“Hạ Di sẽ giúp nó giải quyết những vấn đề mà mày nói.” Tần Kiến Thanh bình tĩnh trả lời: “Ba cũng mong mày sẽ đứng ra giải quyết cho nó.”
“Tôi đứng ra giải quyết cho nó ư?” Tần Giang Hà trào phúng: “Mắc mớ gì tôi phải giúp nó?”
“Vì nó là con trai mày.”
“Chứ còn tôi không phải con ông à?!” Tần Giang Hà phá lên cười sằng sặc: “Ông vẫn muốn dồn tôi vào bước đường cùng chứ gì nữa? Ông không biết Tần Tu Nhiên về nước để làm gì à? Nó về để báo thù tôi đấy!”
Quát xong, Tần Giang Hà lồm cồm bò dậy, đến bên mép giường Tần Kiến Thanh và nhìn ông cụ với ánh đầy van nài: “Ba à, nếu ba giao quyền thừa kế nhà họ Tần cho nó thì con thật sự trắng tay đấy! Ba không thể đối xử với con như vậy được! Con xin ba, ba làm ơn hãy giao nhà họ Tần cho con đi mà!”
“Giang Hà à.” Tần Kiến Thanh nhìn thẳng vào mắt con trai mình, cầm tay ông ta mà nhẹ nhàng vỗ về: “Con phải hứng chịu nhân quả từ chuyện mà con đã gây ra, Tu Nhiên chính là quả của con. Ba làm gì can thiệp được vào chuyện giữa hai cha con con chứ? Năm xưa ba đã không cản con bắt thằng bé ra nước ngoài, thì bây giờ thằng bé muốn đối xử với con thế nào thì ba cũng không can thiệp. Ba chỉ hy vọng duy nhất một điều rằng nhà họ Tần sẽ ngày một tốt hơn.”
“Chứ giao cho con thì không tốt hơn à?!” Giọng Tần Giang Hà lạc hẳn đi: “Con thua kém gì nó đâu chứ?! Tại sao ba thà tin tưởng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, chưa làm nên cơm cháo gì còn hơn đặt niềm tin ở con!”
“Bởi vì thằng bé thông minh hơn con, là một người kiên định.” Lúc này đây, Tần Kiến Thanh mới chịu giải thích cho quyết định của mình: “Con có biết tại sao con lại tới bước đường hôm nay không?”
“Tại sao?” Tần Giang Hà không hiểu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Kiến Thanh mỉm cười: “Bởi vì con không có lập trường. Con quá mềm yếu. Mềm yếu đồng nghĩa với việc dễ dao động, bởi vậy cuộc đời con đã định sẵn không bao giờ có thể quyết định bất cứ chuyện gì cũng như kiên định với lựa chọn của mình. Mà như thế thì cũng có nghĩa rằng, rất nhiều lựa chọn khi rơi vào tay con đều sẽ biến thành sai lầm.”
“Con đã làm sao điều gì? Con cực khổ như vậy chẳng lẽ không phải vì nhà họ Tần ư? Nếu ba trách con đã sai khi ly hôn với Hạ Di vì Tưởng Như thì tại sao từ trước đến nay, ba chưa bao giờ nghĩ rằng khi xưa ba yêu cầu con chia tay với Tưởng Như, nếu không sẽ tước đoạt tư cách kế thừa của con là sai?! Rõ ràng chính ba đã chia rẽ bọn con cơ mà!”
“Không phải ba chia rẽ các con.” Tần Kiến Thanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường: “Ba chỉ đặt vấn đề cho con lựa chọn sớm hơn mà thôi. Với tài lực của nhà họ Tần lúc bấy giờ, Tưởng Như đại diện cho việc nếu chọn cô ta thì con sẽ phải trải qua cuộc sống thiếu thốn về vật chất, Hạ Di đại diện cho tiền đồ rộng lớn. Có điều con không nhận thấy được điều đó nên ba mới làm vậy cho con thấy. Nếu người con yêu Tưởng Như, là người có thể khiến con không than vãn, không đau khổ trong một tương lai lỡ khi con mất đi cánh tay đắc lực, rơi vào cảnh khốn bần cùng thì lúc ấy con có thể quyết tâm chọn Tưởng Như, mà ba cũng sẽ chấp nhận lựa chọn của con. Nhưng con đã không làm vậy. Không phải ba chia rẽ các con đâu mà Giang Hà, tình yêu con dành cho cô ta không nhiều đến thế.”
Tần Giang Hà bần thần nhìn Tần Kiến Thanh, nghe những lời răn dạy đầy thấm thía của ông cụ vang lên bên tai: “Con chọn tiền đồ xán lạn, cái này không vấn đề gì, con người không sai khi yêu tiền. Tuy nhiên, “quân tử không chê tiền tài, nhưng hợp đạo lý mới lấy”, con đã quyết định kết hôn với Hạ Di thì con phải giữ đúng quy tắc của cuộc hôn nhân thương mại này. Cái gì con cũng muốn có trong tay, con lừa dối để Hạ Di đến với con, trở thành rể hiền của nhà họ Hạ. Sau đó quả thật chúng ta đã cứu vãn được nhà họ Tần đang bên bờ sụp đổ vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc nhờ cuộc hôn nhân này. Đến khi nhà họ Tần ổn định, anh trai con qua đời, con thấy con đã đủ lông đủ cánh, đủ tiếng nói tại nhà họ Tần rồi thì thẳng tay ruồng bỏ và ly hôn với Hạ Di – người đã mất giá trị lợi dụng với con. Lúc làm chuyện này, con đã bao giờ nghĩ rằng Hạ Di sẽ trả thù chưa?”
Thấy khuôn mặt đầy sững sờ của Tần Giang Hà, Tần Kiến Thanh thở dài: “Cho dù khi ấy con chọn Tưởng Như hay Hạ Di, chỉ cần con tuân thủ luật chơi thì con vẫn sống tốt. Nhưng con không muốn theo luật, vậy thì lo mà hứng chịu hậu quả gây ra do con đã phá hết mọi thứ đi.”
Tần Giang Hà không thể thốt thành lời, dường như ông ta vẫn còn chìm trong dòng suy nghĩ hoang mang. Tần Kiến Thanh quay qua nhìn đồng hồ: “Về nghỉ ngơi đi, muộn lắm rồi.”
“Ba tưởng…” Tần Giang Hà thều thào: ” Tần Tu Nhiên khác con ư?”
Tần Kiến Thanh nhìn ông ta, ông ta cứ lầm bầm một mình như đang độc thoại vậy: “Gia tài của nhà họ Tần biết bao nhiêu tiền, vì một người phụ nữ, có đáng không? Nhưng giàu có để làm gì? Còn gì ngoài trang trải cuộc sống, có một cuộc sống mà mình mong muốn chứ? Ba nói nó kiên định à?” Tần Giang Hà bật cười, ngước lên nhìn Tần Kiến Thanh: “Thế ba thử xem?”
“Thử gì?” Tần Kiến Thanh lạnh lùng hỏi.
“Đặt nó vào cảnh ngộ của con đi! Cho nó phải lựa chọn giống hệt con! Để rồi xem nó có cao cả gì hơn con không! Rồi nó cũng giống con thôi!” Tần Giang Hà ngoác mồm cười khục khặc: “Nó cũng sẽ chọn tiền tài, sau đó chờ ba già rồi phũ phàng đạp đi tất cả thỏa thuận của nó! Không ai có thể từ chối đồng tiền! Đứng trước đồng tiền, đạo đức cũng không còn ý nghĩa gì nữa! Không tin ba cứ thử xem!”
Tần Giang Hà vừa gào ầm ĩ vừa hớt hải lấy điện thoại ra khỏi túi, dúi vào tay Tần Kiến Thanh: “Ba gọi điện cho Tần Tu Nhiên đi, hỏi nó xem nó có thật lòng thích Cố Lam không? Nếu nó thích thật thì giữa nhà họ Tần và Cố Lam, nó sẽ chọn ai?!”
Tần Kiến Thanh chỉ lặng thinh nhìn ông ta, Tần Giang Hà thì cứ ngoan cố nhét điện thoại cho ông cụ cầm: “Gọi đi chứ! Ba gọi điện hỏi nó đi! Mắc mớ gì nó có được thứ nó muốn một cách dễ dàng, còn con thì không được?! Ba gọi đi!”
Tần Kiến Thanh không nói không rằng, ông cụ thấy ngực mình hơi nhói đau.
Tần Kiến Thanh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, toan nhấn chuông cấp cứu, ngoài mặt vẫn nghiêm giọng gọi: “Chú Phúc!”
“Gọi đi!” Tần Giang Hà níu chặt ông cụ, siết tay ông ấy như gọng kìm. Tần Kiến Thanh muốn giãy giụa nhưng lại không sao kìm nổi cơn th ở dốc, hấp tấp thở hổn hển vài hơi. Tần Giang Hà tuyệt nhiên không mảy may phát hiện, chỉ biết nổi điên ghì người ông cụ xuống, gầm thét trong giận dữ: “Ba gọi nó đi chứ! Gọi đi!”
“Chú Phúc!”
Tần Kiến Thanh la lên thất thanh, bị Tần Giang Hà kéo nhào xuống đất, tiếng va đập vọng cả ra ngoài làm những người ngoài kia giật mình. Chú Phúc tông cửa vào, thấy Tần Kiến Thanh nằm co rúm dưới đất mà thở gấp thì xông tới, đẩy Tần Giang Hà ra đồng thời nhấn chuông cấp cứu.
Bị chú Phúc đẩy ra, Tần Giang Hà bần thần ngồi bệt dưới đất. Mãi đến khi thấy các y bác sĩ hối hả chạy vào, ông ta mới nhận thức được rằng mình đã làm gì.
“Ông chủ! Ông chủ!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chú Phúc hốt hoảng gọi Tần Kiến Thanh, các bác sĩ bắt đầu cấp cứu cho ông cụ. Tần Giang Hà bàng hoàng đứng lên, thảng thốt phủ nhận trong vô thức: “Không phải tôi… Tôi không…”
Thậm chí, chính bản thân ông ta còn chẳng biết mình đang “không phải” hay “không” gì, chỉ biết hốt hoảng lặp đi lặp lại hai từ đó để chối bay chối biến mà thôi.
Tuy nhiên, xung quanh không một ai còn tâm trạng mà chú ý tới ông ta, Tần Giang Hà cuống cuồng rời khỏi cái nơi hỗn loạn này.
Ông ta chẳng khác gì con chó hoang tháo chạy giữa chốn rừng rú tàn hoang, không biết đâu mới là lối về. Cuối cùng, khi đã lao ra khỏi bệnh viện, Tần Giang Hà mới sực tỉnh, bàng hoàng nhận ra mình vừa gây ra lỗi lầm lớn nhường này.
Tần Giang Hà lấy điện thoại ra mà tay run cầm cập, tần ngần mãi không biết nên gọi cho ai, rồi ông ta cuống quýt gọi điện cho Tưởng Như như thể đang bấu víu cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Ngay khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, ông ta nghe thấy giọng Tưởng Như ở đầu dây bên kia vang lên bên tai mình: “Giang Hà, có chuyện gì thế?” Giây phút ấy, nước mắt ứa khỏi khóe mi ông ta.
“Vợ ơi…” Tần Giang Hà run rẩy thều thào: “Anh tiêu rồi, đời anh đến đây là hết rồi…”
Tưởng Như hoảng hồn, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, vỗ về tâm trạng đang rối như tơ vò của Tần Giang Hà bằng giọng điệu chậm rãi: “Giang Hà, sao thế anh?”
“Anh… Anh ép ông ấy gọi điện cho Tần Tu Nhiên để ép nó chọn Cố Lam hay nhà họ Tần, ông ấy không chịu gọi, anh… anh đã đánh ông ấy! Giờ ông ấy đang được cấp cứu…” Tần Giang Hà hết sức hốt hoảng: “Anh chẳng biết phải làm sao đây, anh… anh tiêu đời rồi, ba anh sẽ không giao quyền thừa kế nhà họ Tần cho anh đâu, chúng ta trắng tay rồi, anh tiêu đời rồi!”
“Anh bình tĩnh lại đã.” Sau khi nghe lời kể của ông ta, Tưởng Như đã biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Bà ta siết chặt nắm đấm, hạ quyết tâm: “Giang Hà, anh đừng khóc nữa, bây giờ anh liên hệ với giám đốc Cao của bệnh viện tư Cao Thị đi, em sẽ dẫn người tới chuyển viện cho ba ngay.”
“Chuyển viện?” Tần Giang Hà không hiểu ý bà ta là gì.
“Đúng, chuyển viện.” Giọng Tưởng Như nghe cứng rắn vô cùng: “Chúng ta phải tiên phát chế nhân, khống chế ba trong thời gian ngắn nhất, sau đó nghĩ cách bắt ông ấy ký di chúc.”
Vừa nghe thấy câu này, Tần Giang Hà đã hiểu ý đồ của Tưởng Như.
Môi ông ta co rúm, ông ta bối rối thật lâu mới dám lên tiếng: “Tưởng Như, đó là ba của anh mà!”
“Tần Giang Hà.” Tưởng Như nhắc nhở ông ta: “Tần Giang Thành cũng là anh trai anh mà. Anh đã quên anh có được vị trí ngày hôm nay bằng cách nào rồi ư?”
Tần Giang Hà run bần bật, Tưởng Như quyết định ngay: “Em sẽ dẫn người tới ngay lập tức, anh nghĩ cách chút nữa ép ông cụ ký đi.”
Dứt lời, Tưởng Như cúp máy.
Tần Giang Hà ngồi chồm hổm trước cổng bệnh viện, bần thần nhìn ra xa. Ngoài kia dòng xe hãy còn nườm nượp đi đi về về, thoáng chốc ông ta bỗng nhìn thấy Tần Giang Thành đã qua đời trong tai nạn giao thông nhiều năm về trước lại hiện diện trước mặt mình.
Vành mắt ông ta đỏ hoe, mấp máy môi muốn nói gì đó.
Song, thật lâu sau, Tần Giang Hà vẫn nhắm nghiền mắt, vùi mặt vào hai tay một cách suy sụp.
Không lâu sau đó, Tưởng Như đã dẫn mấy chục người đến, chạy thẳng vào bệnh viện.
Tần Kiến Thanh vừa được cấp cứu, tình trạng mới ổn định thì Tưởng Như xông vào, chú Phúc đứng dậy theo phản xạ nhưng lại bị kẻ khác ghì xuống ghế.
“Nghe nói ba lại gặp sự cố, chú Phúc à, tôi thấy bệnh viện này làm ăn không đáng tin chút nào.” Tưởng Như khẽ mỉm cười: “Hay chúng ta chuyển viện đi.”
“Tưởng Như!” Chú Phúc gầm lên: “Cô định làm gì?!”
“Tôi muốn ông cụ biết Giang Hà nhà ta hiếu thảo nhường nào, đừng hiểu lầm anh ấy nữa.”
Tưởng Như phất tay: “Mang đi.”
Nhận được mệnh lệnh của bà ta, tất cả tay sai do bà ta mang đến sồng sộc đi vào, giữ chặt Tần Kiến Thanh trên giường, sau đó đẩy ông cụ đã hôn mê tiến thẳng một mạch đến bệnh viện tư Cao Thị.
Đây là bệnh viện được Tưởng Như đầu tư xây dựng, bà ta sai người trông chừng Tần Kiến Thanh. Ngày hôm sau, Tần Kiến Thanh tỉnh lại, mở mắt thì phát hiện mình đã bị đưa đến một nơi khác.
Tần Giang Hà phờ phạc đang ngồi bên mép giường, bần thần nhìn ông cụ, cất tiếng gọi: “Ba.”
Tần Kiến Thanh vẫn thản nhiên nhìn ông ta, dường như ông cụ không hề ngạc nhiên chút nào về việc mình có mặt tại đây. Tần Kiến Thanh bình tĩnh thông báo: “Ba đã giao di chúc cho luật sư rồi, khi ba chết, nội dung bức di chúc sẽ được công khai ngay lập tức.”
“Ba hận con thật đấy!” Tần Giang Hà cười giễu: “Gì cũng tính trước cả rồi.”
“Thật ra có một việc ba muốn hỏi con từ đó đến giờ, nhưng cứ trăn trở rằng nếu hỏi thì dù có thật hay không, câu trả lời vẫn sẽ đắng lòng tột cùng.”
“Ba muốn hỏi gì?”
“Anh cả con.” Khi nhắc đến người này, giọng Tần Kiến Thanh lạc hẳn, ông cụ ngậm ngùi một lúc thật lâu mới dám hỏi: “Đã chết thế nào?”
Tần Giang Hà chẳng nói một lời. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Kiến Thanh một lát rồi bật cười: “Ba, ba cược với con đi.”
Tần Kiến Thanh làm thinh không đáp, Tần Giang Hà lấy một bức di chúc ra, đặt xuống trước mặt Tần Kiến Thanh: “Cược Tần Tu Nhiên cùng một loại người với con. Cược rằng thực chất giao nhà họ Tần cho con hay nó cũng chẳng khác gì nhau.”
“Con vẫn chưa chịu bỏ cuộc à?”
Tần Kiến Thanh thừa hiểu con trai mình muốn làm gì, Tần Giang Hà siết chặt tờ di chúc: “Con biết bỏ cuộc thế nào đây hả ba? Ba đối xử bất công như thế, làm sao ba biết Tần Tu Nhiên khác con mà nói? Làm sao ba biết Tần Giang Thành khác con mà nói? Con cược với ba lần này, kiếp này, ba cược với con một lần thôi!”
“Con muốn cược gì?”
“Ba bảo Tần Tu Nhiên chọn đi.” Tần Giang Hà nhìn Tần Kiến Thanh đăm đăm: “Giữa Cố Lam và nhà họ Tần, nó chọn ai? Nếu nó chọn Cố Lam, con thua tâm phục khẩu phục, con cũng sẽ không còn tranh giành bất cứ thứ gì với nó nữa. Từ nay về sau, con thề sẽ sống hòa thuận trong nhà họ Tần, con sẽ đối xử tốt với nó như cách con đã đối xử với Bác Văn, con còn sẽ tiết lộ cho ba biết vì sao Tần Giang Thành chết. Nhưng nếu nó chọn nhà họ Tần, vậy ba phải ký tên vào bản di chúc này.”
“Giang Hà.” Tần Kiến Thanh cụp mắt nhìn di chúc, thấm thía nói: “Con biết không? Suy luận của con có hai lỗ hổng đấy.”
“Gì cơ?”
“Một, cho dù Tu Nhiên chọn nhà họ Tần thì cũng không có nghĩa rằng trong tương lai, thằng bé sẽ phản bội thỏa thuận như con, từ đó không chứng minh được nó là người không có lập trường như con.”
“Hai, giả sử thằng bé không chọn Cố Lam thì cũng có thể…” Tần Kiến Thanh quay đầu nhìn Tần Giang Hà, nói thẳng: “Đơn giản chỉ là nó không thích đến nỗi đó, chứ không phải là coi trọng tiền tài đâu.”
Tần Giang Hà: “…”
“Vậy nên.” Tần Kiến Thanh giơ tay lên, đẩy tờ di chúc của Tần Giang Hà đi: “Suy luận của con chẳng có tí logic nào. Ba đã nói với con từ đầu rồi, từ nhỏ con đã không thông minh, đừng cố gắng quá làm gì.”
“Bà mẹ nó, bớt ba hoa đi cho tôi!” Lời lẽ của ông cụ hệt giọt nước tràn ly, khiến cho Tần Giang Hà hoàn toàn suy sụp. Ông ta tóm lấy Tần Kiến Thanh, quát tháo: “Ông có hiểu bây giờ ông đã nằm trong tay tôi rồi không hả? Nếu ông không chịu ký, tôi thà lưới rách cá chết, đánh đập ông đến khi ông chịu ký tên mơi thôi, ông có tin tôi dám làm vậy không?! Ông có dám cược không? Nói đi! Ông có dám cược không hả?!”
“Bình tĩnh lại đi.” Tần Kiến Thanh đè tay Tần Giang Hà lại, tỏ ra bình tĩnh: “Con đã nói vậy thì ba phải cược với con rồi. Đưa điện thoại cho ta.”
Thấy Tần Kiến Thanh đã đồng ý, Tần Giang Hà thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta cầm điện thoại của Tần Kiến Thanh đến, trượt màn hình, khung nhập mật khẩu hiện lên.
Mật khẩu điện thoại của Tần Kiến Thanh không đơn giản chỉ là một dãy số mà là mật khẩu đặc biệt như dành cho máy tính vậy. Tần Giang Hà cầm điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Mật khẩu.”
“Để ba bấm cho.” Tần Kiến Thanh đề xuất một cách thân thiện: “Ba sợ con bấm không được.”
“Ông đừng hòng động vào điện thoại! Mật khẩu!” Tần Giang Hà gầm lên.
Tần Kiến Thanh thở dài, đành tiết lộ mật khẩu của mình: “4! b$+qvEV+kRGf(Z5U9V5`;g.”
Tần Giang Hà đứng hình: “Ông nói gì cơ?”
Tần Kiến Thanh nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Ba nói mật khẩu của ba là: 4! b$+qvEV+kRGf(Z5U9V5`;g.”
Tần Giang Hà bàng hoàng nhìn ông cụ, Tần Kiến Thanh tỏ ra bất đắc dĩ: “Ba nói rồi, từ nhỏ con đã có thông minh đâu, đừng miễn cưỡng làm gì cho mệt.”
Tần Giang Hà: “…”
Một lát sau, ông ta phẫn nộ thảy cái điện thoại cho Tần Kiến Thanh, hét inh ỏi: “Này, từ nay về sau ông không được chê tôi không thông minh nữa, nếu không tôi sẽ lưới rách cá chết với ông đấy!”
Tần Kiến Thanh hờ hững liếc ông ta, quay đi, nhập mật khẩu: “Ba nói từ đầu rồi, con thật sự ngu ngốc còn gì.”
Tần Giang Hà: “…”
A a a a a, tại sao ông ta lại có một ông ba như vậy chứ!