Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP - Chương 86
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP


Chương 86


Ứng Giác cùng nàng nói chuyện trong chốc lát, không bao lâu liền ngủ rồi, lặng yên không một tiếng động dựa vào mép giường.

“Tiên Tôn?” Phùng Tiếu thăm dò hô một tiếng.

Nam nhân hai mắt nhắm nghiền, đuôi lông mày hơi hơi nhăn lại, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn mỹ thêm vài phần ốm yếu, thoạt nhìn thật sự nhu nhược dễ khi dễ.

Nhưng Phùng Tiếu biết đây là không thích hợp, hắn rõ ràng là tu vi Tiên Tôn, là người đứng trên đỉnh Tu Chân giới, trạng thái như vậy, ngốc tử cũng biết nhất định đã xảy ra vấn đề.

“Tiên Tôn?” Nàng chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.

Vu Tư không hề phòng bị liền oai ngã vào trên giường, phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ, giống như vô cùng khó chịu.

Nhìn hắn thê thảm như vậy, Phùng Tiếu nhịn không được có chút mềm lòng, liền đỡ hắn nằm yên, lại giúp hắn đắp chăn.

Tay nàng bị hắn nắm lấy, bị hắn gối mặt lên.

Mặt Vu Tư rất lạnh, thân thể cũng như vậy.

“Như thế nào lại trở thành như vậy?” Nàng nói thầm một tiếng, cũng không có rút tay về, ngược lại vươn một cái tay khác, đặt lên mạch đập, muốn kiểm tra thân thể hắn một chút.

Đây là một hành vi rất nguy hiểm, Vu Tư đã rơi vào trạng thái hôn mê, sẽ tự động xuất ra năng lực phòng ngự, nếu gặp phải một chút kích thích nào cũng sẽ lập tức phản kích, hành vi thăm dò thức hải của nàng có khả năng sẽ bị nhận định thành công kích, năng lực phòng ngự đó tự động công kích nàng.

Hơn nữa tu vi của hắn cao hơn nàng rất nhiều, năng lực phòng ngự của hắn nếu như khởi động, nàng rất có thể sẽ bị thương nặng.

Phùng Tiếu do dự hồi lâu, có lẽ là nhìn không quen gương mặt trắng bệch kia, nàng vẫn quyết định thử một lần.

“Không cần công kích ta không cần công kích ta, ta không có ác ý không có ác ý.” Nàng một bên vừa lảm nhảm vừa xuất ra một ít linh lực đi thăm dò.

Nhưng nằm ngoài dự liệu, nàng thế nhưng không gặp phải công kích từ tiềm thức của Vu Tư, linh lực hữu kinh vô thiểm tiến vào cơ thể hắn, đi hết một vòng.

Thu hồi tia linh lực thăm dò lại, Phùng Tiếu cau mày.

Thân thể Vu Tư rất kỳ lạ, trong cơ thể như là có vài cổ lực lượng, đang không ngừng phân cao thấp.

“Tại sao lại như vậy?” Nàng thật sự nghĩ không ra.

Mèo con nhảy lên giường, ngồi ngay ngắn lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt màu lam nhạt kia, tản ra quang mang sâu kín.

Phùng Tiếu ngồi xuống mép giường, một tay bị Vu Tư gối mặt lên, đành dùng tay kia vẫy vẫy mèo con, mèo con lên đùi nàng, Phùng Tiếu vừa vuốt mèo vừa miên man suy nghĩ.

Thời gian cứ như vậy từng phút trôi qua, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến thanh âm của quản gia: “Lương Miên cô nương, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”

Phùng Tiếu thở dài, rút tay về ôm mèo con đi ra ngoài, quản gia đứng bên ngoài, trong tay xách theo một hộp đồ ăn, trên mặt trước sau như một mang theo mỉm cười.

“Đa tạ quản gia.” Nếu không phải quản gia kêu nàng, nàng cũng không biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Hôm nay linh thực còn phong phú hơn trước đây, nhưng Phùng Tiếu lại không có khẩu vị, yên lặng ăn một bữa cơm không có mùi vị gì.

“Thỉnh uống trà.” Chu Ứng Chân thần không biết quỷ không hay xuất hiện, nhẹ nhàng đặt vào tay nàng một chén linh trà còn ấm.

“Làm ta sợ hết hồn.”

“Là cô nương suy nghĩ quá nhập tâm.” Chu Ứng Chân mỉm cười nói.

Phùng Tiếu bật cười: “Đúng vậy.”

Chu Ứng Chân ngồi xuống bên cạnh nàng, mèo con hướng hắn nhe răng, tựa hồ muốn hắn cách xa một chút, Phùng Tiếu đem mèo con ôm vào trong lòng ngực: “Ngoan, đừng tùy tiện dọa người.”

Thừa dịp nàng không chú ý, Chu Ứng Chân nở nụ cời đắc ý với nó, trong mắt mèo con hiện lên một mạt hung quang.

“Cô nương có phải đang nghĩ đến thân thể Ứng Giác Tiên Tôn hay không?”

Phùng Tiếu cười gượng che dấu: “Ứng Giác Tiên Tôn thân thể có vấn đề gì sao?”

Chu Ứng Chân cười: “Kỳ thật vấn đề của hắn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn.”

“Có ý tứ gì?” Phùng Tiếu lộ vẻ kinh ngạc.

Chu Ứng Chân thở dài: “Bất cứ vấn đề gì của ngươi ta cũng nhịn không được muốn trả lời, nhưng vấn đề có quan hệ với hắn, ta lại không nghĩ nói cho ngươi đáp án, rốt cuộc ta cùng hắn là đối lập.”

Phùng Tiếu mờ mịt, ngươi cùng hắn là đối lập???

Chu Ứng Chân lại thở dài: “Ta cảm giác ta khả năng sắp chết rồi, cũng không biết về sau cô nương còn có thể hay không nhớ rõ có một người như ta.”

“Ta thấy các hạ rất tốt, nơi nào giống người sắp chết, ngươi không cần nói giỡn.” Phùng Tiếu mỉm cười nói.

“Ta cũng hy vọng ta là nói giỡn.” Chu Ứng Chân đứng lên, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, “Tái kiến, Phùng Tiếu, ta thật sự thực hy vọng nàng có thể nhớ rõ ta.”

Phùng Tiếu như bị sét đánh, một phen giữ chặt hắn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chu Ứng Chân.

“Buông ra nào, đừng lo lắng, ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, kể cả Ứng Giác.” Chu Ứng Chân nhẹ giọng nói, bởi vì Ứng Giác căn bản không cần hắn nói.

“Ngươi vì sao lại biết ta……” Phùng Tiếu hạ giọng.

Chu Ứng Chân nghiêm túc nhìn nàng: “Ta biết nàng thật lâu thật lâu, có thể chính mắt nhìn thấy nàng, ta thật cao hứng, bất quá ta phải đi rồi.”

“Ngươi không nói thì đừng hòng rời đi.” Trong tay Phùng Tiếu đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, đặt ở trên cổ Chu Ứng Chân.

Chu Ứng Chân hơi hơi mỉm cười với nàng, liền trực tiếp biến mất.

Phùng Tiếu nhìn căn phòng trống rống, mày đẹp dần dần nhăn lại.

————

Từ sau ngày đó, Phùng Tiếu không còn gặp lại Chu Ứng Chân, thân thể Ứng Giác tựa hồ không ngừng chuyển biến tốt đẹp, không còn có xuất hiện tình huống ngủ mất khi đang nói chuyện nữa, sắc mặt cũng càng ngày càng bình thường.

Bên trong tòa lâu to lớn chỉ có Phùng Tiếu và Ứng Giác, cùng với một con tiểu bạch miêu, ngày tháng kỳ quái như vậy cứ dần dần trôi qua, Phùng Tiếu có đôi khi sẽ sinh ra ảo giác, phảng phất như nàng trở lại những tiểu thế giới kia, cùng phân thân của Ứng Giác an nhàn đi qua từng ngày.

Thái độ Ứng Giác đối đãi với nàng càng ngày càng làm nàng nghi hoặc.

Hắn quá mức tùy ý, hoàn toàn không giống như là đang đối mặt với một người xa lạ, có đôi khi trong lúc lơ đãng, hắn thậm chí sẽ cùng nàng làm vài trò vui đùa nho nhỏ.

Có đôi khi nàng đều phải hoài nghi, hắn có phải hay không biết nàng là ai?

Nhưng ý niệm vừa ra tới, đã bị lập tức bóp tắt, không thể nghĩ!!

Tuyệt đối không thể nghĩ!!

Nàng ở tiểu lâu ngây người mấy tháng, ngày nọ liền nghe được Ứng Giác truyền triệu.

Phùng Tiếu đẩy cửa ra: “Tiên Tôn, ngài kêu ta sao?”

“Lại đây.” Ứng Giác cũng không ngẩng đầu lên nói.

Phùng Tiếu đi đến trước mặt hắn, tóc Ứng Giác dùng trâm ngọc lỏng lẻo cuốn lên, áo bào đơn bạc màu trắng, lộ ra xương quai xanh cùng một mảnh nhỏ da thịt trước ngực, cỡ nào dụ hoặc a!

Nàng nhịn không được nhiều ngắm thêm hai cái, nhiều năm qua đi như vậy, hình dạng xương quai xanh vẫn là đẹp như thế, da thịt vẫn là trắng nõn như vậy, giống hệt như lúc nàng khinh bạc hắn ngày đó, cũng không biết xúc cảm có phải hay không cũng giống nhau?

“Giúp ta mài mực.”

“Được.” Phùng Tiếu đứng một bên vừa giúp hắn mài mực vừa nhìn hắn viết chữ, khóe miệng dần dần kéo cao, quả nhiên chữ hắn cùng chữ nàng cũng giống nhau như đúc.

Ha hả, cẩu nam nhân.

“Chữ đẹp sao?” Ứng Giác đột nhiên hỏi.

“Đẹp, quá đẹp.” Phùng Tiếu cảm thán từ tự đáy lòng.

Nàng tự, có thể khó coi sao?

“Đúng vậy, rất đẹp.” Ứng Giác cảm thán, từ nhẫn trữ vật lấy ra một chồng đồ vật.

Phùng Tiếu trong lòng lộp bộp một tiếng, đây không phải là những bảng chữ mẫu nàng viết lúc trước sao?

Ứng Giác lấy ra tới đúng là một chồng bảng chữ mẫu, có thể thấy được chúng đều đã cũ, bất quá bảo quản rất tốt, trang giấy tuy rằng xưa cũ, nhưng cũngkhông có chút tổn hại nào.

Chỉ là thời gian trôi qua lâu lắm, có vài chỗ đã phai màu, tràn ngập cảm xúc tang thương của thời gian.

Dù sao cũng đã gần một ngàn năm.

“Sắp một ngàn năm.” Ứng Giác cảm thán, lúc ấy không hiểu chuyện tình yêu, làm sai rất nhiều chuyện, mới khiến con đường này phải qua nhiều khúc cong đến vậy.

Phùng Tiếu bị dọa đến.

Không chỉ học chữ của nàng, còn đem đồ vật của nàng bảo tồn đến bây giờ, chẳng lẽ hắn thực sự thích nàng?

Phùng Tiếu một bên miên man suy nghĩ, một bên mài mực, đến mức mực trong nghiên sắp tràn ra cũng chưa phát hiện.

Ứng Giác nhẹ nhàng đè lại cổ tay của nàng.

“Ân?” Phùng Tiếu mờ mịt nhìn về phía hắn.

Ứng Giác mỉm cười: “Đủ rồi, lại mài liền sẽ tràn ra.”

Mặt già của Phùng Tiếu hơi hơi đỏ lên.

Ứng Giác cúi đầu tiếp tục viết chữ, vừa viết vừa nói: “Ngươi biết những tấm thiệp này là ai viết không?”

“Không phải chữ của Tiên Tôn sao?” Phùng Tiếu giả ngu.

“Không phải.” Ứng Giác dừng bút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, nghiêm túc nói, “Đây là người ta ái mộ viết.”

Phùng Tiếu: “……”

Tên cẩu nam nhân này có phải đã biết nàng là ai hay không, hay là hoài nghi nàng là ai, hiện tại cố ý ở thử nàng?

Mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao không thể tự loạn trận tuyến, vì thế nàng mỉm cười: “Người Tiên Tôn ái mộ, khẳng định là một thập toàn thập mỹ.”

Ứng Giác đột nhiên cười, hắn lắc đầu: “Không, nàng một chút cũng không hoàn mỹ, theo ta thấy, khuyết điểm của nàng còn rất nhiều.”

Phùng Tiếu rũ mắt, bên trong hiện lên một mạt hung quang.

Nhưng khi nàng lần nữa ngẩng đầu, biểu tình đã thực bình thường, chỉ là có thêm một tia trào phúng: “Kia Tiên Tôn thật là phẩm vị độc đáo, thế nhưng lại thích người có rất nhiều khuyết điểm.”

“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới.” Trong thanh âm Ứng Giác tràn đầy cảm thán, “Sớm biết như vậy, lúc trước nàng tùy ý khinh bạc ta, ta nên thuận theo nàng hoàn thành chuyện tốt.”

“Nữ nhân nhiều khuyết điểm như vậy, không xảy ra chuyện gì mới là chuyện tốt.” Phùng Tiếu cảm giác đao của nàng đang ngo ngoe rục rịch, áp không được.

“Nhưng ta ái mộ nàng, cho dù là khuyết điểm của nàng, ta cũng thích.”

Phùng Tiếu: “Phải không?”

Ta không tin.

Ứng Giác đột nhiên hứng thú bừng bừng hỏi nàng: “Ngươi có người yêu thích sao?”

“Có a.” Phùng Tiếu thuận miệng liền bắt đầu kể chuyện xưa, “Hắn là thanh mai trúc mã của ta, từ nhỏ liền thích ta, hắn đối với ta thiên y bách thuận, muốn sao đưa sao, muốn trăng đưa trăng, ta bảo hắn đi hướng đông hắn tuyệt đối không đi hướng tây……”

Phùng Tiếu biên một cái chuyện xưa rất dài rất dài, Ứng Giác toàn bộ quá trình đều yên lặng nghe, trên mặt còn mang theo một mạt ý cười, khí độ siêu cấp hảo.

Chỉ là bút lông trong tay hắn, đã hóa thành bột phấn.

Phùng Tiếu biên một cái chuyện xưa như vậy, chính là vì thử hắn, thấy thế, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, tên nhãi này mười phần thì có tám chính phần biết nàng là ai!!!

————

Hai người đều làm bộ dường như không có việc gì, “vui sướng” kết thúc cuộc nói chuyện.

Phùng Tiếu trực tiếp rời khỏi bạch lâu, nàng vốn là muốn lập tức rời khỏi Kính Thương Phái.

Lại không ngờ Vu Lam cùng một đống người vừa vặn đứng ở bên dưới, nhìn thấy nàng xuống dưới, bọn họ đều giật mình.

Vu Lam là người ngạc nhiên nhất: “Ngươi như thế nào lại từ trên đó đi xuống?”

“Ta đi lên tìm mèo.” Phùng Tiếu mỉm cười nói dối.

Đám người Vu Lam vẻ mặt hồ nghi: “Chính là tòa lâu kia, Tiên Tôn cũng không để cho người khác đi lên.”

“Đó là trước kia, khả năng hiện tại Tiên Tôn đã để cho người khác lên rồi.” Phùng Tiếu tiếp tục biên.

“Như vậy a?” Đám người Vu Lam ngửa đầu nhìn bạch lâu, trên mặt đều tràn ngập khát khao, đó có phải nghĩa là bọn họ về sau cũng có cơ hội đi lên sao?

Phùng Tiếu đi sang bên cạnh, đang định thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng chạy.

Nhưng mà Vu Lam gọi nàng lại: “Lương Miên cô nương, cô thu thập xong rồi? Một chút nữa chúng ta phải khởi hành.”

“A?” Phùng Tiếu mờ mịt, “Có ý tứ gì?”

“Hôm nay chúng ta phải khởi hành đi tham gia tiệc mừng thọ của Diêu Lâm Tiên Tôn a! Ngươi sẽ không phải là quên mất đi?” Vu Lam cười nói.

“Cái gì tiệc mừng thọ? Không ai nói cho ta biết, ta cũng chưa nói muốn đi a?”

Quản gia thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phía sau nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta quên nói cho ngươi, bất quá ngươi hiện tại biết cũng không muộn, đồ đạc ta đều chuẩn bị tốt cho ngươi rồi, ngươi cứ đi theo bọn họ là được.”

Phùng Tiếu xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn quản gia, từ lúc biết Ứng Giác chính là Vu Tư, kết hợp với việc Ba Bá là con rối, nàng vẫn luôn hoài nghi quản gia cùng hoa thợ có thể hay không cũng là con rối.

Nếu Ứng Giác đã sớm biết nàng là Phùng Tiếu, vậy xác suất việc quản gia cùng hoa thợ là con rối càng cao, bằng không làm sao có thể trùng hợp như vậy, hai người đều có diện mạo tương tự với người nàng từng động tâm? Một đám đều xuất quỷ nhập thần?

Phùng Tiếu trực tiếp ra tay, nhưng mà quản gia phản ứng càng mau, trực tiếp liền biến mất ở trước mặt nàng.

Phùng Tiếu tức đến dậm chân.

Đám người Vu Lam đề phòng nhìn nàng: “Ngươi… sao lại ra tay với quản gia?”

Phùng Tiếu thu hồi biểu tình tức giận, thay một gương mặt tươi cười vô hại: “Đây là ta cùng quản gia chơi một trò chơi nhỏ.”

Vu Lam đám người vẫn như cũ tràn ngập hoài nghi.

“Chúng ta đúng là đang chơi trò chơi.” Thanh âm quản gia vang lên.

“Thì ra là thế.” Đám người Vu Lam thả lỏng lại, “Vậy ngươi đừng đi loạn khắp nơi, lại đây chờ cùng chúng ta đi.”

Thật bực mình a!

Nhưng Phùng Tiếu không thể không mỉm cười đi qua, đứng ở trong đám người, lẳng lặng suy nghĩ lát nữa làm thế nào để đào tẩu.

Người bên cạnh đeo một thanh trường kiếm lại có chút bất mãn: “Ngươi làm sao cứ bày ra bộ dáng rầu rĩ không vui? Ngươi có biết có thể tham gia tiệc mừng thọ lần này là vinh hạnh bao nhiêu không? Chúng ta đều phải trải qua vài lần thi đây, thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội, ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch, cái gì cũng không cần làm đã có thể trực tiếp đi, ngươi còn có cái gì không cao hứng?”

Phùng Tiếu mỉm cười nói: “Liền bởi vì ta chỉ là một đệ tử tạp dịch cũng có thể đi, ta cảm thấy sâu sắc hổ thẹn, cho nên mới không dám biểu hiện cao hứng.”

Biểu tình người nọ buông lỏng: “Vậy ngươi không cần phải như vậy, ngươi là người của Ứng Giác Tiên Tôn, Tiên Tôn điểm danh muốn ngươi đi, ngươi tự nhiên liền có thể đi.”

Ứng Giác Tiên Tôn điểm danh!!!

“Ngươi nói đúng.” Phùng Tiếu lộ ra tươi cười dữ tợn, người nọ bị nàng dọa đến liên tục lui lại vài bước.

Không bao lâu, Mạc Tây Tiên Tôn mang theo tiểu đồ đệ Lữ Phong Thuần của hắn xuất hiện.

Nhìn thấy Phùng Tiếu đứng trong đám người, Lữ Phong Thuần liền cảm giác toàn thân ẩn ẩn đau, hắn trừng mắt nhìn Phùng Tiếu một cái, đổi lấy một tiếng hừ của nàng.

Mạc Tây Tiên Tôn ngẩng đầu nhìn bạch lâu trên cao kêu: “Nhanh chóng xuống đi, phải xuất phát rồi!”

Thanh âm vừa ra, Ứng Giác liền bạch y phiêu phiêu từ trên trời giáng xuống, thong thả ung dung đứng ở bên cạnh Phùng Tiếu.

Phùng Tiếu muốn lùi lại, Ứng Giác lại duỗi tay ngăn trở nàng.

Mọi người đều có chút kinh ngạc, Mạc Tây Tiên Tôn nhướng mày, đã bảo giữa hai người này có điều bất thường mà.

Ứng Giác Tiên Tôn vươn một cái tay khác, đem mèo con cứng đờ trong tay nhét vào trong lòng Phùng Tiếu: “Chiếu cố tốt mèo của ta.”

“Meo meo meo……” Mèo con đáng thương hề hề không ngừng kêu với Phùng Tiếu, nó sắp bị hơi thở trên người Tiên Tôn hù chết rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN