Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu


Chương 26


Editor: Miri

———————————-

Chung Uyển cảm thấy vận số năm nay của mình quá sức xui xẻo.

Vất vả lắm mới có cơ hội được diện thánh, chưa kịp mở miệng xin hồi Kiềm An cho Tuyên Thụy, bên ngoài đột nhiên lại có người tới truyền: Ngũ hoàng tử Tuyên Quỳnh rơi xuống nước.

Trong lòng Chung Uyển cả kinh, đột nhiên nhớ tới lời đồn đãi mấy ngày nay —— các hoàng tử phạm phải nước sông Hoàng Tuyền.

Sắc mặt Sùng An Đế đột nhiên thay đổi, mặc kệ Chung Uyển đang trước mặt, lạnh lùng nói: “Người đi theo Tuyên Quỳnh đâu?! Tại sao lại để hắn ngã xuống? Tuyên Quỳnh bây giờ như thế nào?!”

Thị vệ đến thông báo không gánh nổi tội lớn như vậy, dập đầu nói: “Thị vệ và tùy tùng đi theo Ngũ điện hạ hiện đã bị bắt lại toàn bộ, còn đang muốn thẩm tra bọn họ. Ngũ điện hạ hiện giờ bị đưa đi nằm trong Thiên Thu Điện, Úc Phi nương nương cùng thái y đều đã qua đó.”

Sùng An Đế lòng nóng như lửa đốt, sai người đi xem Tuyên Quỳnh, lại sai người mang tùy tùng của Tuyên Quỳnh đến.

Lúc này Chung Uyển vốn nên lui xuống, nhưng y thật sự muốn biết cái tên Tuyên Quỳnh đáng ghét kia có chết hay chưa, do dự một lát rồi im lặng mà đứng một bên, giả vờ như mình không có ở đây.

Không bao lâu, tùy tùng Tuyên Quỳnh đã bị dẫn tới. Tùy tùng kia từ hông xuống dưới đều bị nước hồ làm cho ướt sũng, còn không kịp thay y phục. Hắn bây giờ bị lạnh tới phát run, nói chuyện còn không tròn câu.

Không chờ cho Sùng An Đế truy vấn, mồm miệng tùy tùng kia thuật lại câu được câu mất chuyện xảy ra vừa rồi, muốn tránh nặng tìm nhẹ. Hắn không nhắc tới mấy câu Tuyên Quỳnh nói, chỉ nói Tuyên Quỳnh chờ ngoài điện một hồi thì chân bị đông cứng, phải đi lòng vòng quanh hồ Bích Ba Trì. Lúc hắn đi đến đình ngắm cảnh thì vừa lúc gặp được Úc Xá, chưa nói được hai câu đã bị Úc Xá vẻ mặt kì dị đẩy mạnh xuống hồ nước.

Sùng An Đế vừa nghe nhắc đến Úc Xá, sắc mặt lại càng kém, “Tử Hựu đang yên đang lành, tại sao lại đẩy Tuyên Quỳnh?”

Tùy tùng Tuyên Quỳnh không ngừng dập đầu, khóc lóc lắc đầu nói không biết.

Sùng An Đế giận muốn nổ phổi, mắng tùy tùng hồ đồ, tùy tùng vừa khóc vừa dập đầu: “Úc tiểu Vương gia hằng ngày đã có hành động không giống với người thường, hôm nay cũng không biết tại sao lại trông có vẻ tức giận, nhưng……nếu ngài ấy không vừa ý cái gì thì cứ lấy tiểu nhân ra trút giận, tại sao lại đẩy điện hạ như vậy? Đều tại tiểu nhân không thể bảo hộ điện hạ……”

Sùng An Đế nhớ tới Úc Xá bình thường cũng đã có đủ loại hành động hoang đường, ngập ngừng một lát, không chất vấn tùy tùng nữa, sai người đi xem Tuyên Quỳnh.

Tùy tùng Tuyên Quỳnh lau một phen mồ hôi lạnh, thoáng thở dài nhẹ nhõm, may là trước kia Úc Xá làm không ít chuyện hoang đường. Mỗi khi như vậy thì Sùng An Đế đều giơ cao đánh khẽ cho qua vì muốn bảo vệ thể diện của Úc Vương phủ, cũng muốn bảo toàn thanh danh Úc Xá. Chuyện nào cũng đều không cho người tra rõ, càng không truy xét tường tận tới cuối, vậy nên……chắc là có thể hàm hồ cho qua mấy câu Tuyên Quỳnh nói trước khi rơi xuống nước.

Chung Uyển đứng ở một bên, nghiêng đầu nhìn về phía tùy tùng kia, tâm cảm thấy nghi ngờ, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là do Úc tiểu Vương gia vô cớ phát cuồng, hay vẫn là do ngươi lo lắng cho ngài không chu toàn, dụ dỗ Ngũ điện hạ tới chỗ có nước? Hay là…… chính ngươi đẩy Ngũ điện hạ xuống?”

Sùng An Đế ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Chung Uyển vẫn còn ở đây.

Chung Uyển quỳ xuống, “Ngũ điện hạ hiện giờ hôn mê bất tỉnh, tình hình lúc đó thế nào vẫn còn chưa được rõ ràng. Đây là chuyện liên quan tới tính mạng hoàng tử, lại còn có quan hệ với chuyện Tam điện hạ chết đuối trước đó. Thỉnh cầu Hoàng Thượng tra rõ.”

Sùng An Đế trầm mặc một lát, hỏi lão thái giám, “Quỳnh Nhi sao rồi?”

Lão thái giám lắc đầu, mặt đầy sầu khổ: “Cứu thì cứu được rồi, nhưng còn hôn mê bất tỉnh, Úc Phi nương nương khóc đòi chết theo, còn ầm ĩ la hét……muốn Úc tiểu Vương gia đền mạng cho nhi tử của nàng.”

Sùng An Đế xoa xoa ấn đường, sau một lúc lâu mới nói: “Tử Hựu chắc còn chưa ra khỏi cung…..Mang hắn tới đây.”

Chung Uyển thầm nghĩ, Úc Xá à tốt nhất là ngươi không phải nhất thời cao hứng mà đẩy Tuyên Quỳnh xuống nước, bằng không ta làm như vậy còn gây trở ngại cho ngươi chứ không giúp được gì. Lúc ngươi trở về có khi lại nhất thời xúc động cùng phẫn nộ mà muốn đè ta ra làm thật.

Chung Uyển đảo mắt nhìn qua tùy tùng đang quỳ trên mặt đất, cảm giác hắn còn run hơn khi nãy.

Quả nhiên cái tên nô tài đó vẫn chưa nói hết sự thật……

Trong lòng Chung Uyển cảm thấy yên tâm hết ba phần, nhưng lại nhịn không được mà lạnh lùng thay cho Úc Xá.

Thân thế Úc Xá phức tạp, người biết được nội tình thì giữ kín không nói ra, những người không biết chuyện thì chỉ biết thân phận hắn không bình thường. Mặc kệ hắn làm cái gì, Sùng An Đế đều sẽ vì không muốn gợi ra chuyện cũ năm xưa mà che đậy cho hắn.

Chính Úc Xá cũng sẽ không biện bạch cho mình câu nào.

Cho nên, cái gì xấu xa đều có thể đổ lên đầu hắn.

Nhưng vô luận thân thế hắn là gì, có phải là hắn tự chọn cho mình đâu?

Chung Uyển nhớ lại đủ chuyện cửu tử nhất sinh của Úc Xá mấy năm nay mà Phùng quản gia kể lúc trước, đột nhiên bắt đầu hoài nghi, tất cả mấy chuyện đó đều là do Úc Xá tự tìm, hay vẫn là có người khác thấy hắn một lòng tìm chết, nên mới quạt gió thêm củi, mượn đao giết người?

Úc Xá bảy năm trước còn không biết Mông Hãn dược là gì, làm sao mà biết đến Hàn Thực Tán?

Cái dược ấy rốt cuộc là do hắn tự tìm được, hay là do người khác biết hắn muốn chết nên mới dụ dỗ hắn ăn vào?

Úc Xá đã trở thành thế này rồi……Muốn hại chết hắn thật sự quá dễ dàng.

Chung Uyển nhìn tùy tùng đang run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, trong ngực cảm thấy lửa giận ngập trời.

Một tên nô tài thấp kém còn dám công khai hất bát nước bẩn lên Úc Xá.

Không bao lâu sau đó, Úc Xá vừa đến cửa cung đã bị ngăn lại, được tôi tớ mang vào đây.

Thần thái Úc Xá tự nhiên, cứ như người đẩy Tuyên Quỳnh xuống nước không phải hắn vậy, chỉ là khi nhìn thấy Chung Uyển thì hơi chần chừ một chút, nhưng ngay sau đó thần sắc lại như thường.

Sùng An Đế hỏi: “Là ngươi đẩy Tuyên Quỳnh xuống nước?”

Úc Xá gật đầu: “Vâng.”

Quả nhiên không muốn giải thích cái gì cả.

Tùy tùng Tuyên Quỳnh như bắt được một cái phao cứu mạng, không ngừng dập đầu, nhận tội về mình.

Sùng An Đế đau đầu không thôi, “Ngươi lại muốn làm cái gì? Đang yên đang lành……”

Úc Xá liếc nhìn tùy tùng trên mặt đất một cái, cười lạnh, tò mò không biết lần này mình bị người khác úp cái nồi nào nữa đây.

Úc Xá nhàn nhạt nói: “Tự nhiên thấy hắn ghê tởm, nên đẩy hắn xuống.”

Sùng An Đế cả giận nói: “Ngươi!”

Chung Uyển nghiến răng, cái tên hỗn trướng này!

Úc Xá lười cãi lại, mấy câu Tuyên Quỳnh nói, hắn một câu cũng không muốn lặp lại, dù sao Sùng An Đế cũng sẽ không làm gì hắn, bọn họ nói cái gì, mình nhận cái đó là được.

Úc Xá ngước mắt nhìn Sùng An Đế, trong lòng cảm thấy có chút mất kiên nhẫn.

Hắn không tin Sùng An Đế đoán không ra vì sao hắn lại phát cuồng.

Mỗi lần như vậy đều là mấy cái chuyện thóc mục vừng thối* này, còn gì cần giải thích chứ?

*Thóc mục vừng thối: chuyện vụn vặt không đáng để tâm.

Sùng An Đế sợ nghe chuyện này, chính hắn cũng không có kiên nhẫn ngồi nói.

Cứ như vậy mà hàm hồ cho qua, ai ai cũng đều yên ổn.

Dù sao Tuyên Quỳnh cũng không chết, mình nhiều nhất cũng lại bị giam lỏng thêm lần nữa, còn có thể làm gì khác?

Úc Xá đang muốn nhận tội, mắt lại tự nhiên nhìn qua Chung Uyển một cái, sửng sốt.

Chung Uyển đang sốt ruột nhìn hắn.

Lúc này Úc Xá đã bình tĩnh lại, hắn chỉ cần nghĩ một chút là đoán được tám phần là do Chung Uyển nói gì đó, nên Sùng An Đế mới truyền hắn tới để hỏi.

Chung Uyển đợi một hồi lâu cũng không nghe Úc Xá nói câu nào, trong lòng vội muốn chết, hận không thể cãi thay hắn. Y ngẩng đầu nhìn về phía Úc Xá, thấy Úc Xá cư nhiên cũng đang nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Chung Uyển sửng sốt một chút, thấy được Úc Xá nhíu mày thấp giọng nói một câu: “Xen vào việc người khác.”

Úc Xá im lặng một hồi lâu, như là đang hạ quyết tâm, bực bội nói: “Thỉnh Hoàng Thượng ra lệnh lui người không liên quan.”

Sùng An Đế gật gật đầu, cái “người không liên quan” Chung Uyển ngay lập tức bị thỉnh ra ngoài.

Chung Uyển đoán là Tuyên Quỳnh có lẽ đã nói lời gì đó mà y không nên nghe. Nếu Úc Xá đã muốn biện bạch cho mình vài câu thì chắc sẽ không việc gì.

Chung Uyển chờ ngoài điện, nhìn Úc Phi mang theo thái y, vẻ mặt giận dữ mà vào đại điện, ánh mắt như lê hoa đái vũ mà đi ra.

*Lê hoa đái vũ: hoa lê dính hạt mưa – nói chung là khóc đó =)))

Lại một lát sau, tùy tùng kia của Tuyên Quỳnh bị người kéo ra, lão thái giám cúi đầu một chút, thấp giọng phân phó: “Thánh thượng nhân từ, chỉ phạt một trăm hèo, dẫn hắn đi lãnh phạt.”

Thị vệ ngoài điện đáp ứng, lão thái giám lại chậm rãi nói: “Hắn dám đắc tội Úc tiểu Vương gia, các ngươi hiểu chuyện một chút, đừng để Úc tiểu Vương gia thấy không thoải mái.”

Tùy tùng kia bị dọa chết khiếp, hắn nghe được đây là có ý muốn diệt khẩu, sợ tới mức muốn la lên, lại bị thị vệ bịt kín miệng mũi, kéo ra ngoài.

Lão thái giám quay đầu nhìn về phía Chung Uyển, ôn hòa nói: “Không ngờ hôm nay lại xảy nhiều chuyện như vậy, thật không khéo. Hoàng Thượng chắc cũng không tinh lực nói chuyện với ngài nữa, Chung thiếu gia thật ra không cần đợi ở đây, để lão nô đưa ngài ra cung.”

Chung Uyển gật đầu, đi theo lão thái giám ra khỏi cung.

Trên đường, y nghe được lão thái giám và tiểu thái giám trò chuyện, giọng nói thập phần khinh thường.

“Úc Phi nương nương quả thật hồ đồ, Hoàng Thượng nổi nóng lại một hai phải xông vào, làm trò trước mặt Úc tiểu Vương gia và nhiều hạ nhân như vậy, bị Hoàng Thượng khiển trách nặng nề một phen, đã làm ầm ĩ còn mất hết mặt mũi……”

“Nương nương hồ đồ, Hoàng Thượng vốn là kiêng kị nàng nói với Ngũ điện hạ mấy chuyện mơ hồ, thế mà nàng còn cố tình không nghe theo. Bây giờ nàng đụng vào mũi đao, giờ thì quá tốt rồi, không phải nàng kể cho hoàng tử, cũng biến thành nàng kể.”

“Úc tiểu Vương gia hôm nay coi bộ cũng có tinh thần, nói nhiều đến vậy.”

“Là do tên nô tài kia lớn mật, người khác nói thì không sao, hắn mà cũng dám nói Úc tiểu Vương gia tâm tính bất thường, không phải tìm chết thì là gì?”

Chung Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, đến cửa cung rồi thì cảm tạ lão thái giám, lão thái giám mắt mang ý cười, nhẹ giọng nói: “Trời lạnh, Chung thiếu gia cẩn thận đừng để nhiễm phong hàn.”

Chung Uyển gật gật đầu, thầm nghĩ có lẽ lão cố tình nói cho y nghe cả đoạn đường đi.

Thái giám tùy thân của Hoàng đế không thiên vị ai, người mà bọn họ kính trọng đều là người Sùng An Đế để ý đến.

Lão thái giám thiên vị Úc Xá, nên hẳn cũng biết nội tình bên trong.

Chung Uyển trong đầu loạn thành một đống, đang muốn đi, lão thái giám tiễn y lại cười nói: “Chung thiếu gia đi thong thả.”

Lão thái giám tiến lên hai bước, cười nói: “Ta vừa nghe được một chuyện đáng chê cười, muốn kể cho Chung thiếu gia nghe. Chuyện cũng không quan trọng, lão nô nói, Chung thiếu gia nghe xong, xin ngài ngàn vạn lần đừng giận, cũng đừng để bụng.”

Chung Uyển nhíu mày, “Thỉnh công công chỉ giáo.”

Lão thái giám khom người, chậm rì rì nói: “Cái tên nô tài đáng chết kia khai ra, trước khi Ngũ điện hạ rơi xuống nước đã cùng hắn thương lượng, muốn hắn giả làm nô tài Úc Vương phủ, cản Chung thiếu gia lại ở cửa cung, dụ dỗ thiếu gia đi theo.”

Con ngươi Chung Uyển run lên.

“Tuy không biết thật giả thế nào, lời cẩu nô tài nói cũng chỉ nên nghe tai này lọt tai kia. Nhưng ngài xem, nhờ Úc tiểu Vương gia lỡ tay đẩy như vậy……” Lão thái giám nhìn về phía ngoài cung, cười tủm tỉm nói, “Mà bây giờ cửa cung vẫn là một mảnh thanh bình, không có chuyện gì xảy ra hay sao?”

Trong ngực Chung Uyển như bị người thọc một đao, cảm thấy đau đớn không ngừng.

“Cho nên Chung thiếu gia cứ yên tâm mà đi về, trời không còn sớm, lúc xuống xe thì thiếu gia liền về đến nhà.” Lão thái giám cung kính khom người, mang tiểu thái giám đi mất.

Chung Uyển cố gắng không để mất phong thái mà lên xe ngựa, mấy lời lão thái giám nói quanh quẩn trong tai y lâu thật lâu, khiến lục phủ ngũ tạng của y đau thấu trời.

Tử Hựu, hắn thật là……

Giữa trán Chung Uyển thấm ra mồ hôi lạnh, khó nhịn được mà cong lưng, cố gắng hít thở thật sâu, một hồi lâu mới bình ổn trở lại.

Chung Uyển xoa xoa mặt, bình phục hô hấp, hạ quyết tâm, dù Úc Xá có đuổi y thế nào thì y cũng phải mặt dày ở lại.

Y không yên tâm nổi.

Trời bên ngoài đã đen kịt, qua một hồi lâu, xe ngựa mới chậm rãi dừng.

Chung Uyển xuống xe, ngẩng đầu nhìn tấm biển thiệt lớn ghi “Biệt viện Úc Vương phủ”, nghẹn lời một hồi lâu.

Giỏi lắm, xuống xe liền về đến nhà đây đó hả?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN