Nam Chủ Là Đóa Liên Hoa Hiếm Độc - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Nam Chủ Là Đóa Liên Hoa Hiếm Độc


Chương 28


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Ngưng Sương

Hứa Lục Trà chần chờ một chút, vẫn là cự tuyệt đề nghị của Trương Mông: “Hiện tại ta vẫn không thể đi nhận tội, thời cơ đến, ta tự nhiên sẽ đi.”

Hắn sẽ không nhận tội, cũng sẽ không đi nha môn ở. Người của Tần Lung thỉnh thoảng sẽ đến tìm hắn, ở  trong nha môn, bọn họ không có phương tiện nói chuyện. Hiện tại Tần Lung là hắn duy nhất con bài, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.

Chỉ là nghĩ đến Trương Mông cũng có tâm trạng như hắn, trong lòng liền ngọt ngào.

Hắn sắc mặt chậm rãi nhu hòa, một đôi mắt đẹp như xuân thủy khẽ nhấc lên gợn sóng, lập tức bình thản xuống, ôn nhu nhìn chăm chú Trương Mông một lát, hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi phải nhớ đến xem ta, ta chờ ngươi.”

Trương Mông trả lời: “Hảo. Ta rảnh sẽ tới thăm ngươi.”

······

Mặt trời ngã về phía tây, ánh nắng chiều sáng lạn, gió mát thổi lất phất

Chung Hoặc mặc quan phục, tóc buộc cao, hai sợi tóc phủ trên trán cho nàng tăng vài phân nhu hòa cùng lười biếng. Đôi mắt hẹp dài đen nhánh, đuôi mắt xếch lên, lông mi thon dài cuốn vểnh lên, sắc môi nhàn nhạt, màu da như ngọc.

Thời điểm nàng đi vào đại sảnh, vài cái nam tử nhịn không được vụng trộm liếc nàng một cái. Vân Thành dân chúng đều biết rõ Chung đại nhân tuổi trẻ, tướng mạo đẹp, bình dị gần gũi, không ít nam tử cũng là vụng trộm ước mơ lấy nàng.

Tuần tra hết hiện trường bộ khoái tiến lên bẩm báo Chung Hoặc: “Đại nhân, trong phòng tất cả thứ đáng giá đều ở đây, hiện trường cũng không có dấu vết đánh nhau.”

Chung Hoặc gật đầu: “Người bị hại trên người dấu vết giãy giụa?”

“Không có.”

Chung Hoặc khẽ nhíu mày, nhìn về phía đứng ở một bên bọn nam tử: “Các ngươi đều là người bị hại hàng xóm, chuyện phát sinh đêm đó, các ngươi có nghe được tiếng vang gì kì quái không?”

Bọn nam tử ào ào lắc đầu, bày tỏ không có.

Chung Hoặc đau đầu vuốt huyệt Thái dương, gần nhất sự tình quá nhiều, chuyện không hài lòng đều cùng nhau đến.

Bất kể là Trương Mông gặp chuyện, hay là án mạng liên tục xảy ra, đều làm cho nàng đầu đau khôn g ngừng.

Cửa thư phòng bị gõ vang.

“Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một thân ảnh cao to yểu điệu đi đến.

“Đại nhân, cơm tối có thể ăn rồi.”

Chung Hoặc nhìn thoáng qua Trương Mông, nhíu chặt lông mày khẽ buông lỏng, đứng người lên đi về phía nàng: “Ngươi hôm nay trở về muộn.”

Trương Mông có chút ít chột dạ: “Bởi vì Hứa công tử làm mì ăn quá ngon, ta ở chỗ đó ăn.”

Chung Hoặc trầm mặt nhìn Trương Mông trong chốc lát, mở miệng nói: “tham ăn như thế, ngươi có mất mặt hay không. Hư nam tử người ta danh tiếng là việc ngươi có thể gánh được sao?”

Trương Mông vội vàng nhận sai.

Chung Hoặc hừ một tiếng, đá cửa đi ra ngoài trước.

Trương Mông đi theo phía sau nàng, đột nhiên nàng nhìn thấy trên giá sách một quyển sách, là một cuốn sách giải thích về giấc mơ

Trong lòng nàng vừa động, bên trong đầu liền xuất hiện một nam tử tóc trắng mắt đỏ.

Mặc dù nàng không tin quỷ thần, cũng tự cho là mình không quá để ý giấc mộng kia. Nhưng trong lòng vẫn là muốn biết một chút.

“Đại nhân, ta có thể mượn quyển sách này nhìn một chút không?”

..

Trên sách vở không có ghi lại chuyện quen biết được nam tử tóc trắng, Trương Mông nhanh chóng đem sách xem xong, sắc trời đã rất trễ.

Nàng lại có chút không dám nhắm mắt ngủ. Nàng mỗi lần mơ tới tóc trắng nam tử kia, đều cảm thấy trong lòng có loại cảm giác rất thất vọng.

Giấc mơ gần nhất về nam tử tóc trắng mời đây, nàng từ người đứng ngoài quan sát biến thành nhân vật chính.

Mồi lần nàng đi vào giấc mộng lúc, đều sẽ phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng rách nát cũ kỹ đó.

Nàng tận mắt thấy nam hài tóc trắng bị người trong thôn bắt nạt, cũng nhìn thấy hắn bị đói đến hấp hối

Hài tử này thật sự rất đáng thương. Nàng mỗi lần nhìn thấy hắn cũng sẽ cho hắn ăn, chỉ là sau khi tỉnh mộng, nàng sẽ ở trong mộng thế giới biến mất một đoạn thời gian.

Làm nàng lần nữa tiến vào trong mộng lúc đã lại là vài ngày sau.

Bão tuyết bay tán loạn, gió rét thấu xương.

Một nam hài tóc trắng mặc quần áo rách nát co lại ngồi ở trong góc phòng, toàn thân phát run.

Trong phòng lửa sớm đã dập tắt, lưu lại một đống tro bụi.

Lúc cửa từ bên ngoài mở ra, nam hài vẫn luôn cúi đầu chậm rãi nâng lên.

Gió rét cùng bông tuyết thổi vào, Trương Mông tóc dài theo gió bay tán loạn. Nàng rụt lại cái cổ, nhanh chóng đóng cửa lại.

Như thường ngày giống nhau, nàng ôm một đống củi khô trở về, để qua một bên, sau đó bắt đầu nhóm lửa, động tác thuần thục.

Nam hài lẳng lặng ngồi nơi hẻo lánh, cúi đầu xem sàn nhà, thật dài tóc trắng rủ xuống trên đất, chỉ là nhìn thấy Trương Mông đến, hắn vẫn luôn nắm chặt tay nhỏ bé, buông lỏng ra.

Trương Mông ôm hắn đến bên cạnh đống lửa, nhường hắn sưởi ấm. Sau đó lại từ dưới đất đào ra ở bên trong khoai lang thả tới trong lửa nướng.

Nam hài tiếp nhận Trương Mông đưa khoai lang đã nướng chín, mở miệng nói:

“Ngươi không sợ ta sao?”

Nam hài thanh âm khàn khàn lạnh như băng.

“Tại sao phải sợ?” Trương Mông cười nói.

Nam hài nâng một đôi mắt ngập nước yên lặng nhìn Trương Mông trong chốc lát, hai mắt khẽ nhấc lên gợn sóng. Hắn rủ xuống con mắt, một chút một chút gặm khoai lang, không lại nói nữa.

Trương Mông sờ sờ hắn đầu: “Ta tính một lát nữa sẽ ra ngoài nhặt thêm nhiều củi trở về. Mấy ngày ta không ở đây, ngươi có thể tự nhóm lửa sưởi ấm. Nếu là khoai lang, này bên trong còn có…”

Nam hài trầm mặc, đối với nàng lời nói không có bất kỳ phản ứng. Phảng phất như một cái tượng gỗ.

Trương Mông khi tỉnh lại, nhìn thấy trong phòng có cái bóng đen.

Kinh hô một tiếng, nàng nhanh chóng đứng dậy, đem cái bóng đen kia chế phục.

Nàng đem bóng đen hai tay về phía sau xoay ngược lại, thấp giọng quát nói: “Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?”

“Trương Mông, thả ta ra.”

Trịnh Thư bình thản thanh âm vang lên, Trương Mông ngẩn người, nhanh chóng buông nàng ra.

Mở hộp quẹt đánh lửa, dưới ánh lửa bập bùng, nàng quả nhiên thấy được Trịnh Thư khuôn mặt

“Trịnh Thư? Ngươi đến trong phòng ta có chuyện gì?” Trương Mông có chút ít kinh ngạc.

Trịnh Thư do dự một chút, vẫn là trả lời: “Ngược lại không có gì, chỉ là ngươi có thể hay không để cho ta nhìn một chút ngươi ngực…”

Trương Mông: “…”  dùng hai tay mạnh che bộ ngực, “Tại sao phải nhìn?”

Không nghĩ tới Trịnh Thư ngày thường mặt than cấm dục, vẫn còn có loại này sở thích.

Trịnh Thư mặc dù mặt không chút thay đổi như cũ, nhưng đỏ bừng lỗ tai biểu hiện nàng mất tự nhiên.

Nàng thanh âm như cũ bình thản: “Ta muốn biết dưới ngực trái của ngươi có một nốt ruồi son hay không?”

Trương Mông tự nhiên sẽ không để cho nàng xem, mặc dù mọi người đều là nữ, nhưng nàng vẫn là sẽ ngượng ngùng.

Nàng cũng không biết mình chỗ đó có nốt ruồi son hay không, nàng chưa từng để ý, nàng cùng Trịnh Thư nói, để nàng nhìn rồi sẽ nói lại cho Trịnh Thư.

Nhưng là Trịnh Thư như sợ nàng làm bộ, muốn đích thân xem, nhưng Trương Mông hỏi Trịnh Thư  nguyên nhân muốn biết là gì, Trịnh Thư ngược lại không nói gì.

Trịnh Thư trầm mặc một lát liền thở dài: “Mà thôi, ta không nhìn.”

Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.

Trương Mông vẻ mặt mờ mịt.

Trịnh Thư đi rồi, Trương Mông tựa như thường ngày giống nhau mặc quần áo mang giày, ra cửa

Trời còn tờ mờ sáng, Trương Mông mang quyển sách giải toán giấc mơ đến thư phòng.

Thư đèn trong phòng vẫn sáng, Trương Mông gõ cửa, bên trong truyền đến Chung Hoặc nhàn nhạt thanh âm.

“Vào đi.”

Trương Mông đem sách trả cho Chung Hoặc, phát hiện Chung Hoặc đang ở vẽ một pho tượng.

Người trong tranh tóc trắng mắt đỏ, dĩ nhiên là nam tử đã xuất hiện trong giấc mơ của nàng!

Trương Mông thoáng như sét đánh, gấp rút bổ nhào vào trước mặt Chung Hoặc, chỉ vào nam tử trong tranh hỏi: “Đại nhân! Này là ai?”

Trương Mông cách Chung Hoặc quá gần, nàng mặt cơ hồ muốn đụng phải Chung Hoặc mặt, ấm áp hô hấp phun tại Chung Hoặc trên mặt, Chung Hoặc mặt đỏ lên, nhanh chóng ngửa đầu ra sau.

“Trương Mông, không nên lỗ mãng, ta nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi?”

Trương Mông lại không để ý đến Chung Hoặc trách cứ, tiếp tục hỏi: “Đại nhân, này nam tử là ai?”

“Ma Môn, dùng để trừ ta.” Chung Hoặc liếc xéo nàng, “Ngươi cũng không biết sao?”

Ma Môn?

Trương Mông ngẩn ra.

“Hắn vốn là thượng cổ ác ma chuyển thế, có được huyết thống tà ma, nhưng lại không làm chuyện ác, về sau bị điểm hóa, thành thần, bởi vì hắn vốn là ma, tất cả tà vật đều kiêng kỵ hắn, vì vậy mọi người liền đem hắn gọi là Môn Ma, dùng để trừ tà.” Chung Hoặc nhíu nhíu mày, “Chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi. Đại tỷ lại cứng rắn muốn ta họa đến trừ tà, thật đúng là…”

Gần nhất mặc dù có nhiều chuyện không hài lòng, nhưng nếu thực sự đem bức họa này dán ở trên cửa, nàng còn mặt mũi gì nữa.

Chung Hoặc cầm lấy giấy vẽ, chuẩn bị đem nó vò thành một cục, Trương Mông gấp rút ngăn cản nàng.

“Đại nhân, này bức họa tặng cho ta được không?”

Hứa Lục Trà cúi đầu xuống khẽ nhắm mắt lại.

Ngươi đã quý trọng tình cảm của chúng ta như vậy, ta liền để cho ngươi… Hôn một chút đi.

Trái tim đang kịch liệt nhảy lên, hắn thon dài lông mi rung động, tiết lộ ra hắn căng thẳng cùng e lệ.

Ta nụ hôn chỉ cho thê chủ tương lai của ta, hy vọng ngươi không cần phụ ta.

Nụ hôn trong mong đợi rất lâu cũng không có hạ xuống, Hứa Lục Trà mở mắt ra, lại phát hiện người kia đã đi xa.

Hứa Lục Trà: “…”

Thật không có thuốc nào cứu được kẻ ngu dốt!

Hứa Lục Trà mãnh mở mắt ra, mỹ mâu chợt lóe một tia mê mang. Chỉ là mộng ư.

Hắn tuyết trắng ngón tay nhẹ nhàng phất qua môi đỏ mọng, hắn gương mặt tuấn tú ửng đỏ, một tay chống lên thân.

Trời đã sáng choang, hắn từ từ mặc quần áo tử tế, mang giầy, liền đi ra cửa phòng.

Mặt trời nóng hừng hực chiếu xuống, trong sân bể cá sáng ngời phản xạ hào quang. Bốn phía yên tĩnh chỉ có thể nghe được chim nhỏ líu lo ríu rít thanh.

Hắn đứng ở bể cá trước mặt, mặt nước ảnh ngược hắn xinh đẹp dung mạo.

Da trắng nõn nà, con mắt như thu thủy, môi như bôi son.

Hắn như thế mỹ, thật sự là tiện nghi nàng.

Hứa Lục Trà thần sắc nhu hòa.

Tần Lung người hầu cũng không lâu lắm liền tìm tới hắn, Hứa Lục Trà nhu hòa vẻ mặt toàn bộ thu hồi, thay u buồn nhu nhược vẻ mặt.

“Hứa công tử, tiểu thư nhà ta đã nói phục ngươi mẫu thân, ngươi mẫu thân đã lùi ngươi hôn sự, ngươi có thể xuống núi.”

Hứa Lục Trà khẽ mỉm cười: “Thỉnh thay mặt Lục Trà đa tạ tiểu thư nhà ngươi.”

Nàng cuối cùng làm được một việc có giá trị.

Xem như báo đáp, hắn đem tối hôm qua thức đêm vẽ tốt đưa cho tướng mạo hàm hậu trung niên nam tử.

“Ngươi nói cho tiểu thư nhà ngươi, nàng muốn bí quyết đang ở bên trong.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN