã bắt đầu không ổn định, không phải cảm giác của Ôn Noãn nhạy bén, mà bởi vì hắn thể hiện hết ở trên mặt.

Ngũ quan tuấn tú xị như bánh bao, trên cái trán trơn bóng hiện rõ ràng hai chữ “không vui”.

Vì tránh cho Raphael làm ra cái chuyện gì không thể vãn hồi, Ôn Noãn thức thời duy trì hình tượng cao lãnh:” Ôn Noãn.” Cô ngắn gọn mà lãnh đạm giới thiệu tên của mình sau đó liền không nói chuyện nữa.

Trên mặt Moss nhiễm lên tia hưng phấn đỏ ửng, hắn hoàn toàn không thèm để ý bị Ôn Noãn coi khinh, ngược lại trong lòng còn vì ánh mắt lãnh đạm của cô mà tim đậm nhanh không thôi:” Không nghĩ tới Ôn tiểu thư xinh đẹp như vậy!”

“Khách khí.” Ôn Noãn thuận miệng nói tiếp.

“Ôn tiểu thư, ta——“

Bang!

Một tiếng giòn tan vang lên khiến hai cái người đang nói chuyện phiếm chú ý, chỉ thấy biểu tình Raphael bình đạm nắm chén trà trong tay, một vài mảnh nhỏ sứ nằm trên bàn. Thấy Ôn Noãn cùng Moss quay đầu nhìn mình, hắn giơ lên một cái tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời:” Các người tiếp tục nói a, ta đang nghe…” nói đến nửa câu sau, con ngươi đỏ như máu âm u nhìn chằm chằm Moss.

Đôi con ngươi đỏ như máu bị che kín khói mù, âm u giống như đã khô hết máu. Rõ ràng hắn đang cười, chính là trong con mắt kia lại không hề thấy ấm áp, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy Moss cảm thấy chính mình giống như trở thành một cái thi thể trong mắt hắn.

Moss hoảng hốt tránh đi tầm mắt của Raphael, hắn quay đầu hướng Ôn Noãn nịnh hót: “Thật sự là mị lực của Ôn tiểu thư quá lớn, khi nhìn nàng đều đã quên chính mình muốn làm gì.”

“Có chuyện gì, nói đi.” Raphael nghịch nghịch tóc bạc, thân mình gắt gao dựa vào Ôn Noãn.

Hắn lần này là tới khoe với Raphael, ai biết sẽ gặp nữ nhân xinh đẹp như vậy. Phục hồi tinh thần, Moss đem cái hộp tinh xảo trong tay đặt trên bàn, sau đó duỗi tay đẩy về phía Raphael: ” Ngày đó sinh nhật ta phụ thân có làm cho ta cái cung yến, ta vội ứng phó khách nhân đều đã quên ngày đó cũng là sinh nhật của Nhị ca. Đây là phụ thân tặng cho ta, thứ này ta có rất nhiều cũng không dùng đến, coi như là quà sinh nhật tặng cho ngươi đi.”

“Không cần, mấy thứ này ta muốn nhiều ít đều có, không cần ngươi giả tốt bụng!” Raphael tiếp tục sắm vai Nhị hoàng tử không được sủng ái, dùng tâm khí cao ngạo che nội tâm bi thương.

Moss cười đắc ý: ” Đây là đá quý rất quý báu, toàn đại lục này cũng không có mấy khối, dù ra giá cao cũng không ai bán.”

Quý báu = thứ tốt = thật nhiều tiền!

Mắt Ôn Noãn sáng rực lên, hai mắt phát lục quang nhìn chằm chằm hộp tản ra u quang ngọc bích.

Thân thể này của Ôn Noãn là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, nàng sẽ kiếm tiền cũng sẽ tiêu tiền, thời trẻ trong tài khoản trước nay đều không vượt quá mười đồng tiền. Bởi vì nguyên chủ vốn là lẻ loi một mình, không có bạn bè thân thích trói buộc, cho nên sống có tiêu sái một chút. Nhưng Ôn Noãn cùng nguyên chủ hoàn toàn tương phản, trên người không có tiền gửi ngân hàng toàn thân cô liền không an ổn. Tuy rằng hiện tại cô có một cái chức nghiệp lương cao có thể vênh váo, nhưng cô thật sự vô pháp đối với người không oán không thù xuống tay, liền mất đi con đường kiếm tiền bằng giết người, hiện tại Ôn Noãn là một kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng.

Đầu cơ trục lợi châu báu gì đó, hẳn là có thể kiếm tiền đi, trong lòng Ôn Noãn nghĩ.

Thấy Ôn Noãn đối với ngọc bích của mình tựa hồ cảm thấy hứng thú, hắn lập tức chộp cơ hội nói: “Nếu Nhị ca không thích, cũng có thể đưa cho Ôn tiểu thư, nữ hài tử đều thích loại đá quý xinh đẹp này.”

“Không cần, nàng không thích đá quý, nàng chỉ thích ta!” Raphael khoe khoang đem Ôn Noãn ôm vào ngực hôn một cái.

….Ôn Noãn mặt vô biểu tình đẩy Raphael, nâng tay xoa xoa nước miếng nói với Moss: ” Ta xác thật rất thích khối đá quý này, nếu ngươi có thể tặng cho ta thì tốt quá.” Vì kiếm tiền, da mặt tính là cái gì, cô không cần!

“Ngươi thích liền đưa ngươi!” Moss kinh hỉ nói: “Kho nhà ta còn rất nhiều đồ quý, ngươi thích có thể tuỳ tiện chọn, ta đều tặng cho ngươi!”

“Hảo —– ngô!” Mặt bị Raphael dùng sức quay lại, hắn hung hăng hôn lên môi cô, ngăn cản lời cô buột miệng thốt ra.

Biểu tình Moss vặn vẹo một chút sau liền miễn cưỡng bình tĩnh xuống, hắn trừng mắt nhìn Raphael, trong lòng ý tưởng muốn đem Ôn Noãn đoạt lấy ngày càng rõ ràng.

Môi cùng môi đơn thuần dán với nhau một lúc, Raphael chậm rãi buông tay đang kiềm chế Ôn Noãn ra, con ngươi mỉm cười nhìn chằm chằm Ôn Noãn đang sững sờ, ngoài miệng lại nói với Moss: ” Ngươi không có chuyện gì liền đi đi, ta cùng bảo bối của ta còn có chuyện cần làm.”

Moss cắn chặt răng, miễn cưỡng cười nói: “Ta đây không làm phiền các ngươi, Ôn tiểu thư, có thời gian thì tới cung điện ta chơi, ta có rất nhiều đá quý.”

___________

“Noãn Noãn Noãn Noãn ~ ngươi làm sao vậy? Vì cái gì không để ý tới ta!”

Ông Noãn vừa phát hiện một sự kiện, chuyện này làm cô có chút khiếp sợ. Cô phát hiện Raphael đối với chuyện tình lữ thân mật dốt đặc cán mai, tựa hồ cái hôn môi vừa rồi, dựa theo tính cách của hắn bày ra, tuyệt đối sẽ không vì xấu hổ mới không lưỡi hôn, trên thực tế hắn chỉ đơn thuần thịt dán thịt, không có chút ý tưởng thâm nhập nào khác, nói cách khác, hắn cũng không biết hôn môi còn có thể duỗi đầu lưỡi. Cô còn nghĩ đến mấy ngày hai người ở chung, hắn vẫn luôn cường điệu cỡ nào thích cô, yêu cô nhiều như thế nào, nhưng khi tiếp xúc chỉ biết ôm, cọ xát, làm nũng, ngay cả khi hai người ngủ chung hắn cũng chỉ đơn thuần ôm cô mà thôi.

Ngay từ đầu cô còn cho rằng Raphael là bởi vì trong lòng không phải thật sự thích cô, cho nên mới không làm một ít hành vi thân mật giữa tình lữ nên có, hắn không phải không muốn làm, mà là không hiểu nên làm như thế nào….

“Noãn Noãn, ngươi không cần đi tìm hắn ~ ” Raphael cho rằng Ôn Noãn không phản ứng là bởi vì cô suy nghĩ về Moss, vì thế uỷ uỷ khuất khuất cọ xát trên người Ôn Noãn: “Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi!”

Ôn Noãn liếc mắt Raphael một cái: “Ta muốn ngươi….”

“Hảo a hảo a!” Mắt Raphael lấp lánh.

“Mệnh.” Ôn Noãn thở dài nói ra hai chữ sau.*

*Ở bên trung là hai chữ nhé

“……..” Raphael uỷ khuất bĩu môi: “Không được.” Raphael quyết đoán lắc đầu: “Nếu ta chết, ngươi bị khi dễ làm sao bây giờ! Ta còn muốn giữ lại mệnh để bảo hộ ngươi đâu!”

“…. Ngươi chết liền không ai khi dễ ta.” Lần đầu tiên gặp mặt liền phong ấn đấu khí của cô, còn đem cô giam cầm ở cái cung điện này cư nhiên còn dám nói bảo hộ cô!

Vẫn luôn quấn lấy Ôn Noãn Raphael đột nhiên an tĩnh lại, hắn chậm rãi buông ra cô ngồi vào một bên: “Noãn Noãn… Ngươi thực sự chán ghét ta như vậy sao?” Hắn nỗ lực đối tốt với nàng, vì cái gì trước đến nay nàng vẫn không cho hắn sắc mặt ôn hoà.

Vừa rồi còn giống tiểu sủng vật bán manh làm nũng, lúc này Raphael giống như tiểu cẩu bị vất bỏ rũ lỗ tai dúc vào một bên sofa.

Ôn Noãn liếc Raphael đang lâm vào thế giới của mình, khoé miệng hơi giơ lên một độ cong thật nhỏ. Cây gậy đánh xong, cũng nên cấp chút táo ngọt ngào.

“Cũng không phải thực chán ghét.” Ôn Noãn nhẹ nhàng nói một câu.

Raphael đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đỏ như máu sáng lấp lánh, giống như con mồi đang nhìn dã thú mà gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Noãn: “Thật sự?”

“Đương nhiên.” Ôn Noãn sảng khoái gật gật đầu.

“Noãn Noãn!” Raphael vui vẻ hướng Ôn Noãn nhào tới, đầu giống như tiểu cẩu làm loạn trong ngực cô.

“Tránh ra!” Sắc mặt Ôn Noãn một trận xanh một trận trắng nhìn người đang chôn trong ngực mình, năm ngón tay không lưu tình chút nào đem tóc hắn kéo ra:” Ta chỉ là nói ngươi không chán ghét, nhưng ta xem ngươi vẫn rất khó chịu!”

“QAQ, vì cái gì a!”

“Ta tiếp nhận nhiệm vụ ám sát ngươi, tiền thưởng là một ngàn vạn đồng vàng, hiện tại bởi vì ngươi, hết thảy đều ngâm nước nóng!” Ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi: ” Một ngàn vạn đồng vàng a!”

“Noãn Noãn, ngươi đánh không lại ta.” Raphael thành thật nói.

“Câm miệng.” Ôn Noãn một cái tát đánh qua: “Có bản lĩnh ngươi cởi bỏ phong ấn của ta, chúng ta tới đánh một trận! Nếu ta thua, ta liền từ bỏ nhiệm vụ này, hơn nữa đáp ứng ngươi ba điều kiện, nếu ta thắng, ta liền giết ngươi lấy tiền thưởng!”

“Tốt.” Dù sao nàng đánh không lại hắn, hắn liền bồi cô chơi đi.

Ôn Noãn: hừ, liền tính giết không được hắn cũng muốn dần hắn một trận xả giận!

….

Raphael thực sự rất mạnh, cho dù hắn không cần ma pháp công kích, chỉ dùng một ít ma pháp trói buộc cùng thể thuật cũng đem cô trói gắt gao. Thời điểm hắn thi triển ma pháp giống như không cần đọc chú ngữ, cơ hồ là thi triển ngay tức thì, cứ tưởng khôi phục đấu khí tốc độ của cô đã rất nhanh, ai ngờ hắn còn nhanh hơn cô rất nhiều.

Phù phù! Raphael chặt chẽ đem Ôn Noãn áp chế trên sofa: “Noãn Noãn, ngươi thua ~ “

Tròng mắt Ôn Noãn chuyển động, giơ tay lôi kéo cổ Raphael xuống.

“Ngô?!” Raphael kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

Tác giả có lời muốn nói: hình thức si hán lưu manh được mở ra hahahaha

*Hôm nay trời mây mưa gió phập phùng, lười nha ta được nghỉ học nên có hàng cho mọi người nha nha nha ~*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN