Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!
Chương 1: (TG1): Bạn ngồi cùng bàn lạnh tình quá khó ở (1)
Edit: Sweetie_Daisy – Ninh
【Nhiệm vụ chính tuyến: Đạt được sự hận thù của nam chủ và tình yêu của nam phụ. Thời hạn: 5 năm. Thế giới lập tức mở ra –】
“Vị bạn học này, xin chào, tớ có thể ngồi ở đây không?” Nhiễm Thất mỉm cười gõ gõ cái bàn. Giọng nói mềm mại tựa như có một loại ma lực hấp dẫn người khác, khiến người khác nhịn không được mà nhìn về phía cô, chìm đắm trong lời nói ấy.
Nhưng mà, người bị cô dò hỏi trước mặt không có một chút động tĩnh nào, vẫn như cũ gục mặt xuống bàn. Từ góc độ này nhìn xuống, có thể thấy được đường cong trên người hắn, có một loại xinh đẹp nói không nên lời.
Nhiễm Thất: “Hệ thống?”
Hệ thống: “…”
Nhiễm Thất: “Đừng có giả chết, ta biết rõ ngươi đang ở đây! Tại sao lại thế này? Chẳng phải ngươi đã bảo chỉ cần có giọng nói mê hoặc này, mặc kệ bất cứ ai cũng sẽ bị hấp dẫn sao?”
Hệ thống dường như cũng không biết chuyện gì xảy ra, nó giả vờ cao thâm như cũ mà trả lời: “Có khả năng bởi vì hắn chính là nam chủ a — cô hiểu đấy, chính là cái đó, vòng sáng hào quang của nam chủ!”
Nhiễm Thất khinh thường nói: ” Thế nên ngươi ném cho ta cái công cụ phụ trợ này chính là muốn dùng nó để trêu chọc ta sao?”
Mắt thấy cô sắp có khuynh hướng tức giận, hệ thống liền vội vàng an ủi: “Không, cô hãy nhìn đi, bao nhiêu người đều đang hướng mắt về phía cô đó. Có phải cảm thấy rất kiêu ngạo cùng tự hào không?”
Nhiễm Thất: “…Ha ha, không thấy!”
Hệ thống: “…”
Cùng thời điểm đó, người trước mặt bỗng nhiên theo cánh tay chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt hắn buông xuống một tia ác liệt cùng không vui, nhưng rất nhanh lại khôi phục thành trạng thái mông lung khi vừa tỉnh ngủ.
Tóc của hắn hơi ngả sang màu nâu, vừa tỉnh ngủ nên đầu tóc có chút rối, lại phối hợp với ánh mắt trong suốt thanh triệt, cả người toát ra một sự đơn thuần đến vô hại, liếc nhìn một cái thì chính là một chàng trai vô cùng tuấn mỹ.
Nếu như không phải Nhiễm Thất đã sớm biết được tương lai của hắn, cô chắc chắn sẽ bị vẻ mặt đáng yêu kia lừa gạt. Nhưng sau khi đã tiếp thu toàn bộ nội dung cốt truyện của thế giới này, hiện tại nhìn thấy vẻ mặt kia hoàn toàn không nghĩ như vậy nữa. Trong đầu cô bây giờ toàn là những suy nghĩ làm thế nào để công lược cái người vừa nhìn thì vô hại nhưng trên thực tế lại là một tên khủng bố vô cùng biến thái này!
Bất cứ ai đều sẽ không nghĩ tới, người trước mặt thoạt nhìn thì chính là một chàng trai thiên chân vô tà, nhưng sau này lại trở thành một tên tội phạm truy nã số một thế giới, khiến tất cả cảnh sát hình sự quốc tế không thể làm được gì. Bởi vì bọn họ không có bất kỳ biện pháp nào tra được một điểm tung tích gì của hắn. Vì vậy cũng chỉ có thể nhìn hắn làm xằng làm bậy.
Kinh khủng hơn chính là, tên này sau mỗi lần phạm tội, hoàn toàn không có cách nào tìm được bất kỳ chứng cứ gì chứng minh là hắn làm! Cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể tùy ý để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Sau khi xem xong, Nhiễm Thất không thể không cảm thán — chậc chậc chậc, đây quả thực là một tên tội phạm IQ cao! Có thể làm được đến trình độ này thì cũng thật sự là một nhân tài rồi, chỉ tiếc lại đi sai đường.
Mà Nhiễm Thất hiện tại đã trở về thời niên thiếu của hắn, tận lực nghĩ cách uốn nắn tên biến thái này, cố gắng để toàn bộ nội dung về sau sẽ không bởi vì hắn mà trở nên rối loạn.
Hệ thống đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền xen vào: “Kí chủ, xong xuôi rồi!”
Nhiễm Thất còn chưa kịp hỏi nó làm sao vậy, lại nghe được cái người trước mặt vừa ngẩng đầu lên mở miệng: “Không thể!”
Giọng nói của hắn rất êm tai, thanh lãnh, lại kèm theo một chút âm thanh khàn khàn đặc trưng trong thời kỳ vỡ giọng của thiếu niên: “Nam nữ không thể ngồi cùng nhau.”
Đúng lúc này, hệ thống mới nói tiếp lời vừa muốn nói khi nãy: “Đạo cụ phụ trợ không có tác dụng đối với nam chủ! Có khả năng bởi vì chúng ta đến thế giới này quá sớm, nam chủ vẫn chưa có tình cảm với nữ chính — ”
Nhiễm Thất: “Vậy ta còn phải khiến hắn yêu ta sao?”
Hệ thống có chút đuối lý, giọng nói cũng dần dần nhỏ đi: “Trên lý thuyết…Thì đúng là như thế.”
Nhiễm Thất: “…”
Nhưng trước mắt cũng không phải thời điểm tranh cãi cùng hệ thống.
Nhiễm Thất rũ mắt, trong con ngươi xẹt qua một tia khó hiểu, nội tâm thầm suy tính một phen.
Rất nhanh, cô lại giương mắt lên, trên khóe mi hàm chứa nước mắt, hai tay ngượng ngùng mà xoay tới xoay lui, mặt đỏ bừng nói với hắn: “Thực…Thực xin lỗi!”
Cô xấu hổ khom người, trong tiếng cười hỗn loạn của những người xung quanh, cô khẽ cắn môi dưới, âm thanh sợ hãi giải thích với hắn: “Tớ vừa mới chuyển tới đây, nên không biết, tớ, tớ cho rằng…”
– —————————————
A, truyện cũ còn không thèm viết, chạy đi mò edit ><
Đây là bộ truyện đầu tiên mình edit, không biết edit có chính xác hay không, nhưng trong quá trình edit mình hoàn toàn cố gắng trau chuốt, cẩn thận, không dám làm qua loa cho có. Mong các bạn có thể góp ý cho mình ạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!