Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP - Chương 89
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP


Chương 89


Lần này song tu chính là giằng co mất vài ngày, nếu là người thường, đã sớm tinh tẫn mà chết, bất quá đối với nhân sĩ tu tiên mà nói, chỉ là việc rất nhỏ.

Thời điểm Phùng Tiếu mơ màng tỉnh lại, nàng không có chút nào không khoẻ, từ tinh thần đến thân thể, tất cả đều vô cùng thoải mái.

Càng làm cho nàng kinh hỉ chính là, tu vi của nàng thế nhưng lại thăng lên.

Nàng từ trên giường nhảy dựng lên, kinh hỉ đan xen: “Ta không phải đang nằm mơ chứ? Ta cư nhiên là Kim Tiên?”

“Chúc mừng phu nhân.” Tay Ứng Giác vuốt ve phần lưng mịn như tơ lụa của Phùng Tiếu, còn nhẹ nhàng giúp nàng mát xa.

Thủ pháp mát xa này là học được ở mấy tiểu thế giới, kỹ thuật thực không tồi, chỉ là ấn ấn vài cái, đôi tay hắn lại bắt đầu không thành thật, đến miệng cũng không.

Trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng “bốp”, một khi tay hắn đụng tới chỗ không nên chạm vào, nàng liền đánh hắn, Ứng Giác làm không biết mệt, ngược lại càng thêm hăng say, thật sự coi như trò chơi mà chơi.

“Có thể nghỉ ngơi một chút hay không? “Phùng Tiếu bất đắc dĩ hỏi.

“Vi phu tuân mệnh.” Lập tức đứng đứng đắn đắn giúp nàng mát xa.

Phùng Tiếu ghé vào trên giường: “Thật kỳ lạ, tu vi sao lại có thể tăng nhanh như vậy?”

“Đây là bình thường, bất quá cũng chỉ có lần này thôi.”

“Vì cái gì?”

Ứng Giác cười mà không nói.

Phùng Tiếu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên linh quang chợt lóe.

Tuy rằng song tu nhanh hơn tu luyện bình thường, nhưng khẳng định không có khoa trương đến trình độ như này, nàng rốt cuộc cũng nghĩ ra nguyên nhân.

“Đồng tử kê.” Nàng cười hì hì nói.

“Phu nhân thật thông minh.” Lại hôn một cái vào sau tai nàng.

Công hiệu của song tu nguyên bản không lớn như vậy, nhưng tu vi của hắn đã là Tiên Tôn, nguyên dương so với thiên tài địa bảo còn trân quý hơn nhiều, nàng cùng hắn song tu, tự nhiên được lợi không nhỏ, hoàn toàn có thể một bước qua một cảnh giới.

“Bất quá về sau không còn có tác dụng lớn như vậy nữa.” Phùng Tiếu liếc xéo hắn, “Nói cách khác, chàng về sau liền không thể dùng.”

Ứng Giác âm trầm trầm cười: “Theo phu nhân nói, vi phu có thể dùng hay không, phu nhân còn không biết sao?”

Phùng Tiếu lắc đầu: “Là không thể dùng a!”

“Phu nhân nếu là nhớ không được, vậy vi phu có thể giúp phu nhân lưu lại ký ức một lần nữa.” Ứng Giác gặm cắn bả vai mượt mà của nàng, vừa ngứa vừa đau, rồi lại ly kỳ kích thích.

“Được được, ta nhớ rõ.” Phùng Tiếu thức thời đầu hàng.

“Ta cảm giác phu nhân vẫn là nhớ không kỹ, yêu cầu củng cố ký ức, ta vẫn nên giúp phu nhân ôn lại đi.” Ứng Giác không tính toán dễ dàng buông tha nàng.

Phùng Tiếu mấy lần tránh né không kịp, đành phải cười nói: “Ta đói bụng.”

Lúc này Ứng Giác mới dừng lại, ở trên xương quai xanh hung hăng cắn một ngụm: “Lần này buông tha cho nàng.”

“Hừ, đau.”

Hắn thở dài, lại không nỡ dùng sức, nhưng cũng không buông ra, dùng kiên nhẫn mài ra một vết đỏ ái muội, dấu vết đỏ bừng ở da thịt tuyết trắng hết sức bắt mắt, câu dẫn hắn đừng buông nàng ra.

“Ta thật sự rất đói.” Phùng Tiếu giống như cá mặn vô lực nói.

Nhưng hai người đều biết, với tu vi này của họ, chẳng sợ mấy năm không ăn gì, chỉ cần trong không khí còn có linh khí, chỉ cần tu vi của bọn họ vẫn còn, khẳng định sẽ không đói.

“Nàng cũng liền ỷ vào ta thích nàng.” Thanh âm của hắn như nghiến răng nghiến lợi, nhưng đôi tay ôm nàng lại rất ôn nhu, chậm rãi đi ra ngoài.

“Ân, đúng vậy!” Nàng đem mặt chôn ở trong lòng ngực hắn, vừa vô lại vừa kiều khí, “Chàng có bản lĩnh liền không cần thích ta a!”

Ứng Giác: “……”

————

Sau khi tiến vào Kính Thương Phái, đây là lần đầu tiên hai người chính thức cùng nhau ăn cơm, món ăn vô cùng phong phú, Phùng Tiếu ăn một bữa cực kỳ thỏa mãn.

Bất quá nàng có chút hoài niệm trù nghệ của hắn, vì thế nàng chớp mắt hỏi: “Tới lúc nào, chàng mới làm cơm cho ta?”

“Nếu nàng có thể liên tục ba ngày không tức giận với ta.” Ứng Giác mỉm cười nhìn nàng.

Phùng Tiếu yên lặng lắc đầu, phỏng chừng là ăn không nổi.

Ứng Giác cười nhạo một tiếng, tỏ vẻ hết thảy đã sớm đoán được.

Cơm nước xong không bao lâu, Ứng Giác về phòng tiếp tục nghỉ ngơi, một mình nằm trên giường nặng nề ngủ.

Loại bế quan thức ngủ này có thể giúp thân thể hắn khôi phục, Phùng Tiếu không quấy rầy hắn, chờ sau khi hắn ngủ liền rời khỏi phủ đệ.

Nàng không tìm được tư liệu liên quan đến Hỗn Độn Châu trong Tàng Thư Các của hắn, cho nên nàng định tới Tàng Thư Các của toàn phái xem thử.

Chỉ cần tìm được tư liệu về Hỗn Độn Châu, biết được kỹ càng tỉ mỉ công hiệu của nó, nàng mới có thể suy đoán được bệnh tình của hắn, cũng mới có thể yên tâm một chút, nàng mới không cần ngây ngốc cái gì cũng không biết.

Phùng Tiếu lại lần nữa mang mặt nạ, giả dạng làm bộ dáng của Lương Miên.

Vừa mới bước chân ra khỏi cửa, nàng đã bị Triệu Oánh cùng Lâm Tân giữ chặt: “Lương Miên cô nương, ngươi rốt cuộc ra ngoài, chúng ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện?”

“Làm sao có thể? Ta làm sao xảy ra chuyện được?” Nàng cười trả lời.

“Ngươi lúc trước không phải đi theo Tiên Tôn đi Long Thiên môn sao? Sao lại không cùng Kính Thương Phái trở về?” Triệu Oánh hỏi.

“Chuyện này không tiện nói cho lắm.” Phùng Tiếu có chút xin lỗi.

Triệu Oánh xua xua tay: “Vậy không cần phải nói, ta chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi, chỉ cần không có việc gì liền hảo.”

“Đa tạ quan tâm.”

“Kỳ thật ta hôm nay tới tìm ngươi, là có chuyện muốn hỏi ngươi một chút.” Triệu Oánh đột nhiên thần thần bí bí, còn thiết lập kết giới, “Ngươi thành thật nói cho ta, Ứng Giác Tiên Tôn thật sự có đạo lữ tương lai sao?”

Phùng Tiếu: “……”

“Ngày đó Tiên Tôn ôm một nữ nhân từ trên phi vân thuyền xuống, trực tiếp trở về phủ đệ, ngươi cũng ở tại Tiên Tôn phủ đệ, ngươi gặp qua nữ nhân kia chưa? Nàng cùng Tiên Tôn……” Triệu Oánh chớp chớp mắt, mặt đầy bát quái, “Ngươi không biết, mấy ngày này mọi người đều ở suy đoán nữ nhân kia là ai, phỏng chừng nữ nhân từng cùng Tiên Tôn nhận thức đều bị lôi ra rồi.”

Phùng Tiếu: “……”

Bị người khác bát quái đến trên đầu mình, cảm giác này thật là huyền diệu.

“Ngươi nói nữ nhân từng nhận thức Tiên Tôn? Có những ai a? Các ngươi cảm thấy ai có khả năng cao hơn?” Nàng hứng thú bừng bừng hỏi.

Triệu Oánh thành công bị nàng nói sang chuyện khác, bắt đầu cùng nàng giảng giải nữ nhân từng cùng Tiên Tôn có giao thoa, Phùng Tiếu nghe mùi ngon, yên lặng đem tên những nữ nhân đó ghi tạc trong lòng.

Bất quá Triệu Oánh hoàn toàn không quên mình muốn tìm hiểu tin tức: “Cho nên ngươi có nhìn thấy người nọ hay không? Bộ dáng như thế nào?”

Lúc này, mèo con từ trong phủ đệ đi ra, nhảy đến trên người Phùng Tiếu, lại kêu vài tiếng với nàng, Phùng Tiếu vội vàng lấy mèo con làm cớ, ôm nó vội vàng rời đi.

“Lần sau có thời gian nhất định phải nói với ta a! Ta chờ ngươi!” Triệu Oánh lớn tiếng kêu, nàng quay đầu liền nhìn thấy Lâm Tân đang đứng tại chỗ phát ngốc, vì thế nhẹ nhàng đẩy hắn: “Vừa nãy sao ngươi không nói câu nào?”

Lâm Tân ngẩng đầu, trên mặt đều là khiếp sợ: “Ngươi không phát hiện sao?”

“Phát hiện cái gì?” Triệu Oánh kỳ quái hỏi.

“Ngươi không phát hiện tu vi của Lương Miên không thích hợp sao?” Lâm Tân run nhè nhẹ, “Ta có thể cảm giác được uy áp trên người nàng, cho nên nàng tuyệt đối không phải là tu vi Huyền Tiên.”

Thanh âm Triệu Oánh cũng có chút phát run: “Ngươi là nói, nàng… nàng đã là Thiên Tiên?”

Hai người nhìn nhau, lúc này mới qua bao lâu a? Thời điểm bọn họ tiến vào Kính Thương Phái là Địa Tiên, hiện tại vẫn như cũ là Địa Tiên, tu vi bất quá cũng chỉ tăng thêm một chút, vậy mà Lương Miên đã từ Huyền Tiên tới Huyền Tiên?

Làm sao mà tăng?

Vấn đề này, Vu Lam so với bọn họ còn muốn biết hơn, hắn nhìn Phùng Tiếu đột nhiên xuất hiện, khiếp sợ đến nói lắp: “Phu phu phu nhân, người người người……”

Ngoài Ứng Giác Tiên Tôn, hắn là người tiếp xúc với nàng nhiều nhất, trên đường trở về Kính Thương Phái tu vi vẫn là Huyền Tiên, mấy ngày trước hắn mang mèo nhỏ qua, nàng đã biến thành Thiên Tiên, hiện tại không đến mười ngày, uy áp trên người nàng, rõ ràng đã vượt qua Kim Tiên.

Vu Lam đã phi thăng hai trăm năm, tu vi vừa đến đạt Huyền Tiên âm thầm rơi lệ, người so người sẽ tức chết, ngạn ngữ thành không khinh người.

“Làm sao vậy?” Phùng Tiếu mờ mịt hỏi.

“Không có việc gì.” Vu Lam hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười hỏi, “Phu nhân, có chuyện gì muốn phân phó sao?”

Phùng Tiếu thở dài: “Lúc ở bên ngoài có thể tạm thời không gọi ta là phu nhân không? Lúc ta dùng gương mặt này, có thể gọi ta là Lương Miên không?”

“Chính là Tiên Tôn đã phân phó qua.”

“Ngươi nếu không thay đổi xưng hô, ta sẽ để Tiên Tôn đổi ngươi đi.” Phùng Tiếu ỷ thế hiếp người nói.

Vu Lam: “……” Hắn vừa nghĩ tới, nữ nhân này là ma tu, không phải là người tốt gì.

“Được, Lương Miên cô nương.” Hắn thức thời sửa miệng, “Yêu cầu ta làm cái gì?”

“Ta muốn đi Tàng Thư Các của Kính Thương Phái tra tư liệu.”

“Ta hiểu rồi, ngài là muốn lấy quyền hạn đúng không?”

Phùng Tiếu gật gật đầu.

Vu Lam hàng năm làm việc cho Ứng Giác, chức vị hắn tuy rằng không cao, nhưng quyền hạn rất lớn, có thể đưa Phùng Tiếu lên tới tầng bốn của Tàng Thư Các: “Quyền hạn của ta chỉ có thể lên tới tầng bốn, năm tầng nhất định phải tìm Tiên Tôn.”

“Đa tạ.”

“Không dám nhận, không dám nhận.” Vu Lam yên lặng rời đi, mặc kệ là thân phận tương lai của nàng, hay là tu vi hiện tại, hắn cũng không dám nhận.

Phùng Tiếu ở Tàng Thư Các ngây người hai ngày, lật hết tư liệu trong bốn tầng, nhưng cũng không tìm được lời nào về Hỗn Độn Châu, nàng buồn bực nhìn lên phía trên: “Xem ra chỉ có thể lên tầng năm.”

————

Đang lúc nàng nghiên cứu nên đi tìm Ứng Giác muốn quyền hạn, hay là trực tiếp trộm đi lên, một thanh âm đã lâu không thấy đột nhiên xuất hiện.

“Kỳ thật nàng có thể không cần tìm.”

“Chu Ứng Chân?”

“Nàng còn nhớ rõ ta.” Chu Ứng Chân đột nhiên xuất hiện, trên mặt hắn vĩnh viễn mang nụ cười khiến người ta thoải mái, ánh mắt nhìn nàng ấm áp lại nhu hòa, nhưng cho dù như vậy, loại hơi thở sắc bén trên người hắn vẫn không có biện pháp khiến người ta xem nhẹ.

“A, đã lâu không thấy.” Phùng Tiếu hừ một tiếng.

“Nàng đừng nóng giận, cùng lắm thì nàng muốn biết cái gì, ta đều nói cho nàng.” Chu Ứng Chân ôn nhu nói.

“Thật không?” Phùng Tiếu vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, cười tủm tỉm nói, “Ngồi.”

Nhìn bộ dáng tiếu lí tàng đao của nàng, Chu Ứng Chân tựa hồ cười một chút, sau đó liền ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống vị trí nàng chỉ định.

Phùng Tiếu một chân đạp lên khe hở trên ghế dựa, vô cùng lưu manh chậm rãi ghé sát vào hắn, cẩn thận đánh giá: “Kỳ thật cẩn thận nhìn kỹ một chút, ngươi cùng Ứng Giác tựa hồ có chút giống nhau.”

Chu Ứng Chân mi mắt cong cong cười.

Lại nghe nàng bỗng nhiên chụp cái bàn, hung tợn hỏi: “Cho nên ngươi cùng hắn có quan hệ gì?”

Hắn nhịn không được lại cười, sớm biết nàng khẳng định là muốn hỏi cái này.

Bất quá hắn không có trực tiếp trả lời, mà là nhắc tới đề tài vừa rồi: “Nàng không phải muốn biết tư liệu về Hỗn Độn Châu sao?”

“Hừ, ngươi muốn nói?” Phùng Tiếu kéo một cái ghế qua, như hổ rình mồi ngồi ở đối diện hắn.

“Xem ra hôm nay ta không nói ra chút gì đó, nàng cũng sẽ không để ta đi.” Chu Ứng Chân cười nói.

“Ngươi biết liền hảo, cho nên tốt nhất ngoan ngoãn nói ra, bằng không……”

“Bằng không như thế nào?” Chu Ứng Chân nhướng mày.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN