Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu


Chương 8


Edit: Miri

“Ngươi muốn giấy bán thân của ngươi sao?”

———————————————————-

Nghiêm Bình Sơn nhìn đáy mắt Chung Uyển có chút thâm quầng nhàn nhạt, muốn nói cái gì đó nhưng lại không mở miệng.

Chung Uyển nhận ra, liền ngước mắt hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện thì cứ nói ra đi.”

Nghiêm Bình Sơn không kiềm được tâm sự trong lòng, hắn cúi đầu nhìn nửa chén dược bưng trong tay, thấp giọng nói: “Năm đó, nếu ngươi thành thành thật thật lưu lại ở phủ Úc Vương, cả đời không lo cơm ăn áo mặc thì bây giờ cũng không đến mức tự giày xéo bản thân mình thành như vậy……”

Chung Uyển bật cười.

“Còn tưởng ngươi muốn nói gì chứ.” Chung Uyển khoác thêm áo choàng lông cừu mà Tuyên Từ Tâm đã sửa cho y, không cho điều lão nói là đúng, “Ta có thể hảo hảo chống đỡ thế này, bọn họ……”

“Ta trời sinh mệnh tiện, không một ngày sống sung sướng.”

Nghiêm Bình Sơn nghe không nổi Chung Uyển nói về mình như vậy, còn muốn phản bác, nhưng Chung Uyển không kiên nhẫn ngồi nghe, đứng dậy nói, “Ta hỏi ngươi chút chuyện này”.

Nghiêm Bình Sơn nói: “Chuyện gì?”

Chung Uyển xuống giường đi đến chỗ chậu than mà ngồi, xoa xoa lòng bàn tay ở phía trên chậu than, không chút để ý mà nói: “Nghiêm thúc, người thân của Vương gia còn bao nhiêu người? Ta đang nói Ninh Vương.”

Nghiêm Bình Sơn mơ hồ, “Người thân Vương gia cũng không còn nhiều”.

Ninh Vương xuất thân hoàng tộc, quan hệ huyết thống của hắn lưu lạc khắp kinh thành, chưa kể tới những người ở trong cung chết sống đều phải bám víu nhờ cậy người khác, sợ là bất kì thế gia đại tộc nào cũng sẽ có quan hệ với nhà họ.

“Ta đang nói tới……nhà chúng ta.” Chung Uyển thấp giọng, “Vào kinh chuyến này không tiện đi lại, không biết năm nào tháng nào mới lại tới đây được, ta nghĩ là chờ mình hết bệnh rồi thì tách ra hành sự, xem nhà ai gặp khó khăn thì giúp đỡ, Tuyên Thụy bọn họ không tiện lộ diện làm những việc này, nhưng ta thì không sao.”

Nghiêm Bình Sơn thấy y có lý, nhưng cẩn thận nghĩ kĩ thì lại thấy nói chuyện đó bây giờ cũng không có ích gì.

“Chỗ nào còn có thân thích còn sống chứ?” Nghiêm Bình Sơn thở dài, “Nhà ngoại Vương gia là Chung phủ đã suy tàn từ bao nhiêu năm trước, hồi đó mất bao công sức mới miễn cưỡng tìm được người mặc ngũ phục* là ngươi, chỗ nào còn có người khác?”

*Ngũ phục: ý chỉ những người cùng tông tộc, ngũ phục là 5 loại áo tang khác nhau tùy theo vai vế trong nhà.

Chung Uyển hơi hơi nhíu mày, “Ba bốn người thân”.

Nếu chỉ tính đến nhà thông gia, thì Nghiêm Bình Sơn nói không sai, Chung Uyển tuy cũng họ Chung nhưng đã sớm ly khai khỏi bổn gia Chung phủ, y với Ninh Vương thậm chí còn không thể xem là thân thích, bằng không năm đó cũng sẽ không tránh khỏi bị liên luỵ để sống tới giờ này.

Chung Uyển chắc chắn bản thân mình không nằm trong ba bốn người thân kia của Ninh Vương.

Hỏi Nghiêm Bình Sơn vẫn không tìm ra được gì, Chung Uyển vô pháp, ngồi một lát lại bắt đầu cảm thấy chân đau, nên trở về giường nằm.

Thân thể Chung Uyển đã kém đi rất nhiều so với lúc trước. Năm đó, đầu tiên là ở Hình Bộ đại lao bị thay phiên nghiêm thẩm trong ba tháng, sau đó mỗi ngày lại phải cùng Phùng quản gia đấu trí đấu dũng, nhưng mặc kệ phải ăn bao nhiêu khổ bao nhiêu mệt, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon thì tật xấu nào cũng chữa được. Hiện tại bệnh liền không xong, nhiễm phong hàn nhẹ thì dây dưa dây cà sáu bảy ngày mới khỏe hẳn lên.

Chung Uyển bị bệnh, Kiềm An Vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoài mặt chỉ tuyên là Kiềm An Vương Tuyên Thụy bị bệnh, hiện giờ y đã khỏe, Tuyên Thụy cũng không phải giả vờ bệnh tật nữa, nên những xã giao ngoài mặt vẫn phải làm.

Cũng may người nguyện ý qua lại với Kiềm An Vương phủ không nhiều, Tuyên Thụy còn ứng phó được, nhưng cũng không dám ứng đối qua loa, có thể trốn đều trốn hết.

“Nhưng cái này trốn không được.” Chung Uyển mới vừa tiễn tiểu thái giám truyền chỉ đi, “Hoàng Hậu nương nương ngày mai muốn gặp tiểu thư.”

Tuyên Thụy như gặp phải đại địch, không an tâm nói: “Nàng……muốn gặp Từ Tâm làm gì?”

“Chưa gặp qua nên muốn nhìn một chút?” Chung Uyển cũng không xác định, “Bất quá ta mới vừa hỏi tiểu công công truyền chỉ kia, có vẻ không đơn thuần chỉ là muốn gặp nàng. Ngày mai không ít Vương phi, quận chúa đều sẽ vào cung, cũng có tiểu thư giống như nữ tôn thất, hẳn là…muốn gặp mặt cuối năm”.

Tuyên Thụy lo lắng sốt ruột hỏi, “Có thể nói nàng bị bệnh hay không?”

“Tốt nhất không nên làm vậy.” Chung Uyển trầm ngâm một lát, “Hoàng Hậu làm việc luôn lo liệu chu toàn, lúc này cáo bệnh thì Hoàng Hậu tám phần sẽ ban thưởng dược, chờ hết bệnh rồi lại không thể muốn chúng ta đi tạ ơn sao? Hoàng Hậu vạn nhất lại muốn nàng tới lúc đó rồi triệu kiến nàng thì sao?

Chung Uyển lắc đầu: “Đến lúc đó, một đối một gặp tiểu thư còn phiền hơn, chẳng bằng ngày mai đứng ngồi xen lẫn trong một đống người khác. Không sao cả, ngày mai vẫn là ta đưa nàng đi.”

Tuyên Thụy suy nghĩ, cảm thấy Chung Uyển nói không sai, bất đắc dĩ gật gật đầu.

Hôm sau, Chung Uyển tự mình đưa Tuyên Từ Tâm vào cung.

Vì thứ bậc như nhau, Chung Uyển xuống xe ngựa trước, tới kiệu của Tuyên Từ Tâm mà dặn dò trước vài câu. Tuyên Từ Tâm so với hai huynh đệ mình còn đạm nhiên hơn vài phần, nàng trong kiệu đáp ứng, còn khuyên Chung Uyển mau hồi xe ngựa. Nàng lại bảo y nếu cảm thấy lạnh liền quay về, không cần chờ tới chết cóng.

Chung Uyển cười một cái, sờ sờ túi tiền trong tay áo, muốn chuẩn bị đi hối lộ nội thị tiếp dẫn Tuyên Từ Tâm.

Không đợi Chung Uyển mở miệng nói, nội thị khom người cung kính bẩm: “Thỉnh Chung thiếu gia cùng vào cung, thánh thượng muốn gặp ngài.”

Chung Uyển hơi hơi nhíu mắt lại.

Lần trước Tuyên Thụy, Tuyên Du tiến cung, nói cái gì làm cái gì, Tuyên Du trở về liền kể hết rõ một năm một mười cho Chung Uyển nghe. Chung Uyển cũng đoán được là Sùng An Đế có lẽ là còn chưa yên tâm, nên cũng muốn gặp y, nhắc nhở chỉ điểm vài câu.

Chuyện gì nên tới thì trốn không được, Chung Uyển đỡ nội thị đang hành lễ với y một phen, đem túi tiền trong tay mình đẩy vào tay đối phương, cười đạm nhiên, “Tiểu thư nhà chúng ta lần đầu vào cung, nếu lỡ hành xử không tròn lễ nghĩa, thỉnh công công quan tâm nàng nhiều hơn một chút.”

Trong cung mười năm như một ngày, không có gì biến hóa, Chung Uyển quen cửa quen nẻo, liền bị đưa tới trước mặt Sùng An Đế.

Trong Noãn Các, lư hương Cửu Long lẳng lặng phun, thanh hương lượn lờ, phía sau mành trướng hơi hơi đong đưa là Sùng An Đế đang ngồi xếp bằng ở trên giường, xem tấu chương.

Chung Uyển quỳ xuống hành lễ.

Sùng An Đế lệnh cho nội thị xốc mành trướng lên.

Nhất thời cả hai bên đều không nói gì.

Đối với Tuyên Thụy, Tuyên Du, thánh thượng còn có thể mang bộ dáng như chưa từng có việc gì phát sinh, nói vài câu quan tâm vô thưởng vô phạt. Nhưng đối với Chung Uyển, có là Sùng An Đế đi nữa cũng giả bộ hết nổi.

“Mấy năm nay vẫn khỏe chứ?”

Chung Uyển quỳ trên mặt đất, rũ lông mi, cũng không ngẩng đầu, trong lòng đem lời của Sùng An Đế vừa nói lặp đi lặp lại như muốn nhấm nuốt từng phần. Sùng An Đế nếu không nói những lời đường hoàng khách sáo ấy, thì Chung Uyển cũng sẽ tiếp hắn bằng những lời như vậy. Chung Uyển suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Còn tính là khỏe, mới đầu còn không thích ứng kịp với khí hậu phương nam, trụ lại đấy lâu rồi cũng quen, chỉ là không nghĩ tới lần này hồi kinh, cứ tưởng đã quen với cái lạnh phía bắc, thì giờ ngược lại là vừa tới không bao lâu, bên trong phủ trên dưới đều bị bệnh hơn phân nửa.”

Sùng An Đế trầm ngâm một lát, nói: “Người khác bị vậy cũng đành, ngươi từ nhỏ lớn lên ở nơi này vậy mà cũng có chút không quen sao?”

Chung Uyển nói: “Không quen, sau khi tới Nam Cương luôn ốm đau bệnh tật liên miên, thân thể đã hư nên chịu không nổi cái giá rét”.

Lại là một trận yên lặng dài.

“Ngươi năm đó……” Sùng An Đế nghĩ một hồi, hỏi, “Ngươi hiện tại vẫn là nô tịch sao?”

Chung Uyển cúi đầu: “Vâng.”

Nhớ tới phong thái Chung thiếu gia năm đó, Sùng An Đế tựa hồ chọc cười cả chính mình, lắc đầu: “Quay về phân phó xuống dưới, giấy, giấy bán thân của ngươi……”

Sùng An Đế nghĩ hồi lâu, lại hỏi: “Có phải vẫn còn trong tay Tử Hựu kia không?”

Chung Uyển sững người, gật đầu: “Thần đoán là vậy”.

“Hôm nay hắn cũng muốn vào cung, chờ hắn tới, ta bắt hắn đưa cho ngươi” Sùng An Đế thở dài một hơi, “Giúp ngươi cởi bỏ thân phận nô tịch, về sau, ngươi cũng……tiện bề đi lại tại Kiềm An hơn”.

Lúc này lại không thể giả vờ bản thân thụ sủng nhược kinh, làm thế chẳng khác gì đang châm chọc Sùng An Đế, Chung Uyển rũ mắt, không mặn không nhạt nói: “Tạ thánh thượng ban ân”.

Sùng An Đế ừ một tiếng, lại không nói.

Hắn không nói lời nào, Chung Uyển vẫn lẳng lặng quỳ.

“Sử thái phó……” Sùng An Đế đột nhiên nói, “Sau khi ngươi rời đi hai năm thì liền qua đời, ngươi có biết không?”

Sau khi Sử Kim, Sử lão thái phó qua đời, Chung Uyển đã từng ở Kiềm An giữ đạo hiếu một năm, y làm sao mà không biết.

Chung Uyển lại lắc đầu: “Kiềm An xa xôi, tin tức bên trong không thông ra bên ngoài, lão thái phó qua đời được một hồi lâu thì thần mới nhận được tin buồn, thương tâm…hết vài ngày.”

Sùng An Đế quan sát kĩ Chung Uyển, dường như là đang suy đoán xem lời y đang nói là thật hay giả.

Sùng An Đế nói: “Sử thái phó…… Rất đau lòng vì ngươi.”

Chung Uyển hít sâu một hơi, không nói câu nào nữa.

Sùng An Đế dựa vào bàn, từ trên giường xuống đất, nhớ lại chuyện cũ, chậm rãi nói: ” Trước kia, Sử Kim có nói với trẫm…… Quy Viễn thiên tư sáng suốt, vốn là nhất chi quế chiết, danh dương thiên hạ, năm đó nếu không phải là bị liên luỵ, y tất sẽ có một chân xuất hiện trong sử sách.”

*Nhất chi quế chiết: bẻ cành quế ý chỉ thi đậu, đỗ đạt.

Vẻ mặt Chung Uyển vẫn bình tĩnh, như thể đó không phải là đang nói về y.

Sùng An Đế tiếp tục nói: “Quy Viễn niên thiếu đã khó khăn, mấy năm nay lại chịu khổ quá nhiều, tương lai nếu y có chỗ nào không chu toàn, thỉnh thánh thượng nể tình y mệnh khổ không xoay chuyển được, rộng lòng khoan dung cho y……”

Môi Chung Uyển hơi mấp máy, y không muốn để cho Sùng An Đế nhìn thấy mình lúc này, cúi gập thân mình, đem trán để trên mu bàn tay, khi đứng lên thì thần sắc đã trở lại như thường.

Dường như y đang tạ ơn.

Sùng An Đế thở dài một hơi.

“Không phải chuyện gì lớn, đi đi.” Sùng An Đế không còn chút tinh thần mà xua xua tay, “Trong Tàng Thư Các còn lưu chút sách viết tay và tranh của Sử Kim, ngươi muốn thì đi lựa một vài thứ mang ra cung đi.”

Chung Uyển dập đầu, đứng dậy theo nội thị đi ra.

Chung Uyển xoa xoa ấn đường, nhớ tới khung cảnh mình lúc còn niên thiếu bị Sử Kim nhốt ở trong phủ để viết văn, y nhàn nhạt cười một cái.

Nội thị đưa Chung Uyển vào thiên điện Tàng Thư Các, dẫn y đến trước một kệ sách trong phòng rồi nói: “Hơn phân nửa những quyển do chính tay Sử lão thái phó viết lúc sinh thời đều đặt ở nơi này, chỉ là bọn nô tài đều không biết chữ, vội vàng phân lựa cũng không phân biệt rõ những quyển nào là do lão thái phó viết, thỉnh cầu Chung thiếu gia tự mình lựa.”

Chung Uyển gật đầu: “Được.”

Một đống điển tịch xưa cũ nằm sánh đôi bên nhau, không phải một sớm một chiều mà lựa ra hết được, nội thị hiểu ý liền lui xuống. Chung Uyển đi đến trước kệ sách, lấy tay lật xem, chuẩn bị đem toàn bộ quyển viết tay của Sử thái phó mang đi.

Chung Uyển lật một quyển rồi lại một quyển, xem hết hai kệ sách trước mặt cũng chỉ lựa ra hai ba quyển. Y dụi dụi con mắt đã mỏi nhừ, lại đi sâu thêm vào trong gác xếp. Mới vừa cầm lên một quyển thì đột nhiên phát hiện phía sau có dị động, không đợi y xoay người lại thì đã bị một người khác ôm lấy eo, cánh tay siết bên hông còn dùng một chút lực. Cả người Chung Uyển rơi vào lồng ngực người nọ.

Chung Uyển ngửi thấy được một cổ mùi hương quen thuộc, lồng ngực nhảy dựng lên.

Úc Xá……

Chung Uyển giật mình muốn tránh, tay Úc Xá nháy mắt đã dùng thêm sức, siết chặt người đang cứng đờ trong tay mình.

Úc Xá híp mắt, “Ngươi muốn giấy bán thân của ngươi?”

Chung Uyển sững người, không giải thích.

Úc Xá dễ dàng áp Chung Uyển lên kệ sách, hỏi: “Sốt ruột? Muốn phủi sạch quan hệ với ta?”

Hơi thở Úc Xá quét ngang tai Chung Uyển, khiến vành tai y phiếm hồng, thấp giọng nói: “Buông ra…… Bị người khác thấy, đối với ta là chuyện vui, nhưng ngươi thì cả đời này đừng hòng tẩy sạch!”

Úc Xá ngẩn ra, cười nhạo: “Ngươi nghĩ dùng trò này……thì ta sẽ mềm lòng hay sao?”

Úc Xá nhỏ giọng nói: “Có muốn biết ta đáp lại Hoàng Thượng như thế nào không?”

Chung Uyển theo bản năng hỏi: “Như thế nào?”

Úc Xá trong thanh âm mang theo ý cười: “Ta nói……Không trả.”

Chung Uyển chịu không nổi Úc Xá cứ dán lấy mình mà nói chuyện như vậy, hắn ra sức giãy giụa một chút, đụng vào phía trên kệ sách khiến nó rung động, kẽo kẹt một tiếng, mấy quyển sách rơi rào rào xuống đất.

“Hồ nháo.” Úc Xá gắt gao ôm lấy Chung Uyển, mỉm cười, “Thích thì tiếp tục nháo, ta không sợ mất mặt.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN