Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP


Chương 12


Có lẽ là vận mệnh chú định nghiệt duyên, Tưởng Mỹ Tiệp ở cùng phòng thi với Phùng Tiếu, hơn nữa còn ngồi chéo phía sau cô.

Việc này làm cho Tưởng Mỹ Tiệp lúc khảo thí có chút thất thần, cô ta biết chính mình nên chuyên tâm làm bài, tạm thời không cần đi quản Phùng Tiếu.

Nhưng cô ta không nhịn được, cô ta muốn nhìn thấy cô kinh hoảng, nôn nóng, biểu tình mờ mịt ……

Vì thế cô ta cách vài phút lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Tiếu.

Nhưng mà bất luận cô ta nhìn bao nhiêu lần, Phùng Tiếu đều vẫn luôn duy trì tư thế kia, giống như đang nghiêm túc giải đề.

Tưởng Mỹ Tiệp thực khó hiểu, đề ra lần này độ khó không thấp, là một học tra, Phùng Tiếu có thể xem hiểu đề bài? Cô ta có thể giải ra được sao? Vì cái gì cô ta vẫn còn đang viết?

Thẳng đến khi bị giám thị cảnh cảo, Tưởng Mỹ Tiệp mới giật mình, thời gian đã trôi qua một nửa, tiến độ của của cô ta lại chậm hơn rất nhiều, vội vàng thu hồi tạp niệm, chuyên tâm khảo thí.

Nữ giám thị lão sư lắc đầu, học sinh hiện giờ a! Khảo thí cũng có thể làm việc riêng.

Gần hết thời gian làm bài, đa số mọi người trong phòng vẫn đang vùi đầu viết, Phùng Tiếu kiểm tra lại một lần liền nộp bài, cầm đồ đạc của mình đi ra ngoài.

Thương Giác đã ở bên ngoài chờ cô, hai người không nói gì đi ra ngoài.

Phùng Tiếu nhìn trộm Thương Giác một cái, liền thở dài: “Em cảm giác mình phát huy không tốt, nếu không lấy được 100 vị trí đầu thì làm sao giờ?”

“Một lần thi tháng mà thôi, lần này thi kém, tháng sau tiếp tục nỗ lực là được.” Thấy cô cúi đầu, anh nhịn không được nâng lên tay, ở trên đầu cô vỗ vỗ trấn an, “Không cần sợ, tôi sẽ giúp em.”

Phùng Tiếu vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện, Thương – chưa từng an ủi người khác – Giác hết đường xoay xở, trái lo phải nghĩ, anh chỉ có thể hỏi: “Nếu không, tôi cho em so đáp án?”

Phùng Tiếu vốn đang giả bộ buồn bã, nghe vậy liền cười ra tới: “Thương Giác ca ca, so đáp án là phương thức an ủi kỳ ba gì a?”

Bởi vì anh trước nay chưa từng an ủi người khác.

Anh bình tĩnh nhìn cô, thật lâu sau xoay người đi ra bên ngoài.

Phùng Tiếu theo sau: “Di, anh lại tức giận?”

“Không có.”

“Anh khẳng định tức giận rồi.”

“Không có.”

“Không tức giận thì anh cười một cái đi.”

Thương Giác dừng lại bước chân, lộ ra nụ cười cứng đờ mà giả dối.

Phùng Tiếu mặt đầy ghét bỏ: “Quá xấu.”

Cô tiến lên một bước, chậm rãi vươn đôi tay, đem khóe miệng Thương Giác đẩy lên, khuôn mặt tuấn mỹ liền trở nên khôi hài.

Thương Giác không có phản kháng, tùy ý cô chà đạp gương mặt mình.

“Ha ha ha……”

Nhìn cô cười ngửa tới ngửa lui, khóe miệng Thương Giác chậm rãi gợi lên, lộ ra nụ cười ôn nhu.

Chạng vạng đầu thu, thiếu niên ôn nhu cười nhạt cùng thiếu nữ cười đến rực rỡ đứng đối diện nhau, bóng dáng hai người bị hoàng hôn kéo thành một đường, hòa thành một thể.

————

Vừa về tới Thương gia, Phùng Tiếu đi thẳng tới phòng ngủ của mình: “Giúp em nói với Hồng Ngọc a di, buổi tối không cần gọi em ăn cơm, em muốn ngủ một giấc tới giữa trưa ngày mai.”

Thương Giác vươn tay muốn nói gì đó, lại nghe phịch một tiếng, cửa phòng Phùng Tiếu đã bị đóng lại, anh thu hồi tay, nhẹ giọng nói: “Ba mẹ tôi hôm nay đã đi thành phố S.” Hai ngày kế tiếp đều không ở nhà.

Anh lắc đầu.

Vương tẩu từ trong phòng bếp đi ra, xoa xoa tay vào khăn lau, biểu tình có chút khó xử.

Thương Giác nghĩ một chút liền biết bà khó xử cái gì.

Nhà Vương tẩu ở thành phố bên cạnh, ngày thường ở tại Thương gia, mỗi tháng mấy ngày này là ngày nghỉ của bà, bà đều sẽ trở về nhà cũng nữ nhi đoàn tụ.

Nhưng hiện tại ba mẹ anh không có ở nhà, tức là mấy ngày này bà không thể nghỉ.

“Vương tẩu, mấy ngày này là thời gian nghỉ phép của cô đi?” Thương Giác chủ động hỏi.

“Đúng đúng.” Vương tẩu gật đầu, lão gia và phu nhân lúc ra khỏi cửa đã nói qua với bà, bọn họ muốn đi công tác mấy ngày, hy vọng bà có thể tạm thời đừng nghỉ, ở lại chiếu cố hai đứa nhỏ.

Nhưng mà nữ nhi bà mỗi tháng cũng chỉ trở về mấy ngày này, bỏ qua liền phải đợi một tháng, huống chi tháng trước bà đã đồng ý cùng nữ nhi đi biển chơi, bà thật sự không muốn làm nữ nhi thất vọng.

“Cô hiện tại có thể trở về.”

“Nhưng trong nhà cũng chỉ có con cùng Tiếu Tiếu……”

“Không sao, bên ba mẹ con sẽ nói với họ.”

Vương tẩu không bao lâu liền vô cùng cao hứng cầm đồ đạc rời đi.

Trong lúc nhất thời, Thương gia liền hoàn toàn an tĩnh lại.

Vương tẩu trước khi rời đi có làm cơm chiều cho hai người, nhưng hiện tại chỉ có một mình Thương Giác, anh ăn một chút liền cảm thấy không có mùi vị mà buông xuống

Anh tắt đèn đi lên tầng, mới vừa mở cửa thư phòng, anh nhìn thoáng qua phía sau, một mảng đen nhánh, tất cả ánh sáng đều đến từ thư phòng anh.

Không biết Phùng Tiếu nửa đêm có thức dậy hay không?

Anh trở lại lầu một, mở vài cái đèn, như vậy liền không cần lo lắng Phùng Tiếu nửa đêm thức dậy sẽ té ngã.

Anh mở vài quyển đề mới mua, miễn cưỡng làm một tờ, liền cảm thấy có chút vô vị.

Bộ đề quá đơn giản, thư phòng lại an tĩnh, đến hơi thở cũng không nghe được, Thương Giác cảm thấy có chút buồn đến hoảng.

Anh mở cửa thư phòng, ngồi hướng ra cửa, cảm giác cũng không hề chuyển biến tốt đẹp chút nào.

Trước kia có đoạn thời gian công ty của ba mẹ vô cùng bận, hai người cơ bản đều đi các nơi, động một chút lại phải đi công tác vài ngày, khi đó anh thường xuyên ăn cơm một mình, cũng đã sớm thành thói quen.

Lại không nghĩ tới, hiện giờ khó lắm mới an tĩnh một chút, anh ngược lại lại thấy có chút không quen.

————

Hai ngày sau khi kết thúc thi tháng là thời gian chấm bài, bọn họ không cần đi học.

Thương Giác sáng sớm liền dậy, tắt đèn của hai tầng.

Tủ lạnh không thiếu gì, có thể thấy được tối hôm qua Phùng Tiếu không có dậy.

Anh nấu xong cháo, lại làm thêm mấy món thanh đạm, liền đi gõ cửa phòng Phùng Tiếu.

Không có ai trả lời, nhưng cửa phòng cô cũng không có khóa.

Nhịp tim Thương Giác không tự chủ được có chút gia tốc, anh đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trong phòng rất loạn, trên bàn sách, trên ghế, trên mặt đất, nơi nơi đều ném loạn sách vở, giấy nháp cùng với một vài đồ vật nhỏ……

Thương Giác thở dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chỉnh độ ấm trong phòng cao lên, lúc này mới đi tới giường lớn.

Giường Phùng Tiếu là một cái giường tròn mang phong cách công chúa mộng ảo, vô cùng lớn, chính là kiểu cho dù lăn vài vòng cũng không thể rơi xuống. Lúc này ở giữa giường nổi lên một khối nho nhỏ, đầu cũng bị chăn che lại, chỉ lộ ra vài sợi tóc đen.

Rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, Thương Giác lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn

“Thức dậy ăn sáng.” Anh vỗ vỗ đuôi giường.

Người trên giường không có bất luận phản ứng gì.

Thương Giác dịch qua một chút, đi tới đầu giường, lặp lại một lần, nhưng mà người trên giường vẫn không có phản ứng gì như cũ.

Phùng Tiếu đã ngủ mười mấy giờ, lại không ăn chút gì, đối với dạ dày không tốt, Thương Giác quyết tâm muốn kêu cô dậy, vì thế anh vươn tay, cầm một góc chăn lên, khẽ run tay đem chăn kéo xuống một chút.

Có chút giống như đang bóc quà.

Gương mặt trắng nõn tinh tế của Phùng Tiếu từng chút từng chút xuất hiện trước mắt anh, cô nhắm mắt lại, gương mặt hồng nhuận, môi càng là đỏ bừng, Thương Giác cảm thấy tim mình đập càng nhanh.

Anh hơi hơi cong lưng, tới gần mặt cô, chỉ cách hơn hai mươi centimet.

Không thể gần hơn nữa.

“Tôi biết em đang giả bộ ngủ, em còn không đứng dậy, tôi liền đem chăn xốc lên.” Anh nói.

Một phút sau, người trên giường vẫn an tĩnh nằm như cũ, anh thật sự xốc chăn của cô lên, buồn bực nhìn cô vài giây, liền tính toán rời đi.

Nhưng mà anh mới vừa buông chăn ra, trong chăn liền vươn ra một bàn tay, bắt lấy tay phải anh dùng sức kéo……

Trời đất quay cuồng lúc sau, Thương Giác phát hiện mình đang nằm ngửa trên giường, phía trên bị một người đè ép, vừa thơm vừa mềm, da thịt còn có chút nóng bỏng.

Phùng Tiếu chống tay ở hai bên Thương Giác, chậm rãi áp xuống.

Từ góc độ của cô có thể nhìn rõ ràng biểu tình khiếp sợ ngốc lăng của Thương Giác, anh giống như choáng váng, màu đỏ trên mặt nhanh chóng lan rộng, rất nhanh liền chiếm cứ cả khuôn mặt, ngay cả cổ cũng phiếm hồng.

Thật là làm người ta muốn trực tiếp xé mở quần áo, để xem bên trong có phải cũng hồng như vậy hay không?

Hai người mặt càng ngày càng gần, Thương Giác theo bản năng nhắm mắt lại, hàng mi dày run nhè nhẹ.

Thẳng đến lúc môi hai người gần như không còn khoảng cách, cô mới dừng lại.

Phùng Tiếu mỉm cười nhìn anh, trên mặt tràn đầy ý đùa dai.

“Âm thanh tim anh đập thật lớn, đều làm phiền đến em.” Cô cười nhạo nói, tay phải hướng ngực anh nhẹ nhàng nhấn một cái, liền tính toán xuống giường.

Thương Giác bất ngờ chế trụ eo cô, trong nháy mắt ngây ngốc, liền ôm cô xoay người, hai người vị trí trực tiếp biến đổi, trở thành anh đè nặng cô.

Xúc cảm mềm nhẹ từ trên môi hiện lên, hô hấp Thương Giác có chút dồn dập, biểu tình lại rất trấn định: “Đừng tùy tiện trêu chọc nam nhân, em tuyệt đối không thể trêu vào.” Nói xong liền xoay người xuống giường, cũng không quay đầu lại đã đi rồi.

Phùng Tiếu sờ sờ môi.

“Chậc……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN