Nấm lùn "Tớ cần cậu" - Chương 1: May hay rủi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Nấm lùn "Tớ cần cậu"


Chương 1: May hay rủi


Một khoảng thời gian có thể là không dài nhưng đủ để cô vui chơi, ở cùng với ông và giải tỏa căng thẳng. Hai tháng nghỉ hè đã kết thúc thật sự. đã đến lúc cô phải bắt đầu cho những trang nhật ký mới mà có lẽ đó sẽ là những trang nhật ký… Thật thú vị !!!

*Lần đầu chạm mặt !

Vẫn như bao ngày cô ấy nướng, nướng đến khét thì mới chịu thức dậy. Thật đáng tiếc thay nếu hôm nay là một ngày bình thường \”nắng vẫn cứ lên, chim vẫn cứ hót, mây vẫn cứ bay…\” thì thật là may. Nhưng cô nào nhớ rằng hôm nay là ngày bắt đầu cuộc chiến tranh giữa \”bé nướng\” và cô.

\”Reng…reng…reng…\” Bây giờ là 6 giờ cú mèo đã cố gắng để đánh thức cô dậy nhưng vẫn vô ích bởi chế đây \” rất lầy \”. Chỉ một và một mà thôi người có thể đánh thức \”tiểu thư\” đây thức dậy đó là ông của cô.

\”Khụ…u…khọ…o… Nhã ơi…! An Nhã…!Ông… khó thở quá… lấy cho ông cốc nước !\” Nghe ông ho An Nhã giật mình tỉnh giấc. Bởi cô sợ ông sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cô chẳng biết làm sao khi chỉ có hai người trong ngôi nhà tình thương đó. Hất tung chiếc mền cô vội vã xuống bếp lấy cho ông cốc nước rồi ra xem ông có làm sao không.

\” Ông… ông ơi ông đừng có sau nhé cháu đi lấy nước ngay cho ông đây! – ông đã thành công với kế hoạch dụ được chị đây ra khỏi lò nướng rồi.( Vừa cầm ly nước cô vừa lo lắng chạy vào phòng ông)

Mở cửa phòng, cô hốt hoảng vì chẳng thấy ai. Vội bước vào bỗng \” Hù\” làm cô đứng tim, thì ra không ai khác đó chính là ông (Tg: tuy đã có tuổi nhưng ông vẫn vui tính quá nhỉ. )

_ Ông à! ông làm cháu lo đấy. – Vừa nói cô vừa ôm chầm lấy ông

_ Ông xin lỗi tại ông không còn cách nào khác, chỉ có cách này mới khiến cho con chuột\”Hamster\”này chịu ra khỏi lò nướng thôi.

Mãi tranh cãi với ông cô quên mất đã trễ giờ. Vội tìm cái Nokia \”xin nhất\” , vội hơn khi đồng hồ đã điểm 6:30 phút. VSCN thật nhanh An Nhã chào ông rồi phi nhanh đến chiếc xe đạp \”cà tàng\” lao thẳng trên con đường đầy nắng và gió.

_ Ông à cháu muộn giờ mất rồi. Cháu đã nấu cho ông nồi cháu rồi, cháu để trong tủ lạnh nếu ông có đói thì lấy ra ăn nhé ông. Cháu đi đây à mà quên ông ăn xong nhớ uống thuốc đúng giờ nhá. – (Tg: con bé thương ông nó quá nhỉ), mặc dù đã muộn nhưng cô vẫn không quên lo lắng cho ông. Bởi thế nên ông luôn tỏ ra rất khỏe mạnh, lạc quan và yêu đời để cháu gái ông luôn tươi cười.

*Trên đường đến trường.

Vừa đạp xe cô vừa loay hoay tìm thẻ học sinh và giấy nhập học. Thật không may chút nào chỉ mới ngày đầu tiên cô đã gặp rắc rối lớn rồi. Một tay thì lục tung cả cặp lên, tay còn lại thì cầm tay lái. Dẫu biết rằng chị đây cũng là một tay lái lụa từ hồi lên ba đến giờ nhưng với trường hợp bây giờ thì khó mà tránh khỏi tay nạn.

_ Đâu rồi nhỉ, mình nhớ hôm qua đã bỏ vào cặp rồi mà ? – Vừa đi trễ giờ lại còn quên cả thẻ học sinh và giấy nhập học thì sau vào trường được đây. Đến ngã ba đường, vừa vội lại vừa không nhìn kĩ đường cô đã …

_ Rầm… m…m…- Chiếc xe và người bị hại mỗi người mỗi ngã nhưng thương tích thì không ai thua ai. Đó có lẽ là một cậu con trai nhìn trông cũng \” xinh \” cũng \” trắng\” nhưng cũng không ít phần khó ưa.

_ Này cô ! Sau chạy xe mà không nhìn đường vậy hả ? Ngắm trai à ? À hay là thấy tôi đẹp trai quá nên muốn dàn cảnh làm quen rồi xin số điện thoại chứ gì ? (vừa nói cậu ta vừa kiêu ngạo nghênh mặt vuốt mái tóc bồng bềnh \”tổ chim\” ấy)

Thật quá đáng mà An Nhã cũng có cố ý đâu chẳng qua chỉ là vô ý thôi mà. Với lại cô cũng có khác gì cậu ta đâu, cũng hôn \”thần đất\” nhiệt tình, lại bị chiếc xe đạp đè lên chân nữa.(Tg: tui cũng là phái nữ nên ức chế lắm cứ thấy con gái là ăn hiếp hà, con trai gì đâu mà khó khăn thấy ớn đụng có chút mà đã xù lông lên rùi).An Nhã không thể nào kiềm chế được cảm xúc nữa rồi đành phải giải tỏa thôi.

_ Này cậu kia. Đừng có kiêu ngạo thế chứ dù gì cũng là trai đẹp thì tự giữ sĩ diện cho mình đi chứ. Mà quên cậu cho tôi số điện thoại của cậu đi để có gì bệnh viện tâm thần tiện liên lạc hơn.(nói rồi cô móc cái Nokia ra đưa cho cậu ta với vẻ mặt hạnh phúc vô bờ bến.) Tôi cũng định xin lỗi rồi ấy chứ nhưng… đụng phải trai đẹp thế này thì không thể nào xin lỗi không rồi… phải dùng hành động để bày tỏ thôi. (Ây da chế ấy cũng không phải dạng vừa nhỉ vừa nói xong cô tiến gần đến anh đạp chân anh một cú rõ đau.)

_ A…a….a…cô…cô đúng là cái đồ… – Vừa ôm cái chân tội nghiệp cậu ta vừa hét toáng cả lên

_ \”Dễ thương\” phải không nà. Cảm ơn đã quá khen.- cô tiếp lời cậu ấy( cười khoái chí ) rồi cũng nhanh nhanh đạp xe đến trường.

*Tại trường học Đông Dương.

_ May quá cuối cùng đến trường rồi nhưng sau đã 7 giờ rồi mà trường vẫn chưa vào học nữa nhỉ?

Cô đi khắp nơi để tìm phòng hiệu trưởng (tại trường nhỏ quá mà) lòng vòng mãi cô gặp được một người bạn cũ.

_ An Nhã! Có phải là cậu không…? \”Cần luôn có – khó luôn bên – lênh đênh vẫn là bạn.\”

_Cậu là….ai??? Mình có quen nhau sao???

……………………………………………………………………………………………..

Chap 1 đến đây thôi nhá! Chuyện j sẽ xảy ra, liệu họ có phải là bạn của nhau, giữa họ sẽ xảy ra chuyện j ? Mời các bạn đón xem chap 2 nhé. Mong các bạn ủng hộ truyện. Có chỗ nào ko ổn các bạn cứ góp ý chân thành nhé! Cảm ơn!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN