Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 104: Phiên ngoại 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu


Chương 104: Phiên ngoại 1


Trong biệt trang Úc Xá, sơn hoa rực rỡ.

Tại lương đình, ma ma đang dạy dỗ Tuyên Từ Tâm dịu dàng hỏi, “Tiểu thư đây là đang thêu cái gì?”

Tuyên Từ Tâm xoa xoa dải lụa trên tay, thất thần, “Phượng hoàng.”

Ma ma trầm mặc một lát, miễn cưỡng gật đầu, “Ừ, ban đầu nhìn không ra, nhưng vừa thấy chỗ lông đuôi này liền hiểu ra đây là phượng hoàng.”

“Này không phải lông đuôi.” Tuyên Từ Tâm khắc chế khó chịu trong lòng, “Đây là đầu phượng.”

Ma ma lúng túng nói, “Phải không, nhưng tiểu thư, chỗ này thêu sai rồi, hẳn phải là……”

“Hẳn phải là từ nơi này đâm kim.” Tuyên Du ngược lại đang cầm một quyển sách, nghe vậy nhịn không được mà thử khoa tay múa chân, “Tỷ, ma ma dạy lâu như vậy, đệ cũng nghe giảng theo tỷ. Châm pháp của tỷ không đúng, từ lúc bắt đầu đã thêu sai rồi, tỷ nhìn nơi này xem……”

“Tỷ học hay là đệ học?” Tuyên Từ Tâm nhìn về phía Tuyên Du, không giận mà ra oai, “Không ngồi yên đọc sách, nhìn chằm chằm ta thêu hoa làm cái gì? Khảo Trạng Nguyên còn phải khảo thêu hoa sao?”

Tuyên Du lùi đầu về, ấp úng, “Không khảo.”

“Không khảo thì đệ nhìn cái gì?!” Tuyên Từ Tâm từ lúc dậy sớm tâm thần đã không yên, không có có chỗ trút giận, “Tuổi cũng không nhỏ, văn không được võ không xong. Tước vị phụ vương hiện giờ cũng không còn, phủ đệ thì bị đại ca tìm đường chết khiến cho thành như vậy, nếu không phải có Chung Uyển che chở thì hai ta đã hồi Kiềm An ăn trấu. Nhiều năm như vậy, mỗi người ai cũng nhìn phủ chúng ta xong chê cười, đệ có thể có chút ngạo khí tranh đấu không?”

Tuyên Du vội mở sách ra, hắn lắp bắp nói, “Đệ, đệ chính là đầu óc không tốt, nhưng lòng đệ biết phải vì ca ca phân ưu.”

Tuyên Du đã sớm sửa lại xưng hô, hắn nói ca ca chính là Chung Uyển.

Tuyên Từ Tâm hậm hực, “Còn có chút lương tâm.”

Tuyên Từ Tâm cúi đầu nhìn vật do chính mình thêu cũng có chút tâm loạn, nàng thở dài, “Không thêu nữa, án văn hôm qua đệ viết đâu? Để tỷ xem cho đệ, miễn cho tiên sinh lại tức điên.”

Tuyên Du co rúm một chút, khiếp sợ nói: “Ngày hôm qua thị vệ đại ca mang đệ đi săn gà rừng, nên, nên không viết.”

Tuyên Từ Tâm bị chọc tức tới cầm không nổi kim thêu hoa, “Đệ, đệ……”

Tuyên Du vội nhảy dựng lên, châm trà bồi tội cho Tuyên Từ Tâm, “Đừng, đừng tức giận, uống trà đã.”

“Tỷ không uống!” Tuyên Từ Tâm cả giận nói, “Mất cả ngày mà không viết nổi một thiên văn! Tương lai đệ còn muốn làm được gì? Có thể làm cái gì? Chờ bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống sao?”

Tuyên Du bị giáo huấn tới đỏ mặt, đang muốn nghĩ cách lấy lại thể diện, từ đằng xa lại có một gia tướng cầm một phong thơ vội vã chạy tới đây.

Gia tướng đi đến gần nhìn hai người, ánh mắt vô cùng thấu triệt mà dâng lên cho Tuyên Từ Tâm.

Tuyên Từ Tâm không muốn trước mặt ngoại nhân đi mắng Tuyên Du, đè nặng lửa giận rồi tiếp nhận phong thư gia tướng dâng lên, mở ra đọc một lát đã ngơ ngẩn.

Tuyên Du thật cẩn thận đứng ở một bên, thấy Tuyên Từ Tâm cứ như tượng đá một lúc lâu vẫn chưa nói lời nào, thăm dò hỏi, “Tỷ, làm sao vậy? Là trong kinh xảy ra chuyện gì sao?”

Tuyên Từ Tâm ngơ ngác nói, “Đệ, hình như có bánh rơi từ trên trời xuống thật rồi.”

Sau khi lập Thái Tử chưa đủ một tháng, Sùng An Đế băng hà.

Sùng An Đế đi cũng không an tường, hắn như một con rắn bị chặt nhiều khúc, vặn vẹo thân mình giãy giụa ở trên giường hồi lâu, dùng đầu lưỡi đã không còn linh hoạt sau khi trúng gió của mình cao giọng nức nở, âm thanh gào rống truyền khắp cung điện, hình như có không ít chi ngôn chưa nói hết.

Nhưng lúc đó hắn đã không còn sức sửa đổi di chiếu, cũng không ai nghe được tiếng hắn nói. Sùng An Đế trong lòng ngập tràn phẫn hận cùng không cam lòng chết ở trên long sàng.

Mọi người chuyển ánh mắt nhìn về phía Úc Xá.

Nhờ Úc Mộ Thành cùng nhóm tông thân lao khổ trước đó, sau khi Sùng An Đế chết, Úc Xá không phí bao nhiêu công sức đã hoàn toàn tra rõ bản án cũ của Ninh Vương. Úc Xá lục thân đoạn tuyệt, khi tra án đều đem hết mấy chuyện bất nhân không ai biết của tiền triều ra nói cho thiên hạ cùng nghe. Úc Xá không bao giờ kiêng dè xuất thân của chính mình, nói thẳng ra hắn là do Sùng An Đế loạn luân với tiểu Chung Phi sinh ra, huyết thống dơ bẩn, bất kham đảm đương đại vị.

Không ai lường được Thái Tử điện hạ này thật vất vả mới bò lên được địa vị cao lại ở khắc cuối cùng đổi ý, sau khi Sùng An Đế chết thì không chịu kế vị. Mặc cho đảng phái trung thần của Sùng An Đế đau khổ khuyên can khẩn cầu, hắn chết cũng không tiếp chiếu thư.

Mọi người có muốn đập vỡ đầu ra cũng không hiểu nổi, Úc Tử Hựu hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?!

Nhóm tông thân chung quy vẫn là sai đâu đánh đó. Bên này Úc Xá cự tuyệt không đăng cơ, bên kia Tuyên Thụy vẫn sống không thấy người chết không thấy xác. Nhưng ngay lúc đảng phái Úc Mộ Thành muốn thừa cơ đứng lên lập tân đế khác, Chung Uyển – Chung Quy Viễn biến mất mấy ngày lại đột ngột hồi kinh, thuận tiện mang về tiểu nhi tử của Ninh Vương, Tuyên Du.

Ninh Vương vừa mới phiên án, lúc này Úc Xá tự mình đem Tuyên Du nghênh vào cung, muốn làm cái gì, không cần nói cũng biết.

Ngoại trừ Úc Xá và Chung Uyển, người khác cũng không dễ dàng gì gặp được Tuyên Du. Úc Mộ Thành tính kế cả đời, cuối cùng lại may áo cưới cho người khác. Vào ngày Tuyên Du được Úc Xá nghênh đón tiến cung, Úc Mộ Thành ở Tông Nhân Phủ thắt cổ tự vẫn.

Tuyên Quỳnh đần độn nhiều ngày, sau khi biết Úc Mộ Thành đã chết thì bị dọa đến mất mật, trở thành một kẻ điên.

Tứ nhi tử của Sùng An Đế – Tuyên Cảnh sau khi biết chuyện xưa tiền triều thì ở yên một ngày ở trong phủ, ngược lại còn bế quan từ chối tiếp khách, cự tuyệt gặp bất cứ ai.

Tất cả đều ngoài dự kiến người khác, nhưng tất cả đều đúng tình lý bên trong.

Ba tháng sau, tân đế Tuyên Du chính thức kế vị, niên hiệu Nguyên Duyên.

Đối với Thái Tử Úc Xá có công lớn ủng lập tân đế, tất nhiên cũng được phong làm Nhiếp Chính Vương.

Hoặc là nói, Úc Xá tự phong mình làm Nhiếp Chính Vương.

Tất cả mọi người đều đã cảm thấy minh bạch sự tình, Úc Xá đây là lập một con rối tuổi còn nhỏ hơn, càng dễ dàng khống chế hơn.

Nếu nghĩ như vậy thì tựa hồ cảm thấy mọi chuyện rất hợp tình lý, lúc Sùng An Đế mới vừa băng hà, triều dã trong ngoài đều ghị luận sôi nổi, tất cả mọi người đều truy cứu Sùng An Đế chịu tội sát phụ hành thích vua. Ngôi vị hoàng đế của Sùng An Đế lai lịch bất chính, lại càng không nói đến Úc Xá. Nếu Úc Xá không màng chê trách người đời mà vẫn bướng bỉnh đăng cơ, tương lai tất nhiên cũng sẽ có vô số phiền toái.

Chỉ riêng xuất thân của hắn cũng đủ để phản đối hắn được như ý.

Nhưng hôm nay hắn tìm hài tử từ nhỏ đến lớn đều ở Kiềm An không được ai để ý – Tuyên Du rồi đem tới. Hắn không chỉ bình ổn miệng đời, lại còn chấp chưởng thực quyền, thật sự là một tay tính toán chu toàn.

Nhóm tông thân hậu tri hậu giác, cảm thấy trước kia mình đã quá xem thường kẻ điên này.

Đương nhiên, những lời này bọn họ cũng chỉ dám nói ở trong lòng.

Từ sau khi tân đế đăng cơ, Nhiếp Chính Vương một mặt đao to búa lớn chặt đứt hết phe cánh của Úc Mộ Thành, một mặt xử trí từng thần tử khăng khăng trung thành với Sùng An Đế. Viện cớ bình ổn Bắc Địch lại ôm quyền bính của tướng quân vào trong tay. Đợi tới lúc năm đầu Nguyên Duyên kết thúc, phe phái của Nhiếp Chính Vương đã dựa vào cổ đại thế này mà hoàn toàn thay đổi triều đại. Úc Xá rốt cuộc cũng đem mọi thứ nắm chặt vào lòng bàn tay.

Sau khi trần ai lạc định, không còn ai dám nói nhiều một chữ.

Bao gồm cả tân đế.

Trong tiễu noãn các để thảo luận chính sự, Tuyên Du lo sợ bất an ngồi ở trên long ỷ nhìn Úc Xá bên cạnh đang liệu lý chính sự, muốn nói lại thôi.

“Đây là tấu chương quan trọng nội các đưa lên hôm nay.” Úc Xá đem một chồng tấu chương đã ghi ý kiến phúc đáp qua, nói, “Hoàng Thượng xem qua xong, nếu cảm thấy có gì không ổn thì nói cho thần.”

Tuyên Du nhạt nhẽo nói, “Nhiếp Chính Vương xem qua rồi thì tất nhiên không có gì không ổn, ta……trẫm không cần xem nữa.”

Úc Xá ngước mắt nhìn Tuyên Du, trầm tư một lát lại nói, “Hoàng Thượng có chuyện muốn nói?”

Tuyên Du và Úc Xá, tuy là thân đường huynh đệ nhưng cũng không thân cận nhau.

Sau khi biết được chuyện xưa tiền triều, cảm tình của Tuyên Du đối với đường huynh rồi cũng lại là biểu thúc của mình càng thêm phức tạp.

Tuyên Du không giống Tuyên Thụy, tuy hắn cũng không thông minh lắm, nhưng rất biết đạo lý.

Sau khi hồi kinh, hắn bàn bạc với Tuyên Từ Tâm rất lâu. Song bào thai nghĩ thế nào cũng cảm thấy đoạn chuyện xưa này không thể trách lên đầu Úc Xá, hiện giờ lại từ trong tay Úc Xá mà nhận ngôi vị hoàng đế này, làm vậy cũng không đúng lý hợp tình.

Tuyên Du ngồi trên long ỷ này không yên ổn, vài lần muốn nói với Úc Xá là chi bằng cứ cho ngươi ngôi vị hoàng đế đi.

Nhưng lời đến bên miệng, lại không biết nên mở miệng thế nào.

Tuyên Du hơi sợ Úc Xá.

Úc Xá nhìn Tuyên Du một lát, nghiền ngẫm tâm tư của tiểu hoàng đế, nói, “Nếu Hoàng Thượng vẫn lo lắng cho Tuyên Thụy, ta có thể sai người bảo hắn viết một phong tự đưa tới. Hiện giờ Hoàng Thượng vừa mới kế vị, hắn vẫn chưa thích hợp lộ diện, cụ thể vì sao, trong lòng Hoàng Thượng chắc cũng minh bạch.”

Tuyên Du vội lắc đầu, “Không có không có, ta không lo lắng đại ca.”

Lúc vừa hồi kinh, Chung Uyển có nói với Tuyên Du là Tuyên Thụy hiện giờ hết thảy đều rất tốt, Úc Xá đang an trí hắn ở một thôn trang phía nam, không cần lo cơm ăn áo mặc. Lời Chung Uyển nói, Tuyên Du và Tuyên Từ Tâm đều tin. Hai người bọn họ cũng minh bạch là nếu đại ca của họ “sống lại” ngay lúc này thì tất nhiên sẽ khiến cho không ít phong ba lại nổi lên.

Vì muốn đưa Tuyên Du lên ngôi vị hoàng đế, Úc Xá cùng Chung Uyển đã dốc hết sức ngăn sóng dữ nửa năm qua, phân ân tình này quá nặng, Tuyên Du tuyệt không dám gây phiền cho họ.

Tuyên Du giãy giụa hồi lâu, nhỏ giọng nói, “Ta muốn gặp ca ca……ý ta là Chung Uyển.”

Úc Xá cứng người, rũ mắt nói, “Vậy thỉnh Hoàng Thượng chờ thêm một chút đi.”

Tuyên Du bất an nói, “Hắn bệnh còn chưa khỏi sao?”

Mọi người chỉ thấy được là Úc Xá đang lo liệu mọi chuyện, rất ít người biết là sau lưng Úc Xá trước sau còn có một Chung Quy Viễn đứng giúp..

Nửa năm qua, Chung Uyển thường xuyên ngủ không đủ, chỉ được ba canh giờ. Sau khi đã hoàn toàn bình định loạn Bắc Địch rồi nhìn triều chính đã vào quỹ đạo, Chung Uyển cũng đã tiêu hao hết khí lực mà Úc Xá cẩn thận dưỡng được cho y mấy tháng trước. Sau khi mùa đông bắt đầu, phong hàn thổi rào rạt, lập tức khiến cho Chung Uyển tái bệnh ngã quỵ.

Có chút người tựa hồ chính là trời sinh mệnh phải lao lực, đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn bị giày vò tới tận đây. Vừa mới để cho y thoáng thở phào nhẹ nhõm một chút, vậy mà lại vì một trận phong hàn nho nhỏ này mà nhiễm bệnh.

Sau khi Chung Uyển bệnh thì Úc Xá vài lần suýt nữa cũng phát bệnh, nếu không phải sợ triều chính xảy ra sự cố, Úc Xá đã sớm bỏ xuống mấy chuyện này mà bồi Chung Uyển.

Tuy Úc Xá không phát bệnh, nhưng trong lòng luôn có vài suy nghĩ bướng bỉnh. Từ lúc Chung Uyển bệnh, Úc Xá nói là sợ người khác lại mang gió độc truyền nhiễm cho y, không cho bất luận kẻ nào đi gặp y. Mỗi ngày hắn liệu lý xong chính sự rồi tan triều, Úc Xá một khắc cũng không chậm trễ, hồi phủ tự mình chăm sóc Chung Uyển. Chỉ cần có hắn ở đó thì tuyệt không để người khác nhúng tay.

Úc Xá nói, “Nhọc Hoàng Thượng quan tâm, đã khá hơn nhiều. Chờ y lành bệnh rồi sẽ tự vào cung thỉnh an Hoàng Thượng.”

Tuyên Du không yên tâm gật gật đầu, lại chần chờ nói, “Hoàng huynh, ta nghĩ, ta vẫn luôn nghĩ……”

Úc Xá ngước mắt nhìn Tuyên Du, nhíu mày, đợi nửa ngày cũng không thấy Tuyên Du nói rõ ràng được một câu.

Bất quá Úc Xá trong lòng đã minh bạch

“Hoàng Thượng.” Úc Xá nhìn về phía Tuyên Du, hỏi, “Hoàng Thượng lo lắng Quy Viễn?”

Tuyên Du vội nói, “Tất nhiên rồi.”

Úc Xá trầm mặc một lát, nói, “Thần và Quy Viễn, mọi chuyện chúng ta làm nửa năm qua đều là đang tận lực bù đắp cho lỗi lầm trước kia. Chờ tới lúc Hoàng Thượng có thể một mình đảm đương hết mọi chuyện trong tương lai, chúng ta sẽ đem hết thảy thực quyền này giao cho Hoàng Thượng. Tới ngày ấy rồi thì mới tính là y đã thật sự có thể dỡ xuống hết gánh nặng ngàn quân này. Nếu Hoàng Thượng lo lắng cho y nhiều năm qua sống không dễ dàng, vậy thì thỉnh ngài dụng tâm nghe báo cáo và quyết định chính sự. Đợi tới ngày Hoàng Thượng tự mình chấp chính, ta và y cũng liền thật sự có thể công thành lui thân.”

Tuyên Du nghe ra được tâm tư trong lời của Úc Xá, đôi mắt đã hơi đỏ.

Đường huynh này của hắn thật sự chưa bao giờ muốn ngôi vị hoàng đế này.

Úc Xá nghiêm túc nhìn Tuyên Du, “Tâm ý của ta, Hoàng Thượng có thể hiểu không?”

Tuyên Du gật đầu thật mạnh, áy náy nói, “Ta……sẽ học thật tốt.”

Úc Xá không cần phải nhiều lời nữa, lới mà Chung Uyển trong lúc đang bệnh bảo hắn nên nói cho Tuyên Du, Úc Xá tự nhận là đã nói rõ.

Tuyên Du nói được thì làm được, kể từ ngày đó, hắn mỗi ngày nghe tiếng gà gáy đã bật dậy, mất ăn mất ngủ, hận không thể lập tức có thể tự mình chấp chính cho tốt.

Úc Xá không có kinh nghiệm nuôi dạy hài tử, Chung Uyển nói cái gì thì hắn nghe cái nấy. Hắn nghe Chung Uyển nói là phải khích lệ Tuyên Du nhiều một chút, bản thân hắn thì nói không nên lời, vậy nên liền đem nguyên lời y nói phân phó cho nhóm Đại Nho dạy dỗ cho Tuyên Du.

Nhóm Đại Nho vốn cũng không xem trọng triều cục, nhưng thấy Nhiếp Chính Vương không hiện dã tâm, lại là có ý tứ muốn hòa thuận trong tương lai, trong lòng mấy lão rất được an ủi. Tất cả đều lập tức phấn chấn tinh thần, cổ đủ kính nhi nhồi nhét cho Tuyên Du.

Nhưng ai cũng có sở trường cùng sở đoản riêng, Tuyên Du tuy thiện tâm lại thuần lương, nhưng đối với việc triều chính thì quả thật không am hiểu lắm.

Tuyên Du mỗi buổi sáng nghe nhóm đại nho giảng bài cho hắn, qua buổi trưa liền tới chỗ Úc Xá hùng tâm tráng chí mà họa đại bính*, ngôn từ vang dội. Hắn hôm nay muốn Bắc chinh, ngày mai lại muốn Nam phạt, ý chí chiến đấu sục sôi, thường xuyên làm chấn động Úc Xá khiến hắn á khẩu không trả lời được.

*Họa đại bính: Đại bính là cái bánh lớn, ý là vẽ nên bức tranh vĩ đại

Cũng vào đúng lúc ấy, Úc Xá mới ý thức được, Chung Uyển đây là bị bệnh nhàm chán, cố ý lấy hắn làm trò tiêu khiển.

Úc Xá nguyên bản chỉ cần xử lý tốt chính vụ là có thể hồi phủ, hiện giờ lại có thêm một cọc đại sự, phải nghe tiểu hoàng đế mặc sức tưởng tượng tương lai.

Úc Xá mỗi khi đần độn nghe xong Tuyên Du một phen khẳng khái bộc bạch thì liền nghĩ, quả nhiên là nhi tử giống mẫu thân sao? Miệng lưỡi lưu loát, bộ dáng nói càn nói bậy này của Tuyên Du thật sự là cực kỳ giống người nào đó đang nằm dưỡng bệnh.

Tuyên Du nói tới miệng lưỡi khô khốc, uống một ngụm nước trà, vung tay béo nộm lên, “Hoàng huynh, người mở mang ranh giới! Về sau chính là huynh đệ hai người chúng ta!”

Úc Xá không nổi một gợn sóng trong lòng, “Ờ” một tiếng.

Mới mấy ngày trước, Chung Uyển lúc chờ uống dược nằm ở trên giường, cũng là như thế này nói với Úc Xá. Y nói chờ y khỏe lại rồi, trong thoại bản có cái gì thì liền làm cái đó, muốn chơi trò điên khùng nào thì chơi, ngàn vạn lần không cần thương tiếc y!

Chung Uyển nói vô cùng khảng khái to rõ.

Chung Uyển quang minh chính đại nói như vậy cũng thôi đi, còn muốn nói tỉ mỉ, nói cẩn thận. Bản thân Chung Uyển nằm cả ngày, ban ngày đều đã ngủ đủ, buổi tối lại tỉnh thao láo nên mới tra tấn lỗ tai Úc Xá, nhẹ giọng thương lượng, tính toán cho Úc Xá lúc hồi phủ nên phải tịch thu áo trong của y như thế nào, phải buộc y khóc lóc nói mấy lời ngày thường không dám nói như thế nào, lại phải nhét khăn vào miệng y thế nào, làm y muốn xin tha cũng cầu không được……

Chung Uyển tự nói tự bị dọa cho sợ, lại chịu thua trước Úc Xá, nhỏ giọng nói ngươi đại khái có thể đừng hung dữ như vậy không?

Từ đầu đến cuối, Úc Xá chưa hề nói một câu.

Úc Xá có chút bực bội, không thể nhịn được nữa mà ra lệnh cho Chung Uyển câm miệng đi ngủ, Chung Uyển còn bày ra vẻ mặt rất vô tội.

Chung Uyển luống cuống nói: “Ta chỉ là……muốn cho ngươi tưởng tượng rồi được an ủi* một chút, ngươi không vui sao?”

*Câu gốc là Vọng mai chỉ khát, lấy từ tích: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.

Úc Xá để tay lên ngực tự vấn, như thế nào cũng nghĩ không ra, chuyện này có chỗ nào khiến hắn vui chứ!?

Úc Xá nhìn Tuyên Du, thở dài.

Chung Uyển bên kia cũng còn dễ nói, bệnh của y đã không còn là trở ngại nữa, thân thể từng ngày đều trở nên khỏe hơn, tâm nguyện của y thì tương lai hắn tất nhiên sẽ thành toàn cho y, nhưng Tuyên Du bên này thì sao? Chuyện hắn nói xác thật không thể thương lượng.

Úc Xá bị hùng tâm tráng chí đột nhiên bộc phát của Tuyên Du làm ầm ĩ tới mức tinh thần cạn kiệt, ngày đó sau khi hồi phủ thì kể lại cho Chung Uyển. Y suy nghĩ một lát, đem chủ ý đã sớm có trong lòng ra nói với Úc Xá, Úc Xá do dự một chút, cảm thấy chuyện này cũng được.

Một chuyện lớn trong lòng đã rơi xuống đất, sau vãn thiện, Úc Xá muốn liệu lý một chuyện khác.

Trong kinh vào đông tuy trời giá rét, trong noãn các của chính viện phủ Nhiếp Chính Vương có thiêu địa long nên Úc Xá cũng không cần sợ Chung Uyển bị lạnh, chờ cho y thoát ngoại bào chuẩn bị nằm xuống, Úc Xá ngồi ở mép giường, một cái lại một cái, giải khai hết nút áo trong của Chung Uyển.

Chung Uyển nhìn con ngươi sâu thẳm của Úc Xá, hầu kết khẽ động, nhẹ giọng nói: “Nhiếp Chính Vương……ngươi làm cái gì vậy?”

Úc Xá hơi hơi híp mắt, “Kiểm tra một chút……nhìn xem ngươi hết bệnh chưa.”

Từ khi Chung Uyển bị bệnh, hai người đã một tháng không thân mật với nhau, không cần Úc Xá làm cái gì, Chung Uyển cũng đã động tình, “Đã sớm khỏe rồi, là tại ngươi quá cẩn thận, ngươi, ngươi tắt đèn trước đã……”

Úc Xá giải khai đai lưng lỏng le trên tiết khố của Chung Uyển, “Hôm nay không tắt đèn.”

Chung Uyển cứng người, chần chờ nói, “Vậy thả màn xuống……”

Úc Xá đem đai lưng y đặt sang một bên, “Hôm nay cũng không thả màn.”

Chung Uyển nan kham nói, “Ngươi……”

Úc Xá hôn trên trán Chung Uyển, “Thành thật một chút, hôm nay muốn xem ngươi cho kĩ.”

Chung Uyển y bây giờ mới để ý, hôm nay Úc Xá cố ý sai người thắp thêm nhiều trản đèn ở noãn các. Y nhịn không được mà nhỏ giọng nói, “Ngươi đây là đang mang thù, cố ý?”

Úc Xá thản nhiên, “Ừ.”

Cả người Chung Uyển đứng ngồi không yên, muốn đắp chăn che một chút, khóe miệng Úc Xá hơi hơi cong lên, cũng không ngăn y lại, chỉ nói, “Ngươi che vậy, lỡ làm không xong chuyện thì ngày mai ngươi muốn vào cung thế nào?”

Chung Uyển cứng lại, không đắp chăn nữa. Y nhắm mắt lại, một hồi lâu mới khó nhịn nói, “Tử Hựu, đừng……khi dễ ta.”

Úc Xá cúi đầu, ôn nhu hôn trên môi Chung Uyển.

……

……

Hôm sau, Úc Xá nghe theo lời Chung Uyển, mặc kệ người dị nghị, mời trưởng công chúa đang đau đầu học thêu học thùa Tuyên Từ Tâm vào phòng thảo luận chính sự. Từ đó, ba người Úc Xá, Tuyên Du, Tuyên Từ Tâm đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN