Nấm Lùn, ta yêu nàng - Chương 3: Sự căm ghét không đáng có
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Nấm Lùn, ta yêu nàng


Chương 3: Sự căm ghét không đáng có


Tuy là Dương Minh giúp đỡ Tử Vy rất nhiều trong việc làm quen với mọi người nhưng mà cô vẫn vô cùng căm ghét cậu bới cái chiều cao thái quá đó ( gì mà ghét con nhà người ta bởi một cái lí do hết sức vớ vẩn thế hả) cũng chỉ một phần la chiều cao thôi, còn phần còn lại thì chính là do tính cách của cậu ta lúc nào cũng kiếm chuyện để trêu chọc cô nên ghét là phải rồi. Sự cô đơn bao trùm lấy cô hết ngày này qua ngày khác, xung quanh cô chỉ toàn không khí u ám lạnh hết cả sống lưng. Cô và cậu dường như là hai trường phái đối lập nhau, khó có thể hoà hợp. Đó là hai bầu trời hoàn toàn khác nhau:
– Nấm Lùn, hôm nay đến lượt cậu trực nhật đó, ko lo mà đi làm đi
– Tôi biết rồi ko cần phải nhắc
– Vậy cậu trực vui vẻ tui về à
– * lấy cái giẻ lau bảng quăng một nhát trúng đầu Dương Minh* Cậu cũng phải trực đó đi đâu mà đi
– Ủa vậy hả, mình quên mất
– * đưa cho cây chổi* Nè quét đi tôi đi giặt giẻ lau bảng, cậu mà trốn chết với tôi
– Rõ
Tử Vy cầm cái giẻ đi ra ngoài. Hiện giờ chỉ còn có một mình Dương Minh ở trong lớp, cậu tiến lại phía của cửa sổ mở toang ra:” Sao hòm nay nóng dữ vậy, nóng như thế này mà Nấm Lùn còn mặc được cái bộ đồ dày 80 lớp đó phục thật. Nhắc mới nhớ từ khi mình gặp cậu ấy chưa một lầm nào mình được nhìn thấy mặt của cậu ta lần nào cả”( làm gì mà nói quá lên thế, gì mà đến mặc 80 lớp) cậu ta ngồi suy tư một lúc lâu quên luôn cả việc quét lớp để hình dung ra khuôn mặt của Tử Vy. Cô giặt giẻ xong xuôi đi vào thấy cậu đứng đơ như cây mơ ở chỗ cửa sổ tức giận cầm lấy cây thức gỗ đập cái bốp phát vào đầu cậu:
– Còn đứng đó mà mơ tưởng. Có muốn tôi cho nguyên cây thước này vào mặt ko hả
– Ko muốn. Tôi quét ngay đây
Cậu lại quét lấy quét để, cô thì lau toàn bộ cái bảng. Phần bên dưới ko có vấn để gì nhưng mà nhìn lên bên trên thì thấy một bầu trời cao vời vợi toàn chữ là chữ. Với cái chiều cao vô cùng là khiêm tốn của mình thì cô nhảy lên rồi lại nhảy xuống đến mức rốt mẹ cái khăn chìm đầu của mình. Dương Minh từ đaau đi đến như một vị thần, cầm lấy cái giẻ xoá luôn cho cô. Cô xoay người lại, cậu đỏ ửng hết cả mặt, nhìn cô xinh đẹp đáng yêu hơn cậu tưởng nhiều. Cậu ngắm cô đến mức say mê, cậu n chỉ muốn ngắm nhìn cô mãi thôi. Nhưng đời đaau như là mơ, cậu đang ngắm dở thì bị cô đâm cho một nhát vào bụng một cái đau điếng( làm nhất cả hứng) có vẻ như là cậu chọc giận nhầm người rồi, cô tập võ từ năm lên 3 cơ; D/M: tui đâu có biết;t/g: giờ biết rồi thì bỏ nghe chưa
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN