Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá! - Chương 156: Phiên ngoại (I): Hãy chỉ dẫn cho anh, anh muốn đến tìm em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!


Chương 156: Phiên ngoại (I): Hãy chỉ dẫn cho anh, anh muốn đến tìm em


Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

Tiến độ của thế giới này bị hệ thống đột ngột tăng tốc.

Thời gian lặng lẽ trôi, nhoáng cái, Ngải Khắc Tư đã trở thành một vị thiếu niên tuấn mỹ đến bất thường.

Tần Hinh Thoại đi vào cung điện của Ngải Khắc Tư, sau khi tìm được hắn, hắn như thường lệ mang vẻ mặt vô cảm mà ngồi trước quan tài, khóe môi hơi mím, chẳng qua đuôi lông mày nơi khóe mắt lại mang theo một tia mê mang không dễ phát hiện. Hắn yên lặng nhìn quan tài trước mặt, đôi mắt màu bạc bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại như cất giấu một vùng sấm to gió lớn.

Ở phía trước đặt một chiếc quan tài cho hai người, họa tiết xung quanh hoa mỹ, phức tạp lại tinh xảo, đủ để chứng minh dụng tâm của người chế tác và địa vị cao thượng của người sở hữu.

Tần Hinh Thoại tùy tiện mở một chai rượu vang đỏ, đưa một ly cho Ngải Khắc Tư đang mang vẻ mặt lãnh đạm. Bà nghiêng người dựa vào quầy, tay lắc nhẹ, chất lỏng đỏ thẫm trong ly rượu đế cao lắc lư nhè nhẹ theo cung tròn, mùi rượu vang đỏ tinh khiết tỏa ra, khiến người ta say mê.

Thật lâu sau, Tần Hinh Thoại nhấp một ngụm rượu, không chút để ý mà nói: “Còn đang suy nghĩ về chuyện đó à?”

Ngải Khắc Tư đem rượu vang đỏ trong tay một ngụm uống cạn, rũ mắt thưởng thức chiếc ly đế cao trên tay, một hồi lâu mới lãnh đạm trả lời: “Vâng.”

Tần Hinh Thoại ngước mắt nhìn về phía chiếc quan tài hai người tinh xảo, than nhẹ một hơi, lần nữa nói ra sự thật, nhưng ngữ khí lại pha lẫn khá nhiều sự bất đắc dĩ: “Mẹ đã nói rất nhiều lần rồi, mẹ chỉ sinh ra một mình con thôi. Về phần con nói, có lẽ con một đứa em gái, nhưng Khắc Tư à…Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, khi con chưa ra đời, mẹ đã từng kiểm tra, mẹ chỉ có một đứa con là con thôi.”

“Hơn nữa, sau khi mẹ sinh con ra, cơ thể đã hư tổn nặng nề, về sau không thể có con được nữa. Cho nên Khắc Tư, mẹ nhất định phải tìm một nữ vu giúp con xem…”

Lời còn chưa nói xong, liền bị Ngải Khắc Tư lạnh nhạt đánh gãy: “Không cần.”

“Khắc Tư!”

“Kiệt Khắc, đưa mẹ ta về đi.”

Đôi mắt Ngải Khắc Tư dường như ngưng lại thành một tầng hàn quang, tựa hồ không muốn đối mặt với hiện thực này. Ly thủy tinh trên tay đột nhiên bị bóp chặt, những mảnh thủy tinh nhỏ vụn đâm vào lòng bàn tay Ngải Khắc Tư, hắn giống như không có cảm giác, đến cả chân mày cũng không chau lại.

“Khắc Tư, con…Được, để mẹ tự đi…”

Kiệt Khắc đi theo Tần Hinh Thoại rồi cung kính tiễn bà ra ngoài, mới vừa đi chưa được mấy bước, Tần Hinh Thoại xoay người, vẻ mặt bình tĩnh: “Khắc Tư, mẹ khuyên con một câu cuối cùng, nếu con cứ khăng khăng muốn bảo vệ cuộc sống hư ảo ngắn ngủi kia, một chút cũng không quan tâm đến những người thực sự tồn tại ở hiện thực là chúng ta, thì mẹ nguyện ý không có đứa con trai là con!”

“Con nhìn bộ dạng hiện tại của con xem!Tự biết phải làm gì cho tốt đi!”

Thời điểm Ngải Khắc Tư bắt đầu chế tác quan tài cho hai người, thường xuyên ngẩn người nhìn vào hư không, bà liền cảm thấy không ổn.

Ngải Khắc Tư vốn không nghe theo quản giáo, mà ba của hắn vẫn luôn không quan tâm đến nguyên tắc. Vì vậy, chỉ có bà mỗi ngày không thể không lo lắng.

Bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, máu tươi róc rách mà từ trong miệng vết thương chảy ra, pha lẫn vài mảnh vỡ thủy tinh. Vẻ mặt Ngải Khắc Tư bình tĩnh mà cầm lấy khăn tay trên tay Kiệt Khắc, chậm rãi lau sạch.

Thật ra, đối với hắn mà nói, thế giới mà hắn đang sống hiện tại càng giống huyễn cảnh hơn.

Bình đạm không gợn sóng, không hề có gì vui vẻ trên đời.

Trong đầu không ngừng thoáng hiện lên những hình ảnh đó, về một cô gái nhỏ xinh đẹp không hề tồn tại.

Cô giống như một thứ đầy sắc màu duy nhất trên thế giới này, có thể đốt cháy hoàn toàn thế giới ảm đạm lạnh băng của hắn.

Đôi mắt ngân sắc, mái tóc màu bạc tựa mặt nước, thích mặc một bộ váy ngắn màu lam nhạt, thích ôm hắn làm nũng, gọi hắn là Khắc Tư.

Từng tiếng từng tiếng gọi giống như đến từ thời viễn cổ, nhẹ nhàng ôn nhu, ngọt đến ngây người, khiến hắn mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy máu trên người đang sôi trào.

Một màn kia quá mức chân thật, vì vậy hắn không thể quên được, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi giữa hiện thực và ảo ảnh.

Đâu là thật? Đâu là giả?

Cô gái ấy tên gì?

Em nói em là em gái anh, nhưng hình như anh không có em gái.

Vậy, anh phải đi đâu mới có thể tìm được em đây?

Xin em hãy chỉ dẫn cho anh được không?

Cô gái của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN