Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật


Chương 21


Lệ Nhiên ngồi trên xe lăn không tiện đi lại, căn bản không có cơ hội phản kháng lại Sở Trần hành động nhanh nhẹn.

Mười giờ tối, cuộc sống về đêm của người bình thường mới bắt đầu. Sau khi tắm rửa xong, Sở Trần đẩy Lệ Nhiên vào phòng ngủ với thái độ không cho phép từ chối.

“Cũng đã trễ rồi, nên đi ngủ thôi.” Sở Trần cười gian trá nói: “Thức khuya không tốt cho sức khỏe, hơn nữa còn gây ra các triệu chứng như hói đầu. Nếu anh bị hói đầu…”

Sở Trần nói đến đây thì liếc nhìn Lệ Nhiên một cái.

Chậc chậc…

Cho dù một người có đẹp trai cỡ nào nhưng nếu bị hói đầu thì Sở Trần cũng không xuống tay nổi.

Lệ Nhiên tinh tường cảm nhận được ánh mắt của Sở Trần, lườm cậu một phát.

Sở Trần vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, giống như đi ngủ là một chuyện rất đáng để vui mừng.

Thế nhưng…

Lệ Nhiên cúi đầu nhìn thông báo hiển thị trên vòng tay thông minh.

Rất nhiều nội dung trong đó đều đang mắng chửi Sở Trần không biết tốt xấu, vớ được một người tốt như Hoắc Lăng lại không biết trân trọng, nói Hoắc Lăng mắt mù rồi mới đồng ý lấy cậu. Thậm chí có một số người còn tự cho mình là người tốt đi khắp nơi lan truyền những chuyện xấu mà trước kia Sở Trần đã làm.

Lệ Nhiên đọc xong những tin tức này thì cảm thấy có chút không vui.

Trên mạng có rất nhiều người mắng chửi Sở Trần, không biết cả ngày nay Sở Trần đang vui vẻ cái gì.

Có điều nếu Sở Trần đã không quan tâm thì Lệ Nhiên cũng chẳng muốn làm mấy chuyện thừa thãi.

Lệ Nhiên không quan tâm nữa, chặn hết những thông báo trên vòng tay thông minh rồi điều khiển xe lăn đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Trong khoảng thời gian chờ Lệ Nhiên, cuối cùng Sở Trần cũng nhận được điện thoại của Sở Nguy Vân.

Sở Trần vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Sở Nguy Vân: “Sở Trần! Cái thằng ranh này, tao mới khen mày được mấy câu mà mày lại gây ra chuyện nữa rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong bữa tiệc hả? Nhanh chóng giải thích rõ ràng cho tao, nếu mà không giải thích được…”

Sở Nguy Vân vừa định nói mấy lời khó nghe thì đột nhiên nhớ lại mấy lần bị ăn quả đắng từ mồm mép của Sở Trần, cuối cùng kiềm chế lời sắp nói ra bên miệng.

“Còn có thể là chuyện gì nữa?”

Sở Trần vừa nghe thấy giọng nói oang oang của Sở Nguy Vân đã không vui, tỉnh như ruồi nói: “Không phải con đã nói với ba từ trước rồi sao? Mấy chuyện này đều nằm trong kế hoạch của con.”

“Mày có thể nghĩ ra được kế hoạch gì chứ! Có biết trên mạng người ta mắng chửi mày như thế nào không? Nhà họ Sở cũng bị mày liên lụy vào. Tao thấy mày muốn chọc cho tao tức chết thì phải. Bây giờ phải giải quyết như thế nào? Nhà họ Hoắc biết được chuyện này nhất định sẽ nổi trận lôi đình, không biết người ta chịu tha thứ cho mày không đây?”

Sở Trần không thèm nể mặt Sở Nguy Vân mà nói thẳng thừng: “Ba cũng thiếu kiên nhẫn quá rồi, vừa nhìn đã biết không phải loại người có thể làm chuyện lớn. Có phải ba cưới vợ đâu mà ba sốt sắng làm gì không biết.”

Sở Nguy Vân: “Mày…”

Ông ta đột nhiên cảm thấy tức ngực khó thở.

Xem ra sau này không thể tùy tiện nói chuyện với Sở Trần được nữa.

Mỗi lần Sở Trần xảy ra chuyện gì thì khi ông ta chất vấn Sở Trần đều nhận được một cú đả kích từ cậu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì ông ta cũng bị chọc cho giảm thọ mười năm mất.

Thằng con mất dạy này!

Không đợi Sở Nguy Vân lên tiếng, Sở Trần đã nói tiếp: “Không phải ba đã đọc những tin tức đó rồi sao? Tại sao còn phải gọi điện thoại đến đây chất vấn con hả? Ba cứ đọc tiếp đi, cứ từ từ mà thưởng thức.”

Sở Nguy Vân: “???”

Thưởng thức cái gì?

Sở Trần: “Ba tự ngẫm nghĩ thử xem, tại sao Hoắc Lăng lại giận dữ khi thấy con nói chuyện với Lệ Nhiên?”

Sở Nguy Vân sửng sốt.

Sở Trần thấy Sở Nguy Vân chưa hiểu ra vấn đề bèn thở dài một tiếng: “Hoắc Lăng không thèm để con vào mắt, thậm chí lời hứa hôn từ nhỏ của bọn con cũng bị hủy rồi. Tình hình bây giờ là nhà họ Sở chúng ta đeo bám nhà họ Hoắc, theo lẽ thường thì khi nhìn thấy con đi tìm người đàn ông khác, anh ta phải vui vẻ mới đúng. Bởi vì anh ta đã có lý do để hủy bỏ lễ đính hôn rồi. Nhưng tại sao anh ta phải tức giận chứ?”

Sở Nguy Vân vỗ đùi cái bốp, chợt hiểu ra vấn đề.

“Ba hiểu rồi.”

Ông ta cười híp mắt nói: “Thì ra là như vậy. Con chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, cố ý đi tìm Lệ Nhiên trước mặt Hoắc Lăng để thăm dò vị trí của con trong lòng nó.”

Sở Trần gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm trẻ con dễ dạy.

Sở Nguy Vân không có thời gian dạy dỗ lại thái độ ngạo mạn của Sở Trần, ông ta xoa tay, hưng phấn nói: “Cũng là con suy nghĩ chu đáo. Gần đây con đã đi gặp dì Phong của con rồi phải không? Thái độ của bà ấy đối với chuyện này như thế nào?”

“Gần đây con chưa gặp dì Phong nhưng con đã hẹn gặp dì ấy vào ngày mai.”

Sở Trần nói: “Mặc dù đã xác định được suy nghĩ của Hoắc Lăng nhưng vẫn phải tiếp tục lấy lòng dì Phong. Như vậy đi, ba cho con bảy triệu, con sẽ mời một đầu bếp nấu ăn lấy lòng dì Phong và Hoắc Lăng. Ba cũng biết mà, giá mời một đầu bếp bây giờ rất đắt, con cũng biết ba mới vừa làm lành với dì Du Nhiễm, nhất định ba đang rất thiếu tiền nên con chỉ xin ba nhiêu đó thôi, số còn lại con sẽ tự nghĩ cách.”

Sở Nguy Vân: “…”

Đương nhiên Sở Nguy Vân biết thuê một đầu bếp phải tốn bao nhiêu tiền. Bảy triệu, thực sự không phải số tiền lớn. Lúc trước ông ta còn chi cho Du Nhiễm nhiều hơn như thế nữa, nhưng nếu đưa số tiền này cho Sở Trần…

Ông ta cứ có cảm giác tay đứt ruột xót.

Sở Nguy Vân chỉ có thể vừa mắng chửi nuôi Sở Trần thật tốn tiền tốn của vừa chuyển tiền cho Sở Trần.

Thái độ của Hoắc Lăng khiến Sở Nguy Vân rất mong đợi.

Nếu như nhà họ Sở bọn họ có thể làm thông gia với nhà họ Hoắc thì số tiền đầu tư cho Sở Trần giống như “con bò rụng cọng lông, cây me rụng lá”, ký roẹt roẹt mấy cái hợp đồng đã có thể hồi vốn lại rồi.

Huống chi gần đây miệng lưỡi của Sở Trần rất ngọt.

Biết cách nói chuyện hơn trước kia rất nhiều.

Sở Trần thấy tiền đã chuyển vào tài khoản, trong lòng nhẹ nhõm hơn, chợt nghĩ tới một chuyện bèn hỏi Sở Nguy Vân: “Phải rồi, gần đây ba với dì Du Nhiễm thế nào rồi? Cái nón lần trước con mua cho ba đó, ba có đội đi ra ngoài chưa?”

“Ba đội rồi. Cái nón đẹp lắm, ai thấy cũng khen ba có con mắt thẩm mỹ.” Sở Nguy Vân đắc ý khoe khoang, nhưng vừa nghe tới Du Nhiễm thì không nhịn được mà thở dài, sắc mặt cũng buồn rầu: “Trong nhà toàn một đám già cả bảo thủ không đồng ý cho ba và dì Du Nhiễm của con yêu nhau. Mấy hôm nay ba không làm được việc gì hết, chỉ đi theo bọn họ lo cho xong chuyện này. Đúng là xui xẻo… Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, nhắc là thấy phiền lòng. Ba đang bận lắm, lúc nào rảnh thì liên lạc với con sau.”

Thành thật mà nói, nếu như không có chuyện xảy ra ngày hôm nay thì Sở Nguy Vân thậm chí còn không muốn liên lạc với Sở Trần.

Một mặt là bởi vì gần đây miệng lưỡi của Sở Trần quá sắc bén, cứ thích công khai chế nhạo ông ta, một mặt khác là bởi vì cứ thấy Sở Trần là tốn một mớ tiền.

Còn không đúng sao? Mới nói có mấy câu đã đi tông mất mấy triệu rồi.

Đúng là thằng ranh chỉ biết phá của.

Sở Trần vừa cúp máy thì Lệ Nhiên cũng đi ra từ phòng tắm.

Sở Trần thấy vậy không thèm đọc thông báo trên vòng tay nữa, sau khi Lệ Nhiên nằm lên giường, cậu lăn vào trong lòng người đàn ông.

Thấy thái độ thân mật của Sở Trần, Lệ Nhiên âm thầm giật mình.

Chỉ có ngày Sở Trần mới chuyển đến đây thì hai người còn mỗi người một giường, sau đó cả hai luôn ngủ cùng nhau. Lúc mới bắt đầu ngủ chung, hai người họ giữ thái độ dè dặt, chỉ có sau khi ngủ say mới vô tình quấn lấy nhau. Không giống như ngày hôm nay, chưa ngủ đã dính chặt lấy nhau giống như tình cảm của hai người rất sâu đậm vậy.

Tại sao hôm nay Sở Trần lại chủ động như vậy?

Chẳng lẽ cậu bị kích thích bởi những lời mắng chửi trên mạng, muốn tìm kiếm sự an ủi từ mình?

Lệ Nhiên cảm thấy rất khó hiểu.

Chưa đợi Lệ Nhiên tìm ra nguyên nhân đã thấy Sở Trần tìm được một tư thế thoải mái trong lòng mình, sau đó ngủ thiếp đi.

Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở nhè nhẹ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Lệ Nhiên cúi đầu nhìn thử.

Phần trán Sở Trần thả lỏng, vẻ mặt vô lo vô nghĩ, trên mặt không có một chút biểu cảm buồn bực nào.

Làn da cậu trắng nõn, trơn bóng không tỳ vết, ngay cả khi nhìn cận cảnh cũng rất mịn màng. Đôi mắt lanh lợi đa tình ngày thường giờ đang nhắm chặt, hàng lông mi dài mảnh, hai cánh môi hơi hé mở, giống như đang dụ dỗ người ta đến thưởng thức.

Đột nhiên Sở Trần cử động thân thể, chen đôi chân lạnh như băng vào giữa hai chân của Lệ Nhiên một cách rất tự nhiên.

Kết quả giữa hai chân của Lệ Nhiên đột nhiên có thêm hai khối lạnh băng.

Anh nhắm mắt lại muốn ngủ nhưng cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Một lúc lâu sau quyết định mở vòng tay ra, nhanh chóng thông báo một vài mệnh lệnh với cấp dưới. Sau khi cấp dưới nhận được mệnh lệnh, Lệ Nhiên mới vòng tay phải của mình qua eo Sở Trần, ôm chặt cậu vào lòng.

Ngày hôm sau.

Sở Trần tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, cậu mang theo bảy triệu Sở Nguy Vân cho đi đến một nhà hàng nổi tiếng thuê một đầu bếp giỏi nhất, lại mang theo mấy nguyên liệu không còn tươi mới vì đã để ở nhà vài ngày đi đến nhà họ Hoắc để lấy lòng Phong Như Vân.

Ngồi trên ghế sô pha nhà họ Hoắc, Sở Trần giới thiệu với Phong Như Vân: “Tay nghề của đầu bếp này rất giỏi, nghe nói đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, còn được rất nhiều nhà hàng mời anh ta về làm đầu bếp chính đó dì…”

Đang nói chuyện thì Hoắc Lăng đi ra từ trong phòng.

Ánh mắt Hoắc Lăng lạnh lùng, không thèm nhìn Sở Trần một cái, cũng không thèm chào hỏi đã quay đầu đi thẳng.

Phong Như Vân nhíu mày, một lúc sau mới lên tiếng: “Thằng bé này… Đến giờ vẫn còn tức giận.”

Sở Trần hơi chột dạ, lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Anh Hoắc Lăng bởi vì chuyện con rời đi cùng chồng con ở buổi tiệc hả dì?”

“Còn không phải sao? Tiểu Trần, bình thường rõ ràng con rất biết nghĩ cho người khác, nhưng hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Dì Phong phải phê bình con rồi. Trước đó A Lăng dẫn con đến bữa tiệc, cho dù con không muốn rời đi cùng A Lăng thì ít nhất cũng phải thông báo một tiếng cho A Lăng biết chứ.”

Phong Như Vân nói với giọng điệu chân thành, còn vỗ nhẹ vào tay Sở Trần.

Sở Trần mím môi, áy náy nói: “Con thực sự xin lỗi. Lúc đó con không nghĩ nhiều như vậy… Đã nhiều năm rồi con không được tham gia những bữa tiệc như thế này, càng không được người nào dẫn đi dự tiệc cho nên con không chú ý nhiều vấn đề như thế.”

Phong Như Vân giật mình.

Sở Trần chưa từng tham dự những bữa tiệc như vậy nên không biết phải chú ý cái gì. Là bởi vì sao?

Còn không phải bởi vì sau khi Giản Đại mất không có ai chăm sóc cậu, càng không có ai dạy dỗ cậu hay sao.

Trong phút chốc tất cả những lời Phong Như Vân còn chưa kịp nói đều nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được câu nào.

Bà liếc nhìn Sở Trần mấy lần, thấy dáng vẻ cô đơn của cậu không giống như giả vờ đáng thương để mình mũi lòng, đành thở dài an ủi: “Tiểu Trần, cũng tại dì Phong không suy nghĩ chu đáo. Con ngồi đây chơi đi, dì lên lầu thay quần áo một lát rồi xuống ngay.”

Sở Trần miễn cưỡng trả lời: “Vâng”

Sau khi Phong Như Vân rời đi, Sở Trần mới thu lại biểu cảm trên mặt.

Cậu hừ một tiếng ở trong lòng.

Không ngờ cái tên Hoắc Lăng này nhìn bề ngoài ra dáng công chính bá đạo trong tiểu thuyết, nhưng thực chất lại có tật mách lẻo sau lưng người khác không khác gì học sinh tiểu học, dám đi mách tội cậu với Phong Như Vân.

Sao anh ta không kể luôn chuyện hôm qua anh ta đã hiểu lầm cậu đi dụ dỗ Lệ Nhiên đi?

Tiêu chuẩn kép hả?

Sở Trần lấy vòng tay thông minh ra, định than thở vài câu với chồng yêu chợt nghe thấy giọng nói của Hoắc Lăng: “Sở Trần, cậu còn nhớ tên trai bao xuất hiện ở khách sạn với cậu vào đêm đính hôn của chúng ta không?”

Tay Sở Trần chợt khựng lại: “Hả?”

“Tên trai bao đó chết rồi.”

Hoắc Lăng đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt săm soi khuôn mặt của Sở Trần: “Người ta đồn hắn dính líu đến nhân vật nào đó nên mởi bị bắt đi ngay tại trận. Sau đó không ai dám nhắc gì đến chuyện cậu xuất hiện ở khách sạn cùng tên trai bao kia nữa. Cậu thuê người giết hắn đúng không?”

Tên đó chết rồi sao?

Sở Trần hồi tưởng lại một chút, nhưng không thể nhớ ra dáng vẻ của tên đó trông như thế nào.

Có điều chuyện này không liên quan gì đến cậu, Hoắc Lăng muốn đổ chuyện này lên đầu cậu hả?

“Chuyện này không liên quan đến tôi.”

Sở Trần cười khinh: “Con người anh thú vị thật đấy. Cứ có chút biến động nhỏ nào cũng có thể liên tưởng đến người khác, sao anh không tự hỏi lại bản thân mình đi? Chẳng lẽ trong lòng anh không có âm mưu đen tối gì hay sao?”

“Tôi?” Hoắc Lăng lạnh lùng nhìn Sở Trần: “Tôi có thể có âm mưu đen tối gì hả?”

Từ trước đến giờ Hoắc Lăng luôn cảm thấy mình không làm ra chuyện gì thẹn với lương tâm.

Sở Trần đứng dậy, cười như không cười.

Cậu bước đến gần Hoắc Lăng với phong thái nhẹ nhàng thoải mái, cúi người nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Lăng: “Chuyện điều tra Sư Hạo Ngôn lúc trước, anh thật sự không điều tra ra một chút tin tức gì hả? Hay bởi vì điều tra ra được chuyện gì đó nên không dám tiếp tục điều tra nữa?”

Sư Hạo Ngôn?

Không dám tiếp tục điều tra nữa?

“Cậu có ý gì đây?”

Sở Trần không thèm nhìn Hoắc Lăng mà xoay người ngồi trở lại ghế sôpha.

Hoắc Lăng đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Sở Trần, đối diện với chiếc cổ mảnh mai của cậu, im lặng một lúc sau đó bấm vòng tay thông minh của mình: “Tôi bảo các cậu đi điều tra Sư Hạo Ngôn, kết quả thế nào rồi?”

Anh ta muốn xem thử coi Sở Trần nói vậy là có ý gì.

Trên đời này còn có thứ gì mà anh ta không dám điều tra nữa?

Chuyện bên lề:

Hoắc Lăng: Điều tra cho tôi! Tiếp tục điều tra!

Văn Gia Ngọc: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN