Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu


Chương 24


Editor: Miri (Torianimereview.wordpress.com)

—————————————

Chung Uyển nói còn chưa xong nhưng giọng đã rơi xuống đất, Nghiêm Bình Sơn nhìn về phía hắn, trong ánh mắt lại có nhiều phần không đành lòng cùng thương hại.

Chung Uyển cố giấu bớt lửa giận trong lòng, nổi nóng nói chuyện, âm điệu đều thay đổi, “Hai ta chỉ hàn huyên vài câu, cái gì cũng không làm, ta không truy cứu chuyện trứng gà đỏ của ngươi nữa……Nhưng ta cầu ngươi, làm ơn đừng đưa nước nóng tới. Ta không muốn khóc muốn tẩy rửa gì hết, chỉ muốn ngươi nhanh đi ra cho ta.”

Nghiêm Bình Sơn lo lắng nhìn Chung Uyển, lưu luyến đi từng bước ra ngoài.

Chung Uyển xoa xoa ấn đường, đóng cửa lại, tự mình tới chỗ chậu nước, vẻ mặt hơi hoảng hốt mà từ từ rửa sạch cổ tay mình.

Da Chung Uyển trắng nõn, nên trên cổ tay bị hằn vài dấu ngân đỏ.

Chung Uyển thở dài thật sâu một hơi.

Khổ tâm giữ mình trong sạch hai mươi bốn năm, cứ thế mà mất luôn……

Con mẹ nó, còn bị mất không rõ vì sao lại mất.

Chung Uyển lại nghĩ tới chuyện mình động tình khi nãy, hận không thể lao đầu vào chậu nước chết đuối cho xong. Sau này còn mặt mũi nào mà gặp Úc Xá?

Thế này còn muốn lưu lại trong kinh gì nữa, sau này gặp hắn một lần thì ném mặt mũi một lần,thấy hắn thêm nhiều lần nữa……chắc mặt mũi ít ỏi sót lại đều sẽ rớt hết trước Úc Xá!!

Chung Uyển xoa xoa tay, cưỡng bách bản thân không được nhớ tới Úc Xá, đi ra cửa hậu viện.

Hai má Tuyên Thụy bị sốt tới ửng đỏ, môi trắng bệch, hô hấp thô nặng, ngực phập phồng liên hồi, hai chân còn thường xuyên run rẩy một chút, nhìn không thể thảm hại hơn.

Chung Uyển nghiêng đầu nhìn thái y đang canh giữ ở trước giường bệnh, hỏi, “Vương gia chúng ta bị làm sao vậy? Cũng đã theo đơn dược của thái y mà uống mỗi ngày, nhưng bệnh không đỡ hơn chút nào, có nên thay đổi dược không?”

Thái y cũng rất nghi hoặc, “Hôm qua tới xem, cảm thấy Vương gia là bị phong hàn, thình lình phát sốt, hôm nay xem……lại cảm thấy không đúng lắm.”

Có nam nhân lạ mặt trong phòng, Tuyên Từ Tâm phải ngoan ngoãn ngồi yên sau bình phong, nghe vậy thì nói, “Lúc đầu đúng là chỉ nhiễm phong hàn, đại ca cũng không mấy để tâm. Nhưng không biết tại sao lại đột nhiên phát sốt, người rốt cuộc hôn mê, uống vào mấy thang dược thì bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, giờ ăn cái gì thì phun cái nấy, cứ như vậy……”

Chung Uyển âm thầm tạo áp lực với thái y: “Ban đầu ít nhất còn có thể ăn được hai chén cháo, giờ ăn cái gì đều không nuốt xuống được……Kéo dài chuyện này sợ là sẽ đem bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng.”

Thái y cũng sốt ruột, vội vàng nói: “Đúng đúng, ngài cho phép ta cùng hai vị thái y khác thương lượng lại một chút, nghĩ thang dược khác cho Vương gia.”

Chung Uyển gật đầu: “Phiền ngươi vậy.”

Thái y lo lắng sốt ruột chạy đi, Nghiêm Bình Sơn hạ giọng, nôn nóng nói, “Bọn họ còn muốn tiếp tục trị bệnh? Khi nào chúng ta mới xin từ biệt Hoàng Đế?”

“Hoàng Thượng phái bọn họ tới, bọn họ không dám không tận tâm.” Chung Uyển nhẹ giọng nói, “Không sao, bệnh Tuyên Thụy càng ngày càng nghiêm trọng, các thái y sẽ không muốn bị liên lụy sau này, khi trở về tất nhiên sẽ thêm mắm thêm muối bẩm lên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng tuy không tin chúng ta, nhưng sẽ tin thái y.”

“Các thái y sợ trị không hết bệnh cho Tuyên Thụy, Hoàng Đế cũng sợ chúng ta xảy ra chuyện ở kinh thành khiến ngài không giải thích được với thiên hạ.” Chung Uyển nhàn nhạt nói, “Tới lúc ấy thì chúng ta sẽ lại đi xin cáo biệt, Hoàng Thượng cũng sẽ nguyện ý quăng cái phiền toái này đi.”

Nghiêm Bình Sơn suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, Hoàng Thượng không quản được thì sẽ mặc kệ chuyện này là thật hay giả, trước hết phải chữa trị bệnh một thời gian cho tốt, chỉ là……tội cho Vương gia.”

Nghiêm Bình Sơn lấy khăn ướt trên đầu Tuyên Thụy xuống, đổi một cái mới đắp lên, sầu lo nói: “Ăn cái dược kia tới nông nổi này……thật sự sẽ không sao chứ? Đã ăn tới hai ngày rồi!”

Chung Uyển dửng dưng nói: “Không sao hết.”

Nghiêm Bình Sơn nhíu mày nhìn Tuyên Thụy, vẫn không yên tâm nổi, nhìn về phía Chung Uyển, lại nhỏ giọng hỏi: “Lúc trước ngươi ăn bao nhiêu ngày?”

Chung Uyển đạm nhiên nói: “Mười bảy ngày.”

Nghiêm Bình Sơn cứng lại, trong mắt lóe lên một tia xấu hổ, quay đầu không nói lời nào nữa.

Chung Uyển cười, cũng không để bụng chuyện này.

Khi nói chuyện, bả vai Tuyên Thụy run rẩy hai lần, đột nhiên lật người lại, cúi xuống ống nhổ dưới giường mà “ụa” một tiếng.

Tuyên Từ Tâm dùng khăn che lại miệng mũi, buồn bực nói: “Ta về phòng mình trước, có việc gì thì sai người tới gọi ta.”

Dứt lời liền đi mất.

Chung Uyển nhìn bộ dáng thảm hại của Tuyên Thụy, đột nhiên nghĩ đến, mình trước kia ăn dược cũng trông như thế này sao?

Lúc ấy……chính Úc Xá đã chăm sóc cho y.

Chung Uyển ra sức nhớ lại, mình lúc ấy cũng ói sao? Cũng có……bộ dáng dơ bẩn như vậy?

Vậy mà Úc Xá không xách mình ném ra phủ?

Quả nhiên, tính tình hắn lúc thiếu niên vô cùng lương thiện.

Chung Uyển thật sự không nhớ nổi y lúc ấy có nôn hay không,nhưng y có thể dám chắc rằng tình hình của mình tuyệt sẽ không nhẹ hơn Tuyên Thụy bây giờ.

Lúc đó, Chung Uyển nóng lòng muốn truyền tin tức cho Sử lão thái phó. Người của Úc Vương phủ tất nhiên không dùng được, lỡ truyền tin tức mà bị một người có tâm địa phát hiện, thì Sử lão thái phó lập tức bị liên lụy.

Ngoài tôi tớ trong phủ, Chung Uyển cũng chỉ có thể gặp được Úc Xá, nhưng Chung Uyển cũng không tín nhiệm Úc Xá, chỉ có thể tìm đường khác mà đi.

Trong Thái Y Viện có một cái lão thái y chăm sóc Chung Uyển từ nhỏ đến lớn, Chung Uyển muốn mượn lão liên lạc với Sử lão thái phó, cho nên đã giả vờ bệnh hai ngày liền.

Chung Uyển bị bệnh, Úc Xá tất nhiên sẽ thỉnh thái y, nhưng người hắn thỉnh không phải là người Chung Uyển muốn.

Chung Uyển đề phòng Úc Xá, Úc Xá cũng đề phòng Chung Uyển.

Úc Xá không muốn tìm phiền toái đến cho phụ Vương, cũng không muốn thấy Chung Uyển chuốc họa vào thân.

Chung Uyển giả bệnh hai ngày, bị thái y tâm phúc của Úc Xá rót vào một bụng dược giải nhiệt không hại không lợi, tức giận đến đau của ruột, chỉ còn có thể tìm cách khác.

Chung Uyển dựa vào mấy lý do sinh bệnh mà y học được lúc trước, lén lút tới tiểu dược phòng của biệt viện mà trộm rất nhiều dược liệu. Y không thể lén lút đi nấu dược, chỉ có thể đem dược liệu mài thành phấn, chia thành từng bao nhỏ rồi giấu ở dưới giường mình, mỗi ngày nuốt một bao.

Cứ như thế, Chung Uyển thật sự bị bệnh.

Chung Uyển sợ sẽ khiến cho Úc Xá chú ý, nên lúc đầu đều ngoan ngoãn để cho thái y tâm phúc của Úc Xá chữa trị. Thái y cho dược gì thì y ăn dược đó, nửa đêm không có ai thì y lại ăn vụng dược phấn, cứ như vậy, bệnh càng ngày càng nặng.

Nửa tháng trôi qua, Chung Uyển gầy đi một vòng, còn không xuống nổi giường.

Trong lòng y luôn tâm niệm rằng bản thân nhất định phải chống đỡ, tinh thần vẫn còn dồi dào, thậm chí còn có sức lải nhải với Úc Xá: “Úc Xá…… Lần này ngươi ra sức dưỡng ta, phí bao nhiêu bạc cho ta làm gì. Không cần làm gì cho ta hết, chờ không bao lâu nữa mua cho ta một bộ quan tài thiệt đẹp là được.”

Úc Xá ngồi trên ghế bên cạnh, không nói một lời.

Chung Uyển quả thật lắm chuyện, lại yêu cầu thêm, “Ta muốn quan tài…… bằng gỗ nam nạm tơ vàng, không gần đặt trân châu vào miệng ta, đặt ngọc ve là được. Như vậy thì khi ta đầu thai sang kiếp sau, tám phần vẫn sẽ là Sao Văn Khúc……”

Trong mắt thiếu niên Úc Xá ẩn vài phần giận dữ.

Chung Uyển bệnh tới mức váng đầu hoa mắt, nên vẫn chưa phát hiện ra, tiếp tục tìm đường chết: “Ngươi nói xem……Thân phận này của ta, sau này phải chôn ở chỗ nào mới tốt? Quan tài ta đẹp như vậy, ngươi đừng chôn ta ở đồng hoang vu ngoại thành……sẽ……sẽ bị người khác đào đi mất đó. Nhưng ta hẳn là cũng không thể chôn dưới phần mộ tổ tiên Chung gia. Ta rơi xuống nô tịch, không còn mặt mũi nào mà đi gặp tổ tông, thế thì……”

Chung Uyển bất đắc dĩ nói: “Vậy chỉ có thể chôn ở nhà các ngươi thôi, ngươi có thể đem ta chôn ở phần mộ bên cạnh ngươi không?”

Thiếu niên Úc Xá thấp giọng nói: “Chôn bên cạnh ta làm gì?”

Chung Uyển thản nhiên nói: “Còn có chỗ nào khác đâu, sau này ngươi chôn ta và Úc Vương phi của ngươi cùng nhau đi, được không?”

“……” Úc Xá nói, “Ngươi và Vương phi của ta an táng cùng một chỗ? Còn ta đi chỗ nào?!”

Chung Uyển đùa giỡn Úc Vương phi tương lai một phen, muốn cười nhưng không dám, “Ta lại không cần một ụ đất lớn gì, cùng lắm thì cho ta một cái quan tài nho nhỏ một chút là ổn. Thôi thì như vầy, khụ……Ngươi cho ta đóng một cái quan tài nho nhỏ, đem ta táng ở giữa ngươi và Vương phi. Làm như vậy thì trăm năm sau, ba người chúng ta có thể ở dưới kia vui vui vẻ vẻ chung sống……”

Thanh âm Úc Xá lạnh như băng, “Chung, Quy, Viễn.”

Chung Uyển hoảng sợ, cố sức nhìn Úc Xá, khụ hai tiếng, “Làm sao vậy.”

Hai mắt Úc Xá đỏ lên, tiến hai bước đến trước giường Chung Uyển, bóp mạnh cánh tay của y, tàn nhẫn nói: “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì, tốt nhất nói ngay cho ta biết! Chờ ngươi thật sự chết rồi, mấy cái tính toán vặt vãnh đó của ngươi cũng làm không được.”

Trong lòng Chung Uyển lộp bộp một tiếng, hôm nay y thật ra chỉ muốn giả vờ đáng thương, cầu Úc Xá thỉnh lão thái y luôn chiếu cố mình tới mà thôi.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Úc Xá đã đoán được từ lâu.

“Thu hồi hết mấy suy nghĩ láu cá nhỏ nhặt của ngươi lại, ta không biết ngươi tự làm mình bệnh bằng cách nào, cũng không biết ngươi rốt cuộc muốn cái gì.” Úc Xá thanh âm lạnh băng, “Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, ta có thể bảo đảm với ngươi là sẽ tìm cho ngươi một cái hố có phong thủy tốt nhất ở phần mộ tổ tiên ta!”

Đây là lần đầu Úc Xá thất thố đến như vậy, Chung Uyển nhất thời bị dọa cho đến ngây người, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Ta……ta muốn Liễu lão thái y đến chẩn bệnh cho ta……”

Úc Xá đẩy Chung Uyển ra, lập tức phân phó hạ nhân đi thỉnh Liễu thái y, lại ra lệnh cho tôi tớ của hắn rời khỏi phòng, tạo điều kiện cho Chung Uyển nói lời bí mật với Liễu thái y.

“Thấy được người ngươi muốn gặp rồi thì mau lập tức khỏe lại.”

Úc Xá lạnh lùng nhìn Chung Uyển một cái, đi mất.

Sau này, hắn không tới gặp Chung Uyển nữa.

Mà Chung Uyển được Úc Xá cố tình dung túng, thuận lợi truyền được tin tức cho Sử lão thái phó.

Chung Uyển yên lòng, tinh thần buông lỏng, nhưng độc trong thân thể tích tụ lại mấy ngày nay như mưa rền gió dữ mà phản phệ, cùng ngày hôm đó liền khiến y sốt đến hồ đồ đầu óc.

Lúc ấy, Úc Xá tìm Lâm Tư tới, tiểu Lâm Tư giúp y hạ sốt, ngày đêm chăm sóc Chung Uyển. Nhưng Chung Uyển mãi vẫn chưa tỉnh lại, bệnh cũng không chút nào thuyên giảm.

Lâm Tư cũng chưa từng chăm sóc người khác, tay chân vốn vụng về, giúp Chung Uyển đổi cái khăn ướt thôi mà có thể xối lên mặt Chung Uyển một chậu nước, đút dược cho Chung Uyển mà có thể đút đến đổ hết ra trong cổ áo y. Trong lòng Úc Xá giận tới nghẹn, hồi trước mỗi khi ở cùng Chung Uyển thì hắn lại rợn cả da gà, nhưng bây giờ thấy bộ dáng hai người như vậy, không thể nhịn được nữa mà đuổi Lâm Tư trở về chuồng ngựa, vén tay áo lên, tự mình chăm sóc Chung Uyển.

Chung Uyển nhớ rõ lúc y vừa tỉnh lại, y thấy mình nằm ở trong lòng ngực thiếu niên Úc Xá.

Úc Xá chăm sóc Chung Uyển hết mấy ngày liền, cũng mệt mỏi rã rời, tay vẫn còn cầm khăn mà dựa vào ngủ mê mệt ở đầu giường, vẫn còn đang trong mộng nên không thấy Chung Uyển gối đầu vào ngực hắn.

……

Chung Uyển lúc ấy mới khỏi bệnh nặng, không có tinh thần để nghĩ tới chuyện khác. Nhưng bây giờ nhớ lại, y nhịn không được mà đỏ hết cả tai.

Chung Uyển nhớ rõ, lúc ấy khi y tỉnh lại thì thân thể sạch sẽ thoải mái, y phục chỉnh tề, bộ y phục bị ướt đẫm do chén dược của Lâm Tư lại không thấy tăm hơi. Nội y trên người cũng là đồ mới, đệm chăn dưới thân cũng khô ráo ngăn nắp, nhìn là biết ngay vừa mới đổi xong.

Vậy……đều là do ai đó đổi cho mình sao?

Chung Uyển nhìn Tuyên Thụy bệnh không ra hình người, da đầu tê dại mà nghĩ, lúc ấy mình cũng là cái dạng này đó hả?

Úc Xá kiên nhẫn coi chừng mình bảy tám ngày như vậy……Rốt cuộc trong mấy ngày đó hắn chăm sóc mình thế nào?

Vẻ mặt Chung Uyển thảm không nỡ nhìn, không dám nhớ lại nữa.

Sau khi biết Chung Uyển từng ăn dược hơn mười ngày, Nghiêm Bình Sơn an tâm trong bụng, hôm sau không hề nương tay mà đút dược cho Tuyên Thụy. Thân thể Tuyên Thụy càng không khỏe, các thái y càng sôi nổi mà thỉnh Sùng An Đế tội nghiệp hắn. Chung Uyển lấy danh nghĩa Tuyên Du, lập tức đệ trình tấu chương lên Sùng An Đế. Y mượn cớ trong kinh lạnh lẽo, không phải chỗ dưỡng bệnh tốt, tấu thỉnh Sùng An Đế cho phép bọn họ hồi Kiềm An để từ từ điều dưỡng.

Sùng An Đế không ngay lập tức chuẩn tấu, nhưng cũng không khước từ, chỉ nói không đành lòng để Tuyên Thụy bệnh hoạn lại phải bôn ba đường dài, ngày hôm đó lại sai mấy thái y tới, ban rất nhiều bổ dược.

Chung Uyển hiểu thấu tâm tư Sùng An Đế: Nếu thả bọn họ đi ngay thì sẽ khiến người khác cảm thấy ngài ấy bạc tình bạc nghĩa, mảy may không thèm để ý tới chất nhi bị bệnh nặng. Vậy nên ngài ấy phải làm ra bộ dáng quan tâm, nhất quyết đòi lưu người lại, nhưng sau đó không được nữa thì sẽ tiễn cái phiền toái này đi.

Tâm tình Chung Uyển buông lỏng, bắt đầu dặn dò chuyện hồi Kiềm An với Nghiêm Bình Sơn.

Tại biệt viện Úc Vương phủ.

Tay Úc Xá mân mê một chuỗi hạt châu, thấp giọng nói, “Y sắp đi rồi?”

Mật thám quỳ trên mặt đất, gật đầu: “Kiềm An Vương bệnh không dậy nổi đã vài ngày, dính một chút khí lạnh thôi liền ho khan không ngừng, thái y hết đường xoay xở, nói đại khái là khí hậu không hợp, hơn nữa chịu không nổi thời tiết phương Bắc, cho nên……khuyên Kiềm An Vương hồi phương Nam, từ từ điều dưỡng.”

Trong mắt Úc Xá không vui không buồn, dửng dưng nói: “Ta biết rồi, đi đi.”

Mật thám đi rồi, chỉ còn lại Úc Xá lẳng lặng ngồi.

Một canh giờ sau, Phùng quản gia lại đến tìm Úc Xá, hắn vẫn ngây người ngồi tại chỗ, không nhúc nhích một li.

Phùng quản gia sợ nhất là lúc hai mắt Úc Xá tĩnh mịch xuất thần như vậy, trong lòng thầm nghĩ không ổn, cười làm lành với hắn, rót cho Úc Xá một chén trà nóng, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi ta nghe nói, Kiềm An Vương phải về đất phong?”

“Trong kinh sóng quỷ vân quyệt.” giọng Úc Xá có phần khó chịu, “Y không muốn mấy hài tử của Ninh Vương bị liên lụy, cho nên lại phải đi.”

Không cần Úc Xá nói tỉ mỉ, Phùng quản gia cũng biết “Y” này là đang nhắc tới ai, Phùng quản gia âm thầm sốt ruột, lần trước lão nói với Chung Uyển không ít chuyện, nhưng Chung Uyển vẫn chưa buông lời chắc chắn là muốn lưu lại hay không.

Đặt mình vào hoàn cảnh của y, lão tất nhiên cũng không muốn lưu lại.

Đi tới đất phong Kiềm An, làm chủ một khu có biết bao nhiêu tự tại!

Phùng quản gia ngẩng đầu nhìn Úc Xá, âm thầm kêu khổ, nhưng còn vị này thì biết làm sao?

Phùng quản gia nhớ tới chuyện vài ngày trước, Úc Xá cười nói muốn nhảy hồ băng. Lão cảm thấy kinh hồn táng đảm, trong lòng quyết tâm thề nếu có kiếp sau sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho Chung Uyển, thấp giọng nói: “Kiềm An Vương phải đi…… Nhưng Chung thiếu gia không nhất định phải đi.”

Úc Xá nhìn về hướng Phùng quản gia.

Phùng quản gia đem chén trà nóng đã đổi đặt gần tay Úc Xá, “Kiềm An Vương lần này trở về, sợ là vĩnh viễn sẽ không về lại kinh thành, Chung thiếu gia tuy là không muốn khiến Ninh Vương thất vọng, nhưng….cũng đâu có nghĩa y phải nhất định trở về?

Úc Xá mặt như hồ nước lạnh, không nói lời nào.

Phùng quản gia lại nói: “Ta nhớ rõ……giấy bán thân của Chung thiếu gia còn ở trong tay ngài đúng không?”

Úc Xá nhàn nhạt nói: “Đúng thế.”

“Vậy thì càng tốt.” Phùng quản gia cười một cái, “Tất nhiên nếu nhắc tới giấy bán thân với y thì sẽ làm y tổn thương…., nên có thể không cần nói chuyện này. Chung thiếu gia vốn đã từng ở trong phủ chúng ta, năm đó chúng ta……đối với y cũng không tồi.”

Úc Xá ngữ khí bình tĩnh: “Không tồi? Ở có nửa năm mà bị bệnh hết mấy lần.”

“À à……đúng vậy.” Phùng quản gia ngượng ngùng, chuyển đề tài, “Không nhắc tới cái này nữa, thế tử không muốn Chung thiếu gia lưu lại sao?”

Úc Xá lẳng lặng mà nghe, không nói lời nào.

Phùng quản gia thấp giọng khuyên nhủ: “Thế tử ngẫm lại xem, Chung thiếu gia quả thật rất tốt nha, diện mạo tốt, tính tình cũng tốt, nếu có thể lưu y tại trong phủ……”

Úc Xá không khỏi nhớ lại bộ dáng Chung Uyển nằm trong lòng ngực mình mấy ngày trước, yết hầu đột nhiên lại ngứa, bưng chén trà lên uống một ngụm.

Phùng quản gia cảm thấy đã thuyết phục được, thấp giọng nói: “Ngài muốn giữ lại Chung thiếu gia vốn cũng không có gì không hợp lẽ thường, Kiềm An Vương phủ tuyệt không dám tranh với ngài.”

Con ngươi Úc Xá hơi hơi động.

Phùng quản gia bất chấp, nói: “Nếu ngài có tâm tư này, trước để lão nô phân phó hạ nhân, ngài……muốn chuẩn bị một chút Mông Hãn dược không?”

Mông Hãn dược……

*Mông Hãn dược là thuốc gây mê thôi nha =]]

Úc Xá tự nhiên lại nhớ tới chuyện Chung Uyển bị bệnh nhiều năm trước.

Thiếu niên Chung Uyển lúc ấy sốt cao, hôn mê hết cả ngày, mỗi lần Úc Xá đút dược cho y đều phải tốn biết bao công sức. Đút dược cho y xong cũng không thể yên tâm. Chung Uyển sốt một trận lại bị lạnh một trận, thường xuyên đá chăn. Cả ngày Úc Xá đều phải ngồi cạnh giường Chung Uyển đọc sách, thấy y đá chăn một cái là phải lập tức buông sách, thay y chỉnh chăn lại. Chỉ thế thôi cũng tốt, lúc Chung Uyển bị lạnh mới là chết người ta.

Thiếu niên Chung Uyển khi ngủ thì thập phần quấn người, cảm thấy lạnh liền dịch sát bên cạnh Úc Xá, lôi lôi kéo kéo xiêm y Úc Xá mà úp mặt vào trong lòng ngực hắn. Lúc đó Úc Xá đỏ hết cả mặt, đẩy y không ra, đẩy quá lại sợ y ngã xuống giường, chỉ có thể ngoan ngoãn mà ôm y.

Người này còn xấu tính, bị sốt đến mơ hồ thì quơ tay lung tung, bao nhiêu thứ không kéo, lại lấy tay luồn vào y phục Úc Xá, lôi kéo giải khai vạt áo của hắn, khiến Úc Xá giận tới mức hận không thể quăng y xuống, để y tự sinh tự diệt.

Tất nhiên rốt cuộc cũng không quăng y xuống.

Nếu bây giờ cho Chung Uyển uống một chén Mông Hãn dược, có phải y sẽ giống như trước kia, sẽ……

Úc Xá nhắm mắt lại, đau đớn rót một chén trà nhỏ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN