Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP - Chương 87-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP


Chương 87-2


“Ha ha ……” Mạc – cái gì cũng không biết – Tây Tiên Tôn chỉ có thể cười gượng, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng động tình của Ứng Giác, có chút bị làm kinh ngạc rồi.

“Vốn định tự mình cùng Ứng Giác Tiên Tôn cáo biệt, hiện giờ xem ra là không được, thay ta nói với hắn một tiếng, thỉnh hắn chớ quên lời ta.”

“Nhất định nhất định, Diêu Lâm Tiên Tôn đi thong thả.” Mạc Tây Tiên Tôn chắp tay nói.

Diêu Lâm Tiên Tôn mang theo những người khác đi trước, người Kính Thương Phái còn lại đều phát ngốc.

Sau một hồi, Vu Lam đột nhiên hô to một tiếng: “Ta nhớ ra rồi!”

“Nhớcái gì?” Tiểu đồ đệ Lữ Phong Thuần của Mạc Tây Tiên Tôn uể oải hỏi, hắn vốn đang nghĩ về sau muốn tìm cơ hội trả thù Lương Miên, hiện tại nàng lắc mình biến thành đạo lữ tương lai của Ứng Giác Tiên Tôn, thù này của hắn sợ rằng cả đời cũng đừng nghĩ báo.

Nghĩ đến về sau hắn còn có khả năng phải hành lễ với nàng, trong lòng liền không quá thoải mái.

“Nàng không phải Lương Miên, nàng là Phùng Tiếu! Ta lúc ở hạ giới đã gặp qua nàng.” Vu Lam hưng phấn nói, “Nàng trước kia đã quen biết Tiên Tôn.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người Kính Thương Phái đều vây quanh hắn, Mạc Tây Tiên Tôn ngoắc ngoắc ngón tay với Vu Lam: “Tiểu tử, lại đây,  nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta nghe, nói một chút gút mắc tình cảm của bọn họ xem.”

Vu Lam sắc mặt cổ quái trầm mặc.

“Tiểu tử thối, mau nói.” Mạc Tây Tiên Tôn chụp bả vai hắn.

“Tiên Tôn, không phải ta không muốn nói, mà là khi đó bọn họ không có gút mắc tình cảm a!”

“Không phải ngươi nói bọn họ lúc trước đã quen biết nhau sao?” Lữ Phong Thuần không tin.

“Có liên quan là không sai, nhưng mà cũng không phải gút mắc tình cảm.” Vu Lam thiết lập một cái kết giới, nhỏ giọng nói, “Khi đó Tiên Tôn cả ngày đuổi giết Phùng Tiếu, còn từng đem nàng tóm về Kính Thương Sơn, giam nàng hơn mười năm, mỗi ngày bức nàng niệm kinh viết chữ, sau đó Phùng Tiếu liền chạy.”

Mọi người vừa nghe liền sửng sốt: “Thật hay giả?”

“Hoàn toàn chính xác, hạ giới đến bây giờ vẫn đang nói, người Tiên Tôn hận nhất chính là Phùng Tiếu.” Vu Lam gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ hắn không có nửa câu nói dối.

“Kia như thế nào lại biến thành như vậy?” Lữ Phong Thuần chỉ chỉ căn phòng kia, ban nãy bọn họ còn nhìn thấy hai người hôn môi nha.

Một đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt tràn đầy mờ mịt.

————

Lúc Ứng Giác chịu buông Phùng Tiếu ra, hai người đều có chút thở không nổi, thanh âm Ứng Giác khàn khàn nói bên tai nàng: “Ta đã sớm muốn làm như vậy.”

Nếu không phải sợ dọa đến nàng, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền sẽ làm như vậy.

Phùng Tiếu cười quyến rũ nói: “Vu Tư tôn giả thanh lãnh vô tình của chúng ta, chàng *OOC.”

(*OOC: là việc nhân vật hành động khác với tính cách vốn có, hay biểu hiện ra ngoài của mình)

“Ta còn có thứ càng lạnh hơn, nàng muốn thử xem sao?” Ứng Giác lôi kéo tay nàng, chậm rãi duỗi đến chỗ nào đó.

(Chỗ này là ổng chơi chữ ghẹo chị Tiếu đó, câu trên chị ý bảo ổng “thanh lãnh” mà)

Phùng Tiếu giống như bị bỏng, nàng đột nhiên rút tay về, cẩu nam nhân như thế nào trở nên lưu manh như vậy??? Nhiều năm làm chính nhân quân tử quẳng ở chỗ nào rồi?

“Đây là ta ở những tiểu thế giới đó, học theo nàng.” Ứng Giác lưu luyến cọ cọ cổ nàng, hơi thở nóng rực phun lên da thịt kiều nộn, đem tuyết trắng từng chút nhuốm hồng.

Phùng Tiếu cả kinh: “Chàng có ký ức ở các tiểu thế giới?”

“Từng thời từng khắc cùng nàng ở bên nhau, ta đều nhớ rõ.” Càng nhớ rõ ràng, lúc đối mặt với nàng càng phải nhẫn nhịn đến cực khổ, hắn không có lúc nào là không nghĩ đem nàng ôm vào trong ngực, nhưng cố tình còn phải chịu đựng kiềm chế.

Phùng Tiếu ngầm cắn răng, lúc trước Phù Du kính nói với nàng, Vu Tư cơ bản sẽ không nhớ rõ việc xảy ra trong các tiểu thế giới, thì ra đều là giả!

Khó trách hắn biến hóa lớn như vậy.

Mất công cẩu nam nhân này ngay từ đầu còn giả trang đến cực khổ.

Thanh âm Ứng Giác khàn khàn hỏi nàng: “Nàng cảm thấy, ta theo nàng học như thế nào?”

“Phi!” Nàng khi nào thì dạy mấy thứ đó?

“Xem ra nàng không phải thực vừa lòng, ta sẽ càng thêm nỗ lực.” Hắn ở trên cổ nàng nhẹ nhàng cắn một ngụm, thanh âm càng trầm càng thấp, “Nỗ lực làm nàng vừa lòng.”

Lời nói tràn đầy dụ hoặc kia nghe đến cực kỳ thiếu đòn, Phùng Tiếu một chân đá về phía hắn, lại bị Ứng Giác nắm lấy cổ chân, hắn thuận thế ôm nàng đặt ngồi lên đùi, gắt gao ôm eo thon của nàng.

“Buông ta ra.”

Ứng Giác ôm càng chặt.

Phùng Tiếu dùng sức véo eo hắn, ánh mắt hắn nặng nề nhìn nàng, trong mắt phảng phất viết một câu: Cho dù nàng véo như thế nào, ta cũng sẽ không buông ra.

Phùng Tiếu híp mắt, đột nhiên dùng tới linh lực, một quyền đánh vào ngực hắn, Ứng Giác ngửa về phía sau tránh đi, Phùng Tiếu liền nhân cơ hội thoát khỏi ôm ấp của hắn, chạy ra cửa.

Lại chỉ nghe một tiếng cười khẽ, Ứng Giác như bóng với hình đi theo bên người nàng, Phùng Tiếu cũng không chạy, nàng xoay người cùng hắn đánh lên.

Toàn bộ quá trình Ứng Giác đều tránh né, hắn vẫn luôn ở bên người nàng, nhưng Phùng Tiếu cũng không thể đụng tới một góc áo của hắn. Vì thế đồ vật trong phòng liền gặp phải tai ương, bùm bùm, lách cách lang cang, rối tinh rối mù ……

Mạc Tây Tiên Tôn là tính toán tới nhắc nhở Ứng Giác nên khởi hành, lại nghe thấy các loại thanh âm trong phòng, biểu tình của hắn càng lúc càng cổ quái, cũng không dám đến gần, chỉ đứng xa xa ho khan một tiếng: “Ứng Giác Tiên Tôn, ngươi còn bao lâu mới có thể khởi hành?”

Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, Ứng Giác bắt lấy cổ tay Phùng Tiếu, giương giọng nói: “Chờ một lát.”

“Vậy ta ra ngoài chờ các ngươi.” Sợ nghe được thanh âm gì không nên nghe, Mạc Tây Tiên Tôn đi như bay rời đi.

Ứng Giác nhìn Phùng Tiếu: “Cùng ta trở về Kính Thương phái.”

“Dựa vào cái gì?”

“Bằng không chúng ta liền tới tính toán nợ nần đi.” Ứng Giác mỉm cười nói, “Những việc nàng làm lúc trước, nàng cảm thấy ta nên đòi lại như nào mới phù hợp?”

Phùng Tiếu: “……”

“Trở về liền trở về, tình cảm giữa chúng ta ấy a! Tính sổ linh tinh liền quá khách khí, đúng không?” Phùng Tiếu xoa xoa cổ áo vốn không tồn tại nếp nhăn nào của hắn, ngầm trợn mắt.

Ứng Giác hừ cười một tiếng, một phen bế nàng lên đi ra ngoài: “Ngủ đi, thứ nàng ăn vừa nãy, ngủ một giấc sẽ hấp thu càng nhanh.”

Phùng Tiếu xác thực có chút mệt, vì thế ở trong lòng ngực hắn tìm một góc độ thoải mái, nhắm mắt lại.

Ứng Giác ôm nàng đi ra ngoài, chưởng môn Long Thiên môn mang theo một đám người tự mình lại đây tiễn đưa, đối với người trong ngực Ứng Giác Tiên Tôn, những người khác dù là tò mò nhưng cũng không dám trắng trợn vây xem, chỉ có thể nhìn đến một bên sườn mặt mơ hồ của nàng, khiến bọn họ càng thêm tò mò.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Phùng Tiếu nghe được một giọng nữ ôn nhu: “Ứng Giác Tiên Tôn, Dụ Như tại đây xin đợi đã lâu.”

Phùng Tiếu đột nhiên liền tỉnh táo lại, nàng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp ôn nhu, nàng ta hơi hơi ngửa đầu nhìn Ứng Giác, trong mắt như là ẩn chứa vô hạn tình ý, một bộ muốn nói lại thôi.

Nữ tử xinh đẹp nhàn nhạt nhìn về phía Phùng Tiếu: “Vị này chính là Tiếu Tiếu cô nương?”

Phùng Tiếu ngáp một cái: “Đúng vậy.”

Nhìn nàng được Ứng Giác Tiên Tôn ôm vào trong ngực, Dụ Như cảm thấy hình ảnh này vô cùng chói mắt, nàng ta mỉm cười nói: “Tiếu Tiếu cô nương nếu đã tỉnh lại, sao không xuống dưới nói chuyện?”

“Vì cái gì phải xuống?” Phùng Tiếu chớp chớp ánh mắt vô tội hỏi.

Dụ Như: “……” Thật không biết xấu hổ, cư nhiên còn hỏi vì cái gì?

“Ngươi là một cô nương, không thương không bệnh, trước mặt mọi người lại để người khác ôm, tóm lại là không được tốt.”

“Ta có bệnh a!”

“Bệnh gì?”

“Bệnh làm biếng.” Phùng Tiếu nghiêm trang nói.

Dụ Như: “……” Thật sự không biết xấu hổ.

“Mau ngủ đi.” Ứng Giác nhìn Phùng Tiếu nói, Phùng Tiếu trừng hắn một cái, một lần nữa nhắm mắt lại, bên tai nghe được thanh âm nghiêm túc của Ứng Giác, “Nàng là đạo lữ tương lai của ta, cho dù nàng có bệnh hay không, ta ôm nàng cũng là việc kinh thiên địa nghĩa, chẳng sợ cả đời phải ôm nàng như vậy, ta cũng vui vẻ chịu đựng, cô nương không khỏi quá xen vào việc của người khác rồi.”

Nói xong, hắn cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt u oán Dụ Như cô nương cùng vẻ hóng chuyện của đám người xung quanh, liền phi thân lên phi vân thuyền của Kính Thương Phái.

“Hừ……” Khóe miệng Phùng Tiếu kéo kéo, lại là đạo lữ tương lai, nàng đáp ứng rồi sao?

Ứng Giác ở bên tai nàng lạnh lạnh hỏi: “Nàng nhân lúc ta không có ký ức, lừa thân lừa tâm của ta, chẳng lẽ giờ nàng muốn quỵt nợ sao?”

Phùng Tiếu lại mở mắt ra, có chuyện nàng phải nói a, lúc trước nàng khi nào lừa thân lừa tâm của hắn, nàng chẳng lẽ thèm cái thân thể này của hắn sao?

Nàng rõ ràng là thèm khí vận cùng linh lực của hắn a!

Ứng Giác liếc xéo nàng, chậm rì rì nói: “Vậy nàng có biết, nàng chỉ cần cùng ta song tu một lần, thứ có được còn so với phân thân của ta gấp ngàn lần vạn lần?”

Phùng Tiếu: “……”

Không cẩn thận nghe được lời này – Mạc Tây Tiên Tôn: “……”

Đến không được đến không được, thật là mở rộng tầm mắt.

Loại lời nói này cũng có thể nói ra, thật là khiến người khác muốn ôm bụng cười to, Ứng Giác Tiên Tôn lúc nào cũng mắt cao hơn đầu a!

Ngươi cũng có ngày này!

“Cho nên, nàng muốn hay không, cùng ta song tu?” Ứng Giác hạ giọng, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN