Nam Nhân Trong Gương - Chương 3: Tấm gương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Nam Nhân Trong Gương


Chương 3: Tấm gương


Tôi chạy một mạch như điên tới trường, lúc này chắc là buổi sáng 8,9h, thời gian này sinh viên đang đi học, đứng trên đường cái người người đi lại, nỗi sợ hãi mấy ngày nay cũng biến mất không ít, tôi cảm thấy hơi an tâm một chút.

” Sớm, Thiên Thu, tại sao mày lại đứng ngẩn ngơ ở chỗ này?” Một âm thanh vui mừng quen thuộc truyền tới, tôi xoay người lại nhìn, thấy Nại Nại đang thản nhiên ăn bánh bao mà đi tới phía tôi.

Tôi gượng gạo mỉm cười yếu ớt: “Sớm”

Cho dù thần kinh thô như Nại Nại cũng phát hiện tôi có gì đó không bình thường, hắn nuốt miếng bánh bao cuối cùng, mập mờ không rõ hỏi: “Ài, mày sao thế? Dáng vẻ trông như chơi bời quá độ vậy, so với BB của nữ nhân còn trắng hơn!”

(Truyện được up tại wordpress: ryosatou.wordpress.com và Wattpad: Ryo Satou @peachboy_)

Tôi kéo Nại Nại chạy thẳng tới phòng ăn bên cạnh, gọi một cốc sữa nướng và sandwich, sau đó cùng Nại Nại ngồi xuống ghế sô pha cạnh cửa sổ.

“Mày muốn kéo tao trốn học à?” Nại Nại ngồi ở trên ghế sô pha nháy mắt với tôi.

Tôi liếc hắn một cái, sau đó nói: “Mấy ngày nay xảy ra một chút chuyện không thể tưởng tượng nổi, tao bị kẹt trong gương ở phòng vệ sinh, sau đó lại xuất hiện một người đàn ông giống hệt tao…”

Tôi chưa nói hết, Nại Nại đang uống sữa bò liền phun hết ra ngoài, thậm chí hắn còn đưa tay sờ trán tôi, hỏi: “Mày sao vậy Thiên Thu, ban ngày nói mớ không tốt lắm nha!”

Tôi định chuẩn bị phản bác lời hắn, phục vụ đã đem sữa nướng và sandwich tới, tôi cẩn thận im miệng, đợi phục vụ đi xa, mới sốt ruột trả lời: “Tao không nói mớ, nếu không thì mày cho rằng tại sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng của tao chứ?”

Nại Nại cười hì hì ra vẻ thần bí nói: “Chẳng lẽ không phải ngươi lấy hết dũng khi theo đuổi học trưởng Triết Tai thầm mếm đã lâu à?”

“Hả? Mày nói gì?” Lúc này đến lượt mắt kính tôi rơi xuống.

(Truyện được up tại wordpress: ryosatou.wordpress.com và Wattpad: Ryo Satou @peachboy_)

Nại Nại ra vẻ “tao hiểu mà” vỗ ngực nói: “Tao biết rồi, nhất định là nghi thức ngày hôm đó mày làm ảnh hưởng lớn nên mới có gan theo đuổi học trưởng! Nghe nói hắn chia tay bạn gái rồi, là chuyện tốt mày làm đúng không ~”

Tôi lắc đầu: “Không, tao không biết…”

Nại Nại lấy điện thoại di động ra mở một trang mạng cho tôi nhìn, hóa ra là một bài đăng đang phổ biến. tựa đề là: “Bạn trai vì một nam sinh nói lời chia tay với tôi, đồng tính luyến ái đi chết đi” Bài đăng mấy ngàn chữ tất cả đều là tố cáo nam tiểu tam câu dẫn bạn trai của lầu chủ, bình luận không ít người ủng hộ, an ủi lầu chủ, nhưng cũng có một ít bình luận nói đồng tính luyến ái vô tội, thậm chí còn có sinh vật không rõ lẫn vào nói lầu chủ cẩn thận, dị tính luyến đi chết.

Tôi không hiểu gì hết ngẩng đầu lên, hỏi Nai Nại: “Mày cho tao xem là có ý gì?”

Nại Nại thần bí hì hì nói: “ID của lầu chú là Tử Du Hương Mạn đúng không?”

Tôi liếc một cái, gật đầu: “Sao à?”

“Đây là ID hoa khôi của ngành, bạn gái Tử Mạn của học trưởng thẳng nam” Nại Nại tỏ ý bảo tôi tiếp tục đọc bài đăng.

Lầu chủ vì tăng độ tin cậy, thậm chí phía sau còn đăng hình bạn trai, cùng với hình nam tiểu tam câu dẫn bạn trai của nàng.

Gò má quen thuộc này nói với tôi rằng người này chính là học trưởng Triết Tai.

Nhưng thời điểm tôi thấy bức hình thứ hai thì ngũ lôi oanh tạc. Bức ảnh trông rất mơ hồ, hẳn là lấy điện thoại chụp trộm, ánh đèn mập mờ một góc bên trong quầy rượu, một nam sinh áo đen đưa lưng về phía ống kính đang ôm cổ học trưởng Triết Tai, biểu tình của học trưởng Triết Tai không kháng cự hay chán ghét, mà là vẻ mặt cưng chiều?!

“Ài, sao lại như vậy? Rõ ràng học trưởng là thẳng nam!” Tôi ngạc nhiên ném điện thoại của Nại Nại.

Nại Nại nhặt điện thoại yêu quý lên trên bàn, bất mãn nói: “Chẳng qua thẳng nam cũng chỉ là ngụy trang, quan trọng chính là mày theo đuổi hắn, cũng không đem tin tức tốt như vậy nói cho tao biết đầu tiên! Chẳng lẽ tao với mày không phải là bạn tốt à?”

Tôi trợn to mắt: “Mày nói gì?”

Nại Nại thở dốc nói: “Mày cho rằng tao không nhận ra à? Người nam sinh trong hình chính là mày! Bộ quần áo màu đen đó là lần trước tao dẫn mày đi mua!”

Tôi đờ người ra, ngay sau đó cướp lấy điện thoại trong tay hắn, nhìn kỹ nam sinh quần áo đen trong hình, tóc ngắn, thân hình hơi gầy cùng với bộ quần áo đang mặc, đây rõ ràng chính là tôi, hoặc là một người rất giống tôi.

Tôi tự lẩm bẩm: “Điều này quá khó tin”

Nại Nại cực kỳ đắc ý, nói: “Nhìn kìa, tao cũng biết là mày! Chẳng lẽ đó là người mà tấm gương triệu hoán? A a, thật hối hận mà lẽ ra ngày đó tao nên thử một chút”

Tấm gương triệu hoán?

Tôi tỉnh ngộ hiểu ra vấn đề, giống như tìm mấu chốt câu chuyện.

Đó là chuyện của tuần trước, mọi người đều biết, mỗi một trường học đều có ít hoặc nhiều những chuyện lạ, trường chúng ta cũng không phải ngoại lệ.

Nghe đâu vào ban đêm lúc 23h11phút, cái gương già ở góc cầu thang tầng 3 tòa nhà thí nghiệm cũ, trong lòng chỉ cần gọi tên người mình thích, nếu trong gương hiện lên hình dáng của người đó, như vậy sẽ tỏ tình thành công.

Vì vậy tôi và Nại Nại vào buổi tối chủ nhật lẻn vào tòa nhà thí nghiệm cũ, chỉ để xác minh truyền thuyết là thật hay giả.

Đó là một bầu trời đêm trăng sáng, tòa nhà thí nghiệm yên tĩnh, đen như mực.

Chúng tôi cầm đèn pin cẩn thận lọ mọ lên tầng 3, lúc 23h11, tôi hướng về phía góc cầu thang cầu nguyện chờ hình dáng cao dáo thầm mềm trong lòng hiện lên, nhắm chặt hai mắt khẩn trương đến nỗi không dám nhìn thẳng vào gương.

Lúc đó đang chuẩn bị cầm đèn pin đến soi gương, một luồng ánh sáng chiếu đến, Nại Nại bị hoảng sợ mà kêu một tiếng, tôi cũng sợ hãi mà đổ mồ hôi lạnh.

“Các cậu lén la lén lút làm gì vậy?” Thì ra là bảo vệ tuần tra.

Nại Nại thở phào nhẹ nhõm: “Bác, bác dọa chết người ta rồi!”

Bảo vệ nghi ngờ quan sát chúng tôi: “Nửa đêm không ngủ, ở chỗ này làm gì?! Còn không mau về, nếu không thì đến phòng bảo vệ với tôi nói rõ sự việc!”

Nại Nại gấp gáp xua tay, kéo tôi chạy thật nhanh xuống tầng.

Nhớ mang máng lúc ấy tôi quay đầu lại nhìn gương một lần, tấm gương đen thui loáng tháng hiện lên một bóng người mơ hồ, khi đó tôi cho rằng là bóng của bảo vệ.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy bảo vệ đang đứng ở trên cầu thang lên tầng trên, căn bản không trong phạm vi của tấm gương.

Sắc mặt tôi trở nên nhợt nhạt nói với Nại Nại: “Ngươi có tin kính linh* tồn tại không?”

*kính linh: linh hồn tấm gương

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN