“Vâng.” Tần Tu Nhiên thản nhiên thừa nhận: “Con bảo họ marketing bằng cách xây dựng chuyện tình yêu của con ấy mà.”
“Nhưng…” Hạ Di ngập ngừng: “Hình tượng của con…”
“Không sao đâu mẹ à.” Tần Tu Nhiên trấn an Hạ Di: “Con đã rào trước với họ rồi, thu hút sự chú ý nhưng phải đảm bảo hình ảnh tích cực cho công ty. Hồi trước ở nước ngoài con từng làm vậy rồi, mấy công ty này đều tự biết giải quyết thôi mẹ.”
“Vậy à?” Hạ Di vẫn không tin lắm, nhưng nghĩ lại thì con trai bà ấy cũng xem như đã lăn lộn khá lâu trên thương trường, bà ấy không nên nhúng tay vào nhiều làm gì. Đằng nào giá cổ phiếu cũng đã đi lên, thủ đoạn này của con trai cũng gọi là giản dị.
Thế là Hạ Di gật đầu: “Thế con lên nhanh nhé, mẹ vào trước đây.”
“Vâng mẹ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nói xong, hai người cúp điện thoại ngay, Tần Tu Nhiên, Đào Nhiên và Vương Cương cùng nhau xuống xe.
Đào Nhiên là một trong những trợ lý mà Hạ Di sắp xếp cho Tần Tu Nhiên. Trước khi Tần Tu Nhiên về nước, Hạ Di đã chuẩn bị sẵn một vài trợ lý cho anh, nhưng cuối cùng Tần Tu Nhiên chỉ chọn dùng ai trông thật thà nhất.
Sếp nào thông minh đều chuộng dùng người thật thà. Khờ khạo một chút cũng không sao, mấu chốt là phải trung thành với cấp trên của mình.
Đào Nhiên theo sát đằng sau Tần Tu Nhiên. Nhớ đến cuộc đối thoại ban nãy của hai mẹ con, anh ta có hơi căng thẳng, lưỡng lự hỏi: “Tổng giám đốc Tần, trước đây cậu từng tiếp xúc với bộ phận PR tương tự rồi đúng không?”
“Đúng rồi.” Tần Tu Nhiên dẫn theo Đào Nhiên vào thang máy: “Sao thế?”
“À, vậy thì tốt rồi.” Đào Nhiên yên tâm: “Tôi sợ họ sẽ đi quá giới hạn ấy mà.”
“Mấy công ty đó đều có kinh nghiệm cả.” Nhớ đến hình ảnh mà những công ty kia từng xây dựng theo yêu cầu cho anh để anh phát triển doanh nghiệp, Tần Tu Nhiên không khỏi thầm buồn cười.
Cái gọi là hình ảnh tích cực hầu hết đều mang những đặc điểm phù hợp với hình tượng mà người ta hướng tới. Lúc còn ở nước Mĩ, các công ty PR đã xây dựng anh thành một người đàn ông độc thân dân tri thức yêu đời, khát khao có một mái nhà trọn vẹn, thích vận động, tính cách sáng sủa, nhân hậu, thậm chí còn thích ăn đồ ngọt. Kết hợp với vẻ bề ngoài của anh, Tần Tu Nhiên đã giành thắng lợi tuyệt đối giữa làn sóng dư luận nảy lửa kia.
Thu hút sự chú ý dựa trên hình ảnh tích cực thì gây ra được rắc rối lớn nhường nào chứ?
Tần Tu Nhiên nhìn Đào Nhiên, thấy anh ta có vẻ lo âu bèn trấn an: “Đừng lo, cậu còn trẻ, trải đời thêm thì sẽ sành sõi thôi.”
“Cậu chủ nói chí phải.”
Đào Nhiên hớt hải đáp lại, đoạn anh ta chân thành hứa hẹn: “Sau này tôi nhất định sẽ học tập thật giỏi để trở thành một người giống như cậu chủ, mềm dẻo, giản dị ạ!”
Tần Tu Nhiên gật đầu, nhìn cửa thang máy mở.
Biểu cảm anh thoắt cái trở nên nghiêm nghị, anh dẫn Đào Nhiên và Vương Cương ra khỏi thang máy. Thấy nhân viên lễ tân ra đón, Vương Cương tiến lên ngăn cản, tất cả nhân viên trong công ty đều nhìn sang, Đào Nhiên dẫn Tần Tu Nhiên tiến thẳng một mạch đến phòng họp.
Chưa đến phòng họp mà Tần Tu Nhiên đã nghe thấy tiếng quở trách của một người đàn ông trung niên vọng ra ngoài: “Cậu ta mới về nước, chưa cống hiến được gì cho công ty mà đã rước một đống lời đồn thất thiệt về như thế! Đường đường là trưởng tôn của tập đoàn Tần Thị mà lại công khai chặn đường một người đàn ông giữa chốn thanh thiên bạch nhật, còn bị người ta quay cảnh trèo lên tầng năm, tung tin đồn tự tử vì tình, đúng là trò cười cho thiên hạ mà! Chẳng lẽ tổng giám đốc Hạ chưa thấy giá cổ phiếu hôm nay thấp đến nỗi gì rồi ư? Hôm nay bà phải hai mặt một lời với tôi, rốt cuộc ai sẽ đứng ra chịu trách nhiệm về việc giá cổ phiếu chạm đáy hả?”
“Tổng giám đốc Ứng, chuyện này…”
“Tôi là người chịu trách nhiệm về việc này.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Di chưa kịp nói hết lời thì Tần Tu Nhiên đã mở cửa đi vào phòng họp.
Tất cả ghế ngồi trong phòng họp đều đã kín chỗ, chỉ còn trống mỗi ghế chủ tọa, thay vào đó là một hình ảnh khổng lồ một người được chiếu trên tường – hình ảnh Tần Kiến Thanh nằm trong phòng bệnh, đeo máy thở đang chăm chú theo dõi diễn biến cuộc họp.
Thấy bóng dáng Tần Tu Nhiên đi vào, tất cả những người có mặt tại đây không hẹn mà cùng nhìn về phía anh. Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn hình chiếu Tần Kiến Thanh trên tường, kính cẩn gật đầu chào hỏi: “Ông nội.”
“Tu Nhiên tới rồi à?”
Tần Kiến Thanh cất giọng thều thào, gật đầu rồi bảo: “Ngồi đi cháu.”
Tần Giang Hà đang ngồi và người được gọi là tổng giám đốc Ứng vừa lên tiếng – Ứng Văn Khánh nhìn nhau. Thấy Tần Tu Nhiên đã đến, Hạ Di thở phào, người phụ nữ ngồi cạnh bà ấy đứng lên ngay, nhỏ nhẹ nói: “Mời anh ngồi ở đây.”
Tần Tu Nhiên gật đầu cảm ơn người phụ nữ, sau đó cởi cúc áo vest ra, nhẹ nhàng ngồi vào ghế. Anh ngẩng đầu nhìn Ứng Văn Khánh ngồi đối diện mình, nhếch mép: “Ông là tổng giám đốc Ứng Văn Khánh của Công ty Đầu tư Khoa học Kỹ thuật Tần Thị đúng không?”
“Đúng.”
Bị người khác gọi cả họ lẫn tên không hề vui chút nào, Ứng Văn Khánh bất giác ngồi thẳng lưng hơn. Tần Tu Nhiên xoay cây bút trước mặt, dửng dưng hỏi: “Hồi nãy tôi nghe ông bảo tôi chưa cống hiến được gì cho công ty đúng không?”
“Khụ khụ!” Thấy bầu không khí phòng họp căng như dây đàn, Tần Giang Hà khẽ tằng hắng, nhắc nhở: “Tu Nhiên, tổng giám đốc đã Ứng đã làm việc cho công ty mười mấy năm rồi, con nên gọi ông ấy là chú…”
“Tổng giám đốc Tần.” Tần Tu Nhiên quay sang nhìn Tần Giang Hà, thẳng thừng bảo: “Cuộc họp hội đồng quản trị không phải bữa ăn mừng năm mới của gia đình, phải tuân thủ quy định vốn có, đúng chứ?”
Không gọi ba mà gọi là tổng giám đốc Tần, Tần Tu Nhiên đã thể hiện rõ lập trường của mình.
Tần Giang Hà nhìn anh chằm chằm, một lúc sau, ông ta khẽ bật cười: “Được, nghe con.”
Dứt lời, Tần Giang Hà nhìn Tần Tu Nhiên, ôn hòa hỏi: “Vậy mong anh Tần hãy giải thích rõ xem, anh định giải quyết những ảnh hưởng do tin đồn lần này gây ra cho công ty thế nào?”
Kể từ khi về nước đến nay, Tần Tu Nhiên vẫn chưa chính thức nhậm chức ở công ty, đi họp cũng chỉ có mặt với thân phận là cổ đông, Tần Giang Hà gọi anh là anh Tần rõ ràng có ý chế nhạo.
Nhưng Tần Tu Nhiên không thèm để bụng, mỉm cười: “Ảnh hưởng? Ý ông là ảnh hưởng tích cực ư?”
“Sáng nay thị trường chứng khoán bắt đầu điên đảo cũng do tin đồn tự tử của anh mà ra, toàn bộ công ty niêm yết dưới trướng tập đoàn đều bị rớt giá cổ phiếu.” Tần Giang Hà tỏ ra khó hiểu: “Anh gọi thế này là ảnh hưởng tích cực ư?”
“Vậy ông có thể kiểm tra lại giá cổ phiếu.” Tần Tu Nhiên ra hiệu với Đào Nhiên, anh ta lập tức đi đến trước một cái máy chiếu bỏ trống, kết nối với máy tính của mình, chiếu phần mềm theo dõi cổ phiếu trong máy tính của mình lên đối diện với Tần Kiến Thanh.
Khi nhìn thấy một rừng con số màu đỏ hiển thị tình trạng cổ phiếu của tập đoàn Tần Thị, ai nấy đều ngoái đầu nhìn Tần Tu Nhiên.
Tần Tu Nhiên nhìn thẳng vào mắt Tần Giang Hà, khẽ mỉm cười: “Ông nhìn kìa, đây không phải ảnh hưởng tích cực thì là gì?”
“Chuyện này…”
“Tôi chỉ marketing đơn giản thôi.” Tần Tu Nhiên bảo: “Tần Thị sở hữu rất nhiều công ty đầu tư các thương hiệu khác nhau nhưng thực tế đều không đem lại hiệu quả và lợi ích cao. Một số sản phẩm rõ ràng có chất lượng tốt, nhưng do đi bài truyền thông quá rập khuôn và lạc hậu, dẫn đến doanh thu khá thấp. Chẳng hạn như thương hiệu máy bay không người lái Khám Phá Thế Giới và thương hiệu trang sức đá quý Chân Tình Trọn Đời mà tôi đã đưa vào thử nghiệm lần này.”
Giám đốc của cả hai thương hiệu đều giật mình khi bị chỉ đích danh, Tần Tu Nhiên gật đầu với họ thay cho lời khẳng định.
“Tôi đã xem báo cáo của họ, các sản phẩm của họ đều tốt nhưng ít tiếng tăm, mặc dù trước đây đã đầu tư rất nhiều cho việc quảng cáo nhưng đều theo lối mòn mời người nổi tiếng làm đại sứ thương hiệu, tốn rất nhiều chi phí nhưng hiệu quả lại không cao. Do đó, lần này tôi đã thực hiện một chiến thuật marketing với hy vọng sẽ có thể nhân cơ hội này làm các thương hiệu dưới quyền cũng như cá nhân tôi được biết đến nhiều hơn, đồng thời thay đổi phong cách kinh doanh truyền thống của Tần Thị. Tin đồn vừa qua chỉ là một mắt xích trong đòn bẩy này mà thôi. Tin đồn sẽ thu hút sự chú ý, và khi tôi đập tan tin đồn, độ nổi tiếng ắt cũng sẽ tăng cao.”
Trong lúc Tần Tu Nhiên nói chuyện, Đào Nhiên phối hợp mở Powerpoint thuyết trình ra.
“Chi phí quảng cáo được sử dụng cho việc này chưa đến năm triệu, nhưng số lượng đơn đặt hàng của hai cửa hàng lại tăng 30% trong vòng một giờ, quy ra tỷ lệ vượt xa những chiến lược marketing được áp dụng từ trước đến nay.” Theo lời Tần Tu Nhiên, Đào Nhiên lần lượt hiển thị các số liệu.
Tần Tu Nhiên nhìn lướt qua những người đang có mặt tại đây: “Trước giờ Tần Thị luôn xây dựng hình ảnh nghiêm túc trong công việc, bí ẩn và xa vời, đối với ngành năng lượng là như vậy. Tuy nhiên, hiện nay số tiền mà chúng ta đầu tư cho các sản nghiệp liên quan đến khoa học kỹ thuật, vui chơi giải trí của Tần Thị hướng đến đối tượng người tiêu dùng chủ yếu là giới trẻ đã vượt quá 50%, vậy thì xí nghiệp cũng nên cân nhắc xây dựng hình ảnh bình dân hơn, hoạt bát hơn. Ví dụ như nói đến chiến lược marketing lần này, tôi đã đắp nặn một hình tượng cực kỳ thân thiện với người dân, dùng chính câu chuyện theo đuổi bạn gái lãng mạn của tôi, nhân cơ hội phổ biến rộng rãi thương hiệu máy bay không người lái và trang sức đá quý.”
Anh vừa dứt lời, Đào Nhiên bèn mở các câu bình luận riêng lẻ, đánh giá đến từ nhiều trang tin tức cũng như video đánh giá ngắn hot nhất hiện nay.
Tần Tu Nhiên mới nói xong thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đằng sau.
“Hôm qua, cậu ấm nhà giàu rất có thể là người thừa kế tập đoàn Tần Thị, đi, hẹn, hò, đấy!”
Tần Tu Nhiên nhíu mày, vô thức ngoái đầu lại, thấy ngay khuôn mặt nghiêm túc to đùng đang dí sát vào màn hình của Cố Lam: “Thật hơn cả chữ thật, hẹn hò kiểu liều mạng ấy mà.”
Mặt Tần Tu Nhiên bỗng cứng đờ, thậm chí anh còn chưa kịp phản ứng ý Cố Lam muốn nói gì thì đã nhìn thấy đủ các thể loại meme của mình chiếm đầy cả màn hình.
Chính giữa là bức ảnh chụp nửa thân trên toát lên phong thái tự tin, nhã nhặn mà anh từng lấy làm tự hào.
Ấy là bức ảnh chụp lúc anh lên bục nhận giải phát biểu. Anh một tay đút túi, một tay cầm micro, hơi cúi đầu, mắt nhìn thẳng về phía mọi người.
Tự tin, kiêu ngạo, mắt sáng ngời tựa chứa cả một bầu trời sao trong đó. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dưới ảnh kèm hàng chữ to đùng được cư dân mạng thêm vào:
Cô kia, yêu tôi đi, kim cương đang chờ cô nhận đây.