Nam Cung Phu Nhân, Em Muốn Thoát Khỏi Tôi? - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
437


Nam Cung Phu Nhân, Em Muốn Thoát Khỏi Tôi?


Chương 23


“Anh ghét tên này.”

Tuyên Vân Phi dùng ánh mắt hăm doạ của mình nhìn hắn, Lục Khuynh Mạnh là người tài giỏi lại cư xử rất có chừng mực. Tên này vừa vào công ty cô mà đã bày ra thái độ ghét người này thích người kia, xem thật ngông cuồng.

“Anh có ghét thì cũng sẽ gặp nhiều.” Cô bĩu môi bước vào bên trong mặc hắn cùng Lục Khuynh Mạnh đứng phía sau.

Nhìn dáng người cô đã đi vào, ánh mắt hai người đàn ông một lần nữa va vào nhau (Ewww). Nam Cung Long đi qua lướt qua người Lục Khuynh Mạnh, ghé vào tai anh ta:

“Cô ấy sẽ là Nam Cung Phu nhân tương lai không phải Lục Phu nhân.” Nói xong thì bước chân của hắn cũng mạnh mẽ theo sau Tuyên Vân Phi.

Nói như thế để Lục Khuynh Mạnh hiểu, Tuyên Vân Phi sẽ là vợ hợp pháp của Nam Cung Long không phải là người phụ nữ của Lục Khuynh Mạnh. Đánh phủ đầu ngay lần đầu gặp mặt như thế là để cảnh cáo.

Còn Lục Khuynh Mạnh thì cũng không đáp trả gì, thế nhưng trong ánh mắt lại có gì đấy mất mát.

Nếu như trong khoảng thời gian cô rời xa Trung Quốc, ngoài Tuyên Liệt Lam và Âu Dương Phong thì anh là người tiếp xúc được nhiều với cô nhất. Anh là người cùng cô lập nên Túc Sính này và đi cùng nhau trên chặng đường dài lập nên thành công.

Thế mà chỉ vỏn vẹn chưa đầy 1 tháng, khi mở rộng vùng hoạt động ở Châu Á và mấu chốt ở Trung Quốc. Chỉ duy 1 tháng không gặp Tuyên Vân Phi, hà cớ gì cô lại rơi vào tay của tên khác.

Nam Cung Long hắn là người gây tổn thương cho thời thanh xuân của cô, thế mà người con gái này lại ngu ngốc dễ dàng bỏ qua cho hắn…

Chiếc váy mà Tuyên Vân Phi bảo là sẽ mặc trong buổi yến tiệc tối nay là một chiếc sườn xám ôm sát cơ thể hoạ tiết con phượng mang sắc trắng vàng tinh tế.

Bộ sườn xám này được xẻ từ bắp chân xuống bên dưới sẽ để lộ đôi chân dài trắng mịn gợi cảm. Phần viền váy màu vàng mang hoạ tiết Châu Âu thời thế kỷ 19.

Được may thủ công bởi 7 nhà thiết kế tài năng của Túc Sính, hoạ tiết con phượng được may vô cùng tỉ mỉ và đặc biệt giữa ngực có một viên phỉ thuý đắt giá làm tôn lên vẻ sang trọng cho bộ sườn xám.

Phía trên thiết kế nửa kín nửa hở, cổ áo thiết kế chữ U để lộ xương vai gợi cảm. Tay ngang khuỷu tay vừa lịch sự lại không lỗi thời.

Tuyên Vân Phi đứng một mình trong phòng thay trang phục mà tự ngắm lấy mình. Bộ sườn xám ôm sát 3 vòng càng khiến cô trở nên quyến rũ, cơ thể cô không gầy nhưng cũng không quá khổ. Gọi là cân đối giữa các bộ phận trên cơ thể với nhau tạo nên sự hoà hợp, đồng nhất nhất định.

Lại còn kèm theo nước da ngọc ngà không tì vết, đường cong cơ thể tuyệt đẹp, khuôn mặt khắc hoạ sắc xảo càng khiến Tuyên Vân Phi trở nên tuyệt mỹ.

“Xoẹt” tấm màn dày che đi khu thay trang phục bị kéo ra, Nam Cung Long là người đã vén màn. Chỉ vì đợi Tuyên Vân Phi quá lâu mà chẳng thấy cô ra nên tự tay hắn vén màn.

Lục Khuynh Mạnh không có ở đây, hắn ta bị một người phụ nữ nào đấy kéo đi tự khi nào.

Nam Cung Long nhìn cô khoác lên chiếc váy này thì sững người. Tuyên Vân Phi xoay người lại, mái tóc bồng bềnh đã được thả ra để hợp với bộ váy vì sức gió mà thoải mái bay thả.

Ánh mắt cô có chút bất ngờ khi người vén màn là hắn, thế nhưng cũng mau chóng tan đi. Môi quyến rũ khẽ cười gợi cảm.

Khoác trên mình bộ sườn xám này càng khiến cô trở nên có sức hấp dẫn mãnh liệt với Nam Cung Long. Hắn đóng chiếc màn che lại tạo không gian khép kín cho 2 người.

Hắn di chuyển lại gần Tuyên Vân Phi, cẩn thận ôm lấy cơ thể sau của cô vào lồng ngực mình. Dịu dàng đặt khuôn mặt của hắn lên vai mảnh khảnh.

Nam Cung Long nhắm mắt hưởng thụ mùi hương cơ thể người con gái, cứ mỗi lần tiếp xúc cơ thể với Tuyên Vân Phi hắn lại muốn cảm nhận hương thơm từ cô, thật dễ chịu.

Nhìn ngắm cơ thể cô trong gương rồi lại nhìn cô thực tế, nhìn mãi không chán, cảm nhận mùi hương này mãi không chán.

Đôi bàn tay Nam Cung Long đặt trên eo cô khẽ lay động. Trong sâu thẳm bên trong hai người lại có cảm giác bồi hồi khó tả. Dường như đang hưởng thụ tình yêu.

“Đẹp lắm.” Hắn khẽ nói bên tai Tuyên Vân Phi dịu dàng, giọng nói ấm áp càng khiến cô cảm thấy dường như họ đang yêu.

Tuyên Vân Phi ngước mặt nhìn thẳng vào ánh mắt của Nam Cung Long, cô nhìn thấy được sự khao khát, yêu thương của hắn.

Nam Cung Long nâng cằm cô lên, phủ cánh môi mình lên môi Tuyên Vân Phi.

Cảm nhận được đôi môi mềm mại, Nam Cung Long khẽ liếm láp vành môi tạo sự kích thích. Bàn tay đang mân mê lấy cơ thể cô.

Từ từ cảm nhận được tiết mật ngọt ẩn thấu vào vị giác của mình, Nam Cung Long ra sức mà cắn mút môi bên ngoài. Tiếp đến càn quét khoang miệng ướt át.

Lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, cơ thể họ quấn quýt lấy nhau, bàn tay cô đặt trên ngực hắn, toàn bộ cơ thể dựa vào Nam Cung Long.

“Ư..ah…Cứ thấy đẹp là lại chiếm tiện nghi của người ta.” Tuyên Vân Phi liếc xéo Nam Cung Long,sơ hở một tí là lại bị hắn giở tính biến thái, thừa cơ hội giày vò cô.

“Chỉ vì em thật sự rất cuốn hút.” Nam Cung Long vén mái tóc rồi khẽ hôn lên bên má cô, tâm trạng hắn hiện tại vui vẻ. Tuyên Vân Phi gần đây đã dần quen với việc tiếp xúc thân mật với hắn.

Từng bước, từng bước đi vào lưới tình mà hắn đã giăng ra. Nam Cung Long lần này là nghiêm túc muốn giành tất cả thời gian của mình cho Tuyên Vân Phi. Vụt mất một lần đã rất tiếc, nhưng nếu còn vụt mất lần hai thì Nam Cung Long hắn không phải đàn ông! [:)) ]

Đến lúc Lục Khuynh Mạnh quay lại, thì cô đã mặc lại bộ quần áo cũ. Anh ta không có cơ hội để chiêm ngưỡng sắc hương của mỹ nữ này rồi.

“Em thử chiếc váy này rồi. Mạnh, cảm ơn anh.” Tuyên Vân Phi ôm lấy Lục Khuynh Mạnh như một lời cảm ơn. Lục Khuynh Mạnh cùng với 6 nhà thiết kế tài giỏi đã tạo nên tác phẩm này.

Lục Khuynh Mạnh cảm thấy được an ủi, nhận được một cái ôm và một lời cảm ơn cũng đã khiến anh cảm giác nhẹ người hơn rất nhiều.

Nam Cung Long nhìn hai người một lần nữa ôm ôm ấp ấp đương nhiên vẫn rất khó chịu. Thế nhưng ôm thì có là gì, ông đây vừa được vừa ôm vừa hôn vợ mình kia mà!

Là một cái ôm xã giao nên cũng không kéo dài. Chào tạm biệt rồi cùng Nam Cung Long trở về Biệt thự Nam Cung. Nam Cung Phu nhân đang chờ hai người về dùng bữa trưa ấm áp a~

“Uyển Gia có mời anh đến buổi tiệc tối nay không?.” Tuyên Vân Phi được Uyển Gia mời, thế nhưng không biết rằng Nam Cung Long có như thế hay không.

Vì vừa là tiệc mang tính chất thương mại, nhưng cũng là một buổi đấu giá từ thiện. Chậc…từ thiện gì cơ chứ, đều là tham ô trá hình!

“Anh vốn không định tham gia buổi tiệc này..nhưng anh nghĩ lại rồi. Không thể để phu nhân tương lai một mình lẻ bóng nơi đàn sói được.” Nam Cung Long vừa nói vừa khẽ môi cười, hắn đưa tay chống lấy khuôn mặt nghiêng người nhìn thẳng vào cô.

Tuyên Vân Phi nhận được ánh mắt gian tà của hắn liền cảm thấy rợn người 1 cái. Không thèm đoái hoài đến, cô chống tay lên thành cửa mắt nhìn ra bên ngoài.

Khoảng cách từ Túc Sính về đến Biệt thự Nam Cung không xa. Chẳng bao lâu thì xe cũng đã nằm trong khuôn viên của Nam Cung Gia.

Chân vừa bước vào nhà liền nhận được một thứ gì đấy mềm mại tiến thẳng đến lồng ngực mình, Tuyên Vân Phi theo phản xạ cầm lấy. Ra là một chú gấu bông màu nâu xinh xắn. Quái lạ, Nam Cung Phu nhân nay lại có thú vui chơi thú bông?

“Ô ô, Tiểu Thất đừng quấy. Hai đứa về rồi đấy à.” Nam Cung Phu Nhân câu trước như van nại, câu sau là bất ngờ.

Trước mặt hai người là một đứa trẻ khoảng 1-2 tuổi, tất nhiên là đang làm quấy người lớn. Nhóc ấy một tay cầm bình sữa còn đang uống dang dở, một tay ôm một thú thỏ bông màu trắng. Khuôn mặt thì khóc đến nỗi nước mắt, nước mũi tèm nhem.

“Mẹ, con ai đây?.” Nam Cung Long thấy một đứa trẻ lạ trong nhà đương nhiên rất hiếu kì muốn biết ai là cha mẹ nó.

“Ô, dì ơi. Chị dâu tương lai của cháu đấy ạ?.” Một chàng trai dáng người cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn đi ra từ trong góc bếp. Một tay cầm đôi đũa, mồm thì…đang nhai thứ gì đấy!

Nam Cung Phu nhân nghe Tiểu Lục nói thế thì liền gật gật đầu nhằm đồng thuận ý kiến.

“Anh họ, chị dâu. Chào mừng hai người về nh…” Tiểu Lục chưa dứt câu thì một vật mạnh mẽ lao thẳng vào người Tiểu Lục, vừa mạnh mẽ lại còn…mềm mại.

Nam Cung Long là người đã ném, hắn ném con gấu bông khi nãy lao vào người Tuyên Vân Khi khiến hắn hoảng hốt, cứ tưởng vật gì có sát thương lớn. Con trai tên đấy ném gấu bông vào người cô, đương nhưng Nam Cung Long sẽ dùng chính con gấu bông ấy để ném vào người cha của đứa trẻ này!

“Tên kém cỏi nhà cậu, có một đứa trẻ cũng chăm không xong. Lại còn mặt dày qua đây cho mẹ tôi à?.” Hắn là đang trách móc Tiểu Lục, anh ta vừa tậu được tiểu tử thế nhưng mà cả vợ cả chồng đều không biết chăm con. Ra lại khổ…

“Anh Long! hiếp người quá đáng!.”

Khi nãy còn đang định đánh Tiểu Lục thêm, thế nhưng bên tai lại nghe thấy giọng nói êm đềm của Tuyên Vân Phi.

“Ô ô, cục cưng a~. Con thích cái này à? Mau đưa tay ra cô cho con.” Cô bồng Tiểu Thất trên tay, cả cơ thể nhỏ bé của Tiểu Thất nằm gọn trong lồng ngực cô. Khi nãy đứa trẻ này còn khóc long trời lở đất, ấy thế mà vừa được Tuyên Vân Phi dỗ một chút liền cười không thấy mặt trời!

Nam Cung Long nhìn qua thì thấy tên tiểu tử kia đang dựa vào lồng ngực cô, bỏ mặc Tiểu Lục ôm ngực kêu đau.

Tuyên Vân Phi bồng đưa trẻ đến ghế sofa, thuận tiện đặt cục tròn mũm mĩm ấy lên đùi mình. Đứa trẻ này rất nghịch ngợm lại còn biết cách dụ dỗ người khác.

Đôi mắt tinh nghịch của nó liền loé lên khi thấy chiếc vòng cổ mà Tuyên Vân Phi đang đeo. Chiếc vòng cổ này, là thứ mà Nam Cung Long tự tay đeo lên cho cô, lại còn bảo là vật trân quý của Nam Cung Gia.

Nam Cung Long không nhanh không chậm ngồi bên cạnh Tuyên Vân Phi. Ôm lấy bả vai cô rồi khẽ xoa xoa nhẹ nhàng.

“Chị dâu, thật kì lạ. Con trai cháu đến cháu dỗ còn bất lực, thế mà người chỉ vừa bế lên liền cười như hoa thế kia a!.” Tiểu Lục anh ta không nói điêu, thằng nhóc này đến cha đẻ còn khó chịu. Thế nhưng vừa gặp gái đẹp là liền cười không thấy mặt trời.

“Chỉ vì cậu không biết cách chăm thôi. Ô, con thích chiếc vòng cổ này à? Thế thơm cô một cái đi..”

Thằng nhóc đương nhiên không hiểu cô đang nói gì, chỉ thuận tay muốn chạm đến sợi dây trên cổ mà háo hức.

Nam Cung Long thì tất thảy không muốn, ôm ôm ấp ấp như thế đã đủ rồi thằng nhóc này lại còn muốn chiếc vòng cổ hắn tặng Tuyên Vân Phi. Đương nhiên can ngăn.

“Không được!. Thứ này là vật anh tặng em, không thể đưa cho tiểu tử này!.” Hắn cố tình giành lấy Tiểu Thất trên tay cô, đặt tiểu tử này lên đùi mình. Khuôn mặt yêu nghiệt của Nam Cung Long đương nhiên làm Tiểu Thất hoảng sợ mà khóc oé lên.

Còn Tuyên Vân Phi khi thấy Tiểu Thất một lần nữa làm quấy thì đương nhiên liếc xéo hắn.

“Nam Cung Ất, mau mang con trai cậu về nhà.” Nam Cung Long nhanh tay trả đứa bé này về với bố nó, làm phiền ông như thế đủ rồi!

“No no, cháu còn ở lại ăn ké 2 ngày lận đấy. Anh Long, mong cậu hoan nghênh haha.” Nhận lấy Tiểu Thất trên tay, Tiểu Lục ngay lập tức ôm nó đi vào trong gian bếp mà…ăn vụng!

“Tên ăn tạp.” Hắn thoải mái ngã người ra sau ghế, tay thoải mái vòng ra sau ôm lấy bả vai cô vuốt ve.

“Em cũng đang ăn tạp nhà anh này.” Tuyên Vân Phi nghiêng mặt, giọng nói mang theo ý cười pha lẫn sự trêu chọc.

Nói là ăn tạp cũng không sai, thế nhưng Nam Cung Long là kẻ tự ý đưa cô về đây. Đến chính cô đôi lúc còn thấy ngại, vừa về nước liền qua nhà một người đàn ông ngủ thậm chí còn đầu ấp tay gối.

Người ngoài nhìn vào không biết có gọi cô là loại phụ nữ lăng loạn không?

“Ai nha! Anh Long, anh cũng đến tuổi rồi ấy nhỉ?..” Nam Cung Ất nhìn lướt qua Tuyên Vân Phi rồi tâm điểm lại là Nam Cung Long.

Anh ta nói như thế là ngầm ý, Nam Cung Long sắp 30 tuổi. Mà vẫn chưa lập gia đình, nhìn vào Nam Cung Phu Nhân là thấy bà ấy mong chờ cháu bế như nào mà chỉ không nói.

“Anh họ, yên bề gia thất đi là vừa. Kẻo..tinh lực ngày càng hạn chế!…” Tiểu Lục nói câu nào là muốn ngậm đòn câu đấy.

Hắn đây sinh lý luôn ổn định, lại còn dám bảo gì mà “tinh lực ngày càng hạn chế”. Nam Cung Ất chán sống mới dám nói như thế!

“Cậu cút trước khi anh giết cậu!.” Nam Cung Long tức giận mặt hăm doạ Tiểu Lục, như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.

“Ôi, con trai mau qua đây với bố. Không kẻo con sẽ mồ côi cha.” Tiểu Lục ôm lấy Tiểu Thất trên tay Tuyên Vân Phi vỗ vỗ vài cái rồi mau chuồn vào bếp tránh hoạ lần nữa.

Hắn ngã lưng ra sau, vắt chéo chân, đặt tay mình lên mu bàn tay Tuyên Vân Phi rồi đan xen vào nhau. Hơi ấm truyền qua da thịt thật dễ chịu trong cái mùa đông lạnh này.

Cô nhìn bàn tay to lớn của Nam Cung Long đang xoa lấy bàn tay mình mà cũng xem như làm ngơ, quen rồi…không lạ gì hành động này nữa.

Nam Cung Long khẽ ôm lấy vai Tuyên Vân Phi để cô dựa vào vai cứng cáp của hắn. Cô thật sự, gần như đã bị hắn thu phục tự khi nào…

“Bao giờ em chuyển đi?.” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt màu hổ phách dịu dàng nhìn cô. Tay xoa xoa lấy mu bàn tay người phụ nữ của mình.

“Chắc…tối nay hoặc ngày mai.” Tuyên Vân Phi muốn chuyển đi càng sớm càng tốt. Nội thất trong nhà đã xong hết, chìa khoá nhà cũng đã bàn giao. Quan trọng chỉ là thời, thích lúc nào đi lúc đấy. Chỉ là đi càng sớm càng tốt.

Nam Cung Long ầm ừ, hắn cũng nghĩ cô không muốn ở lại đây. Nam không vợ, nữ không chồng, cho dù đã định sẵn sẽ kết hôn mà tình cảm vẫn chưa vững, lại còn chưa công khai sẽ rất dễ để người khác dòm ngó, cả hai lại còn là người có sức ảnh hưởng với công chúng.

Điều duy nhất khiến hắn bận tâm, là về giờ giấc. Nhà Tuyên Vân Phi cách Nam Cung Gia một đoạn không ngắn, rất khó qua lại dễ dàng.

Suy tư một hồi thì Nam Cung Phu Nhân cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa, Tiểu Lục ra mời hắn và cô vào ăn cơm.

______________

Để tránh hiểu lầm cũng như lời ra tiếng vào, Tuyên Vân Phi quyết định cả hai đi riêng. Người này đi trước, người kia đi sau. Nam Cung Long lúc đầu đương nhiên không chịu, nhưng biết làm sao khi phu nhân đã ra chỉ thị!

______________

Uyển Gia – 7h tối.

Trước cửa Uyển Gia là các cánh nhà báo, các vị quan tai to mặt lớn, doanh nhân, thị trưởng, phó thị trưởng, đều tụ hội tại đây với mục đích: tiệc đấu giá!

Một chiếc xe mui trần màu đỏ dừng phanh trước thảm đỏ, người đàn ông với bộ vest đỏ thẳm đưa đôi chân dài cùng đôi giày giá trị cao ngất ngưỡng anh ta đang chưng diện.

Uyển Đinh Thành một thân vest độc đáo sải bước trên thảm đỏ – người thừa kế tập đoàn Thanh Uyển của Uyển Gia nắm giữ và cũng là nhà tổ chức chính của buổi đấu giá ngày hôm nay.

Anh ta là người đàn ông độc thân hoành kim của Miêu Thành, trăm ngàn cô gái si mê với cái khí chất lạnh lùng mà ấm áp của Uyển Đinh Thành.

Bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền là anh, không những vậy lại còn rộng lượng. Quyên góp 100 vạn cho nông dân gặp hạn hán thất thu và đại hoạn châu chấu của Trung Quốc.

Buổi đấu giá hôm nay cũng thế, toàn bộ tài sản được quy đổi ra kim tiền sẽ được quyên góp vào trại trẻ mồ côi, cũng vì mục đích của buổi tiệc là làm từ thiện cho trẻ em nên Tuyên Vân Phi mới đồng ý tham dự.

Cùng lúc đó, một chiếc Roll-Royce đen bóng hạ bánh tại thảm đỏ nổi bật.

Nam Cung Long một thân âu phục màu đen cùng mái tóc vuốt ra sau bước ra. Hắn chỉnh cà vạt vô cùng quyền lực khiến các nữ nhà báo chết mê chết mệt, máy chụp ảnh liên tục nháy tại chỗ Nam Cung Long.

Hắn sải bước lạnh nhạt trên thảm đỏ. Uyển Đinh Thành nhìn thấy Nam Cung Long thì khẽ khoẻn miệng cười, khách sáo đưa tay ra chào hỏi.

Thái độ Nam Cung Long nhàn nhạt đáp trả hắn xã giao rồi cũng đi tiếp vào bên trong, phía sau cánh nhà báo vẫn nháy máy liên tục chụp bờ lưng vững chãi của hắn.

Tuyên Vân Phi, chưa đến…

____________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN