Dù sao thân phận của nhà họ Lệ vẫn còn đó, không có khả năng không có một căn nhà khác cho anh ở. Mà bản thân anh là anh trai của Lệ Nhiên, không thể cứ ở chung nhà sau khi Lệ Nhiên đã kết hôn được.
Trước kia khi lấy cớ là anh em song sinh, quả thật Lệ Phần chưa từng nghĩ tới điều này, bởi vì số lần anh xuất hiện không nhiều.
Anh lạnh lùng nhìn Sở Trần, thấy cậu cười tủm tỉm thì không khỏi nhíu mày.
Vẻ mặt mỉm cười này trông thật đáng ghét.
Vẫn là dáng vẻ sau khi hôn môi ngày hôm qua trông thuận mắt hơn.
Nghĩ đến đây, Lệ Phần khịt mũi: “Lần trước tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bao giờ chủ động làm chuyện đó với cậu, nhưng nếu cậu thật sự chướng mắt tôi thì tôi sẽ dọn đi.”
“Vậy em cảm ơn sự thông cảm của anh trước.” Sở Trần nói ngay lập tức.
Sở Trần trả lời nhanh chóng như thế này giống như sốt ruột muốn đuổi Lệ Phần đi, Lệ Phần nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.
Anh chợt nảy sinh ý nghĩ độc ác, nếu Sở Trần biết người hôm qua cậu hôn thực ra là mình chứ không phải Lệ Nhiên, mà cậu còn có phản ứng với mình, không biết còn có thể nói ra những lời này không?
Giải quyết xong chuyện của Lệ Phần, Sở Trần vào bếp nấu chút đồ ăn cho mình.
Ngửi thấy mùi đồ ăn, Lệ Phần liên tục nhìn về phía Sở Trần, mà Sở Trần lại làm như trong phòng hoàn toàn không có sự tồn tại của Lệ Phần, chẳng thèm buồn nhìn Lệ Phần một cái, ăn cơm xong thì đi thẳng ra ngoài.
Cậu đi đến thư viện lớn nhất khu một Vọng Thành.
Mặc dù cậu có ký ức của nguyên chủ nên có thể dung nhập vào thế giới này rất nhanh, nhưng trước kia tầm mắt của nguyên chủ quá nông cạn, trọng tâm cuộc sống toàn đặt trên người Sở Nguy Vân và Sở Trú, sau này khi biết đến hôn ước từ bé với Hoắc Lăng thì lại đặt tầm mắt lên nhà họ Hoắc, không hiểu biết quá nhiều về thế giới bên ngoài.
Sở Trần đến đây một chuyến là muốn thăm dò tình hình thế giới này, sau đó tìm hiểu các vấn đề liên quan tới nghĩa vụ quân sự.
Bây giờ cậu mới học đại học, sau này đã định trước phải đi nghĩa vụ quân sự.
Tìm hiểu nhiều một chút chắc chắn sẽ không có hại.
Thế giới Tinh Tế loạn trong giặc ngoài, các thế lực có lớn có nhỏ, mặc dù có Quốc Vương bệ hạ thống trị tối cao, nhưng sự tồn tại của ông ta chỉ như bù nhìn thôi, người thực sự nắm giữ binh quyền và có trọng lượng phát ngôn chính là Quân đoàn trưởng của Quân Đội Liên Minh.
Quân Đội Liên Minh trong tay ông ta có số lượng binh lính khổng lồ, dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa hằng năm sẽ lựa chọn ứng viên gia nhập Quân Đội Liên Minh từ những người tham gia nghĩa vụ quân sự, cho nên lúc nào cũng có máu mới rót vào.
Sở Trần còn nhớ hình như trong giới thiệu tóm tắt của nguyên tác cũng từng nhắc tới người này. Sau này trong lúc công chính Hoắc Lăng đi nghĩa vụ quân sự, bởi vì sức mạnh tinh thần cấp S mà được Quân đoàn trưởng của Quân Đội Liên Minh coi trọng, được nhận làm con nuôi, đồng thời sức mạnh tinh thần cũng được nâng cao một bước dưới sự trợ giúp của ông lớn trong nghiên cứu khoa học là thụ chính Văn Gia Ngọc, trở thành chiến sĩ cấp bậc SS trong truyền thuyết, thành công trở thành Quân đoàn trưởng của Quân Đội Liên Minh nhiệm kỳ kế tiếp.
Hình như trong truyện có nhân vật trùm phản diện nào đó cũng rất lợi hại, nhưng Sở Trần không nhớ rõ.
Dù sao trong sách cũng không viết rõ.
Nhưng biết được thì sao?
Chuyện này có liên quan gì tới Sở Trần nay đã trở thành một người nội trợ gia đình đâu?
Sở Trần huýt sáo, mộng đẹp của cậu chỉ là sớm ngày cưa đổ trai đẹp, sau đó cùng sống một cuộc sống không biết xấu hổ.
Thấy không còn sớm, Sở Trần quyết định rời khỏi thư viện, chưa nghĩ ra nên đi đâu thì nhận được tin nhắn của Sở Nguy Vân.
Sở Nguy Vân: “Hôm qua bận đến sứt đầu mẻ trán nên không rảnh quan tâm tới con, sau đó mới phát hiện con lại tranh thủ cơ hội này bỏ chạy. Không phải ba đã dặn con ở lại nhà họ Sở, ba muốn bàn tới chuyện của con với nhà họ Hoắc sao?”
Sở Trần nhướn mày.
Hôm nay giọng điệu của Sở Nguy Vân rất ôn hòa, xem ra đang có chuyện vui nhỉ?
Sở Trần: “Hôm qua con thấy ba trong thời gian ngắn không thể xử lý xong đám họ hàng kia được, con đoán chắc ba không rảnh bận tâm tới con nữa nên con đi tìm dì Phong trước.”
Nhận được tin nhắn, Sở Nguy Vân lập tức quay qua nhìn một cấp dưới. Cấp dưới kia đứng cách chỗ cách Sở Nguy Vân không xa, gật đầu nói: “Hôm qua sau khi rời khỏi nhà họ Sở, đúng là cậu Sở Trần đã đến nhà họ Hoắc.”
Sở Nguy Vân gật đầu.
Trong lòng ông ta càng thêm yên tâm về Sở Trần.
Từ lần trước Sở Trần đi dạo phố với Phong Như Vân, tới lần này ông ta ngẫu nhiên sai người đi theo dõi Sở Trần, lần nào Sở Trần cũng nói thật với ông ta, chỉ xác suất này thôi cũng đã đủ chứng minh Sở Trần không lừa ông ta.
Sở Nguy Vân càng vui hơn, đưa mắt nhìn chiếc hộp được đóng gói tinh xảo đặt bên cạnh, nhắn cho Sở Trần: “Ba nhận được chuyển phát nhanh, con mua cho ba cái nón này làm gì? Ba đâu có thiếu mấy thứ này, còn mua hàng hiệu nữa, tốn kém biết bao nhiêu tiền.”
Sở Trần khen không chớp mắt: “Ba là ba của con, còn là gia chủ của nhà họ Sở, thân phận như vậy thì nhất định phải ăn ngon mặc đẹp, làm sao con có thể mua cái nón chất lượng kém cho ba được?”
Nghe thấy lời của Sở Trần, Sở Nguy Vân càng cảm thấy thoải mái cả người.
Đúng thế.
Ông ta chính là gia chủ của nhà họ Sở, dĩ nhiên phải khác hẳn đám người thường.
Mặc dù từ tình huống ngày hôm qua thì việc ông ta được làm gia chủ không phải do có năng khiếu kinh doanh, nhưng biết lựa chọn đối tượng kết hôn cũng xem như một loại năng lực của ông ta!
Sở Trần hỏi tiếp: “Ba thích cái nón đó không?”
Sở Nguy Vân: “Cũng được, nhưng màu sắc xanh lè không dễ phối đồ. Con còn giữ lịch sử giao dịch đúng không? Tranh thủ thời gian về nhà một chuyến, đổi cái nón này sang màu khác cho ba.”
Làm người ai làm thế?
Đây là chiếc nón đại diện cho thảo nguyên xanh mơn mởn do chính tay tôi đặc biệt lựa chọn cho ông đấy.
Sở Trần lười biếng gõ chữ: “Ba, cái nón màu xanh này phong cách tươi mát thoát tục, rất phù hợp với khí chất của ba. Con đã lựa chọn rất kỹ càng, còn đưa cho dì Phong xem thử, dì Phong cũng khen rất đẹp, nếu ba đội nó đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ được người khác khen không dứt.”
Ủa?
Từ khi nào mà thằng nhóc này có tài ăn nói như vậy?
Sở Nguy Vân hơi kinh ngạc.
Đọc xong tin nhắn của Sở Trần, ông ta lấy cái nón xanh đội lên đầu, lại quay qua hỏi cấp dưới: “Cậu thấy tôi đội cái nón này thế nào?”
Cấp dưới làm sao dám chê xấu?
Anh ta lập tức nịnh bợ liên tục.
Sở Nguy Vân được khen đến nổi toàn thân đều thoải mái: “Được, vậy không cần Tiểu Trần đổi sang màu khác nữa, cứ đội cái này đi.”
…
Gần đây Đường Hoằng Phương rất thuận lợi.
Từ lần trước nhận được đơn hàng lớn đối phó với cậu cả nhà họ Sở, trong tài khoản của hắn tăng thêm mấy triệu chỉ trong một đêm, cuộc sống trở nên dễ chịu hơn thì con người cũng bắt đầu vênh váo.
Đường Hoằng Phương ngồi trong hội sở, mỗi tay ôm một thiếu niên, thân thể chìm trong sofa da mềm, cười híp mắt nói: “Cậu chủ nhà họ Sở không hổ là người từng trải, cho dù ngủ một giấc tỉnh dậy không biết tại sao lại nằm trên giường của tôi mà cũng không bất ngờ, ngược lại chỉ nói hai ba câu đã chọc bà già kia tức đến mức run người…”
“Ha ha ha, không chừng cậu ta không biết mình bị bỏ thuốc, còn tưởng mình chủ động tìm người ấy ấy đó chứ.”
“Cũng có lý. Tôi biết Sở Trần, xung quanh cậu ta có nhiều lời đồn đãi lắm, nghe nói một tuần không tìm người thì không chịu nổi, chắc phía dưới đã nát bét rồi nhỉ?”
“Đệt! Cho dù là thật thì cậu ta cũng là cậu cả nhà họ Sở. Anh may mắn thật đấy, thân phận như cậu ta mà anh cũng được ngủ.”
“Tại cậu trông bình thường quá nên mới không làm được. Nghe nói rất nhiều người từng làm với cậu ta rồi…”
Nghe vậy, Đường Hoằng Phương hơi chột dạ.
Thực ra lúc trước hắn sợ người nhà họ Sở sẽ xử lý mình nên không làm gì cả, chỉ tạo ra mấy dấu hôn giả vờ như hai người đã ngủ với nhau, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới khả năng chém gió của hắn: “Đúng, chính là như thế, chắc chắn là tại cậu xấu quá!”
“Đúng rồi anh Đường, chẳng phải cậu ta đã được đính hôn từ bé với Hoắc Lăng sao? Nghe nói còn sắp gả cho Hoắc Lăng nữa, vậy không phải là anh đã ngủ với chồng của Hoắc Lăng rồi sao?!”
“Úi xời… kích thích ghê!”
“Chỉ sợ sau này Hoắc Lăng sẽ kiếm chuyện với anh Đường…”
“Chắc không đâu, chỉ cần chúng ta không tiết lộ thì ai biết chuyện Sở Trần bị bỏ thuốc chứ? Cho dù muốn kiếm chuyện thì cũng kiếm chuyện với Sở Trần, con người Sở Trần ấy… ai mà chẳng biết. Liên quan gì tới anh Đường của chúng ta, đúng không?”
Một đám người cợt nhả nói chuyện với nhau, hoàn toàn không chú ý tới ba người tiến vào từ chỗ cửa.
Trong ba người đó có hai nam một nữ, ăn mặt kín mít, giống như mới từ hành tinh cực địa nào đó đi đến khu một Vọng Thành. Ba người này cúi đầu hí hoáy vòng tay, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua một vòng toàn bộ hội sở, nhắm ngay Đường Hoằng Phương.
Đường Hoằng Phương cười phá lên, đang định bôi xấu Sở Trần mấy câu nữa, giống như chỉ cần đạp Sở Trần xuống đất thì có thể nâng cao thân phận địa vị của mình, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên cảm thấy sau cổ bị kéo một cái, sau đó cả người bị nhấc bổng lên như một con gà.
Hắn sửng sốt, kinh hãi kêu lên: “Làm gì thế? Mấy người là ai?”
Đường Hoằng Phương quay đầu lại, thấy ba người lạ mặt.
“Đường Hoằng Phương?” Một người trong ba người nói bằng chất giọng trầm thấp.
Đường Hoằng Phương hơi sững sờ.
Bình thường hỏi tên kiểu này đều mang mục đích muốn trả thù, Đường Hoằng Phương không dám thừa nhận thân phận của mình.
Hai thiếu niên vốn nằm trong lòng hắn cũng vội vàng trốn đi thật xa. Hắn nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng mấy người này đều trốn tránh tầm mắt của hắn theo phản xạ.
“Mặt mũi giống hệt nên chắc chắn là hắn rồi. Đừng nói nhảm nữa, mau chóng làm việc đi. Chậm một chút coi chừng sếp tức giận đấy, hay các cậu muốn bị huấn luyện thêm?”
Người lên tiếng là một em gái tóc ngắn, giọng nói dứt khoát rõ ràng.
Người xách cổ Đường Hoằng Phương gật đầu một cái, còn người đàn ông khác thì rảnh rỗi vươn tay lột quần áo của Đường Hoằng Phương.
Đường Hoằng Phương: “Á á á cứu mạng!”
Em gái tóc ngắn giơ tay chém xuống, sau đó ném con dao qua một bên, lườm một phát: “Sau này tôi không muốn đụng vào con dao này nữa.”
Cô ta ghét bỏ liếc Đường Hoằng Phương: “Hơn nữa chỉ bằng mày mà cũng dám đụng vào chồng của sếp bọn tao hả? Đúng là chán sống rồi, còn mặt dày không biết xấu hổ mà ăn nói vớ vẩn khắp nơi?”
Hai người đàn ông khác đều tán đồng với cách nói này.
Ba người họ nhìn thứ rơi trên sofa, nhíu mày bình luận: “Nhỏ thật.”
“Chồng của sếp không nhắc tới chuyện này chắc bởi vì thấy thằng này nhỏ quá không có cảm giác gì, cảm thấy mình bị mất mặt đúng không?”
“Mẹ kiếp, cậu nói ít mấy câu đi, lỡ bị sếp biết thì toi đời đấy.”
“Được rồi, đừng có nhây nữa, lôi thẳng ra ngoài đi.” Cô gái nói: “Ném tới hoang tinh làm mồi cho dã thú là được.”
“Ừ.”
Ba người xách Đường Hoằng Phương rời đi, bọn họ đến bất ngờ mà đi cũng rất nhanh, người trong câu lạc bộ không một ai dám đứng ra ngăn cản.
Chờ ba người rời đi, một thiếu niên mới run rẩy nói: “Anh… Anh Đường bị mang đi rồi, chúng ta có cần báo cảnh sát không?”
“Cậu chán sống rồi hả? Tôi hỏi cậu, cậu có biết bọn họ là ai không? Không biết mà còn dám báo cảnh sát, nếu lỡ bị bọn họ biết rồi đối xử với cậu như vậy…”
Người kia vừa nói vừa hất cằm, ra hiệu cho người xung quanh nhìn thứ trên sofa.
Mọi người thấy thứ bị để lại trên sofa, lập tức im phăng phắc.
Mỗi ngày có không ít người biến mất trong khu một, thiếu một Đường Hoằng Phương cũng chẳng ảnh hưởng gì. Người xung quanh lập tức hạ quyết tâm, giả vờ như không biết chuyện này. Dù sao thì sau này Đường Hoằng Phương sẽ không bao giờ có cơ hội xuất hiện trước mặt họ nữa.
“Vậy… chồng của sếp mà bọn họ nói…”
“Đừng hỏi. Những lời lúc nãy Đường Hoằng Phương nói, sau này không được loan truyền bậy bạ ra ngoài nữa.”
“Không dám không dám.”